Dục vọng chiếm hữu

Câu nói đó cọ qua bên tai, khiến vùng da bên ngoài bùng lên độ ấm.

Như một cái móc câu nhỏ, xuyên vào tim Bùi Hoàng Việt Anh.

Hắn im lặng khép hờ mắt, nhìn Nguyễn Thanh Bình

Cậu vừa mới nói xong, có lẽ cũng nhận ra vừa rồi mình to gan lớn mật đến mức nào, cả gương mặt đều lộ ra vẻ ngượng ngùng. Còn có một chút tuỳ tiện không biết tốt xấu.

Bọn họ cứ như vậy nhìn nhau mấy giây.

Nguyễn Thanh Bình là người không chống đỡ nổi trước.

Bầu không khí động cái là nổ ngay này rất thách thức tố chất tâm lý con người. Bùi Hoàng Việt Anh rũ lông mi, tạo ra một cái bóng nặng trĩu trước mắt.

Cậu biết Bùi Hoàng Việt Anh sẽ không thể để cậu làm loạn, nhưng cậu lại không rõ rốt cuộc hắn muốn làm gì. Cảm giác nguy hiểm quấn lấy Nguyễn Thanh Bình, cậu chột dạ lùi về phía sau.

Động tác trốn tránh này, dường như kích thích tới thần kinh của người trước mặt.

Cậu bị đè ngã xuống ghế sô pha.

Động tác không hề báo trước này khiến Nguyễn Thanh Bình theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng cậu càng vùng vẫy, người càng bị ấn chặt hơn.

Bùi Hoàng Việt Anh nghiêng người đè lên cậu, Nguyễn Thanh Bình mở to hai mắt.

Văn Toản với Nhâm Mạnh Dũng còn đang kẻ xướng người hoạ:

“Lời đường mật, lời nói dối bông đùa….” Văn Toản hát đoạn đầu, ra hiệu Nhâm Mạnh Dũng nối tiếp: “Ông chủ Nhâm, mời ngài.”

“Hãy cứ hôn tôi đến khi đêm sâu đi vào lạnh lẽo____ôi đệt! Đây là đang làm gì vậy!” Giọng Nhâm Mạnh Dũng trực tiếp biến điệu.

Chắc là Bùi Hoàng Việt Anh cũng ý thức được đang ở trước mặt mọi người, hắn duỗi tay cởi áo khoác của mình xuống, trùm lên người hắn với Nguyễn Thanh Bình.

Không ai có thể nhìn thấy rốt cuộc bên dưới lớp áo, hắn với Nguyễn Thanh Bình là đang làm gì.

Tuấn Tài nhìn đến sững sờ: “Chừng mực của lớp trưởng, có phải hơi lớn quá rồi không?”

Chu Hành Sâm cũng nhìn đến sững sờ: “Đệch ?!”

Lập tức hắn lại cảm thấy làm như vậy với người yêu cũng rất thú vị: “Tôi học hỏi.”

Văn Toản phản ứng lại đầu tiên, hắn nhìn một lát, tiếp tục chuẩn bị hát tiếp: “Để bọn họ chơi đi, chúng ta hát phần chúng ta.”

Lúc Bùi Hoàng Việt Anh đi lên, đôi mắt màu hổ phách của Nguyễn Thanh Bình ngập nước, cúi mặt xuống, dáng vẻ giương nanh múa vuốt cũng tiêu tan sạch sẽ.

Càng khiến người ta khó thể mở miệng là, tim cậu đập nhanh muốn chết, cổ họng nhịn không được co lại.

Cậu rất căng thẳng.

Ngón tay Bùi Hoàng Việt Anh cọ lên khoé môi sưng tấy của cậu, nhắc nhở cậu nói không giữ lời: “Vừa nãy em, vẫn cắn anh.”

“….” Nguyễn Thanh Bình còn chưa bình tĩnh lại, không kịp chuẩn bị đột nhiên nghe thấy tiếng lên án này, gần như không thể tin nổi ngẩng đầu lên: “Anh không cảm thấy anh như vậy kì cục lắm hả?”

Bùi Hoàng Việt Anh ấn xuống khoé môi cậu một cái, thu tay về: “Không cảm thấy.”

Tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn.

So sánh ra, cậu lại giống như một đứa ngây thơ ngốc nghếch chưa từng yêu đương vậy.

Nguyễn Thanh Bình không muốn để mình thua triệt để như thế. Cậu nhanh chóng ngẫm nghĩ, giả dối nở nụ cười: “Xin lỗi anh, anh à, cắn anh bị thương rồi.”

“Không sao,” Bùi Hoàng Việt Anh dịu dàng xoa đầu cậu: “Anh không giận em.”

“….”

Bước vào đầu năm mới, hầu hết mọi học sinh đều để tâm đến lần kiểm tra cuối kỳ trước thời gian nghỉ đông.

Trong phòng học mở máy sưởi, bởi vì chênh lệch nhiệt đồ, trên cửa kính đóng một lớp sương mù trắng xoá.

Tuấn Tài nghiêng đầu, thấy Nguyễn Thanh Bình bên cạnh còn đang giải đề toán, cậu đã duy trì trạng thái nghiêm chỉnh này từ tiết tự học sáng nay rồi.

Từ sau khi qua năm mới, đa số mọi người cũng đã bắt đầu chuẩn bị thi học kỳ, nhưng Tuấn Tài không nghĩ tới, Nguyễn Thanh Bình cũng chú tâm đến vậy.

Lúc tiếng chuông tan học vang lên, Nguyễn Thanh Bình lập tức ném bút đi.

Cậu lấy một cây kẹo que từ trong ngăn bàn, thành tạo xé vỏ ra, động tác có thể xem là thô bạo.

“Cậu nói xem,” Nguyễn Thanh Bình mặt không cảm xúc, cắn mạnh kẹo que một cái: “Tại sao đáp án luôn không giống với cái tôi tính ra?”

Tuấn Tài nghe tiếng răng cậu cắn kẹo ken két, cảm nhận được trọn vẹn tâm trạng bây giờ của Nguyễn Thanh Bình.

“Học tập, là một quá trình không ngừng tìm kiếm sai lầm,” Tuấn Tài an ủi cậu: “Bây giờ cậu phát hiện sai lầm của cậu, trong phòng thi sẽ không tái phạm nữa.”

“Sau đó ở trong phòng thi, tôi lại có sai lầm mới.” Nguyễn Thanh Bình thở dài: “Cái thứ sai lầm này có phải là nhiễm sắc thể xảy ra cơ chế phân bào không vậy?”

Tuấn Tài nghe thấy tiếng nhiễm sắc thể xảy ra cơ chế phân bào đầy văn hoá này, hơi do dự.

“Bình bo.” Tuấn Tài vẫn không nhịn xuống được: “Cậu thật sự có ý định làm học sinh tốt hả?”

“Tôi đã đồng ý với mẹ,” Nguyễn Thanh Bình cắn kẹo que, giọng nói hơi hàm hồ: “Không thể lừa người lớn được.”

Nghe đến đó, Chú Hành Sâm nghiêng đầu xuống nhìn.

Qua lần liên thi, người ngồi trước Nguyễn Thanh Bình từ học uỷ biến thành Chu Hành Sâm, Chu Hành Sâm nghe đoạn đối thoại giữa cậu với Tuấn Tài, cơn buồn ngủ mới ủ ra lập tức biến mất, nhìn Nguyễn Thanh Bình: “Vậy sau này cậu còn chơi nữa không?”

Nguyễn Thanh Bình hơi suy nghĩ, gật đầu: “Tôi muốn trở thành người một tay bắt vui chơi một tay bắt học tập.”

“Ha ha ha ha ha ha ha!” Chu Hành Sâm bắt đầu cười lớn: “Cậu lặp lại lần nữa, cậu muốn trở thành người thế nào?”

Tuấn Tài cũng theo sát, vừa cười vừa bấm bấm điện thoại: “Không được, tôi muốn chia sẻ niềm vui ngày hôm nay cho Nhâm Mạnh Dũng cùng biết.”

Nguyễn Thanh Bình nguy hiểm ờ một tiếng, Tuấn Tài vẫn không bị ảnh hưởng.

Qua vài giây, Tuấn Tài điên cuồng cười đưa điện thoại tới trước mặt cậu. Nguyễn Thanh Bình nhìn thấy Tuấn Tài gửi câu nói kia qua, Nhâm Mạnh Dũng liền rep về một chuỗi ha ha ha ha ha.

Sau đó còn bổ sung thêm bốn chữ.

Con tôi xuất sắc.

Trong nháy mắt Nguyễn Thanh Bình dâng lên xúc động muốn giết chết Nhâm Mạnh Dũng.

Lúc bọn họ đang làm ầm ĩ, Bùi Hoàng Việt Anh ôm chồng bài tập tiếng Anh từ cửa đi vào.

Bên này náo loạn, Bùi Hoàng Việt Anh nhìn thấy Nguyễn Thanh Bình đang ngoài cười nhưng trong không cười, hắn đặt bài tập tiếng Anh lên bàn của mình, xoa nhẹ cái đầu màu nâu nhạt một cái.

“Đang nói chuyện gì đó?” Hắn hỏi Nguyễn Thanh Bình: “Sắp nhảy dựng lên cả rồi.”

“Bọn họ quấy rối em học tập.” Nguyễn Thanh Bình nhìn thấy hắn, há miệng bắt đầu tố cáo: “Còn cười nhạo lý tưởng trở thành học bá của em, lý tưởng của em bắt nguồn từ anh, bọn họ cười nhạo em chính là cười nhạo anh.”

Bùi Hoàng Việt Anh nhìn Tuấn Tài và Chu Hành Sâm một cái.

Hai người bọn họ thấy Nguyễn Thanh Bình đổi trắng thay đen trước mặt Bùi Hoàng Việt Anh, nhất thời không đoán được suy nghĩ của Bùi Hoàng Việt Anh, chỉ có thể cùng ngậm miệng lại.

Nguyễn Thanh Bình còn đang thêm mắm dặm muối: “Hôm nay Nhâm Mạnh Dũng còn vọng tưởng làm ba của em, anh có muốn qua Ban 4 diệt cậu ta không?”

“Được,” Bùi Hoàng Việt Anh xoa xoa đầu cậu, lấy một nửa chồng bài tập tiếng Anh trên bàn của mình đưa qua cho cậu: “Tới giúp anh phát bài tập.”

Nguyễn Thanh Bình nhận vở bài tập một cách tự nhiên, đứng lên từ chỗ ngồi.

Thấy Nguyễn Thanh Bình ngoan ngoãn đi phát bài tập thật, Chu Hành Sâm cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Cậu ta cứ vậy mà đi? Vừa nãy không phải còn muốn đánh đánh giết giết hả?”

Cơn ngạc nhiên của Tuấn Tài qua đi, cười hì hì nói: “Bình bo trước mặt lớp trưởng còn rất đáng yêu.”

Nguyễn Thanh Bình ôm vở bài tập, đến từng bàn từng bàn phát.

Nhìn thấy cậu phát bài tập, mấy nam sinh quan hệ tốt bắt đầu trêu cậu.

“anh Bình? Phát bài tập hả?”

“Cậu nhìn đi, người còn lại đang phát bài tập là ai kìa.”

“Nói thật, lớp trưởng đỉnh quá nha, anh Bình của chúng ta cũng thuần hóa được.” Nam sinh vừa cười vừa nói: “Tôi làm bạn học với Nguyễn Thanh Bình hơn một năm rồi, lần đầu tiên thấy anh Bình tự tay phát bài tập, ngày hôm nay tôi sẽ khắc ghi trong lòng.”

Có người còn giơ hai tay tiếp nhận: “Cám ơn anh Bình cám ơn anh Bình.”

Nguyễn Thanh Bình vốn lười để ý mấy người này, nghe đến đây không nhịn được, nở nụ cười nhìn bọn họ.

Bọn họ vô tình hay cố ý trêu ghẹo quan hệ của cậu và Bùi Hoàng Việt Anh, Nguyễn Thanh Bình cũng không phủ nhận.

Tiết thứ hai sáng nay là tiết Vật Lý.

Tính cách của giáo viên dạy Vật Lý rất tốt, tuổi tác cũng lớn rồi, giảng bài chậm rãi thong thả. Mấy cảnh tượng lớn thường xuyên xuất hiện trong lớp.

Thầy Vật Lý đang giảng bài kiểm tra tuần trước. Thường ngày những lúc thế này, Nguyễn Thanh Bình kiên trì không được 10 phút sẽ ngủ ngay, nhưng nghĩ đến cuối tháng còn thi cuối kỳ, dù Nguyễn Thanh Bình đang buồn ngủ rười rượi, cậu vẫn kiên nhẫn ngồi nghe.

Bùi Hoàng Việt Anh rảnh rỗi viết bài, nhìn thấy cậu chống đầu, đang nghiêm túc ngồi nghe giảng.

Hắn nghĩ nghĩ, thương lượng với Văn Toản, cuối cùng tan học đi đến văn phòng của Triệu Mẫn Quân.

Lúc trở về, Bùi Hoàng Việt Anh chọc chọc Nguyễn Thanh Bình.

“Vừa nãy lên lớp không ngủ.” Mắt hắn cong lên, giọng nói mang theo ý trêu chọc rõ ràng: “Thật ngạc nhiên.”

Nguyễn Thanh Bình nghe hắn nói như vậy, quan sát hắn.

“Anh cũng cười em,” Mặt Nguyễn Thanh Bình không cảm xúc: “Anh làm em rất thất vọng.”

Văn Toản nhịn không được, cười nhẹ một tiếng.

“Đừng thất vọng, mau chuyển bàn xuống đây.” Văn Toản nói: “Trợ lý cũng mua xong cho cậu rồi.”

Nguyễn Thanh Bình ngẩn người: “Trợ lý gì?”

Văn Toản dùng mắt ra hiệu Bùi Hoàng Việt Anh cũng đang cười: “Cậu ta, sau này sẽ chuyên phụ trách phụ đạo cho cậu. Từ hôm nay hai cậu bắt đầu trở thành bạn cùng bàn, vui không?”

Trong đầu Nguyễn Thanh Bình chạy lại lời nói của Văn Toản một lần nữa, cuối cùng tất cả lực chú ý cùng dừng vào ba chữ chuyên phụ đạo.

Lông mi Nguyễn Thanh Bình run run, đôi mắt đẹp đẽ cong lên, độ cong khoé môi càng lúc càng lớn.

Cậu đột nhiên vỗ một cái lên tay Bùi Hoàng Việt Anh, dáng vẻ vô cùng phấn khởi:

“Chuyên phụ đạo cho em á?”

Cách biểu đạt tình cảm của Nguyễn Thanh Bình quá thẳng thắn, thậm chí còn không che dấu ý muốn chiếm hữu của mình.

Bùi Hoàng Việt Anh đột nhiên bị cậu vỗ một cái, than nhẹ một tiếng.

Nguyễn Thanh Bình dùng sức quá lớn, lại đập xuống cánh tay hắn như thế, tay hắn cũng đỏ cả lên.

Hắn nửa đùa nửa thật, cũng cảm thấy hơi đau, không khỏi trêu cậu: “Sau này em, còn muốn gia bạo thật hả?”

“Không thể đâu anh,” Nguyễn Thanh Bình vui vẻ nói: “Em động ai cũng không thể động anh mà.”

Bùi Hoàng Việt Anh bật cười, liếc nhìn sách vở của Nguyễn Thanh Bình.

Từ sau khi bắt đầu quyết định học tập, Nguyễn Thanh Bình mua một xấp tài liệu, số lượng nhìn qua còn rất đáng sợ: “Có muốn anh chuyển giúp em không?”

“Không cần, em tự mình chuyển.” Nguyễn Thanh Bình đã làm quen với vai diễn mới của mình: “Em chưa bao giờ thêm phiền phức cho bạn cùng bàn.”

Cậu nói, muốn đứng lên chuyển sách vở ngay.

Tuấn Tài mờ mịt nhìn Nguyễn Thanh Bình với Văn Toản đang bắt đầu chuyển bàn, hơi trễ mà ý thức được mình bị sắp đặt.

“Bình bo,” Vẻ mặt Tuấn Tài si ngốc: “Cậu không cần tôi nữa à?”

Nguyễn Thanh Bình vừa chuyển sách vở, vừa quay lại liếc nhìn Tuấn Tài. Cậu ngẫm nghĩ một lát, tay chống lên chồng sách, nghiêng người ra hiệu Tuấn Tài nhích lại gần đây.

Tuấn Tài lại gần.

“Không phải không cần cậu, là để cậu tìm một Alpha, cậu phải vui vẻ ở chung với cậu ta đi.” Nguyễn Thanh Bình hất hất cằm ra hiệu Văn Toản. Lúc này cậu đang vui vẻ như gió xuân, lần đầu trong đời có suy nghĩ làm mai làm mối: “Cố lên, tiểu Nguyễn tổng của chúng ta cũng xem như là quan lớn quý tộc, nếu cậu ở cùng với cậu ta, cậu được gả vào hào môn thế gia rồi.”

Tuấn Tài: “….”

Tối hôm đó, Nguyễn Thanh Bình tắm rửa sạch sẽ đi ra, Tuấn Tài còn đang nằm cắm tai nghe chơi điện thoại.

Nguyễn Thanh Bình đẩy cửa ban công đi vào, dẫn theo từng cơn gió lạnh bên ngoài. Tuấn Tài nghe thấy cậu nhỏ giọng than thở, có lẽ là bị gió tuyết bên ngoài làm lạnh run người.

Tuấn Tài nhìn hình ảnh trên di động, lại nhìn Nguyễn Thanh Bình đang uống nước ấm, đột nhiên phấn khích nảy ra một trò đùa dai.

“Bình bo,” Tuấn Tài ngoắc ngoắc tay: “Đến đây đến đây, cho cậu xem thứ tốt.”

“Cái gì?”

Nguyễn Thanh Bình không nghĩ nhiều, đi mấy bước trèo lên giường Tuấn Tài. Chờ lúc Tuấn Tài đưa màn hình di động đến trước mặt cậu, Nguyễn Thanh Bình mới mở to hai mắt.

Cậu không nhịn được cười nói: “Cậu làm gì vậy? Ký túc xá là chỗ cho cậu xem những thứ này hả?”

“Muốn đeo tai nghe không?”

Nguyễn Thanh Bình lắc đầu, cậu khát nước, tự rót một ly nước uống: “Cậu xem một mình đi.”

“Cái này có quá trình đánh dấu cả đời.” Tuấn Tài chọc chọc lưng cậu: “Cậu không học tập một xíu hả?”

“….” Nguyễn Thanh Bình nghi ngờ trầm mặc chốc lát, đột nhiên phản bác: “Tôi học cái này làm gì?”

“Chỗ này của cậu.” Tuấn Tài chỉ chỉ cổ của chính mình, cười đến sâu xa: “Cậu với lớp trưởng đã đánh dấu tạm thời ba lần rồi đúng không? Cậu thật sự không học tập xíu hả?”

Nguyễn Thanh Bình liếc mắt nhìn Tuấn Tài một cái, không tỏ rõ ý kiến.

Đến cùng cũng chỉ là nam sinh đang trong thời kỳ trưởng thành, trong lòng luôn tò mò với mấy chuyện này, Nguyễn Thanh Bình nhận tai nghe, cùng dựa vào đầu giường với Tuấn Tài.

Cái tên dính người Tuấn Tài này đi đến một bên vai cậu, còn không quên cảm thán một tiếng: “Không nghĩ tới sinh thời còn có thể cùng ngồi xem phim AO với cậu. Danh ngôn của giới O chúng ta, là lúc đánh dấu cả đời với Alpha, cho dù nhịn xuống nước mắt, nước cũng sẽ từ nơi khác chảy ra.”

Nguyễn Thanh Bình mờ mịt: “Nước gì? Nước bọt?”

Tuấn Tài: “….”

Đột nhiên Tuấn Tài có cảm giác áy náy khi dạy hư bạn nhỏ.

Xem một lát.

“Đệt.” Nguyễn Thanh Bình sắp điên rồi: “Này là cái gì? Không thể nào? Người này nhìn giống như sắp chết đến nơi___ôi đệch, khóc nữa hả?”

“Còn khóc không ngừng được, không phải O này đang trốn à?” Nguyễn Thanh Bình cảm thấy Alpha kia rất quá đáng: “Người anh em này không thể chậm một tí?”

“Ha ha ha ha ha ha ha!” Tuấn Tài cười muốn chết: “Vậy sau này cậu bảo lớp trưởng dừng lại thử xem, coi lớp trưởng có phạt cậu không ha ha ha ha ha ha!”

Chờ xem xong rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa.

Nguyễn Thanh Bình bò lại lên giường mình, ký túc xá tắt đèn. Sau khi bóng tối bao trùm lên, tất cả cùng trở nên bí ẩn tĩnh mịch.

Trong đầu Nguyễn Thanh Bình chợt loé lên mấy hình ảnh vừa xem đêm nay.

Lúc trước khi cậu còn là Beta, cậu yêu đương cũng không suy xét đến giới tính thứ hai, nhưng bây giờ cậu là Omega, cậu chỉ có thể làm phía thừa nhận.

Nhớ tới Omega trên màn ảnh khóc đến muốn sống muốn chết, Nguyễn Thanh Bình nhíu mày.

Nhìn qua rất đáng sợ.

Nhưng cuối cùng Omega này lại cười hôn Alpha một cái, tâm trạng có vẻ không tệ lắm.

Đến cùng là cảm giác gì….

Cậu và Bùi Hoàng Việt Anh, sau này cũng sẽ làm chuyện như vậy?

Nguyễn Thanh Bình càng nghĩ càng khó nhịn, chôn đầu vào gối, không nhịn được nhỏ giọng mắng một tiếng đệt.

Tác giả có lời muốn nói: Sẽ
*Bài hát trong KTV là Khuynh Thành, phiên bản Trần Dịch Tấn nghe rất êm tai 
điện thoại đi mượn khóm bit sài :((

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro