Người yêu
Nguyễn Thanh Bình bị tiếng gõ cửa của Như Hoa đánh thức.
Hình như Như Hoa ở ngoài cửa nói cái gì đó, người đang ôm cậu đáp lại một tiếng, nhẹ nhàng buông cậu ra, từ trên giường đứng lên.
Trong cơn mông lung, Nguyễn Thanh Bình nghe thấy tiếng Bùi Hoàng Việt Anh mở cửa.
Thanh âm Bùi Hoàng Việt Anh nói chuyện với Như Hoa rất nhỏ, Nguyễn Thanh Bình chỉ loáng thoáng nghe thấy Bùi Hoàng Việt Anh nói cậu ấy không sao.
Nhận ra câu đó là đang nói đến mình, Nguyễn Thanh Bình ngửi mùi tin tức tố trôi nổi trong không khí, cơn khó chịu sau khi tỉnh dậy cũng được trấn an hơn.
Đau đớn trên người đã biến mất không còn tăm tích, cậu dụi mắt, lười biếng cọ cọ gối.
Có bóng tối rơi xuống cậu, cảm nhận được một ngón tay đang vuốt ve da mặt mình, Nguyễn Thanh Bình mở mắt ra.
“Mấy giờ rồi?” Trong lời nói của cậu còn mang theo vẻ ủ rũ.
“Mười rưỡi.” Giọng Bùi Hoàng Việt Anh rất tỉnh táo, chắc là đã dậy được một lúc rổi: “Tỉnh ngủ chưa?”
Nguyễn Thanh Bình gật đầu.
Cậu nhớ đến một đống chuyện tối hôm qua, xấu hổ không nằm tiếp nữa. Nguyễn Thanh Bình vươn mình rời giường, lúc luồn chân vào dép lê lại nhớ tới cái gì đó: “Anh có mang đồ vệ sinh cá nhân không?”
“Tối hôm qua dì mua giúp anh rồi.”
Nguyễn Thanh Bình đáp lại một tiếng
Cậu đạp lên đôi dép lông xù, lê bước chân đi rửa mặt.
Bởi vì dậy muộn, Như Hoa làm cho bọn họ ít đồ ăn lót dạ, sau đó mới về Hà Nội.
Như Hoa nhìn Nguyễn Thanh Bình ngồi ăn, quầng mắt còn hơi xanh xao.
Da cậu rất trắng, một khi thức đêm, vành mắt đen sẽ trở nên cực kì rõ ràng.
Nhớ tới hôm qua gõ cửa phòng Nguyễn Thanh Bình mấy lần cũng không thấy đáp lại, cuối cùng lúc bà đẩy cửa vào, vậy mà thấy Nguyễn Thanh Bình sắc mặt tái nhợt ngã trên giường. Trong nháy mắt đó đầu óc Như Hoa trống rỗng, sau khi phản ứng lại mới vội vã gọi điện thoại cấp cứu.
Bác sĩ vừa thấy vết đỏ ửng trên da cậu lập tức nói là bởi vì chứng kích ứng, hơn nữa thời gian mắc bệnh phải từ rất lâu rồi.
Bệnh viện ở thành phố Hồ Chí Minh khó tìm được phòng cách ly, bà đang định gọi cho người quen nhờ giúp đỡ, đột nhiên có một số điện thoại lạ gọi đến.
Đầu bên kia điện thoại là nam sinh, đối phương nói mình là bạn học của Nguyễn Thanh Bình, còn giải thích với bà tại sao trong thời gian dài như vậy mà chứng kích ứng của Nguyễn Thanh Bình vẫn được trấn an rất tốt.
Bởi vì cậu luôn dựa vào tin tức tố của nam sinh này.
Lúc gặp mặt, Bùi Hoàng Việt Anh đưa cho bà xem báo cáo độ xứng đôi ở bệnh viện Nam Sơn, xác định hắn có thể giảm bớt được tình trạng bệnh của Nguyễn Thanh Bình, thậm chí còn hữu hiệu hơn phòng cách ly nhiều.
Dưới đề nghị của bác sĩ, bọn họ đưa Nguyễn Thanh Bình về nhà, để Bùi Hoàng Việt Anh chăm sóc cậu cả tối.
Như Hoa nhìn hai người ngồi cùng một chỗ ăn bữa sáng. Nguyễn Thanh Bình duỗi tay một cách tự nhiên, vỗ vỗ cánh tay Bùi Hoàng Việt Anh, ra hiệu hắn đưa bình nước chanh qua cho cậu.
Bùi Hoàng Việt Anh bị vỗ một cái như thế, cầm ly của Nguyễn Thanh Bình qua, thay cậu rót nước chanh ra ly.
Như Hoa thu hết tương tác giữa hai người vào trong mắt, lo lắng trong lòng dần dịu đi.
Tối hôm qua bà nghe đến tên Bùi Hoàng Việt Anh, lập tức nghĩ ra rõ ràng rất nhiều chuyện.
Trong thời gian ngắn có thể lấy được ghi chép điều trị từ Nam Sơn, trước đây nữa, hình phạt của Kiều Nam cũng là Bùi Hoàng Việt Anh nhúng tay vào….Khi ấy bà nhìn nam sinh ôn hoà lễ độ trước mặt này, cùng với biết ơn, trong lòng không khỏi dâng lên một tia lo ngại.
Người nắm quyền đời sau của nhà họ Bùi, dù rằng còn trẻ, vẫn có thể nhìn ra sau này sẽ trưởng thành đến mức độ nào. Nếu như không phải Nguyễn Thanh Bình trùng hợp là bạn học của hắn, nhân vật như vậy, gia đình bọn họ không có khả năng có thể có giao tình.
Điều kiện của nam sinh trước mặt quá tốt, người cũng thông minh, bà lo Nguyễn Thanh Bình sẽ phải chịu thiệt.
Dù sao thì cả đời Alpha có thể đánh dấu tới mấy Omega, nhưng Omega chỉ có thể bị một Alpha giữ lấy. Tuy rằng pháp luật quy định chế độ một A một O, nhưng dưới đáy ngầm, càng là nhà cao cửa rộng, sự việc khó nghe lại chẳng lạ lùng gì.
Nhưng nghĩ đến Bùi Hoàng Việt Anh chạy suốt đêm từ Hà Nội tới đây, vì để bà an tâm, còn gửi báo cáo độ xứng đôi vào điện thoại cho bà, Như Hoa cảm thấy có lẽ mình đã lo lắng dư thừa rồi.
Bà suy nghĩ cả đêm, trằn trọc không ngủ được, thật sự thấp thỏm tình trạng của Nguyễn Thanh Bình, lúc trời gần sáng bà đi đến ngoài cửa phòng cậu, lặng lẽ đẩy cửa ra nhìn.
Hai người ngủ cùng nhau, cánh tay Bùi Hoàng Việt Anh thân mật ôm lấy vai Nguyễn Thanh Bình, nhưng cũng chỉ là ôm.
Nhớ tới tối hôm qua Bùi Hoàng Việt Anh đề nghị đưa Nguyễn Thanh Bình cùng về Hà Nội, bà vốn cảm thấy hơi chần chờ, nhưng lúc này trong lòng cũng đã có tính toán.
Chờ Nguyễn Thanh Bình ăn sáng xong, Như Hoa gọi cậu vào phòng nói chuyện riêng.
Bà thấy vẻ mặt cậu còn hơi uể oải, ôn nhu hỏi: “Chứng kích ứng của con, sao không nói cho mẹ biết?”
“Con sợ mẹ lo lắng.” Nguyễn Thanh Bình thấy bà không giận mình, trong lòng cũng cảm thấy áy náy: “Lúc ở Nam Sơn, con với Bùi Hoàng Việt Anh cùng làm kiểm tra, bác sĩ nói cậu ấy có thể giúp con giảm bớt chứng kích ứng, cho nên con cảm thấy việc này tạm thời không cần nói cho mẹ.”
“Quá làm loạn,” Như Hoa lắc đầu: “Nếu người con gặp không phải cậu ấy, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.”
Bà nói xong, vẫn nhíu mày: “Có điều cũng tại mẹ, nửa năm nay bởi vì chăm sóc em trai con….Mẹ không quan tâm nhiều đến con.”
Nguyễn Thanh Bình thấy trong mắt bà chứa ý tự trách, vội vã kéo tay bà: “Mẹ, mẹ đừng nói vậy.”
Như Hoa ngừng nói đến vấn đề này, vỗ nhẹ lưng cậu.
“Không nói những chuyện này nữa.” Bà đổi chủ đề: “Nói về cậu ấy đi, người bạn học của con ấy.”
Nguyễn Thanh Bình sợ bà không biết chuyện: “Cậu ấy với con, là cái đó.”
Cậu hơi dừng lại, vẻ mặt không được tự nhiên: “Người yêu.”
Như Hoa nghe đến thế, không khỏi bật cười: “Mẹ biết, cậu ấy đã nói với mẹ rồi.”
Hai người một chạy thẳng đến giúp đỡ điều trị chứng kích ứng, một thừa nhận là người yêu cũng ngượng ngùng.
Nguyễn Thanh Bình a một tiếng.
Lại sờ sờ mũi. Nhìn bà chăm chú.
Trông dáng vẻ căng thẳng của cậu, lại so với dáng vẻ Bùi Hoàng Việt Anh, Như Hoa lắc đầu cười một cái, nắm tay Nguyễn Thanh Bình nặn nặn.
Một lúc lâu, bà chậm rãi nói: “Rất tốt, cậu ấy có năng lực chăm sóc con, rất quan tâm đến con.”
Thấy Nguyễn Thanh Bình thở phào nhẹ nhõm, Như Hoa chuyển chủ đề.
“Nhưng dù sao cậu ấy cũng là Alpha,” Như Hoa uyển chuyển nhắc nhở cậu: “Con cũng phải học cách bảo vệ mình.”
Đồ ngủ Nguyễn Thanh Bình mặc là áo sơ mi, tướng ngủ của cậu không tốt, cổ áo hơi lộn xộn, lộ ra một đoạn cần cổ bóng loáng trắng mịn.
Cậu tự do tuỳ tiện đã quen, bà lo lắng một số việc liên quan giữa AO, những việc mà cậu sẽ không chú ý đến.
“Omega có chứng kích ứng, tuyến thể đều chưa phát dục hoàn toàn, trước khi thành niên, không thể chịu đựng việc gì quá kịch liệt.” Bà có ý riêng: “Con cũng đừng làm phiền người ta quá.”
Nguyễn Thanh Bình không ngờ bà đột nhiên lại nói đến cái này.
“Sẽ không, cái đó, không phải đâu, sao mẹ lại nghĩ đến cái này?” Nguyễn Thanh Bình nghe mẹ mình nói đến vấn đề này, bên tai nóng lên, lắp ba lắp bắp nói: “Bọn con sẽ không___”
“Ừ.” Như Hoa đánh gãy cậu: “Mẹ chỉ nhắc nhở con thôi. Mẹ biết các con đều là con ngoan.”
“….” Nguyễn Thanh Bình bị kích thích đến không nói nên lời.
“Đến làm khách nhà người ta, phải có lễ phép.” Như Hoa nhìn màu đỏ chót bên tai cậu, tỉ mỉ nhỏ nhẹ nói: “Bây giờ mẹ chuẩn bị ra ngoài mua ít đồ tết, để con mang tới nhà người ta. Phải cảm ơn mẹ cậu ấy thật tử tế, nếu hôm qua không có bà ấy giúp đỡ, cậu ấy cũng không qua đây được đâu.”
“Gần đây bệnh tình của Hạ Vân Trang ổn định hơn rất nhiều, chờ những việc cần xử lý giải quyết xong xuôi, mẹ sẽ qua nhà bọn họ cám ơn một tiếng.”
Nguyễn Thanh Bình thấy Như Hoa chậm rãi thong thả, nhưng dáng vẻ thì lại quyết định rõ ràng rồi.
Tối hôm qua cậu còn nói với Bùi Hoàng Việt Anh, nếu Như Hoa mà biết chứng kích ứng của cậu, kiểu gì cũng sẽ đến nhà hắn nói cám ơn.
Không nghĩ tới nhanh như vậy, việc này đã sắp trở thành sự thật rồi.
Đến lúc về lại Hà Nội, trời đã choạng vạng tối.
Nhà lớn nhà họ Bùi toạ lạc ở ngõ nhỏ gần Cảnh Sơn, nơi đây là khu dân cư xa hoa nhất Hà Nội. Ngói xanh tường trắng, núi đá cây cỏ. Căn nhà to lớn kiểu Trung Quốc đứng trong nắng chiều mờ nhạt, có phong thái yên tĩnh lạ thường.
Tiến vào từ cổng lớn, đi qua đài phun nước róc rách dưới mái che, mới đi tới cửa nhà.
Trùng hợp đến đúng giờ cơm tối, nhìn thấy bọn họ, dì trong nhà báo một tiếng. Mai Hương từ trong phòng đi ra.
Bà thấy Bùi Hoàng Việt Anh nắm tay Nguyễn Thanh Bình, ánh mắt sáng rực lên, cười bước tới: “Dì nghe Việt Anh nói con thích ăn món cay, làm thịt thỏ cay Tứ Xuyên cho con, lát nữa con nếm thử xem.”
“Tay nghề của mẹ anh rất tốt, nhưng mà một năm bà ấy không vào bếp được mấy lần.” Bùi Hoàng Việt Anh ở bên cạnh tiếp lời: “Ngày hôm nay là nhờ em hết.”
Nguyễn Thanh Bình nghe đến thế, đôi mắt màu hổ phách cong thành trăng lưỡi liềm. Cậu nói cám ơn: “Làm phiền dì rồi.”
Mai Hương gật đầu, sau đó nhìn kỹ vùng da bên ngoài của Nguyễn Thanh Bình, thấy không còn vết mẫn cảm nào nữa, mới yên lòng.
“Mau vào đi.” Mai Hương vừa nói vừa đi lên phía trước: “Vội vàng chạy tới như thế, thật khổ cho con quá.”
Bùi Hoàng Việt Anh đi sau nhìn Nguyễn Thanh Bình, vỗ xuống bả vai cậu, Nguyễn Thanh Bình quay đầu nhìn hắn.
Bùi Hoàng Việt Anh hạ thấp giọng, giống như trêu ghẹo: “Biểu hiện đến ngoan như vậy, sợ người nhà anh không thích em hả?”
Nguyễn Thanh Bình nhìn hắn chằm chằm.
Thừa dịp Mai Hương không nhìn thấy, cậu nhấc khuỷu tay lên, không chút lưu tình thúc Bùi Hoàng Việt Anh một cái.
Dáng vẻ học sinh tốt vâng lời lúc nãy không còn sót lại mống nào.
Thấy cậu trở mặt còn nhanh hơn lật sách, đánh xong lập tức quay đầu bước đi, Bùi Hoàng Việt Anh không khỏi bật cười, cũng đi theo sau.
Đi vào trong nhà, Mai Hương vào nhà bếp trước, bà để Bùi Hoàng Việt Anh dẫn Nguyễn Thanh Bình ra phòng khách ngồi nghỉ một lát.
Vòng qua không gian ngăn cách, toàn bộ phòng khách màu sắc tao nhã hiện lên, nội thất bằng gỗ lim bày biện đan xen, có cả cây xanh tô điểm vào.
Ở góc phòng khách, có một bà cụ đang cắt tỉa hoa. Bà mặc một bộ Đường phục rộng rãi, dáng vẻ đoan chính.
Lúc Nguyễn Thanh Bình tiến vào, bà vừa mới cắt xuống một cành hoa nhỏ.
Nhìn thấy bọn họ, bà cụ đưa cái kéo đang cầm trong tay cho người giúp việc, đầu tiên là lau tay, rồi mới cười bước lên một bước.
Bùi Hoàng Việt Anh nắn nhẹ cổ Nguyễn Thanh Bình, giới thiệu: “Đây là bà nội của anh.”
Nguyễn Thanh Bình nhìn bà lão cười hoà ái trước mặt, cũng như lúc nãy ở trước mặt Mai Hương, ngoan ngoãn chào hỏi người lớn: “Con chào bà nội ạ.”
Ánh mắt bà cụ lướt qua người cậu, ý cười trong mắt sâu hơn mấy phần: “Chào con.”
Bà nói xong, giống như oán trách liếc mắt nhìn Bùi Hoàng Việt Anh: “Chẳng trách con vì thằng bé, sinh nhật ta cũng không tới. Nghe mẹ con nói, tối hôm qua con chạy thẳng đến thành phố Hồ Chí Minh đón người à?”
Nguyễn Thanh Bình đoán không ra ý của bà, theo bản năng nghiêng mắt, nhìn về phía Bùi Hoàng Việt Anh.
Chú ý tới cảm xúc của Nguyễn Thanh Bình, Bùi Hoàng Việt Anh không một tiếng động nắm tay cậu, khẽ nặn nặn.
Bùi Hoàng Việt Anh cười với bà: “Con đón cậu ấy qua đây, vừa khéo để bà có thể quen biết cậu ấy, tương lai còn phải nhìn thêm mấy chục năm nữa ấy.”
Bà cụ liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nhìn Nguyễn Thanh Bình vẫn để tâm tới bọn họ, nhẹ giọng nói: “Đứa nhỏ này nhìn rất vừa ý, lớn lên rất đẹp, nghe mẹ con nói, tính cách cũng rất tốt.”
Nguyễn Thanh Bình: “….”
Nguyễn Thanh Bình quyết định bắt đầu từ giây phút này, sẽ trở thành một người có tính cách vô cùng tốt trước mặt bà nội Bùi.
Sau khi ăn tối xong, bà nội Bùi Hoàng Việt Anh cho cậu một bao lì xì rất dày, Nguyễn Thanh Bình vô cùng kinh ngạc, vội vã nói cảm ơn bà.
“Đây là ta với ông nội các con cùng cho.” Bà hơi ngừng lại, tiếp tục nói: “Lần đầu tiên Việt Anh dẫn người khác về nhà, trước đây nó chưa từng thích ai, nếu có chỗ nào làm không tốt, con còn phải tha thứ cho nó nhiều.”
“Không có không có, bà nói quá lời, rồi” Nguyễn Thanh Bình thấy bà khách sáo như vậy, cũng thành thật nói: “Bọn con….Thật ra vẫn luôn là anh ấy giúp con.”
“Đó là việc nó phải làm.” Nét mặt bà nội nhu hoà: “Lúc nào rảnh rỗi, con qua đây chơi nhiều nhé.”
Chờ mọi người nói xong, Mai Hương đưa Nguyễn Thanh Bình đến phòng của cậu.
Phòng cậu cách phòng Bùi Hoàng Việt Anh rất gần. Nguyễn Thanh Bình ngồi trong phòng mở vali hành lý, đang tìm quần áo đi tắm, có người bên ngoài gõ cửa.
“Ai vậy?”
“Là anh.” Bùi Hoàng Việt Anh ở ngoài cửa nói: “Có thể đi vào không?”
Nguyễn Thanh Bình đáp một tiếng.
Bùi Hoàng Việt Anh đẩy cửa vào, thấy cậu đang tìm quần áo: “Muốn tắm hả?”
Nguyễn Thanh Bình gật đầu, tiếp tục xoay người tìm quần áo. Cậu lật đi lật lại vali hành lý hai lần, xác định đúng thật là tìm không được quần áo mình muốn.
“Thật là.” Nguyễn Thanh Bình đứng lên: “Hôm nay em thu dọn quần áo nhanh quá, quên mang đồ ngủ rồi, mẹ em mà nhìn thấy em để quên áo ngủ ở nhà, chắc chắn lại nhắc đi nhắc lại cho xem.”
“Vậy tối nay em mặc cái gì?”
“Chắc là mặc T shirt.” Nguyễn Thanh Bình nói: “Em có mang theo áo T shirt, chỉ là hơi dày xíu.”
Bùi Hoàng Việt Anh thấy cậu lấy ra một cái áo T shirt màu trắng.
Giống như cậu nói, thật sự rất dày.
Mặc thế này ngủ đúng thật không thể thoải mái được. Bùi Hoàng Việt Anh nhìn dáng vẻ cậu nửa quỳ bên cạnh vali hành lí, suy nghĩ linh hoạt lên, mở miệng hỏi: “Hay là em mặc đồ ngủ của anh đi.”
Nguyễn Thanh Bình nhìn bộ quần áo trong tay mình, lại nhìn Bùi Hoàng Việt Anh. Do dự mãi, cuối cùng gật đầu.
Chờ tắm xong, lúc cậu chuẩn bị mặc quần áo, tay Nguyễn Thanh Bình đặt lên cái áo ngủ màu xanh đậm, lại rụt trở về.
Cậu nhìn áo ngủ trước mặt, bây giờ mới ý thức được đây là quần áo Bùi Hoàng Việt Anh từng mặc.
Nghĩ đến nó từng dán vào da hắn, có thể còn nhiễm thêm một chút tin tức tố Alpha….
“Đệt.” Nguyễn Thanh Bình mắng một tiếng.
Cậu nghĩ hay là cứ mặc T shirt đi. Dày thì dày, nhưng ít ra không có tra dằn vặt mình như vậy.
Nghĩ thì nghĩ thế.
“Em tắm xong chưa?” Bùi Hoàng Việt Anh ở bên ngoài gõ cửa phòng tắm: “Lâu quá.”
“Xong rồi,” Nguyễn Thanh Bình nói: “Em đang mặc quần áo.”
Nam sinh ngoài cửa yên tĩnh chốc lát.
“Quần áo có vừa không?” Bùi Hoàng Việt Anh chợt hỏi: “Có phải hơi lớn không?”
Nguyễn Thanh Bình nhìn cái áo ngủ mình con chưa đụng tới, trợn mắt nói dối: “Em vẫn mặc được.”
Bây giờ cậu mà nói mình ngượng ngùng không dám mặc quần áo Bùi Hoàng Việt Anh, chỉ nghĩ thôi cũng biết người bên ngoài sẽ cười cậu thế nào. Sao cậu có thể cho Bùi Hoàng Việt Anh cơ hội đó chứ?
Mặc thì mặc.
Nguyễn Thanh Bình quyết tâm, duỗi tay cầm áo lên, bất chấp khó khăn mặc lên người mình.
Lúc cậu đi ra, Bùi Hoàng Việt Anh đang ngồi trên giường chơi di động.
Nhìn thấy Nguyễn Thanh Bình mở cửa phòng tắm, ngón tay Bùi Hoàng Việt Anh dừng lại, nhấc lên mí mắt.
Theo tuổi tác ngày càng tăng lên, chênh lệch hình thể giữa Alpha và Omega càng thêm rõ ràng, đặc biệt là độ tuổi này của bọn họ, thân hình khác biệt rất dễ nhìn ra.
Vóc dáng Nguyễn Thanh Bình tuy rằng không kém hắn quá nhiều, nhưng gầy hơn hắn. Áo ngủ vừa người hắn, Nguyễn Thanh Bình mặc lên lại lụp xụp rũ rượi. Giống như nhóc con mặc trộm quần áo người lớn vậy.
Có lẽ bởi vì muốn bước đi dễ hơn, Nguyễn Thanh Bình kéo ống quần lên, lộ ra mắt cá chân gầy gò tinh tế mà trắng nõn.
Cậu vừa đi vừa lau tóc, cổ áo ngủ hơi ẩm ướt.
Không biết có phải do Nguyễn Thanh Bình không quen hay không, lúc đón tầm mắt hắn, hầu kết đẹp đẽ không tự chủ được lăn lăn.
Giống như đang căng thẳng.
Ánh mắt Bùi Hoàng Việt Anh hơi tối, lướt mắt nhìn quanh người cậu. Lúc Nguyễn Thanh Bình đi qua, hắn duỗi chân dài ra, bất ngờ hành động ngăn cậu lại.
Nguyễn Thanh Bình không ngờ hắn lại đột nhiên chen chân vào, dưới chân bị quấn lấy như vậy, cả người mất thăng bằng, bị Bùi Hoàng Việt Anh thuận thế kéo vào lồng ngực.
Lúc cậu ngã xuống giường quán tính không nhỏ, Bùi Hoàng Việt Anh trực tiếp ôm cậu ngã xuống giường. Điện thoại di động bị rơi xuống, Bùi Hoàng Việt Anh cũng không quan tâm.
Hắn vẫn duy trì tư thế ôm Nguyễn Thanh Bình, lật mình đè lên người cậu, ngón tay nhẹ nhàng nhào nặn vành tai Nguyễn Thanh Bình.
Nhận ra Omega của mình đang muốn giãy giụa, hắn kề sát tai Nguyễn Thanh Bình nói chuyện: “Đừng lộn xộn, để anh nhìn một lát.”
Bọn họ cách rất gần, gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Người Nguyễn Thanh Bình hơi cứng lại, cậu giật giật môi, có hơi bối rối: “Nhìn cái gì.”
“Nhìn em,” Nam sinh ở trên nhìn xuống quan sát cậu: “Mặc quần áo của anh.”
Lúc Bùi Hoàng Việt Anh nói chuyện, ánh mắt xưa nay luôn nhàn nhạt hơi nâng lên, nét mặt lơ đãng mang theo ý cười, có vẻ tràn đầy hứng thú.
“….” Nguyễn Thanh Bình nghiêng đầu qua chỗ khác, không đối diện với hắn: “Nhìn đủ chưa.”
Bùi Hoàng Việt Anh không trả lời cậu, mà nhẹ nhàng hôn xuống mặt cậu một cái: “Nếu ngày mai trong nhà có khách, có thể anh không ở với em được, làm cho em một cái ký hiệu nhé?”
Nguyễn Thanh Bình gật đầu.
Một thời gian rất dài chưa có đánh dấu lại, phần da cổ Nguyễn Thanh Bình trơn bóng nhẵn nhụi, vết tích đã từng lưu lại bên trên không còn tăm tích nữa.
Bùi Hoàng Việt Anh nặn nặn sau gáy cậu, đáy lòng không kìm được nổi lên ham muốn.
Hắn muốn lưu lại vết tích cả đời không thể mất đi trên tuyến thể này.
Phải đợi cậu lớn đến bao giờ đây?
Bùi Hoàng Việt Anh hơi khổ não nghĩ.
Đợi thêm vài năm, có lẽ hắn cũng không nhịn được….
Lúc đánh dấu, Nguyễn Thanh Bình không khỏi nhắm mắt lại.
Đây là lần thứ tư Bùi Hoàng Việt Anh đánh dấu cậu.
Đánh dấu tạm thời đúng thật sẽ chồng lên, bất kể là đối với Alpha hay Omega.
Động tác của Bùi Hoàng Việt Anh vốn coi như khắc chế, cuối cùng cũng biến thành thô bạo, cậu bị dùng sức đè cứng trên giường.
Nguyễn Thanh Bình không tự chủ được siết chặt drap giường, cuối cùng, cổ họng thốt lên một tiếng rên trầm thấp.
“A….”
Thanh âm cậu dường như kích thích tới Alpha, sức hắn cắn dần mạnh hơn.
Lúc kết thúc đánh dấu, Nguyễn Thanh Bình co quắp trên giường, một hồi lâu mới bình tĩnh lại được.
Cậu lắc lắc đầu, chậm rãi bò lên. Chợt nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Buổi tối anh ngủ ở đâu?”
Nguyễn Thanh Bình không hiểu ra sao: “Anh không ngủ ở phòng anh à?”
Bùi Hoàng Việt Anh liếc mắt nhìn cậu, không lên tiếng.
Nguyễn Thanh Bình kịp phản ứng, thật ra cậu cũng không ngại ngủ chung với Bùi Hoàng Việt Anh. Nhưng nghĩ đến Mai Hương, cậu lại cảm thấy không thể tuỳ Bùi Hoàng Việt Anh xằng bậy: “Mẹ anh đã sắp xếp phòng cho em rồi.”
“Em thật sự cho rằng, bà ấy không biết anh muốn làm gì?” Bùi Hoàng Việt Anh cười như không cười nhìn cậu chăm chú: “Chìa khoá bà ấy để đâu anh biết cả. Đã vào nhà anh rồi, còn muốn trốn đi đâu?”
Nguyễn Thanh Bình cũng cảm thấy có lý.
Nhưng cậu không muốn ở nhà người khác mà quá mức trắng trợn không kiêng dè gì, với lại hôm nay mới ngày đầu tiên, lỡ gì trước khi đi ngủ Mai Hương muốn qua xem phòng Bùi Hoàng Việt Anh, cứ coi như dì mắt nhắm mắt mở với hắn, nhưng thật sự nhìn thấy phòng Bùi Hoàng Việt Anh trống không, cũng không thích hợp chút nào.
“Vậy nửa đêm rồi anh qua đây.” Nguyễn Thanh Bình gật đầu: “Em giữ cửa cho anh.”
“….”
“Như vậy rất kích thích.” Nguyễn Thanh Bình nỗ lực thuyết phục hắn: “Anh có thể được thử cảm giác vụng trộm, có khi cả đời cũng chỉ có một cơ hội này, anh cảm thấy sao?”
Bùi Hoàng Việt Anh sắp bị cậu chọc cười.
Một tay hắn bóp eo Nguyễn Thanh Bình, tay kia đặt lên cổ cậu, không nặng không nhẹ nhấn một cái.
Mới vừa đánh dấu qua, phần da này cực kì mẫn cảm.
“Leon.” Hắn gọi một tiếng.
Nguyễn Thanh Bình run lên một cái, đại não giống như bị điện giật.
Ánh mặt cậu nổi lên hơi nước, gần như lên án mà nhìn Bùi Hoàng Việt Anh.
Người bị cậu lên án khép lòng bàn tay đặt ra sau gáy cậu. Động tác có tính uy hiếp như thế, giọng nói lại vừa nhẹ vừa chậm, khó giải thích được hiện ra mấy phần đáng thương: “Để anh ngủ với em đi.”
“….”
Nguyễn Thanh Bình cảm thấy mình sắp bùng nổ rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Nguyễn Thanh Bình! Vững lòng lên!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro