Hôn trả

Hô hấp ấm áp sát qua bên tai, mang theo hương chanh nhẹ nhàng lâu dài.

Nguyễn Thanh Bình vẫn nhớ Bùi Hoàng Việt Anh uống bao nhiêu rượu, hơn nữa nhìn bộ dạng hiện tại của hắn, coi như không say, chắc chắn cũng không còn thanh tỉnh.

Người này như bom hẹn giờ, Nguyễn Thanh Bình biết mình không thể cử động, nhưng cứ duy trì tư thế quay đầu lại nhìn đằng sau thật sự rất mỏi. Nguyễn Thanh Bình chậm rãi quay đầu trở lại, dùng mọi khả năng không làm ảnh hưởng đến Bùi Hoàng Việt Anh.

Nhưng hành động này của cậu, hình như bị hắn lý giải thành ý tứ muốn trốn tránh.

Bùi Hoàng Việt Anh trói chặt bờ vai cậu, ôm cậu chặt hơn nữa.

“Em không muốn chạy.” Vừa nghĩ tới tình hình hiện tại của người này, Nguyễn Thanh Bình nóng đầu, dùng mọi khả năng trấn định giải thích với hắn: “Anh không cần phải như vậy.”

Bùi Hoàng Việt Anh đáp một tiếng, lại không có ý định buông tay.

Nguyễn Thanh Bình thăm dò thương lượng với hắn, cũng muốn dời đi lực chú ý của người này: “Thả lỏng tay ra có được hay không? Ôm như thế không mỏi?”

“Ừm.” Bùi Hoàng Việt Anh thuận theo lời cậu. Qua một lát, mới bổ sung: “Không mỏi.”

“….”

Nguyễn Thanh Bình còn muốn giảng giải với hắn, Bùi Hoàng Việt Anh đột nhiên trầm mặc, đầu tựa vào cổ cậu.

Chân dài hắn chống xuống đất, ôm trọn Nguyễn Thanh Bình vào lồng ngực. Tư thái vừa yếu thế vừa mang dục vọng chiếm hữu này có chút khác thường, dẫn đến những người khác không tự chủ được nhìn nhiều thêm mấy lần.

“anh Việt Anh làm sao vậy? Không thoải mái?”

“Có phải là uống say rồi không?”

“Có một chút.” Nguyễn Thanh Bình nói với mấy nam sinh kia.

“Leon.” Người nằm nhoài sau lưng đột nhiên gọi cậu một tiếng, như là không thích lực chú ý của cậu bị người khác kéo đi.

“Em ở đây.” Nguyễn Thanh Bình nghe thấy hắn gọi mình, thuận miệng hỏi: “Ngài có dặn dò gì.”

Chu Hành Sâm cũng uống đến mê man, lúc này mờ mịt ngẩng đầu: “Le gì?”

Bùi Hoàng Việt Anh từng chữ từng chữ: “Leon.”

Chu Hành Sâm: “Há, Le__”

Bùi Hoàng Việt Anh đánh gãy hắn: “Đừng có gọi loạn.”

Chu Hành Sâm: “….”

“Sao lại dính người như vậy.” Văn Toản thật sự không thể bỏ mặc ngồi nhìn: “Nguyễn Thanh Bình, bộ dạng bức người này của cậu ta, cẩn thận tí nữa cậu ta nhốt cậu trong nhà luôn đó.”

Nguyễn Thanh Bình cũng không cảm thấy có gì không được, còn đứng trên vị trí của hắn mà suy nghĩ: “Không sao, tôi uống say cũng giống anh ấy.”

Văn Toản nghe đến đó, ý tứ sâu xa: “Cậu đừng quá chiều quen cậu ta, cậu ta với cậu không cùng một loại người.”

Bùi Hoàng Việt Anh thấy Văn Toản còn đang kích bác quan hệ hắn với Nguyễn Thanh Bình, khó chịu chậc lưỡi.

Con ngươi đen thẳm của nam sinh thẳng tắp nhìn sang, cảm xúc trong mắt vô cùng rõ ràng.

Có thể cút đi không.

“Được, tôi đã rõ.” Văn Toản bị hắn ghét bỏ nhìn, cười hì hì gật đầu: “Tôi cút đây Bùi tổng, vừa vặn mẹ tôi vừa nãy mới hối tôi.”

Không chỉ Văn Toản, đã gần sáng rồi, tất cả mọi người đều lục tục nhận được điện thoại từ nhà.

Tuấn Tài vừa mới gửi tin nhắn xong, lúc này nghiêng đầu nhìn Nguyễn Thanh Bình.

“Bình bo,” Tuấn Tài gọi cậu một tiếng: “Cùng về?”

Bùi Hoàng Việt Anh đã không sao, Nguyễn Thanh Bình vừa muốn ngồi dậy, cổ tay lại bị nắm lấy. Không đợi cậu hỏi Bùi Hoàng Việt Anh muốn làm gì, liền bị dùng sức kéo về phía sau.

Cậu không hề phòng bị, cả người đập lên người Bùi Hoàng Việt Anh. Người phía sau giang hai cánh tay ôm lấy Nguyễn Thanh Bình, bởi vì đỡ lấy trọng lượng cậu, lưng Bùi Hoàng Việt Anh chặn lại ghế sofa, bất giác khẽ hừ một tiếng.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tuấn Tài trợn mắt ngoác mồm.

Rối loạn qua đi, Bùi Hoàng Việt Anh một tay ôm lấy Nguyễn Thanh Bình, một tay chống ghế sofa ngồi lên: “Em ấy không về.”

Nguyễn Thanh Bình không nghĩ tới mình đi hay ở đã bị quyết định hết, mờ mịt lặp lại một lần: “Em không về?”

“Muốn qua đêm?” Tuấn Tài tự lẩm bẩm: “Như vầy cũng không thích hợp lắm, không thể chờ tháng sau?”

“….” Nguyễn Thanh Bình không còn gì để nói: “Chờ tháng sau làm gì? Trong đầu hai người đều trang trí thứ gì vậy?”

Suy nghĩ của Bùi Hoàng Việt Anh khác hoàn toàn Tuấn Tài, hắn thuận miệng nói: “Không có gì không thích hợp, em ấy ngủ phòng tôi.”

Tuấn Tài nghẹn ngào: “Tuyến thể cậu ấy có thể còn chưa phát dục hoàn toàn.”

Bùi Hoàng Việt Anh ồ một tiếng, sau đó nở nụ cười: “Chưa phát dục hoàn toàn thì làm sao?”

Tuấn Tài triệt để không nói nên lời.

Nguyễn Thanh Bình nhìn vẻ mặt hiểu sai của Tuấn Tài, không nhịn được chen miệng: “Anh ấy uống say, cậu đừng có quan tâm lời anh ấy nói.”

Tuấn Tài ừm ừm hai tiếng. Nhìn Nguyễn Thanh Bình còn bị Bùi Hoàng Việt Anh ôm, Tuấn Tài nhỏ giọng: “Nếu không cậu đi với tôi đi, lớp trưởng cậu ấy….” Thoạt nhìn không bình thường chút nào.

Tuấn Tài dùng hết khả năng thả nhẹ giọng, nhưng cậu ta đã đánh giá thấp trình độ cảm quan nhạy cảm của Alpha.

“Cậu đi trước đi, ra đến cổng sẽ có người lái xe.” Về mặt này Bùi Hoàng Việt Anh có thể nghe Tuấn Tài đối diện. Lúc nói chuyện, bàn tay hắn chầm chậm xoa nắn sau gáy Nguyễn Thanh Bình, vuốt sợi tóc mềm mại thuận xuống, cuối cùng đè lại vai Nguyễn Thanh Bình: “Em ấy chỗ nào cũng đừng nghĩ đi.”

Tuấn Tài: “….”

Tuấn Tài dùng một ánh mắt vừa đồng tình vừa hưng phấn nhìn Nguyễn Thanh Bình. Nguyễn Thanh Bình từ trong mắt đối phương đọc được một loạt biến hoá thất thường tâm tình phức tạp ôi đệt, cậu ở lại may mắn, thật con mẹ nó kích thích.

Nguyễn Thanh Bình thở dài: “Cậu đi đi.”

Tuấn Tài do dự: “Vậy cậu….”

“Tôi chăm sóc,” Thanh âm cậu dừng lại, vỗ đầu Bùi Hoàng Việt Anh một cái: “Vị uống rượu thành kẻ điên không giảng đạo lý này một chút.”

Người bị cậu vỗ đầu cũng không thèm phản ứng, chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn tay cậu.

Chờ Tuấn Tài đi, Nguyễn Thanh Bình đang muốn hỏi Bùi Hoàng Việt Anh cảm thấy thế nào rồi, một giọng nữ dịu dàng từ cửa truyền đến.

“Việt Anh,” Mai Hương mới từ tiệc rượu đi xuống, còn đang mặc lễ phục: “Bạn con đi hết chưa?”

Bà chậm rãi đi vào phòng khách, ở phía sau bà, còn có một vị trung niên cao lớn nho nhã. Có lẽ là ba Bùi Hoàng Việt Anh.

Nguyễn Thanh Bình vội vã đẩy Bùi Hoàng Việt Anh ra, đứng lên.

Sức Nguyễn Thanh Bình không nhỏ, Bùi Hoàng Việt Anh bị cậu đẩy ra, hiếm thấy sinh ra mấy phần bất mãn với cậu, ở bên cạnh nhỏ giọng oán hận: “Trốn cái gì, quan hệ chúng ta cũng không phải không thể cho ai biết.”

Nguyễn Thanh Bình rối rắm nhìn hắn, không thèm để ý: “Xin chào dì, xin chào chú.”

Hai vị trưởng bối đều lần lượt lên tiếng.

Thấy những người khác đều đã đi, chỉ mỗi Nguyễn Thanh Bình còn ở chỗ này, Mai Hương hiểu tình hình, mặt mày giãn ra.

“Tối nay có muốn ở lại đây không?” Thấy cậu gật đầu, Mai Hương hỏi: “Ở gian phòng con ở hôm trước?”

Nguyễn Thanh Bình nhìn Bùi Hoàng Việt Anh lười biếng co quắp trên ghế sofa, vâng một tiếng.

Bùi Hoàng Việt Anh nghe đến đó, không vui chút nào: “Không phải nói ngủ phòng anh?”

“Bùi Hoàng Việt Anh.” Nguyễn Thanh Bình thật sự ngượng ngùng, thấp giọng nhắc nhở hắn: “Ba mẹ anh còn ở đây.”

“Việt Anh.” Mai Hương mở miệng: “Tự con ngủ.”

Bùi Quang Quý nhìn Bùi Hoàng Việt Anh đã không thể phân biệt được lớn bé, nhíu nhíu mày, như là không hài lòng.

Ông rất ít khi thấy con trai mang dáng vẻ này, đang cảm thấy mới mẻ, Mai Hương nghiêng đầu liếc ông.

Bùi Quang Quý khống chế sắc mặt, nghiêm túc nói: “Tự mình ngủ, đừng nghĩ vớ vẩn, làm người khác thêm phiền phức.”

Ba mẹ đều nói như vậy, Bùi Hoàng Việt Anh nhìn kỹ mấy người ở đây, chậm rì rì từ ghế sofa đứng lên.

Nguyễn Thanh Bình nhìn hắn tự mình đứng lên, đôi mắt dài hơi rũ xuống. Khó giải thích được cảm thấy hắn hơi đáng thương.

Đang do dự, Mai Hương nhìn Nguyễn Thanh Bình: “Dì dẫn con về phòng.”

Nguyễn Thanh Bình không muốn làm ngược ý tốt Mai Hương, đành phải gật đầu.

Trên đường trở về phòng, Mai Hương thấy Bùi Hoàng Việt Anh vẫn luôn mất tập trung, vừa bực mình vừa buồn cười: “Đây là uống bao nhiêu cơ chứ? Còn nhớ con đang ở đâu không?”

“Nhớ,” Bùi Hoàng Việt Anh hất cằm, ra hiệu Nguyễn Thanh Bình: “Em ấy ở cách vách.”

Hắn nói mãi, lầm bầm lầu bầu: “Nếu không ngủ cùng con, ngược lại cũng chỉ cách một bức tường, không ngăn được.”

Nguyễn Thanh Bình không khỏi nhếch nhếch khoé môi, thiếu chút nữa nở nụ cười. Nếu như không phải Mai Hương đang ở bên cạnh, cậu còn muốn chọc Bùi Hoàng Việt Anh hai câu.

Mai Hương nhìn bộ dáng càn quấy của Bùi Hoàng Việt Anh, thầm lắc đầu trong lòng.

Chờ đưa Nguyễn Thanh Bình về phòng rồi, bà suy nghĩ đến tình hình của hai đứa trẻ này, có hơi không yên lòng.

“Đêm nay con khoá cửa vào đi.” Mai Hương căn dặn: “Việt Anh bên kia, dì cũng sẽ lưu ý.”

Nguyễn Thanh Bình sửng sốt, lập tức đáp ứng: “Làm phiền dì rồi.”

“Đã làm phiền con mới đúng. Nó rất ít khi uống say, lần trước uống say cũng ngủ ngay, chẳng biết hôm nay xảy ra chuyện gì.”

Nói xong với Nguyễn Thanh Bình, Mai Hương đến gõ cửa phòng Bùi Hoàng Việt Anh.

Nhìn hắn thay quần áo, có lẽ chuẩn bị đi tắm, Mai Hương nói: “Lát nữa dì Thư đưa canh giải rượu cho con, con nhớ mở cửa.”

Bùi Hoàng Việt Anh nghe đến thế, ngước mắt liếc nhìn bà một cái: “Con không mở cửa cho dì ấy.”

Hắn dừng lại, cười chỉ chỉ phòng bên cạnh: “Mẹ để em ấy đưa đến, con sẽ mở cửa.”

Mai Hương có chút đau đầu: “Đêm nay con làm sao thế? Vừa ầm ĩ vừa lộn xộn, cũng may mà người ta kiên nhẫn.”

Bùi Hoàng Việt Anh nghe xong, tâm tình không tệ lắm: “Em ấy không chê con.”

“….” Mai Hương trầm mặc mấy giây, đưa cho Bùi Hoàng Việt Anh một cái chìa khoá.

“Chung cư ở Nam Sơn, mẹ với ba cho con quà sinh nhật.” Mai Hương nói: “Chỉ có một chìa khoá cho con.”

“Cảm ơn mẹ.” Bùi Hoàng Việt Anh hơi kinh ngạc, cong mắt: “Cảm ơn ba giúp con.”

Mai Hương vỗ vỗ vai hắn.

“Nghỉ ngơi sớm đi, đừng nghĩ linh tinh nữa.”

Nguyễn Thanh Bình tắm xong, chậm rãi từ phòng tắm đi ra.

Thời gian không còn sớm, thêm vào lúc này uống mấy ly rượu, cậu thật sự rất buồn ngủ rồi. Mới vừa đi được hai bước, cậu đột nhiên nhìn thấy một người ngồi trên giường của mình.

Nguyễn Thanh Bình: “….”

Nguyễn Thanh Bình thầm cảm khái một tiếng đệt: “Anh làm sao lại tới đây?”

Rõ ràng cậu khoá cửa.

Bùi Hoàng Việt Anh hất cằm ra hiệu tủ đầu giường, Nguyễn Thanh Bình nhìn thấy chỗ đó đặt chìa khoá phòng mình.

Nguyễn Thanh Bình ngạc nhiên nói: “Anh tỉnh rượu? Chìa khoá cũng tìm được.”

Bùi Hoàng Việt Anh không trực tiếp trả lời cậu.

Ánh mắt hắn xẹt qua đuôi tóc ẩm ướt của Nguyễn Thanh Bình, nhìn thấy một giọt nước thuận theo vai cổ gầy gò trượt xuống.

Bùi Hoàng Việt Anh nhìn một lát, gọi cậu: “Lại đây.”

Nguyễn Thanh Bình không nhúc nhích.

“Giúp em sấy tóc.”

Nguyễn Thanh Bình do dự một chút, vẫn đi tới.

Hương thơm dầu gội đầu hoà tan vào gió nóng, nhiệt độ cơ thể người ôm cậu cao hơn cậu mấy phần, trong đêm đông lạnh giá, cái ôm thân mật khắng khít như vậy thật hấp dẫn không tả được.

Ngón tay thon dài xuyên qua sợi tóc cậu. Thân thể Nguyễn Thanh Bình thanh tĩnh lại, cả người càng lúc càng buồn ngủ.

Mơ mơ màng màng, cậu nhớ lại chút chuyện đêm nay, phát hiện sau khi tên này uống say thì cực kì thích tiếp xúc tứ chi.

Không biết qua bao lâu, âm thanh máy sấy tóc ngừng lại.

Nguyễn Thanh Bình vừa muốn mở mắt ra.

Một đôi tay, kéo cậu vào trong chăn.

Đột nhiên bị kéo vào giường, Nguyễn Thanh Bình phản xạ có điều kiện đạp hắn một cước. Người cậu bị đạp vỗ lại một cái không nặng không nhẹ, như là trừng phạt cậu tội không chịu an phận.

Nguyễn Thanh Bình nhấc mí mắt, đang muốn hỏi hắn lấy lá gan ở đây, người kia lại kẻ ác cáo trạng trước: “Đạp anh làm gì.”

“Anh bò lên giường em.” Nguyễn Thanh Bình quan sát hắn: “Chú dì bảo anh tự mình ngủ.”

Bùi Hoàng Việt Anh cũng cậu bốn mắt nhìn nhau, lặp lại một lần: “Tự mình ngủ?”

Không chờ Nguyễn Thanh Bình nói chuyện, Bùi Hoàng Việt Anh nhớ lại thái độ của ba mẹ, tự lẩm bẩm: “Chỉ ôm ngủ một giấc, có thể xảy ra chuyện gì được? Ôm một chút đánh dấu một cái thì có sao….”

Nguyễn Thanh Bình nghe hắn nói, cảm thấy hắn biếng nhác nói thầm, còn rất đáng yêu.

Bùi Hoàng Việt Anh liếc mắt nhìn cậu, tiếp tục nói: “Không phải em đã sớm bị anh đánh dấu rồi sao. Chuyện tốt như thế, người nào cản anh cũng vô dụng thôi.”

Nguyễn Thanh Bình bị hắn nói năng lỗ mãng làm chấn động, cả người tỉnh táo hơn: “Em nhắc nhở anh một chút, tháng sau anh phải làm cẩu liếm cho em rồi, bây giờ anh nói xem anh quyết định làm cẩu liếm loại nào đi.”

Thấy Bùi Hoàng Việt Anh không phản ứng gì, Nguyễn Thanh Bình tiếp tục trở mình ghi sổ: “Lúc trước anh lấy cà vạt trói em, em vẫn còn nhớ đó.”

Người bên cạnh nghe thấy cậu uy hiếp, trái lại nở nụ cười: “Vậy em muốn trói lại anh?”

Tin tức tố thuộc về Alpha quấn quanh, như là một rừng tuyết dày bao trùm, nặng trình trịch áp lên người cậu.

Tay chân truyền đến cảm giác tê dại vô lực, thần kinh khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều bị tác động.

Độ xứng đôi của bọn họ vượt qua lẽ thường, khiến cậu không có cách nào chống cự tin tức tố Bùi Hoàng Việt Anh.

Thấy cậu không nói lời nào, lông mi thật dài của nam sinh buông xuống, nụ cười có chút phóng đãng: “Trói chỗ nào vậy?”

Nguyễn Thanh Bình nhìn thấy cười như vậy, nhất thời nhìn đến sửng sốt.

Sau khi phản ứng lại, bên tai cậu nóng lên, thấp giọng mắng một tiếng: “Ông không biến thái như vậy, anh có thể nói chuyện cẩn thận chút không.”

Tin tức tố Alpha làm cả người cậu không dễ chịu, Nguyễn Thanh Bình không chịu được hơi tránh về sau: “Thu tin tức tố lại chút.”

Cậu dứt lời, tin tức tố thuộc về Alpha không giảm mà còn tăng lên, lan tràn ra càng thêm trầm trọng.

Nguyễn Thanh Bình nhắm mắt lại, tay có chút ngứa.

Cậu đang không biết có nên cho tên này phân biệt được cái gì gọi là có chừng mực hay không, cảm giác ngột ngạt che ngợp trời đột nhiên biến mất.

Bùi Hoàng Việt Anh thu tin tức tố của mình lại, dựa vào gần, hai má vô tình hay cố ý cọ qua tai Nguyễn Thanh Bình.

Hắn hôn khoé môi cậu một cái, bên trong ôn nhu mang theo dục vọng chiếm hữu: “Em muốn thế nào, cũng có thể.”

Chỉ là một cái hôn lướt qua, giống như lông vũ cọ bên môi.

Chờ hắn lui về, lông mi Nguyễn Thanh Bình run rẩy, đột nhiên nói: “Anh đừng động.”

Nghe thấy yêu cầu của cậu, Bùi Hoàng Việt Anh nghe lời không nhúc nhích, nét mặt ôn hoà nhìn cậu.

Nguyễn Thanh Bình đối diện với hắn chốc lát, cảm thấy như là bị hơi thở của hắn trói lại, không tự chủ được chìm sâu vào.

Cậu tiến gần đến phía trước, ôm lấy cổ Bùi Hoàng Việt Anh, hôn trở lại.

Trận tuyết rét đậm đầu mùa rơi lả tả.

Nhiệt độ mùa đông năm nay rất thấp, nghe nói mấy năm gần đây có mùa đông rét lạnh nhất.

Bùi Hoàng Việt Anh đi vào phòng khách, Mai Hương đang đắp mặt nạ xem tivi, thấy hắn đi vào gọi một tiếng: “Hai ngày nữa dì Trương muốn tụ họp.”

Bùi Hoàng Việt Anh đặt cặp sách xuống, tự rót cho mình ly nước: “Dì Trương nào?”

Mai Hương thấy hắn không có ấn tượng gì, hơi buồn cười: “Mẹ Trương Minh Thảo. Con gái dì ấy định qua Anh, muốn cùng nhau ăn một bữa cơm.”

“Nhà Văn Toản cũng bị mời, hôm nay mẹ của nó còn hỏi mẹ có thấy bà chủ Trương là lạ không, cảm thấy rất kỳ quái.” Mai Hương dừng một chút: “Con nói xem con bé về nước một thời gian dài như vậy, cũng không thấy nó thân thiết với ai. Lúc này mới nghĩ đến phải xã giao, có phải thật khác thường?”

Bùi Hoàng Việt Anh nghe hiểu lời của bà, cười cười nói: “Nếu thật là có nguyên nhân gì, ngày mai chẳng phải sẽ rõ sao.”

Mai Hương cũng cười: “Ừm, không nói cái này. Chúng ta đi ăn cơm trước, mẹ đi rửa mặt nạ.”

Mai Hương đứng lên, đột nhiên ơ một tiếng, dừng bước: “Sao không dẫn Thanh Bình tới chơi?”

Bùi Hoàng Việt Anh nhìn chăm chú bà vài giây: “Muốn gặp em ấy?”

Mai Hương liếc mắt nhìn hắn một cái, không tỏ rõ ý kiến: “Lần sau con nói mẹ muốn gặp nó, cuối tuần dẫn thằng bé về nhà chơi.”

Bà chủ Trương chọn một sân lớn ở biệt thự tư nhân. Ánh đèn bên trong đại sảnh như thác nước, trên bàn dài đặt hoa hồng trắng tươi đẹp. Nhạc công mặc quần đen diễn tấu vĩ cầm du dương cổ điển.

Bùi Hoàng Việt Anh và Mai Hương vừa ngồi xuống, Văn Toản cũng đi vào. Bùi Hoàng Việt Anh liếc mắt nhìn hắn: “Ngủ không ngon?”

Văn Toản ngáp một cái, giọng nói lười nhác: “Tối hôm qua thức suốt đêm làm bài tập, đến trưa mới ngủ, choạng vạng lại bị mẹ tôi kéo lên.”

Bùi Hoàng Việt Anh không khỏi trêu đùa: “Anh em, liều mạng như vậy?”

Văn Toản gật gật đầu: “Không nỗ lực không thi đại học được, nếu tôi thi không tốt, rất có thể ba tôi sẽ giống như đổ gạt tàn thuốc lá mà đuổi tôi ra khỏi nhà.”

Bà chủ Nguyễn bên cạnh nghe thấy đoạn đối thoại của hai người bọn họ, oán giận trách: “Nói nhăng nói cuội gì đấy.”

Chờ mọi người đến đông đủ, bà chủ Trương nâng ly đứng dậy: “Ngày hôm nay đột nhiên mời mọi người đến đây, thật ngại quá.”

Bà nhìn quanh một vòng, mỉm cười: “Minh Thảo phải về Anh. Con bé tính cách hướng nội, không biết chủ động kết bạn.”

Ở bên cạnh bà, một thiếu nữ mặc váy yêu kiều cúi mặt xuống.

“Không nghĩ tới chớp mắt một cái, nó đã muốn đi.” Tầm mắt bà chủ Trương xẹt qua Bùi Hoàng Việt Anh bên cạnh Mai Hương, nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ muốn, để cho con bé tụ họp với mọi người một chút. Sau này cũng thuận tiện liên lạc.”

Mấy bà chủ ở đây nghe thấy, nâng ly lên, ý cười dịu dàng chúc phúc Trương Minh Thảo.

Trương Minh Thảo đáp lại từng người, lúc ngồi xuống, ánh mắt chị ta nhẹ nhàng đảo qua nam sinh bên cạnh.

Bùi Hoàng Việt Anh cởi áo khoác, áo sơ mi phác hoạ ra thân hình cực kì đẹp đẽ, vai rộng thẳng tắp.

Hắn nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng cong môi mỉm cười. Giáo dưỡng tốt đẹp thể hiện trên người hắn đến vừa đúng. Trương Minh Thảo nhìn đôi mắt đem thẳm của hắn, hai má ửng đỏ.

Lúc an bài chỗ ngồi, bà chủ Trương với chị ta đã bàn bạc trước, cố ý xếp vị trí Bùi Hoàng Việt Anh ngồi cạnh mình.

Ngày đó rời đi nhà chính Bùi gia, chị ta về phòng yến hội tìm được mẹ mình. Nhớ tới lúc trước mẹ còn ám chỉ mình nên tiếp xúc với Bùi Hoàng Việt Anh nhiều một chút, trong cơn tức giận không khỏi kể hết một mạch những điều mình vừa nhìn thấy ra.

Sau khi bà chủ Trương kinh ngạc xong, không thể tin lời chị ta nói: “Có phải con nhìn lầm rồi không?”

“Con không có nhìn lầm, mẹ.” Trương Minh Thảo oán giận nói: “Cậu ta còn hôn người đó, vậy mà mẹ bắt con ở chung nhiều với người này. Đây không phải mẹ đang hại con rồi sao?”

“Mẹ chưa từng nghe nói nhà họ Bùi có ý định gì về việc kết hôn, nó không thể thân cận với người khác như vậy.” Bà chủ Bùi nghĩ tới một khả năng, kinh ngạc nói: “Trừ khi nó….”

Nhưng Bùi Hoàng Việt Anh không giống loại người đó. Quang minh chính đại đem người về nhà, thực sự quá không biết kiêng kỵ rồi. Nghĩ thế nào cũng không hợp lẽ thường, bà sinh ra mấy phần hoài nghi đối với lời Trương Minh Thảo nói.

So sánh lẫn nhau, khắp mọi mặt Bùi gia đều hơn Trương gia một bậc, nếu có thể trở thành thông gia, vô cùng có lợi cho Trương gia phát triển. Bà chủ Trương nhìn ra được, con gái ngoài mặt oán giận với bà, nhưng thực tế đã có cảm tình đối với Bùi Hoàng Việt Anh, hai nhà cũng coi như môn đăng hộ đối…

Sau khi mẹ con hai người thương lượng, quyết định mượn cớ Trương Minh Thảo ra nước ngoài, dò xét thái độ Bùi gia lần cuối.

“Bùi Hoàng Việt Anh.” Trương Minh Thảo nhỏ giọng hỏi hắn: “Sau này cậu có thể xuất ngoại du học không? Anh Hứa hình như lên đại học cũng ra nước ngoài.”

“Hẳn là không.” Thanh âm hắn không mặn không nhạt: “Tạm thời không có ý định này.”

“Vậy đã nghĩ qua đến chỗ nào thi chưa?” Trương Minh Thảo dừng một chút: “Nếu cách quá xa Hà Nội. Nói không chừng nếp sống ở bên đó không giống ở đây. Rời xa nhà, có đôi lúc sẽ cảm thấy rất cô đơn.”

Bùi Hoàng Việt Anh liếc nhìn chị ta một cái, nhẹ giọng nói: “Không nghĩ tới.”

Chị ta nhiều lần tìm chủ đề, đều bị đối phương hời hợt đẩy trở lại. Đến lúc sau, chị ta rõ ràng có thể cảm nhận được thái độ hắn biến hoá.

Trương Minh Thảo cắn cắn môi, nín giận trong lòng.

Buổi tối nào gặp mặt, Bùi Hoàng Việt Anh cũng đều lễ phép xa cách đối với chị ta.

Dựa vào cái gì?

Ở bên ngoài lạnh lùng nhàn nhạt như vậy, không phải vẫn làm loạn sau lưng sao?

Nhớ tới hình ảnh ngày đó thấy ở Bùi gia, không cam lòng gặm cắn lý trí chị ta.

Rõ ràng nhà chị ta mới môn đăng hộ đối với nhà họ Bùi, hắn lại ở bên đi theo cái người không rõ đó, còn đối với chị ta thì hờ hững thờ ơ.

Trương Minh Thảo nắm chặt tay, lại buông ra.

Lửa giận trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ.

“Ngày hôm đó tôi nhìn thấy tất cả!” Trương Minh Thảo đột nhiên nói: “Hôm sinh nhật cậu, dẫn theo một Omega không biết là ai, hai người ở trong sân…”

Chị ta nói, thấy mọi người xung quanh đều kinh hãi nhìn sang, dứt khoát: “Hai người lúc đó___”

Mai Hương nghe đến đây, bất giác nhíu nhíu mày.

Bà có thể đoán ra người Trương Minh Thảo thấy là ai, nhưng không nghĩ tới cô gái này dễ kích động như thế. Trước mặt nhiều người như vậy muốn đem mọi chuyện làm ầm ĩ ra.

“Trương Minh Thảo,” thấy sắc mặt Mai Hương không tốt, bà chủ Trương vội vã kéo chị ta một cái: “Đừng nói nữa?”

“Chúng tôi ở trong sân làm sao?” Chỉ có Bùi Hoàng Việt Anh, vẻ mặt ôn hoà nhìn chị ta: “Cô nói tiếp.”

Văn Toản xem đến sửng sốt.

Hắn đã rất lâu chưa từng thấy Bùi Hoàng Việt Anh nổi nóng, khác với hầu hết mọi người, Bùi Hoàng Việt Anh càng tức giận càng bình tĩnh hơn. Hắn biểu hiện như vậy, chỉ có thể là đang đè nén cơn giận.

Thấy Trương Minh Thảo thật sự định nói tiếp, Văn Toản vội vàng tìm điện thoại.

Lúc nhận được tin nhắn của Văn Toản, Nguyễn Thanh Bình đang ở trong cafe net chơi game với da đen.

Cuối tuần này, cậu hiếm thấy đi ra ngoài chơi net, vừa vặn gặp được da đen.

Nguyễn Thanh Bình cảm thấy mình với vị đại ca xã hội này cũng thật có duyên: “Cậu không phải đi tập huấn sao?”

“Về đây chơi hai ngày, tuần sau lại đi.” Da đen nhìn tay trái cậu thuần phục đánh bàn phím: “Tay bị thương đã lành?”

“Sớm lành, đã khỏi lâu rồi.” Nguyễn Thanh Bình chợt nhớ tới một chuyện: “Vẫn luôn quên hỏi, cậu học cái gì?”

“Bóng rổ.” Da đen rất thất vọng: “Cái này cậu cũng không biết.”

“LeBron Raymone James* Ninh Thành, vua điểm sân bóng.” Nguyễn Thanh Bình thổi phồng nói: “Nhất Trung có người rất ghê gớm.”

(*Cầu thủ bóng rổ nổi tiếng.)

“Chậc, anh em thổi hơi quá.” Da đen bị cậu chọc phát cười: “Vậy còn cậu?”

“Học tập cho giỏi.” Nguyễn Thanh Bình nhấn chuột farm lính: “Tranh thủ vào một trường tốt.”

Cậu vừa dứt lời, điện thoại rung rung.

Nguyễn Thanh Bình cầm lên nhìn.

Văn Toản: [ Tôi cảm thấy vị nhà cậu nổi giận lôi đình rồi. ]

Nguyễn Thanh Bình: “?”

Nguyễn Thanh Bình: “!”

Văn Toản mới vừa gửi tin nhắn xong, không kịp trả lời một chuỗi chấm hỏi của Nguyễn Thanh Bình, Trương Minh Thảo giật giật môi.

“Hai người ở trong sân,” Trương Minh Thảo nói từng câu từng chữ: “Cậu hôn cổ cậu ta, cậu còn ôm cậu ta…”

Không biết tại sao, đối diện với đôi mắt bình tĩnh không chút sóng gió này, chị ta càng lúc càng không chắc chắn, giọng cũng từ từ nhỏ dần.

Mọi người xung quanh đều yên tĩnh nhìn chăm chú bên này.

Bùi Hoàng Việt Anh thấy chị ta dừng nói lại, kéo kéo khoé môi.

“Hi vọng lần sau Trương tiểu thư chỉ trích người khác, có thể làm rõ mọi chuyện trước.” So sánh với lời nói lộn xộn của Trương Minh Thảo, bộ dạng hắn bình thản hơn rất nhiều.

“Cái người cô nhìn thấy, tương lai sẽ kết hôn với tôi.” Mắt hắn cong lên, độ ấm trong mắt cũng rất nhạt: “Tôi với em ấy làm việc riêng tư, hình như còn chưa tới lượt cô ý kiến.”

Tác giả có lời muốn nói: Vỗ tay! vịt anh nói đúng!

phát hiện mỗi chap có nhiều người đọc mà không vote ಠ_ಠ muốn drop ಥ╭╮ಥ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro