Sáng sớm
Đêm nay Nguyễn Thanh Bình ngủ rất ngon.
Mặc dù nửa đêm cậu loáng thoáng cảm thấy mình bị thứ gì đó ôm lấy, cả người không thể động đậy. Nhưng mà nói chung, xung quanh trôi nổi hơi thở làm cậu vô cùng thả lỏng, cảm thấy rất lâu rồi mình chưa có ngủ ngon như vậy.
Cậu thoả mãn giật giật mí mắt, đang định lười biếng chậm rãi duỗi người.
….Hả?
Hình như cánh tay không duỗi ra được?
Cậu thăm dò vùng vẫy một hồi, vô dụng, thứ quấn lấy cậu sức lực lớn vô cùng. Bàn tay cậu không khỏi di chuyển xuống, sờ được một mảnh rắn chắc bóng loáng, gần giống da con người.
Này là cái gì? Yêu quái có hình dáng giống cơ bụng à.
Nguyễn Thanh Bình nửa tỉnh nửa mê, một lúc lâu vẫn không có cách nào duỗi tay ra, cậu hơi sốt ruột đạp thứ kia một cái. Lòng bàn chân cảm thấy cứng cứng.
“…..Shhhh.”
Một tiếng hừ không nặng không nhẹ, truyền đến tai Nguyễn Thanh Bình.
Nam sinh bị đánh thức giọng mang theo nét không vui, xen lẫn vẻ mới rời giường, nghe vừa khàn vừa trầm thấp.
Bị thanh âm mang đầy tính công kích này làm nhói lỗ tai, Nguyễn Thanh Bình mở mắt ra.
Vừa vặn cùng nam sinh gần trong gang tấc kia bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt đen kịt của hắn lười biếng liếc cậu một cái, cảm xúc dưới đáy mắt nguy hiểm khó lường.
Nguyễn Thanh Bình nhìn thấy Bùi Hoàng Việt Anh, mê man đảo con ngươi một vòng, xác định mình với hắn đang nằm cùng trên một cái giường.
Sau đó ý thức được gì đó, cậu đột nhiên lật người qua, thấy chăn nệm mình trải hôm qua còn nằm dưới đất, mà cả người đã bò lên giường Bùi Hoàng Việt Anh, thậm chí còn co ro ngủ trong lồng ngực hắn cả đêm___
Trong phút chốc, rốt cuộc là cậu chủ động leo lên giường Bùi Hoàng Việt Anh, hay Bùi Hoàng Việt Anh ôm cậu lên giường, trở thành một vấn đề gây khó khăn không nhỏ quấy nhiễu Nguyễn Thanh Bình.
Nguyễn Thanh Bình suy tính vài giây, cân nhắc không ra đáp án, may là kẻ ác cáo trạng trước*, cậu cực kì khí thế mở miệng.
*Ác nhân tiên cáo trạng 恶人先告状: Nghĩa là người phạm tội thường cáo trạng trước, hòng nguỵ tạo lời khai, bóp méo sự thật,…
“Bùi Hoàng Việt Anh, cậu làm gì vậy?” Nguyễn Thanh Bình nói nói, vì để đe doạ mang lại hiệu quả cao, cậu không biết xấu hổ xông thẳng lên, dương mắt nhướng mày: “Hả?”
“Hả cái gì.” Tối hôm qua bị dằn vặt đến hơn nửa đêm mới ngủ, hắn cảm thấy mình chưa nhắm mắt được bao lâu lại bị đánh thức, mới sáng sớm, tên này hết sờ lại la lối om sòm. Thánh nhân còn thấy bực bội, huống chi hắn cũng không phải là người có tính tình tốt gì cho cam.
Không biết nhớ đến gì đó, nam sinh thờ ơ quét nhìn cậu, lười biếng nói: “Không gọi anh Việt Anh nữa?”
Nguyễn Thanh Bình thấy hắn không hoảng hốt rối loạn, trong phút chốc không khỏi hoài nghi chính bản thân mình.
Chẳng lẽ tối hôm qua cậu bò lên giường hắn ngủ?
Không chỉ tự bò lên, mà còn vì chứng kích ứng, ôm luôn cả Bùi Hoàng Việt Anh?
Nếu thật là như thế…..
Hầu kết Nguyễn Thanh Bình lăn lăn, hiếm thấy có hơi chột dạ: “Tối hôm qua…..”
“Tôi ôm cậu lên.” Bùi Hoàng Việt Anh nói thẳng.
Nguyễn Thanh Bình vừa nghe, hơi hơi lo lắng: “Ôm tôi lên làm gì?”
“Vậy tôi nên để cậu ngủ dưới đất, nhìn cậu tự đá hết chăn của mình ra, ngày hôm sau cảm sốt đau lưng?” Bùi Hoàng Việt Anh thấy cậu còn dám lên giọng với mình, cũng lười khách khí với cậu. Hắn nhích lại gần cậu một chút, giọng điệu mang đầy tính dẫn dắt, từng câu từng chữ nói: “Chứ không cậu nghĩ, tôi ôm cậu lên làm gì?”
Lúc nói đến chữ làm, không biết là vô tình hay cố ý, thanh âm hắn đè nặng hơn một chút.
Hơi thở che trời lấp đất áp lại, chủ yếu là do bị thiếu ngủ, dáng vẻ của hắn hơi khác với bình thường.
Nguyễn Thanh Bình cảm thấy lỗ tai của mình lại nhói mãnh thêm một cái.
“…..”
Bùi Hoàng Việt Anh thấy cậu bỗng nhiên yên tĩnh lại, cười một tiếng.
Tiếng cười trầm thấp, mang theo vẻ sung sướng khó hiểu. Nguyễn Thanh Bình thấy rõ ràng hầu kết hắn lăn một cái, hình ảnh thế này rất có cảm giác nam tính xâm lược, khiến Nguyễn Thanh Bình bất giác nhíu mày, vừa mở miệng định nói chuyện.
“Không phải chính cậu nói, mỗi đêm ở ký túc xá, Tuấn Tài đều tưởng cậu chết trên giường à?”
“….”
“Chết ở trên giường nghĩa là nửa đêm hết đấm lại đá người bên cạnh, lôi cả chăn đi à?” Bùi Hoàng Việt Anh cười như không cười nhìn cậu: “Cậu là xác chết vùng dậy hửm?”
“….”
Thấy lời nói dối to lớn của mình bị vạch trần, Nguyễn Thanh Bình đến đây hoàn toàn để bị vả tơi bời, không còn gì chối cãi.
Đúng lúc này.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của Văn Toản truyền vào.
“Anh Cẩu? Cậu dậy chưa?”
Nguyễn Thanh Bình nhắc nhở hắn: “Có người gõ cửa kìa.”
“Nghe rồi.” Bùi Hoàng Việt Anh thong thả ung dung nói: “Tôi không điếc.”
Nguyễn Thanh Bình thấy cả người hắn mang theo vẻ nguy hiểm, quyết định tránh né mũi nhọn, không thảo luận vấn đề điếc hay không điếc với hắn: “Vậy mau đi mở cửa đi.”
Bùi Hoàng Việt Anh nhíu mày.
Nguyễn Thanh Bình xấu xa tựa vào giường, chỉ lo Bùi Hoàng Việt Anh bắt cậu đi mở cửa, dứt khoát vùi mặt vào trong gối, giọng nói hàm hồ từ trong gối vang lên: “Tôi và giường của cậu đã ở bên nhau, bọn tôi hợp hai thành một, rời xa nó tôi sẽ chết mất.”
Bùi Hoàng Việt Anh thấy cậu chơi xấu nằm bò lên giường, quả đầu nâu nhạt chôn vào gối bông trắng như tuyết không thèm nhúc nhích.
Hình ảnh có hơi buồn cười.
Hắn thuận theo ý muốn vươn tay ra, vò rối tóc Nguyễn Thanh Bình.
Đột nhiên bị xoa đầu, Nguyễn Thanh Bình không hiểu tại sao. Mà thấy Bùi Hoàng Việt Anh đã bước xuống giường mở cửa, cậu thở phào nhẹ nhõm, quyết định không so đo tính toán hắn nữa.
Bùi Hoàng Việt Anh mở cửa ra, Văn Toản thấy hắn rốt cục cũng chịu mở cửa, sờ sờ mũi: “Tôi đánh thức cậu à?”
“Không, đã dậy trước rồi. Có chuyện gì?”
“Tôi quên mang thuốc ngăn mùi tin tức tố, định tìm cậu mượn một chút.” Văn Toản nói xong bước vào trong phòng, vừa bước được bước đầu tiên, liếc mắt nhìn thấy trên giường Bùi Hoàng Việt Anh có một cục nhô lên, hắn đứng khựng tại chỗ…..
Văn Toản dừng bước, chần chờ hỏi: “Phòng cậu….có người?”
Tuấn Tài vừa vặn đi ngang qua hành lang, vốn định đi tìm Nguyễn Thanh Bình thì nghe thấy Văn Toản nói câu này, cả người đóng đinh tại chỗ, mắt cũng liếc nhẹ qua.
Phòng lớp trưởng có người?
Có người !?
Đứa nào? Đứa nào con mẹ nó quỷ kế đa đoa, nhảy lên cùng giường cùng gối với lớp trưởng?
Nghĩ kĩ lại, người này mặc dù hơi tuỳ tiện, nhưng lại rất mưu mô.
Núi cao người vắng, cô A quả O, đây không phải là cơ hội trời cho hay sao?
Tuấn Tài không khỏi nghiêng đầu qua ngó nhìn, muốn xem xem là tiểu yêu tinh nào giỏi nắm bắt cơ hội như thế.
“Ờ, là Nguyễn Thanh Bình.” Bùi Hoàng Việt Anh nhàn nhạt: “Cậu ta bám giường tôi.”
Tuấn Tài: “…..”
Văn Toản: “…..”
Tuấn Tài bật thốt lên: “Đệt! Bình bo cậu có còn là người không? Cậu cứ như vậy qua mặt cả hội chị em luôn hả?”
Văn Toản theo sát: “Đệt! Bùi Hoàng Việt Anh cậu có còn là người không? Chẳng lẽ tối hôm qua cậu dụ dỗ lừa gạt người ta hả?”
Hai người bọn họ gần như nói cùng một lúc, Bùi Hoàng Việt Anh bị ồn ào đến đau cả đầu, nhấc mí mắt: “Ồn ào cái gì?”
Tuấn Tài với Văn Toản bị cái liếc mắt kia của hắn làm cho tim nhảy dựng, phản xạ có điều kiện cùng lùi ra sau một bước.
Tuấn Tài hoảng hốt cả người: “Bình bo ở bên trong thật hả? Sao cậu ấy không nói chuyện?”
Bùi Hoàng Việt Anh quay đầu lại nhìn.
Tuấn Tài với Văn Toản bị hắn che khuất, nhìn không thấy, mà từ góc độ của Bùi Hoàng Việt Anh, có thể nhìn thấy rõ Nguyễn Thanh Bình đang vùi đầu vào gối, chắc là chê bọn họ phiền, cậu kéo cả cái gối khác qua, đè chặt lên đầu mình.
“Cậu ta hả?” Nhớ tới hôm qua Nguyễn Thanh Bình nói dối như cuội với hắn, Bùi Hoàng Việt Anh khẽ cười một tiếng: “Cậu ta chết trên giường.”
Giọng Tuấn Tài hơi run run: “Chết….chết ở trên giường?”
Văn Toản không biết nên nói gì cho tốt, chỉ có thể cảm khái một tiếng: “…..Cầm thú.”
Nguyễn Thanh Bình kéo gối đặt xuống giường, cậu hơi khó chịu lật qua lật lại. Tuy rằng không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng mà bên ngoài cửa thực sự quá ồn, cậu không còn cách nào phải bước xuống.
Nguyễn Thanh Bình tìm đôi dép lê của mình, kéo lê chân ra cửa.
Văn Toản nhìn cậu, muốn nói lại thôi.
Nguyễn Thanh Bình nói trước: “Toản đạo, chào buổi sáng.”
Văn Toản: “….. Bình đạo, chào buổi sáng.”
Văn Toản dừng một lát: “Cậu, còn bước đi được không?”
Tuấn Tài lúc này cũng đã chuẩn bị tâm lý xong, thay vì tương lai để một tiểu yêu tinh từ đâu chui ra chiếm được lợi, cứ để anh em ngủ với nam thần trước còn dễ chấp nhận hơn. Huống chi hai người này đứng cùng nhau còn rất đẹp mắt.
Tuấn Tài ôn hoà khuyên cậu: “Bình bo, cậu không cần làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Nếu cảm thấy mệt, cậu cứ nghỉ ngơi thêm một lát đi.”
“Tôi đâu có mệt.” Nguyễn Thanh Bình chẳng hiểu ra sao. Thấy Tuấn Tài trầm mặc, cậu quay đầu nhìn Bùi Hoàng Việt Anh: “Vậy tôi về trước, cảm ơn cậu.”
Cậu nói xong, rời đi cùng với Tuấn Tài. Văn Toản thấy cậu mặc áo ngắn tay quần cộc, vừa đi vừa nói chuyện với Tuấn Tài, quang minh chính đại ra khỏi phòng Bùi Hoàng Việt Anh.
Trên người cậu còn lây dính mùi tin tức tố của Bùi Hoàng Việt Anh, cứ như vậy đi ra, thật sự rất kích thích dục vọng chiếm hữu của Alpha.
Mà Bùi Hoàng Việt Anh không có cản cậu.
Văn Toản nghiêng đầu qua, xoắn xuýt nhìn Bùi Hoàng Việt Anh.
“Thuốc ngăn mùi tin tức tố để ở đầu giường.” Bùi Hoàng Việt Anh hơi mệt mỏi, nghiêng người sang, tránh đường cho Văn Toản: “Cậu tự vào lấy đi.”
“Anh Cẩu, có phải cậu….” Văn Toản cắn đầu lưỡi, nuốt mấy chữ phía sau xuống. Cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám hỏi thái tử gia có phải cậu không được hay không.
“Không phải.” Bùi Hoàng Việt Anh đánh gãy hắn: “Chỉ ngủ một giấc. Ý trên mặt chữ, ngủ.”
Văn Toản mang vẻ mặt cậu con mẹ nó lừa quỷ hay gì. Bùi Hoàng Việt Anh thấy hắn mang dáng vẻ này, cười nhạo một tiếng, bởi vì thiếu ngủ, giọng hắn hơi khàn khàn.
“Nếu xảy ra chuyện gì thật, tôi làm sao có thể để cậu ta bước ra khỏi cửa?”
“….”
Văn Toản nhìn cặp mắt Bùi Hoàng Việt Anh, trong mắt hắn toát ra biểu cảm chỉ Alpha mới hiểu, từng tia từng sợi khó mà diễn tả được.
Văn Toản bị bộ dạng này của hắn làm cho giật mình, chỉ cảm thấy cả người không thoải mái. Như một con mãnh thú tràn đầy tính công kích ở ngay lãnh địa của mình nhìn kẻ địch, bản năng khiến cho Văn Toản cực kì bài xích tính xâm lược ác liệt đó.
Văn Toản bị hắn thuyết phục.
Nếu đổi lại là hắn, Omega hắn mới yêu thương đêm qua lại bỏ trốn dưới mí mắt, hắn không bắt người về dạy dỗ một trận mới là kỳ quái.
Văn Toản vẫn thấy thắc mắc: “Cậu ta tại sao muốn ngủ cùng cậu?”
“Chắc là muốn kể chuyện cũ cho tôi chăng.” Bùi Hoàng Việt Anh thờ ơ nói: “Giáo bá bọn họ đều rất thích bắt người khác nghe chuyện cũ của mình trước khi ngủ.”
“…..”
“Còn rất dễ nghe.”
Tác giả có lời muốn nói: Có để nghe là tốt rồi, con nên chờ mong một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro