Khó dỗ
Một tiếng dò hỏi đó, khiến Nguyễn Thanh Bình có xúc động muốn biến mất ngay lập tức.
Cậu cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình lại tăng thêm một chút.
Nếu như tim thật sự bị ngâm trong nước ngọt, có lẽ bây giờ cũng sắp chết đuối rồi.
“Bởi vì tôi ngượng ngùng.” Nguyễn Thanh Bình khô cằn thừa nhận.
Bùi Hoàng Việt Anh còn chưa kịp cười cậu, bên tai cậu đỏ chót, tốc độ nói rất nhanh: “Cậu có thể đừng đến gần người khác nói chuyện kỳ cục như thế không cậu thấy một người đang đỏ mặt cậu còn đến hỏi cậu ta tại sao mặt đỏ___vị bạn học này, lúc thường cậu rất thông minh tại sao bây giờ cậu lại không biết suy nghĩ như vậy?”
Bùi Hoàng Việt Anh không ngờ cậu cuống lên sẽ phản ứng thế này.
Thẹn thùng tới cực điểm, sẽ đùng đùng hỏi ngược lại hắn một đống lớn.
“Là tôi sai,” Bùi Hoàng Việt Anh nhịn cười: “Tôi không nên như vậy.”
Nguyễn Thanh Bình thật sự cảm nhận được cái gì gọi là như đấm vào bông gòn.
Hơn nữa không biết tại sao, nhiệt độ trên mặt cậu không có xu hướng giảm xuống.
Nguyễn Thanh Bình miễn cưỡng khống chế nét mặt, gật đầu: “Hi vọng cậu khắc ghi sai lầm này vào lòng, mỗi ngày đọc thầm một lần, trở thành một người có mắt nhìn nét mặt người khác.”
“Vậy cậu giám sát tôi mỗi ngày đi,” Bùi Hoàng Việt Anh rất phối hợp: “Tôi sẽ nỗ lực một chút.”
Nguyễn Thanh Bình: “…..”
Gần tới năm mới, dù đang trong trường học, cũng rất có không khí ăn tết.
Trước năm mới một ngày là thứ năm. Tiết học cuối cùng buổi sáng, Tuấn Tài nghe giảng bài đến phát chán, vừa xem di động vừa nhỏ giọng nói với Nguyễn Thanh Bình: “Quảng trường Nam Sơn có đài phun nước âm nhạc, có muốn qua bên đó chơi không?”
Nguyễn Thanh Bình đến gần nhìn màn hình di động của Tuấn Tài.
Đi chỗ nào đón giao thừa cũng không khác nhau lắm, mà bên Nam Sơn nhiều chỗ vui chơi, có thể giết thời gian trước giao thừa, Nguyễn Thanh Bình cảm thấy cũng không tệ.
Hơn nữa đêm giao thừa, đến nơi càng nhiều người sẽ càng có bầu không khí hơn.
Tuấn Tài nói: “Chắc trường chúng ta cũng nhiều người muốn đến Nam Sơn lắm nhở? Dù sao cũng gần vậy mà.”
Nguyễn Thanh Bình thả nhẹ giọng: “Vậy chúng ta ra đó chơi, buổi tối trở về chắc cũng qua thời gian gác cổng rồi. Cậu muốn qua ở nhà tôi hay về nhà?”
Tuấn Tài đang định trả lời.
Nguyễn Thanh Bình chợt cảm thấy thân thể hơi nhũn ra.
Cảm giác tê dại chạy dọc theo cột sống bò lên, đầu ngón tay truyền đến cơn ngứa tê dại.
Tuấn Tài ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt. Thấy vẻ mặt không tự nhiên của Nguyễn Thanh Bình, Tuấn Tài vội vàng nói: “Cậu vào nhà vệ sinh không?”
Nguyễn Thanh Bình gật đầu, duỗi tay rút thuốc ức chế từ trong ngăn bàn. Vừa mở cửa sau ra, Nguyễn Thanh Bình nhanh chóng đi mấy bước tới nhà vệ sinh.
Lúc cậu đi ra từ cửa sau, Bùi Hoàng Việt Anh vốn đang nghe giảng nghiêng đầu sang, ngòi bút đang viết trên giấy cũng dừng lại.
Ánh mắt Bùi Hoàng Việt Anh khẽ nheo lại.
Vừa nãy, hình như hắn ngửi được mùi tin tức tố của Nguyễn Thanh Bình.
Vừa vào nhà vệ sinh, Nguyễn Thanh Bình mở cửa phòng riêng ra, lập tức bước vào khoá chốt lại.
Trong quá trình tiêm thuốc ức chế, Nguyễn Thanh Bình cảm thấy trên lưng hơi nhói. Lúc kim tiêm đâm vào cánh tay cậu cũng khó nhịn được mà khẽ cắn đầu lưỡi.
Chờ cơn kích động khiến cả người bủn rủn qua đi, Nguyễn Thanh Bình thở phào một hơi.
Cậu duỗi tay nắm lấy then chốt cửa, đột nhiên thấy cổ tay mình từ từ xuất hiện những vết đỏ.
Cậu hơi do dự, cũng rụt tay về.
Nếu là trước đây, Nguyễn Thanh Bình có thể trực tiếp đi thẳng về lớp tìm Bùi Hoàng Việt Anh.
Nhưng bây giờ quan hệ giữa cậu và Bùi Hoàng Việt Anh không rõ ràng, dù là đòi hắn đánh dấu tạm thời, ôm ấp hay mượn quần áo, đều có vẻ không thích hợp lắm.
Cậu biết rõ hắn mang tình cảm gì đối với cậu, còn đề ra yêu cầu thế này, giống như ỷ vào Bùi Hoàng Việt Anh thích cậu mà không kiêng dè lợi dụng hắn.
Nguyễn Thanh Bình không thể làm ra chuyện như vậy.
Nếu không đến bệnh viện đợi mấy ngày đi?
Thật ra cách ly cũng không có gì ghê gớm, hầu hết Omega mắc chứng kích ứng lúc phát bệnh cũng trực tiếp cách ly. Nói không chừng phòng cách ly trong bệnh viện còn có máy tính, cậu ở trong chơi game mấy ngày…..
Nghĩ lại như vậy, hình như cũng không vấn đề gì?
Nguyễn Thanh Bình nhìn thời gian.
Còn mấy phút nữa tan học. Cậu có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy học sinh trên hành lang, lúc tan học sẽ có rất nhiều học sinh chạy ra cổng trường, bây giờ cậu đi ra ngoài, nói không chừng đang đi sẽ bị đau chết.
Nhà vệ sinh trong trường cũng xem như chỗ có ít tin tức tố Alpha. Vết đỏ trên cổ tay cậu lan ra rất chậm, trên người cũng không có chỗ nào quá đau đớn.
Nguyễn Thanh Bình quyết định chờ một lát, đợi mọi người đi hết, cậu sẽ từ phòng riêng nhà vệ sinh đi ra.
Mới vừa quyết định xong, Nguyễn Thanh Bình nghe thấy có người bên ngoài gọi tên cậu.
“Nguyễn Thanh Bình?” Chu Hành Sâm vừa đi vừa nói: “Lúc nãy tôi thấy cậu chạy vào nhà vệ sinh, cậu có ở đây không?”
Nguyễn Thanh Bình không nghĩ nhiều, đáp một tiếng.
“Cậu làm gì lâu vậy? Ngồi cầu hả?”
Nguyễn Thanh Bình tưởng chỉ có mình hắn, nói thẳng: “Không.”
Chu Hành Sâm: “Vậy cậu xong chưa? Cùng đi đi.”
Chu Hành Sâm yên lặng chốc lát, nhìn Bùi Hoàng Việt Anh đứng bên cạnh.
Tuy hắn không biết tại sao Bùi Hoàng Việt Anh cố ý kéo hắn vào nhà vệ sinh, từ đầu đến cuối còn không nói lời nào, Chu Hành Sâm vẫn hỏi: “anh Việt Anh chúng ta đi hay không?”
Lúc Chu Hành Sâm nói chuyện không cố ý đè thấp giọng xuống.
Nghe được cái tên đó, da đầu Nguyễn Thanh Bình tê rần.
“Cậu làm sao thế?” Bùi Hoàng Việt Anh mở miệng: “Sao ở trong nhà vệ sinh lâu như vậy?”
Giọng hắn không cao, cảm xúc khó lường.
Nguyễn Thanh Bình không biết hắn có đoán được mình bị tái phát chứng kích ứng hay không, kiên trì phủ nhận nói: “Tôi đau bụng, muốn ở trong nhà vệ sinh thêm một lát.”
Ngoài cửa.
Bùi Hoàng Việt Anh cũng đoán được tình trạng của cậu, hắn thấy cửa phòng riêng đóng chặt, hơi mím khóe môi, nói với Chu Hành Sâm: “Cậu đi trước đi.”
Chu Hành Sâm : “Hả?”
Bùi Hoàng Việt Anh: “Tôi ở nhà vệ sinh hút điếu thuốc, lát nữa tôi ra.”
Câu này là vừa nói với Chu Hành Sâm, cũng vừa nói với Nguyễn Thanh Bình.
Chờ Chu Hành Sâm đi, Bùi Hoàng Việt Anh cố ý chọn phòng riêng bên cạnh phòng Nguyễn Thanh Bình, hắn đi vào, cũng không đóng cửa, như chính hắn nói, đốt điếu thuốc.
Nguyễn Thanh Bình ngửi thấy mùi thuốc lá nhè nhẹ.
Ngoại trừ thuốc lá, còn thoang thoảng tin tức tố Alpha. Hương cây cỏ sạch sẽ hoà với hương chanh tác động lên thần kinh Nguyễn Thanh Bình, cách một bức tường, vẫn có thể làm thuốc hoá giải đau đớn của cậu.
Vốn chứng kích ứng có thể nhẫn nại, lại tựa như bị phóng đại lên gấp mấy lần. Nguyễn Thanh Bình nhìn mấy vết ửng đỏ trên cánh tay mình, không nhịn được siết chặt ngón tay, rồi buông ra.
Đau quá….
“Còn đau không?” Bùi Hoàng Việt Anh chợt mở miệng.
Giọng hắn bình tĩnh, như là một câu hỏi thăm không thể bình thường hơn.
“Còn tốt.” Nguyễn Thanh Bình nỗ lực để thanh âm mình trở nên bình thường: “Thuốc của cậu còn nhiều không?”
“Vẫn còn.”
Nguyễn Thanh Bình nhịn rồi nhịn, vẫn không nhịn được: “Sao cậu lại muốn hút thuốc ở đây?”
Nếu như không phải hơi thở của Bùi Hoàng Việt Anh trêu chọc cậu, nói không chừng bây giờ cậu cũng không khó chịu như vậy.
Như thể đặt chén nước trước mặt một người đang khát cực độ, cố tình chén nước này lại không thể uống. Nguyễn Thanh Bình sắp bị dằn vặt đến chết.
“Nếu mẹ tôi ngửi được mùi thuốc lá, bà ấy sẽ hỏi.”
“Dì không cho cậu hút thuốc?”
“Không phải, nhưng mà bà ấy không thích.”
Nguyễn Thanh Bình đau đến rên nhẹ một tiếng, chỉ có thể nói chuyện với hắn dời đi lực chú ý: “Hút thuốc là không tốt.”
Bùi Hoàng Việt Anh thấy cậu vòng vo với mình nửa ngày cũng không muốn mở miệng xin giúp đỡ, sắp bị Nguyễn Thanh Bình chọc tức đến bật cười.
Rõ ràng trong khoảng thời gian này quan hệ giữa hai bọn họ tiến thêm một ít, nhưng lúc Nguyễn Thanh Bình gặp phải vấn đề lại rụt trở về. Hắn không ngại dụ dỗ Nguyễn Thanh Bình, khiến cậu từ từ suy nghĩ rõ ràng. Thế nhưng cậu cứ mất tự nhiên lại lấy thân thể mình ra đùa giỡn.
Lần này hắn đúng lúc phát hiện ra tình hình của cậu, lần sau thì sao?
Có phải Nguyễn Thanh Bình cũng sẽ đáng thương chạy vào nhà vệ sinh, chờ mọi người đều đi hết, mới nhịn đau nhịn đớn chạy tới bệnh viện? Không sợ trên đường sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn à?
Lần đầu tiên hắn biết, Nguyễn Thanh Bình có thể độc ác với chính bản thân mình như vậy.
Bùi Hoàng Việt Anh đè lại cơn giận, nói với Nguyễn Thanh Bình: “Tôi không nghiện, cai thuốc rất dễ. Nếu cậu cảm thấy không tốt, nói tôi một tiếng, tôi sẽ bỏ.”
Hắn ám chỉ một câu: “Cậu yêu cầu, tôi đều sẽ suy xét.”
Nguyễn Thanh Bình yên lặng một lúc lâu.
Bùi Hoàng Việt Anh nghe thấy giọng cậu.
Có lẽ là để mình có vẻ thoải mái hơn, trong lời nói của Nguyễn Thanh Bình mang theo chút ý cà lơ phất phơ: “Không nghiện là được. Thật ra hút thuốc cũng rất bình thường.”
Bùi Hoàng Việt Anh nghe đến thế, mặt không đổi sắc liếm răng hàm.
“Được,” Hắn dập khói thuốc, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi đi đây.”
Nghe thấy hắn muốn đi, Nguyễn Thanh Bình thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, có lẽ là do bản năng, cũng có lẽ là thật sự muốn, trong lòng cậu sinh ra một tia hối hận.
Nguyễn Thanh Bình giật giật môi, vẫn không nói ra được câu xin giúp đỡ.
Cậu nghe thấy tiếng Bùi Hoàng Việt Anh mở cửa, tiếng bước chân đi xa. Cuối cùng Nguyễn Thanh Bình không nhịn được nữa, cậu mở khoá cửa, đi ra từ phòng riêng.
Mới vừa ra mấy bước, bước chân Nguyễn Thanh Bình khựng lại.
Cậu thấy có người đứng cạnh cửa.
Bùi Hoàng Việt Anh nhìn cậu đi ra, ánh mắt dừng trên người cậu, trở tay khoá cửa nhà vệ sinh lại.
Sau khi đóng cửa, ánh sáng xung quanh có hơi ảm đạm.
Đôi mắt đen thẳm của nam sinh nhìn sang, mặt hắn không có cảm xúc gì. Tầm mắt Bùi Hoàng Việt Anh đảo qua cánh tay ửng đỏ của Nguyễn Thanh Bình, nhìn thấy vết đỏ gần như chiếm cứ hết nửa bên cổ của cậu, giọng nói vừa nhẹ vừa nhạt:
“Cậu khó chịu, tại sao không tìm tôi?”
Nguyễn Thanh Bình không nói gì.
Cậu hơi không quen lắm với dáng vẻ này của Bùi Hoàng Việt Anh, hắn chưa từng hiện ra một mặt cường thế như vậy trước mặt cậu. Ánh mắt Alpha cực kì sắc bén, lướt qua từng tấc da bên ngoài của Nguyễn Thanh Bình.
Cậu có thể cảm thấy được, tâm trạng của Bùi Hoàng Việt Anh bây giờ rất kém.
Đợi một lúc lâu, Bùi Hoàng Việt Anh thấy cậu không nhúc nhích, gần như bất đắc dĩ thoả hiệp trước.
Vừa rồi đúng thật hắn hơi xúc động. Bởi vì bị hành vi của Nguyễn Thanh Bình kích thích, hắn giống như muốn phân cao thấp, biết Nguyễn Thanh Bình không thoải mái vẫn cứ đòi cậu một câu trả lời.
Hắn rũ mắt, nhìn đôi mắt long lanh trước mặt, dịu dàng thương lượng với cậu: “Tôi làm cho cậu cái ký hiệu tạm thời, sau đó cùng cậu đến bệnh viện, được không?”
Nguyễn Thanh Bình há miệng.
Cậu thà rằng để Bùi Hoàng Việt Anh biểu hiện không kiên nhẫn, chứ không phải nói chuyện tử tế giống như bây giờ. Bùi Hoàng Việt Anh càng làm như vậy, Nguyễn Thanh Bình càng cảm thấy áy náy.
“Không cần.” Nguyễn Thanh Bình vội vàng nghiêng mắt đi, né tránh ánh nhìn chăm chú của hắn: “Tôi tự mình đi bệnh____”
Lời còn chưa nói hết, âm thanh cậu bị ép dừng lại.
Người vốn cách cậu một khoảng đột nhiên cúi người, khoảng cách giữa bọn họ rút ngắn, chóp mũi gần như đụng phải nhau.
Không khí bốn phía tựa như nhiễm phải mùi vị cây cỏ thanh nhạt.
Không chờ Nguyễn Thanh Bình phản ứng, tin tức tố Alpha cuốn lấy cậu, thân thể bị chứng kích ứng dằn vặt đã lâu giống như được cứu rỗi, suy nghĩ của Nguyễn Thanh Bình không khỏi hơi hoảng hốt.
Lúc Bùi Hoàng Việt Anh siết chặt bả vai cậu, cúi đầu, môi gần như sắp đụng đến cổ cậu, Nguyễn Thanh Bình mới tỉnh táo lại một chút.
“Cậu đừng như vậy.” Nguyễn Thanh Bình hơi tránh về sau, bởi vì đau đớn, cũng bởi vì hơi thở trên người hắn khiến cậu say đắm, giọng nói khẽ run rẩy: “Nếu cậu đánh dấu, đây chính là lần thứ ba.”
Ba lần đánh dấu tạm thời một Omega, sức phán đoán của Alpha ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng, thâm chí sẽ buộc chặt hai người vào nhau.
Sau ba lần đó, rất có thể Alpha sẽ mất đi hứng thú đối với Omega khác. Cậu không muốn mình ảnh hưởng Bùi Hoàng Việt Anh đến mức độ này, như vậy quá không công bằng.
“Lần thứ ba,” Giọng Bùi Hoàng Việt Anh rất nhẹ, lại mang đến cho người ta cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ: “Thì làm sao?”
Thấy động tác của hắn hơi dừng lại, Nguyễn Thanh Bình vội nói: “Sau ba lần đó cậu sẽ bị ảnh hưởng, không tốt đối với cậu.”
“Cậu cảm thấy việc tôi thích cậu, là bị bản năng ảnh hưởng?”
“….” Nguyễn Thanh Bình không hé răng.
“Nguyễn Thanh Bình.” Bùi Hoàng Việt Anh nhàn nhạt gọi cậu một tiếng, cuối cùng lại nở nụ cười: “Có phải cậu xem thường tôi quá không?”
Lúc bị tóm lấy cổ tay, lòng Nguyễn Thanh Bình trầm xuống.
Cậu phản xạ có điều kiện muốn giãy giụa, có lẽ là sức của Bùi Hoàng Việt Anh quá lớn, cậu phát hiện không thể hất hắn ra giống như đối phó với những người khác được.
Lần đầu tiên, Bùi Hoàng Việt Anh đặt tin tức tố của mình lên trên người cậu.
Có lẽ vẫn luôn khắc chế, Nguyễn Thanh Bình cũng không cảm thấy bị tin tức tố Alpha đè ép khó chịu, chỉ là tay chân mềm nhũn, bản năng khiến cậu muốn nghe theo lời Bùi Hoàng Việt Anh.
Ý thức được chắc chắn là Bùi Hoàng Việt Anh đã bị cậu chọc giận, động tác của Nguyễn Thanh Bình hơi do dự.
Cũng chính trong nháy mắt đó, cậu chợt bị đẩy lên ván cửa phòng riêng, tay hắn duỗi lên trên trước, bảo vệ sau đầu cậu.
Tuy là có tay Bùi Hoàng Việt Anh, Nguyễn Thanh Bình vẫn cảm thấy lần này đụng đến không nhẹ.
Cố tình Bùi Hoàng Việt Anh như là không có cảm giác đau, duỗi tay lật cậu qua, người cũng che ở phía sau cậu___
Bọn họ thân mật quấn quýt lấy nhau.
Cánh tay Nguyễn Thanh Bình theo bản năng muốn thúc ra sau, rồi lại sợ dùng sức quá lớn tổn thương đến hắn, mạnh mẽ dừng động tác lại. Cậu chỉ có thể gọi Bùi Hoàng Việt Anh một tiếng giống như cảnh cáo: “Bùi Hoàng Việt Anh!”
Người phía sau thu hết phản ứng của cậu vào đáy mắt, chút do dự cuối cùng cũng tan thành bọt nước ngay lúc phát hiện Nguyễn Thanh Bình dừng lại công kích.
Hắn liếm liếm răng nanh, trắng trợn không kiêng dè cắn chặt cổ người trong lòng.
Tin tức tố truyền vào sau gáy yếu ớt, Nguyễn Thanh Bình chợt đánh mất sức phản kháng. Đầu ngón tay cậu không tự chủ được cào mấy lần lên vách cửa, phát ra âm thanh khe khẽ ám muội.
Cổ họng Nguyễn Thanh Bình co rút hai lần, lại không nói nên được một câu.
Có lẽ Bùi Hoàng Việt Anh đang đè lại cơn giận, động tác thô bạo hơn trước đây rất nhiều, thậm chí lộ ra cả thú tính chỉ Alpha mới có. Đầu răng cắn sâu vào tuyến thể cậu.
Cậu hoàn toàn đứng không vững nữa, thân thể mềm nhũn, cả người cũng ngã xuống. Cánh tay ngang eo cậu lúc này hơi dùng sức, đỡ cậu kéo lên trên.
Đốt ngón tay thon dài nhấc cằm Nguyễn Thanh Bình lên, cưỡng ép lộ ra toàn bộ tuyến thể của cậu.
Cổ lại bị cắn chặt một lần nữa.
Bọn họ trước giờ chưa từng làm ký hiệu dài như vậy, liên tục có tin tức tố tràn vào trong tuyến thể, Nguyễn Thanh Bình cảm thấy cả người mình ấm lên từng chút một.
Chờ đến khi cậu sắp mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ biết dựa vào người phía sau lưng, Bùi Hoàng Việt Anh mới chậm rãi dừng động tác lại.
Một cái ký hiệu hoàn chỉnh, lưu lại rõ ràng trên người Nguyễn Thanh Bình.
Bùi Hoàng Việt Anh nhìn dấu vết thuộc về mình trên người cậu, duỗi tay kéo Nguyễn Thanh Bình không còn sức lực gì quay lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt màu hổ phách trước mặt hắn nổi lên hơi nước mông lung, bởi vì hành vi có thể nói là thô lỗ của hắn, quần áo người trước mặt hơi ngổn ngang.
Hầu kết Nguyễn Thanh Bình có một nốt ruồi nhỏ nhạt màu, đường nét vai cổ gầy gò, da thịt trắng nõn.
Hương hoa và hương cây cỏ đan vào nhau, tin tức tố của bọn họ cùng dung hợp vào, có mùi vị của ý loạn tình mê.
Thấy Nguyễn Thanh Bình còn chưa bình tĩnh lại, Bùi Hoàng Việt Anh rũ mi mắt.
Trong lòng âm u, dục vọng muốn giữ lấy người này, rốt cuộc không có cách nào khắc chế.
Hắn cúi đầu, chóp mũi cọ qua chóp mũi Nguyễn Thanh Bình, còn thiếu một chút, sẽ đụng vào môi cậu.
Hơi thở Alpha bao trọn lấy Nguyễn Thanh Bình, khắp thế giới đều là tin tức tố nhẹ nhàng nhàn nhạt.
Nhận ra Bùi Hoàng Việt Anh muốn làm gì, trước khi hắn đặt môi xuống, đầu óc Nguyễn Thanh Bình nóng lên, đột nhiên đẩy hắn ra.
Mới bị đánh dấu qua, lại dùng sức lớn như vậy, Nguyễn Thanh Bình chỉ cảm thấy thái dương kéo giãn, có chút choáng váng.
Phản ứng lại Bùi Hoàng Việt Anh vừa làm gì, Nguyễn Thanh Bình không thể tin đưa tay ra, ngón tay cái cọ qua khoé môi của mình.
Ánh mắt Nguyễn Thanh Bình tối sầm lại, mím mím môi.
Cổ tay cậu giơ lên, muốn đánh thẳng lên mặt hắn.
Bùi Hoàng Việt Anh khẽ nhếch đuôi lông mày, không tránh.
Tại lúc nắm đấm sắp nện lên mặt Bùi Hoàng Việt Anh, người trước mặt vẫn khí thế hùng hổ, không có dấu hiệu dừng tay.
Nguyễn Thanh Bình lạnh mặt nhìn Bùi Hoàng Việt Anh mấy giây, cánh tay buông xuống, đầu cũng không quay lại đẩy cửa rời đi.
Bùi Hoàng Việt Anh thấy tiếng bước chân cậu chậm rãi biến mất.
Một lúc lâu sau.
Nhận ra mình vừa làm chuyện tốt gì, nam sinh ở lại chỗ cũ mím khoé môi, thấp giọng mắng một câu thô tục.
Giờ nghỉ trưa Nguyễn Thanh Bình không ngủ.
Vừa nhắm mắt, trong đầu cậu sẽ không ngừng lặp lại cảnh tượng lúc trước.
Ký hiệu lưu trên người cậu rất sâu, như có như không, chóp mũi còn có thể ngửi được chút mùi hương cây cỏ.
Cậu lại nhớ tới hình ảnh đối diện với Bùi Hoàng Việt Anh.
Khuôn mặt anh khí của nam sinh, làn da trắng nõn, lông mi dài buông xuống, che khuất nửa đôi mắt.
Đáy mắt hiện lên khao khát vừa trắng trợn vừa thuần tuý.
Lúc đó Nguyễn Thanh Bình dứt khoát quay đầu bước đi, không chỉ bởi vì không đánh xuống được, mà còn bởi vì nét mặt của Bùi Hoàng Việt Anh khiến tâm trạng cậu rối loạn.
Người này quá mức làm càn, ánh mắt gần như muốn nuốt cậu vào bụng, khiến Nguyễn Thanh Bình lạnh cả người, theo bản năng muốn trốn tránh.
Người ta nhìn cậu một cái, cậu đã sợ hãi không dám động thủ. Càng khiến Nguyễn Thanh Bình không thể chấp nhận hơn, đó là bên dưới lớp sợ hãi, cậu còn có một chút thẹn thùng.
Cái này thật không đúng mà.
Cậu ta cắn ông, tại sao ông lại là đứa phải thẹn thùng?
Nguyễn Thanh Bình nghĩ đến đây đập mạnh gối một cái, giường ký túc xá bị cậu đập lên một tiếng vang lớn. Ảnh hưởng đến cái thang giường của Tuấn Tài cũng rung lên, Tuấn Tài vừa mờ mịt vừa kinh hãi ngẩng đầu lên nói: “Bình bo! Động đất!”
“….”
Trạng thái này vẫn kéo dài đến khi lên lớp buổi chiều.
Nguyễn Thanh Bình buồn bực đi vào lớp, buồn bực ngồi xuống vị trí của mình. Không biết có phải ảo giác hay không, cậu luôn cảm thấy có người sau lưng đang nhìn cậu.
Như có gai mọc sau lưng.
Nguyễn Thanh Bình làm bộ thờ ơ chơi điện thoại, nhưng tầm mắt vẫn luôn liếc trộm ra đằng sau.
Thật ra Bùi Hoàng Việt Anh cũng không quá đáng.
Nói cho cùng, Bùi Hoàng Việt Anh chỉ là lo cho bệnh trạng của cậu. Hơn nữa lý do cậu từ chối đánh dấu, giống như đang nghi ngờ tình cảm của hắn vậy.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhiều lần Nguyễn Thanh Bình muốn quay đầu lại, cuối cùng vẫn không thể hạ thể diện. Chỉ có thể nín nhịn suốt cả buổi chiều.
Lúc chạng vạng tan học, học sinh tụm năm tụm bảy rủ nhau đi ăn cơm tối. Tầm mắt Bùi Hoàng Việt Anh rơi xuống cổ người ngồi hàng trên, nơi đó có một dấu vết nhợt nhạt.
Cả buổi chiều, Nguyễn Thanh Bình không nói với hắn câu nào, đầu cũng không nghiêng qua hắn một cái, bày ra điệu bộ không muốn qua lại với hắn.
Hắn đoán là mình đã chạm vào vảy ngược của Nguyễn Thanh Bình rồi, càng khiến hắn buồn bực mất tập trung hơn, là trong cái tình huống này hắn lại luống cuống tay chân.
Nói đến thật buồn cười.
Rõ ràng hắn gây hoạ, vậy mà bản thân lại không biết nên thu dọn cục diện hỗn loạn mình gây ra làm sao, Lộ Tinh Từ cảm thấy mình giống như chẳng có chút tiền đồ nào.
“Tôi không đi.” Tâm trạng hắn không tốt, nói với Văn Toản: “Cậu với Chu Hành Sâm ra ngoài ăn cơm đi.”
“Ờ.” Văn Toản sảng khoái đồng ý: “Có muốn mua gì về cho cậu không?”
Nguyễn Thanh Bình đang định đi với Tuấn Tài, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện sau lưng.
Cậu nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, chân vừa muốn nhấc lên lại dừng tại chỗ, cậu chợt nói với Tuấn Tài: “Tôi không muốn đi, cậu với Nhâm Mạnh Dũng đi đi.”
Văn Toản buồn bực: “Không phải nãy cậu nói muốn ăn miến chua cay hả?”
Lúc nãy không phải tràn đầy phấn khởi à? Độ cay cũng nghĩ xong luôn rồi.
Nguyễn Thanh Bình mặt không biến sắc: “Đột nhiên không thấy ngon miệng, lát nữa tôi ăn bánh mì cũng được.”
Tuấn Tài không nghĩ nhiều, gật đầu ra khỏi lớp.
Lục tục, người xung quanh đều đi hết.
Trong lớp học dần dần chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nguyễn Thanh Bình loanh quanh, vẫn cứ không thể xoay đầu xuống. Đến cuối cùng chính cậu cũng phiền, đang định dứt khoát nghiêng đầu____
Có người nhẹ nhàng kéo cái ghế bên cạnh cậu ra, ngồi xuống.
Một viên kẹo sữa, đặt lên bàn Nguyễn Thanh Bình.
“Còn giận không?”
Trong phòng học trống vắng, giọng nam sinh rất nhẹ, đè lên trầm thấp, mang theo ý xin hoà rõ ràng.
Tim như bị người khác nặn nặn, chút mất tự nhiên cuối cùng khi nhìn thấy viên kẹo sữa đó, cũng nhẹ nhàng biến mất không còn tung tích.
“Cậu đang dỗ trẻ con hả?” Nguyễn Thanh Bình duỗi tay cầm viên kẹo này lên, cảm xúc không rõ.
Bùi Hoàng Việt Anh thấy cậu nghiêng mặt đi, đặt viên kẹo trả lại tay mình, không khỏi cho rằng đây là ý từ chối hoà giải.
Hắn thở dài trong lòng, hiếm thấy sinh ra cảm giác hối hận.
Lúc trước kích động làm chuyện đó với người ta, bây giờ phải dỗ người trở về, có vẻ thật khó quá.
Giây tiếp theo.
Hắn nghe thấy Nguyễn Thanh Bình nhẹ giọng nói: “Tôi muốn vị dâu tây.”
Tác giả có lời muốn nói: Con dỗ cũng rất giỏi
Huhu lúc đầu yaw nói chap cuối đăng đêm giao thừa vì yaw nghĩ là giống như mấy năm trước học ko nhiều chủ yếu ktra hoặc tham gia hđ thoi ai mà ngờ học liền tù tì ko bù cái này thì cũng thiếu cái kia, lịch học thêm của yaw tăng đột biến x2 luon:(( nên thôi mn cố chịu đọc dần đến hết tết luon nha🙏💕
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro