Thành niên

Thanh âm hắn không cao, nhưng mọi người ở chỗ này đều nghe rõ, nhất thời không ai nói nên lời.

Mấy bà chủ hai mặt nhìn nhau, đều mang theo thần sắc sửng sốt cực điểm.

Sau khi Văn Toản phản ứng xong liền nhịn xuống, cuối cùng vẫn không nhịn được nhỏ giọng cảm khái: “Thật trâu bò.”

Mẹ Nguyễn nghe thấy tiếng hắn nói thầm, ở dưới bàn khẽ nhéo hắn một cái.

Nhưng bản thân bà cũng vô cùng kinh ngạc, không nhịn được lẩm bẩm: “Sao lại thế…” Sớm như vậy đã quyết định?

Mai Hương thấy Bùi Hoàng Việt Anh đã nói đến mức này, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Bà duỗi tay ra, cầm lấy ly champagne đặt ở một bên. Ánh mắt Mai Hương xẹt qua Trương Minh Thảo vẻ mặt tái nhợt, lại nhìn bà chủ Trương đang lúng túng, nụ cười khoé môi chậm rãi nhạt đi.

Mai Hương mặt không cảm xúc nhấp một ngụm champagne.

Bà chủ Trương thấy mọi người xung quanh đều giả câm vờ điếc, chỉ có thể kiên trì mở miệng: “Việt Anh có người trong lòng từ lúc nào thế? Chúng ta đều chưa từng nghe nói.”

Mai Hương thấy bà chủ Trương bắt đầu tìm bậc thang đi xuống, vẻ mặt hoà hoãn lại, cũng không nói tiếp.

Bà trầm mặc nhìn Bùi Hoàng Việt Anh, để hắn tự quyết định.

Bùi Hoàng Việt Anh đối diện với bà chủ Trương một lát: “Đã lâu rồi.”

Giọng hắn dừng lại, cười nhạt bổ sung: “Gần hai năm, ngoại trừ mọi người trong nhà, cháu xác thực chưa từng đề cập với ai.”

Bà chủ Trương thấy hắn tiếp lời, thở phào nhẹ nhõm. Một bà chủ ngồi bên cạnh không nhịn được chen miệng nói: “Vậy người Việt Anh cháu thích, là con nhà ai thế?”

Vô luận Omega nào kết thân với nhà họ Bùi đều xem như đã được trèo cao, cho dù là Trương Minh Thảo, thân phận địa vị cũng chỉ miễn cưỡng ngang hàng.

“Là bạn học cháu.”

Vừa nghe là bạn học, mấy vị bà chủ ở đây đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong đầu lật tung toàn bộ mấy vị thiếu gia tiểu thư ở Hà Nội.

Ngoại trừ Nguyễn gia và Chu gia, Nhất Trung hình như không có nhà nào là thế gia nữa.

Văn Toản nhìn mẹ mình bên ngoài bất động thanh sắc, thực tế lại hơi nheo mắt lại, hình như cũng đang chăm chú suy nghĩ.

Văn Toản thầm nói thế hệ của các bác thật không biết lên mạng lướt diễn đàn.

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên ý thức được mình vừa bỏ quên Nguyễn Thanh Bình. Văn Toản vội vã mở di động lên, đúng như dự đoán bắn ra một chuỗi tin nhắn:

[ Nguyễn! ! ! ! Tổng! ! ! ! ]

[ Chuyện gì thế? ? ! ! ]

Chắc là Nguyễn Thanh Bình chăm chú suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cho ra một kết luận: [ Có phải là đánh nhau? ]

Tin nhắn gửi tới mấy phút trước, từ lúc đó Nguyễn Thanh Bình không nhắn tiếp cho hắn nữa.

Văn Toản đoán chắc Nguyễn Thanh Bình trực tiếp tìm Bùi Hoàng Việt Anh rồi.

Mới vừa nghĩ như vậy xong, Bùi Hoàng Việt Anh rũ mắt xuống, cúi đầu nhìn điện thoại.

Văn Toản thấy sắc mặt hắn ôn hoà hơn mấy phần, đã biết hắn đang đọc tin nhắn của ai. Nhìn Trương Minh Thảo rốt cục không nói ra được một câu nào, Văn Toản thầm thắp nến cho vị tiểu thư này.

Quan hệ giữa hắn với Bùi Hoàng Việt Anh rất tốt, biết rõ nếu ai động đến Nguyễn Thanh Bình chắc chắn sẽ phải gặp chuyện không may. Trương Minh Thảo vậy mà còn làm ngược lại, hết lần này tới lần khác nhảy nhót lên chân đau của Bùi Hoàng Việt Anh.

Bùi Hoàng Việt Anh mở di động, thấy toàn bộ nội dung tin nhắn.

[ Văn Toản nói anh nổi trận lôi đình, làm sao vậy? ]

[ Anh đánh nhau hả? ]

Có lẽ là thấy hắn một lúc lâu chưa trả lời lại, Nguyễn Thanh Bình nói: [ Có muốn em qua chống đỡ cho anh không? Tay chân chuyên nghiệp, gọi đến hết, một đẩy ngã hai cũng không thành vấn đề. ]

Bùi Hoàng Việt Anh không khỏi mỉm cười.

Hắn nói khẽ với Mai Hương: “Con đi gọi điện thoại.”

Chờ đi đến nơi cách xa bàn ăn, tới chỗ không người, hắn bấm số Nguyễn Thanh Bình.

Lúc Nguyễn Thanh Bình nhận điện thoại Bùi Hoàng Việt Anh, vừa vặn đang xếp đội.

Vừa nãy Văn Toản không đầu không đuôi gửi tin nhắn cho cậu, làm cậu chơi game cũng có chút mất tập trung, lúc này di động vừa vang lên, nhìn tên người gọi trên màn hình, Nguyễn Thanh Bình ngay lập tức liền thoát game ra.

Cậu ấn nút nghe máy, bên kia truyền đến âm thanh Bùi Hoàng Việt Anh: “Em đến chống đỡ cho anh?”

Nguyễn Thanh Bình a một tiếng.

“Không phải nói không đánh nhau nữa?”

Nghe ra ý trêu ghẹo trong lời của hắn, Nguyễn Thanh Bình thả lỏng, vẫn còn tâm tư vô nghĩa: “Vậy em chỉ đứng một bên nói kháy thôi. Các anh động thủ, em sẽ ở bên cạnh kêu la ầm ĩ. Chờ bọn họ bị em niệm phiền, anh lại tìm một cơ hội công kích bất ngờ, phối hợp đánh ra một làn sóng hoàn mỹ ACE.”

Da đen vừa mới đi vệ sinh trở về, lúc này nhìn màn hình: “Nguyễn Thanh Bình, sao cậu thoát game rồi?”

Nguyễn Thanh Bình miễn cưỡng phân một tia lực chú ý cho hắn: “Đang gọi điện thoại, tôi giúp cậu xếp đội lần nữa.”

Bùi Hoàng Việt Anh nghe thấy đối thoại của bọn họ, kết hợp âm thanh ồn ào bên kia: “Lên mạng?”

Nguyễn Thanh Bình ừm một tiếng.

Cậu an tĩnh một lát, vẫn cảm thấy không thể cứ tính như vậy.

“Này, Bùi Hoàng Việt Anh.” Nguyễn Thanh Bình thu lại vẻ mặt trêu đùa lúc nãy, nghiêm nghiêm túc túc hỏi: “Có người bắt nạt anh hả?”

Da đen vốn đang uống coca, nghe đến đó, thiếu chút nữa bị sặc.

Hắn dùng một ánh mắt có phải cậu điên rồi không nhìn về phía Nguyễn Thanh Bình: “Tôi phát hiện yêu đương còn có thể khiến con người ta đánh mất lý trí nữa. Cậu cũng không nghĩ lại, ai dám bắt nạt cậu ta?”

Nguyễn Thanh Bình không phản ứng hắn, ra hiệu da đen mau yên tĩnh, chờ Bùi Hoàng Việt Anh trả lời.

Cố tình người bên kia điện thoại nghe cậu đàng hoàng trịnh trọng như thế, giống như không nhịn được, nở nụ cười một tiếng.

Nguyễn Thanh Bình: “….”

Nguyễn Thanh Bình đang muốn hỏi anh cười cái gì, em đây còn rất nghiêm túc đấy.

“Mẹ anh bắt nạt anh, bà ấy lừa anh đi xã giao.” Bùi Hoàng Việt Anh trêu ghẹo nói: “Em phải chống đỡ giúp anh chứ?”

Nguyễn Thanh Bình ngẩn người.

Ngàn tính vạn tính, cậu lại không tính đến tình huống thế này.

Cậu không thể nào biết rõ ân oán hào môn trong nhà Bùi Hoàng Việt Anh, nhưng nghe giọng điệu của hắn, có lẽ cũng không phải chuyện lớn gì.

Nguyễn Thanh Bình suy tư chốc lát: “Việc này à, tuy rằng em rất muốn giúp anh.”

Bùi Hoàng Việt Anh lên tiếng theo.

Nguyễn Thanh Bình tiếp tục: “Nhưng nếu em chỉ vì một chén nước đã bất bình, rất dễ khơi ra mâu thuẫn gia đình, em suy nghĩ, không nên tham dự vào thì hơn.”

Bùi Hoàng Việt Anh nhìn cậu bằng phẳng lái mình chạy đi, không khỏi bật cười: “Cứ như vậy không quan tâm anh?”

“Anh không thể nói là em không quan tâm anh được.” Nguyễn Thanh Bình suy nghĩ một chút: “Nếu anh không vui, em có thể cho anh mượn bờ vai.”

Đầu bên kia điện thoại yên lặng chớp mắt một cái.

Nguyễn Thanh Bình tưởng mình an ủi không đúng chỗ, đang suy nghĩ xem có biện pháp nào vỗ về tốt hơn không.

“Được.” Cậu nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng: “Có thể cho ôm một cái luôn không?”

Tuyết rơi liên tục nhiều ngày, khiến nhiệt độ hạ xuống tới dưới 0 độ.

Đêm đông vừa yên tĩnh vừa rét lạnh phía bắc, từ ký túc xá nhìn ra ngoài, một vùng mái nhà lớp học màu trắng xa xa.

Nguyễn Thanh Bình mới vừa tắm xong, cậu từ trong gió lạnh gào thét ngoài ban công đi vào trong phòng. Tuấn Tài đang cúi đầu xem di động, nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu lên: “Ngày mai Nhâm Mạnh Dũng muốn đi chơi bóng, cậu đi không?”

Nguyễn Thanh Bình tiện tay cầm áo khoác lên: “Ngày mai tôi đi kiểm tra tuyến thể.”

Tuấn Tài từ trên giường nhảy lên: “Cậu muốn làm gì? !”

Nguyễn Thanh Bình liếc mắt nhìn cái người này: “Kiểm tra tuyến thể.”

Gần đến sinh nhật Nguyễn Thanh Bình, vào lúc này cậu lại đi kiểm tra, nghĩ như thế nào cũng có thâm ý khác.

Tuấn Tài kích động đến đập giường một cái: “Trời ơi trời ơi trời ơi, đủ 18 tuổi sẽ không phạm pháp đúng không? Kỳ phát tình của cậu có phải cũng ở mấy ngày gần đây?”

Nguyễn Thanh Bình: “….”

Nguyễn Thanh Bình: “Kiểm tra tuyến thể không có nghĩa là muốn cái kia, tôi không thể đi kiểm tra xem tôi có khoẻ mạnh hay không?”

Cậu nói tới hợp tình hợp lý, nhưng vẻ mặt lại có chút không được tự nhiên. Tuấn Tài nhìn cậu như vậy, không nhịn được cười hí hí không ngừng.

“Cậu đi một mình?” Tuấn Tài đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Lớp trưởng thế mà không đi cùng cậu?”

“Nếu anh ấy theo tôi đi, nói không chừng đến cuối cùng tôi phải kiểm tra toàn thân luôn.” Nguyễn Thanh Bình nhớ lại hình ảnh kia: “Lần trước tôi chỉ cảm nhẹ, thế mà anh ấy như kiểu muốn đưa tôi vào ICU luôn vậy, thật náo loạn.”

(*ICU là viết tắt của Intensive Care Unit, tạm dịch là các đơn vị hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt hoặc điều trị tích cực. Trọng tâm chính của ICU là cung cấp chăm sóc liên tục cho những bệnh nhân nặng đang trong tình trạng bị đe dọa tính mạng :>)

Tuấn Tài nghĩ thầm cậu thân ở trong phúc mà không biết phúc.

“Vậy chúng ta cùng đi? Gọi Nhâm Mạnh Dũng nữa.” Tuấn Tài nói: “Đi kiểm tra trước rồi đi chơi luôn.”

Bệnh viện trung tâm cuối tuần người đến người đi. Nguyễn Thanh Bình lấy số trước. Kiểm tra tuyến thể rất đơn giản, cậu không tốn bao nhiêu thời gian đã kiểm tra xong.

Báo cáo kiểm tra cho thấy, tuyến thể cậu đã phát dục thành thục. Vô cùng may mắn chính là, bởi vì một hai năm nay chứng kích ứng của cậu được trấn an rất tốt, trong vòng ba năm, chứng kích ứng sẽ từ từ khỏi hẳn.

“Con trai,” Nhâm Mạnh Dũng ở một bên ra ý kiến: “Con có muốn trước tiên giấu cái báo cáo này đi không?”

Nguyễn Thanh Bình không hiểu ra sao: “Tại sao?”

“Tuyến thể phát dục tốt vừa có lợi cũng vừa có hại, nếu Bùi Hoàng Việt Anh biết tình trạng thân thể con đã tốt….” Nhâm Mạnh Dũng dừng lại, chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy, tình cảnh của cậu còn rất nguy hiểm.”

“Cậu đừng mù quáng quan tâm mấy cái này, bây giờ cậu ta còn mặc kệ lớp trưởng muốn làm gì thì làm luôn cơ mà.” Tuấn Tài chen lời: “Lần trước sinh nhật lớp trưởng, cậu ấy uống say bảo Bình bo ở lại, Bình bo không nói hai lời liền qua đêm ở nhà cậu ấy.”

“Cậu đừng cứ mãi thuận theo cậu ta.” Nhâm Mạnh Dũng nghe đến đó, nhíu nhíu mày: “Bùi Hoàng Việt Anh quá thích cậu, cậu ta không chắc có thể khống chế được bản năng của mình. Nói thật với cậu, Alpha am hiểu nhất là được voi đòi tiên, đôi khi tôi cảm thấy mình có một số ý nghĩ rất đáng sợ.”

Nguyễn Thanh Bình ồ một tiếng, cười cười với Nhâm Mạnh Dũng: “Ví dụ như, cậu thỉnh thoảng sẽ có kích động mài răng vẫy đuôi?”

Nhâm Mạnh Dũng: “….”

Nhâm Mạnh Dũng: “Nguyễn Thanh Bình, tôi còn móc tim móc phổi với cậu lần nữa thì tôi là chó.”

Trước sinh nhật một ngày, Nguyễn Thanh Bình nhận được tin nhắn của Như Hoa.

Như Hoa bảo cậu tan học về nhà một chuyến, bà gửi quà sinh nhật cho cậu về nhà rồi.

Ánh đèn vàng ấm nghiêng về một chỗ, cậu đi lên phía trước mấy bước, vừa vặn nhìn thấy Như Hoa đang bưng bát đũa từ phòng bếp đi ra.

Nhìn thấy bà, Nguyễn Thanh Bình kinh ngạc sững sờ tại chỗ: “Mẹ, sao mẹ tới đây?”

“Sinh nhật vui vẻ, Leon.” Như Hoa chú ý tới biểu tình trên mặt cậu, cười cười: “Mẹ suy nghĩ, ngày mai con hẳn là đi chơi với bạn bè, cho nên hôm nay tới chúc mừng con trước.”

Tầm mắt Nguyễn Thanh Bình xẹt qua bàn ăn, có mấy món ăn dày công tỉ mỉ đặt trên bàn.

Ý thức được quà Như Hoa cho cậu là cái gì, lòng cậu mềm nhũn, khoé môi không khỏi hơi nhếch lên: “Cảm ơn mẹ.”

Như Hoa khẽ đẩy vai cậu: “Đã lâu chưa làm cơm, con nếm thử xem tay nghề của mẹ có tiến bộ hay không.”

Ngồi ở trên bàn ăn, Nguyễn Thanh Bình vừa ăn cơm, vừa trò chuyện với Như Hoa.

Cậu thật ra không có đói bụng, nhưng Như Hoa cố ý từ thành phố Hồ Chí Minh về đây, mỗi món Nguyễn Thanh Bình đều nếm thử một lần.

“Mẹ nhìn thấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ con đặt trên sofa. May mà tuyến thể con không để lại di chứng gì, khoẻ mạnh thành niên.”

Không chờ Nguyễn Thanh Bình trả lời, Như Hoa tiếp tục: “Nghe cô Triệu nói, mấy lần kiểm tra gần đây, thành tích của con đều ở tuyến một?”

Nguyễn Thanh Bình gật gật đầu.

“Thật lợi hại.” Như Hoa cười nói: “Theo tình trạng học tập này của con, học kỳ sau lại nỗ lực hơn một chút, cuối năm chắc chắn có thể thi vào được một trường đại học tốt.”

Nguyễn Thanh Bình a một tiếng: “Gần đây thi tốt, là bởi vì đề khá đơn giản.”

Như Hoa động viên cậu: “Vậy cũng rất tốt. Đừng quá đè nặng áp lực, con học tập nghiêm túc là đủ rồi.”

Sau khi ăn cơm xong, Như Hoa đơn giản thu dọn một chút, liền đi ngủ.

Bà đặt chuyến bay sáng sớm, buổi chiều còn phải về thành phố Hồ Chí Minh họp. Buổi sáng Nguyễn Thanh Bình ngủ đến mơ mơ màng màng, trong cơn mông lung cảm giác Như Hoa mở cửa phòng nhìn cậu một lát.

Chờ đến lúc cậu bị đồng hồ đánh thức, đã là mười giờ sáng.

Nguyễn Thanh Bình cầm di động, nhìn thấy rất nhiều người gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cậu.

Tin nhắn của Tuấn Tài gửi lúc 0 giờ sáng: [ Bình bo! Sinh nhật vui vẻ! Chúc cậu và lớp trưởng cùng thi vào một trường đại học mong muốn. Mười năm sau này, chị em tiến cung tới thăm cậu. ]

Nhâm Mạnh Dũng: [ Con trai, thành niên vui vẻ. Ba chân thành nhắc nhở con, thành niên rồi, nhất định phải chú ý an toàn. ]

Nguyễn Thanh Bình đọc nửa ngày mới hiểu ra ý của Nhâm Mạnh Dũng, cậu dở khóc dở cười rep lại một chữ biến.

Trả lời xong, Nguyễn Thanh Bình tiếp tục kéo xuống. Văn Toản vô cùng thực tế, gửi cho cậu một số tiền lì xì rất lớn: [ Bình bo, thành niên vui vẻ. ]

Tin nhắn Chu Hành Sâm theo sát phía sau: [ Văn Toản nói nhét cho cậu 1800, thật hay giả? ]

Nguyễn Thanh Bình vừa cười vừa rep lại thật, chẳng qua bao lâu sau, Chu Hành Sâm cũng gửi tiền lì xì qua: [ Sinh nhật vui vẻ Bình bo! ! ]

Da đen: [ Sinh nhật vui vẻ anh em, thi đại học cố lên. ]

Tóc hồng: [ anh Bình! ! Sinh nhật vui vẻ! ! Chúc cậu với chị dâu trăm năm hảo hợp! ! ]

Kéo tới cuối, cậu còn nhìn thấy tin nhắn của Cố Lê: [ Thi đại học cố lên 0.0, thật vui vẻ cùng anh Việt Anh nha! ]

Nguyễn Thanh Bình tiếp tục đọc từng cái từng cái, đang vui vẻ, cậu nhận được tin nhắn Bùi Hoàng Việt Anh: [ Tỉnh chưa? ]

Cậu với Bùi Hoàng Việt Anh đã quyết định, sinh nhật hôm nay, hai người bọn họ đi ăn cơm trưa trước, buổi chiều đi xem phim, buổi tối nếu còn sức, sẽ tới khu vui chơi mới mở chơi bắn súng.

Nguyễn Thanh Bình rep lại tỉnh rồi, tin nhắn Bùi Hoàng Việt Anh trả lời rất nhanh: [ Anh đang ở dưới lầu nhà em. Mặc ấm một chút, nhiệt độ hôm nay rất thấp. ]

Nguyễn Thanh Bình từ trên giường bò lên.

Cậu lê dép đi tới một bên cửa sổ, hơi thò người nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy dưới lầu có một bóng người quen thuộc.

Nhìn một lát, cậu chạy tới nhà vệ sinh rửa mặt.

Lúc Nguyễn Thanh Bình đi xuống lầu, Bùi Hoàng Việt Anh đang đứng dưới đèn cổng, cúi đầu nhìn di động.

Hắn mặc áo khoác đen dài, thân hình cao to kiên cường. Nghe thấy tiếng bước chân Nguyễn Thanh Bình, Bùi Hoàng Việt Anh nhấc mắt lên.

Đôi mắt nam sinh đen thẳm, khuôn mặt đẹp đẽ, sạch sẽ anh tuấn.

Nguyễn Thanh Bình đối diện với hắn chốc lát, hai ba bước nhảy tới, treo bám lên người hắn.

“Hôm nay sinh nhật em.” Chính cậu cũng không ý thức được, lúc nói chuyện với Bùi Hoàng Việt Anh, trong mắt cậu còn chứa ý cười vụn vặt.

Bùi Hoàng Việt Anh cúi mắt, duỗi tay xoa xoa đầu cậu: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Anh phải làm cẩu liếm em.” Nguyễn Thanh Bình nhắc nhở: “Anh Cẩu.”

“Vậy,” Bùi Hoàng Việt Anh dừng một chút, nở nụ cười: “Chúc ngài sinh nhật vui vẻ?”

Nguyễn Thanh Bình hài lòng gật gật đầu.

Cậu từ trên người Bùi Hoàng Việt Anh trượt xuống, thuận miệng hỏi: “Đi làm gì trước?”

Tuy cậu biết rõ hành trình ngày hôm nay, nhưng địa điểm cụ thể đều do Bùi Hoàng Việt Anh chọn lựa. Hắn liếc mắt nhìn cậu, đột nhiên hỏi: “Có đói bụng không?”

Nguyễn Thanh Bình đáp một tiếng.

“Vậy đi ăn cơm trước.”

Sau khi ăn cơm xong, bọn họ đi xem một bộ phim khoa học viễn tưởng mới công chiếu.

Có lẽ là do tối hôm qua ngủ rất nhiều, hôm nay tinh thần của Nguyễn Thanh Bình rất tốt. Buổi tối đi ra từ khu vui chơi, cậu nghiêng đầu hỏi: “Em trâu bò không?”

“Trâu bò.” Bùi Hoàng Việt Anh chân thành thổi phồng: “Từ trước đến giờ chưa từng thấy người nào bắn súng không trúng bia mà vẫn đẹp trai như em.”

“….” Nguyễn Thanh Bình: “Đó là bởi vì em rất ít khi chơi mấy kiểu trò chơi bắn súng như vầy, chờ em chơi thêm mấy lần, chắc chắn em sẽ bắn trôi chảy như anh.”

Bùi Hoàng Việt Anh gật gật đầu: “Chờ chơi thêm mấy lần nữa, đội huấn luyện viên bắn súng của tỉnh cũng phải đến ghi danh em.”

Nguyễn Thanh Bình trầm mặc chốc lát, nhịn không được cười: “Thổi hơi quá rồi anh Việt Anh.”

Cậu cười cười, cúi đầu uống một ngụm trà sữa nóng, giọng Nguyễn Thanh Bình có chút hàm hồ: “Lát nữa chúng ta muốn đi đâu?”

“Tặng quà cho em.”

Nguyễn Thanh Bình a một tiếng, có chút kinh ngạc.

Cậu tưởng quà sinh nhật hắn tặng là cả ngày hẹn hò hôm nay, không nghĩ tới còn có thứ khác muốn cho cậu.

Rất nhanh đã đến nơi, Nguyễn Thanh Bình thò đầu ra cửa sổ xe nhìn bên ngoài. Quảng trường Nam Sơn bên này kẻ đến người đi, suối phun âm nhạc biến hoá liên tục, xung quanh tràn ngập ánh sáng rực rỡ.

Nam Sơn là khu thương mại phồn hoa nhất Hà Nội. Năm ngoái, bọn họ chính là ở bên này đón giao thừa.

Nguyễn Thanh Bình trêu hắn: “Anh muốn dẫn em đến đây xem pháo hoa sao?”

Bùi Hoàng Việt Anh cười lắc đầu một cái.

Từ trên xe bước xuống, Nguyễn Thanh Bình ngước mắt đánh giá bốn phía. Đây là khu nhà ở xa hoa nhất Hà Nội, giá cả bị xào lên đến trên trời. Cậu nhớ trước đó Hạ Thành cũng mua nhà ở tại Nam Sơn, nhưng chỉ có thể mua được một căn cách hơi xa quảng trường.

Cậu với Bùi Hoàng Việt Anh đi vào trong thang máy.

Vào cửa, chung cư to lớn không gian rộng rãi, cả gian phòng có lẽ vừa mới trang trí xong không lâu, vẫn chưa có vết tích sinh hoạt của người nào ở đây.

“Tháng trước sinh nhật, ba mẹ đưa căn chung cư này cho anh.” Bùi Hoàng Việt Anh lấy dép lê ra từ tủ giày, ra hiệu cậu đổi.

Chờ Nguyễn Thanh Bình đi vào, Bùi Hoàng Việt Anh mở tay ra, đặt vào lòng bàn tay cậu cái chìa khoá vừa mới mở cửa: “Sinh nhật vui vẻ, đây là lễ vật cho em.”

Nguyễn Thanh Bình ngẩn người.

Hồi phục tinh thần lại, Nguyễn Thanh Bình nhìn chìa khoá vừa đặt vào tay mình, nửa đùa nửa thật hỏi: “Anh Việt Anh, quà sinh nhật này hình như hơi quý giá?”

Cậu vừa nói, vừa muốn trả chìa khoá về: “Chìa khoá anh cứ cầm đi, em không thường tới bên này, giữ lại cũng không dùng. Nếu em tình cờ muốn qua đây chơi, sẽ chạy đến tìm anh lấy chìa khoá.”

Bùi Hoàng Việt Anh thấy cậu trả chìa khoá về tay mình, không tiếp tục kì kèo với cậu, chỉ có ý ngầm chỉ: “Lớp 11 anh có nói, sau này anh có thứ gì, đều sẽ chia cho em.”

Nguyễn Thanh Bình há miệng, không nói được lời nào.

“Phòng này là ba mẹ anh đưa, cũng không tính là chính anh kiếm được.” Bùi Hoàng Việt Anh nhìn cậu không nói nên lời, cười cười: “Tương lai anh sẽ dùng tiền mình kiếm ra, cho em càng nhiều thứ hơn.”

Nguyễn Thanh Bình yên tĩnh giây lát, thành thật nói: “Anh như vậy, khiến em cảm thấy sau này chỉ làm lưu manh thôi cũng được.”

“Vậy cũng không có gì không tốt.”

“….”

Bùi Hoàng Việt Anh nhìn cậu mấy giây: “Anh cố gắng nỗ lực, để em có thể thật vui vẻ làm những việc em muốn làm.”

“Vậy anh sẽ rất mệt.” Biết tính hắn nói được làm được, Nguyễn Thanh Bình dừng lại, thật sự rất nghiêm túc nói: “Gánh nặng sinh hoạt không thể đặt trên người một mình anh, hai ta vẫn phải gánh vác một chút.”

“Anh cũng có tư tâm.” Nhìn bộ dạng thay mình suy nghĩ của cậu, khoé môi Bùi Hoàng Việt Anh cong lên một độ cong lưu luyến, giống như đùa nói: “Chờ em quen rồi, có phải sẽ không thể rời bỏ anh nữa?”

Nguyễn Thanh Bình trầm mặc chốc lát, trong giọng chứa một chút bất đắc dĩ: “Anh cũng thật là…”

Nói hắn ôn nhu, nhưng hình như trong xương vẫn mang theo cường thế.

Dục vọng chiếm hữu rõ ràng, lại dùng cách này biểu hiện ra, khiến người ta không có cách nào sinh lòng chống cự.

Nguyễn Thanh Bình còn chưa nói hết câu, viền mắt đột nhiên nóng lên, não truyền đến cảm giác giống như điện giật, trong cơn hoảng hốt cậu ngửi thấy mùi tin tức tố của chính mình.

Hương vị kia như là sương mù ẩm ướt, trắng trợn táo bạo tản ra khắp bốn phía.

Đại khái là vì tuyến thể đã phát dục thành thục, lần này phản ứng thân thể còn mãnh liệt hơn trước đó. Kỳ phát tình của cậu đúng là mấy ngày gần đây, vốn tưởng ngày hôm nay đã trễ thế này, cậu sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không nghĩ tới…

Nguyễn Thanh Bình chớp mắt một cái, hô hấp bắt đầu thay đổi đến không có quy luật.

Bùi Hoàng Việt Anh cũng chú ý tới biến hoá của cậu.

“Tủ đầu giường ở phòng ngủ có thuốc ức chế.” Bùi Hoàng Việt Anh tránh ánh mắt, không nhìn cậu, giọng nói đã lộ ra một chút khàn khàn: “Tự em đi tới?”

Nguyễn Thanh Bình gật gật đầu.

Cậu bước nhanh đi đến phòng ngủ, dựa theo lời Bùi Hoàng Việt Anh nói, rất mau cậu đã tìm được thuốc ức chế.

Thân thể càng lúc càng nóng, tay Nguyễn Thanh Bình hơi run rẩy. Cậu miễn cưỡng mở nắp ra, đặt kim tiêm tinh tế lên phần da cổ tay.

Lúc kim tiêm sắp đâm vào, Nguyễn Thanh Bình dừng động tác lại.

Cậu đã thành niên.

Một vài hình ảnh không đúng lúc trượt vào não, ý thức được còn một cách khác có thể giải quyết được tình trạng trước mắt, đầu óc Nguyễn Thanh Bình nóng lên, đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Cậu do dự một chút, vứt thuốc ức chế về lại ngăn kéo.

Bùi Hoàng Việt Anh ở phòng khách đợi rất lâu, mãi không đợi được tin tức tố của Nguyễn Thanh Bình tiêu tan xuống.

Hương vị hoa ngào ngạt không giảm mà còn tăng lên, như là cây cối một đường tự động sinh trưởng ra.

Bản năng Alpha không ngừng lôi kéo lý trí, dục vọng cướp đoạt và kích động chiếm lấy từ trong xương bốc lên. Hắn nhắm mắt lại, nếu không phải thời cơ không đúng, hắn cũng muốn chạy đến hỏi Nguyễn Thanh Bình rốt cục là đang làm gì.

Đang buồn bực, hắn nghe thấy được tiếng bước chân hỗn loạn.

Bùi Hoàng Việt Anh ngước mắt, nhìn thấy Nguyễn Thanh Bình đi ra, kinh ngạc nói: “Em…”

Nguyễn Thanh Bình ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Alpha trong phòng khách, suýt nữa đứng không vững.

Viền mắt cậu nóng lên, gương mặt thiêu đốt ửng đỏ không bình thường. Nguyễn Thanh Bình miễn cưỡng đứng tại chỗ, duy trì cho mình lý trí: “Em không tiêm thuốc ức chế.”

Nghe thấy cậu nói thẳng ra suy đoán của mình, lông mi Bùi Hoàng Việt Anh khẽ run, ánh mắt không rõ ý tứ tối sầm xuống.

“Anh có muốn…” Nguyễn Thanh Bình hỏi một nửa, lại yêu cầu hắn: “Bùi Hoàng Việt Anh, lại đây.”

Tin tức tố Omega giương nanh múa vuốt lan tràn khắp nơi, cậu đang trong tình huống không có cách nào bảo vệ chính mình, nhưng trái lại còn bỏ mặc tin tức tố phát tán.

Khác với hầu hết mọi Omega cùng tuổi khác, đối mặt với bản năng của mình, cậu một chút cũng không thẹn thùng.

Nguyễn Thanh Bình híp mắt một cái, thật sự đứng không yên, chân cậu mềm nhũn, sắp ngã xuống đất đến nơi.

Ngay lúc cậu sắp quỳ xuống, có người duỗi tay ôm cậu.

Hương chanh khuếch tán ra, như là đáy biển sâu lạnh lẽo.

Nguyễn Thanh Bình há miệng.

Thần trí cậu đã có chút không rõ ràng, mơ màng lại thẳng tắp nhìn chăm chú Alpha trước mặt, đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa sương mù.

“Bởi vì em không muốn.” Cậu mở miệng nở nụ cười, Bùi Hoàng Việt Anh tỉ mỉ lắng nghe mới nghe thấy tiếng cậu nhỏ giọng nói: “Anh cũng không muốn.”

Rõ ràng mấy bạn bè thân thiết đều nửa thật nửa giả khuyên cậu, đừng quá chiều quen Bùi Hoàng Việt Anh, không thể cái gì cũng nghe theo hắn, không hề có giới hạn dung túng Alpha, nói không chừng sẽ chọc ra chuyện lớn.

Thế nhưng quá thích hắn, thích đến mức khó có thể dùng lời diễn tả được.

Muốn thoả mãn hắn.

Cũng muốn thân cận với hắn.

“Mấy ngày trước em làm kiểm tra, tuyến thể đã trưởng thành tốt.” Nguyễn Thanh Bình duỗi tay ôm vai Bùi Hoàng Việt Anh, hôn hắn một cái. Người này như là bị kích thích, đuổi tới hôn trở lại.

Nguyễn Thanh Bình lần đầu tiên biết, bản năng AO không áp chế, sẽ kinh khủng tới mức độ này.

Khát vọng thuần phục không ngừng lôi kéo cậu sa vào, thiên tính tự bảo vệ của Omega lại đang kêu gào trốn chạy.

Lúc tách ra, Nguyễn Thanh Bình nhịn xuống kích động tránh đi, đồng ý cho Bùi Hoàng Việt Anh giới hạn lớn nhất:

“Anh muốn làm cái gì, đều tuỳ anh.”

Tác giả có lời muốn nói: Vậy cũng không thể tuỳ tiện

Nhiều người đọc không hiểu hả, yaw viết tiếng Việt mà ༎ຶ‿༎ຶ
mí người thêm vô ds đọc là yaw biết hết đó →(° ۝ °)┗
vote mất có mấy giây thôi mà ಠ ೧ ಠ
có cách nào set pass hay biết acc để yaw block hết mấy ng này ko nhỉ :)) cta ít nhưng chất lượng :))
Nếu ko phải thấy mấy ní iu mà hay vote với cmt cho yaw hóng vữ quá thì yaw drop luôn rồi cho khoẻ. Yaw có kiếm được đồng nào từ mấy cài này đâu mà cứ phải chạy theo năn nỉ suốt, mà có năn nỉ họ cũng chẳng thèm để lọt chữ nào vào tai. Để bắt đc bạn nào là xin phép cốn lằn bạn đó nhé. Yaw dựa vào lượt xem mà chốt giá chứ có ngáo giá gì đâu ಠ益ಠ

⭐45 VOTE THÌ ĐĂNG TIẾP MIỄN KỲ  KÈO TRẢ GIÁ AI KHÓ CHỊU HOẶC THẤY ĐÂY ĐÁNG GHÉT QUÁ THÌ CMT ĐỂ YAW BLOCK LUÔN KHỎI ĐỤNG MẶT ⭐

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro