6.

Sáng sớm hôm sau, khi Thanh Pháp và Thanh Lê ăn xong bữa sáng, người đàn ông trong phòng ngủ chính vẫn chưa tỉnh dậy.

Thanh Pháp tập mãi thành quen, coi người kia như không tồn tại. Hai anh em sắp xếp xong cặp sách rồi cùng nhau rời khỏi nhà. Tại tầng dưới, họ tình cờ gặp một cặp vợ chồng già hàng xóm cùng tầng.

"Chào ông, chào bà," Thanh Lê ngoan ngoãn nắm lấy quai cặp sách của mình, chào hỏi hai vị trưởng lão đang đi dạo trở về.

"Là Tiểu Lê đấy à? Đang đi học cùng anh trai sao?"

"Dạ"

"Tiểu Lê càng lớn càng đáng yêu......"

Thanh Pháp cũng chào hỏi hai người. Sau khi chia tay hai bên, Thanh Pháp và  Thanh Lê đi ra khỏi tòa nhà. Trong lúc hai người lên lầu, tiếng thở dài của bà lão truyền đến..

"Ầy, hai đứa trẻ ngoan quá, sao lại gặp phải người ba rượu chè như thế chứ? Tiểu Thanh Lê có anh trai chăm sóc thì tốt hơn chút. Nhưng Thanh Pháp đang trong giai đoạn phát triển, tôi nghe hàng xóm bên cạnh nói thằng bé làm hai, ba công việc gia sư suốt một tuần, còn phải bận rộn việc học và việc nhà, làm sao mà chịu nổi."

"Được rồi được rồi, đừng nói nữa, có phải là con cháu của bà đâu, bà nói ít chút.

"Ông già chết bầm, tôi cũng chỉ lo lắng cho hai đứa nhỏ đáng thương mà thôi. Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, có người ba tạo nghiệt..."

Thanh Pháp và  Thanh Lê đi ra khỏi hành lang, tiếng động phía sau cũng dần biến mất.

Trên mặt Thanh Pháp có nét hiền hòa, như không nghe thấy gì, trong khi  Thanh Lê không thể nhịn được mà nhìn lên, theo đường tay mình đang nắm lấy, nhìn Thanh Pháp.

"Anh ơi."

"Ừm, sao vậy?"

Cô bé im lặng hai giây, sau đó lắc đầu,cúi xuống: "Không có gì."

Vẻ mặt của Thanh Pháp hơi chuyển động. Sau vài giây, cậu khẽ thở dài, đi vòng qua  Thanh Lê, dừng lại và ngồi xổm xuống. Thanh Pháp chỉnh lại chiếc khăn quàng đỏ trên ngực Pháp Lê, sau đó ngước mắt lên, dịu dàng nhìn cô bé bất an trước mặt.

"Tiểu Lê, những lời bà Trương nói là ý tốt, em không cần phải suy nghĩ nhiều. Anh trai nói sẽ bảo vệ em, nhớ chứ?"

"Nhưng em...  Thanh Lê cũng muốn bảo vệ anh trai."

Thanh Pháp mỉm cười giơ tay chạm lên đỉnh đầu  Thanh Lê: "Ừ, anh trai rất mong chờ. Nhưng trước đó, Tiểu Lê của chúng ta phải lớn lên trước đã."

"Em sẽ!"

"Ừm."

Sau khi đưa Pháp Lê đến Trường tiểu học Đinh Thủy gần nhà, Thanh Pháp mới đi xe đạp đến trường. Dù khoảng cách từ Đức Tái đến Đinh Thủy không xa, nhưng vẫn mất một ít thời gian đi lại. Vì vậy, khi Thanh Pháp đến trường, buổi tự học sáng đã bắt đầu được gần mười phút.

Giáo viên chủ nhiệm Điền Học Khiêm nỗ lực và cần cù, từ ngày khai giảng năm học mới đã đứng ở ngoài cửa lớp để bắt những học sinh đến muộn.

Thanh Pháp đi lên tầng trên, thấy Điền Học Khiêm đang đứng ở cửa lớp, cậu tự giảm bước chân.

"Thầy Điền, em–"

"Thầy Tất nói với tôi rồi, em không tới kịp buổi học sáng, tôi hiểu, vào đi."

Người Điền Học Khiêm đang nói đến là Tất Tùng Lương, giáo viên chủ nhiệm lớp 10 của cậu, đối phương thực sự hiểu rất rõ về tình hình của Thanh Pháp.

"Cảm ơn thầy."

Ánh mắt của Thanh Pháp nhẹ nhàng, cậu đặt balo xuống rồi bước vào lớp học.

Buổi tự học đầu tiên của năm học, vì các giáo viên chưa kịp giao bài tập nên khá yên tĩnh, trừ những người đang viết nhanh để hoàn thành bài tập ra, học sinh đều không làm gì cả.

Thanh Pháp đi muộn, vừa bước vào lớp đã bị ánh mắt của nhiều bạn cùng lớp chăm chú nhìn theo. Có người muốn nói chuyện, nhưng khi thấy Điền Học Khiêm đi ra phía sau Thanh Pháp, ánh mắt nghiêm túc của ông làm cho tất cả những ý định lơ đãng biến mất, mọi người đều thu mình lại.

Thanh Pháp suôn sẻ trở về chỗ ngồi, nhưng không ngồi xuống.

Toàn bộ lớp bị ánh mắt nghiêm khắc của Điền Học Khiêm làm run sợ, nhưng vẫn có những cá thể lọt lưới: từ khi Thanh Pháp bước vào lớp, trong ánh mắt ấy, có một tia sáng như đang "đóng đinh" trên cơ thể cậu, ngay cả ánh nhìn của Điền Học Khiêm cũng không làm cho người đó thu liễm lại.

Còn việc ai có đủ gan để làm như vậy, đó là một câu hỏi mà Thanh Pháp cũng lười suy nghĩ tới.

Nụ cười ôn hòa trên mặt cậu phai đi, Thanh Pháp quay lưng về phía lớp, vẻ mặt có chút vô cảm.

Cậu nâng mí mắt lên. Trong tầm mắt, Đăng Dương chống tay lên bàn, mỉm cười nhìn cậu.

Bốn mắt chạm nhau.

"Chào buổi sáng, lớp trưởng."

"......"

Thanh Pháp thực sự không thích nụ cười của Đăng Dương.

Thành thực mà nói, khuôn mặt của Đăng Dương rất sắc nét, lông mày sâu hơn rất nhiều so với bạn bè đồng trang lứa, đôi mắt đen như mực đến mức có thể hút người vào trong. Đôi môi mỏng cong lên xuống, nụ cười luôn có chút hương vị khác thường.

Nếu Đăng Dương có thể mỉm cười như vậy với tất cả mọi người, thì Thanh Pháp không nghi ngờ rằng danh hiệu "Hotboy trường" mà học sinh trao cho cậu năm ngoái sẽ bị Đăng Dương lấy mất.

Nhưng Thanh Pháp chỉ đơn giản không thích Đăng Dương và nụ cười của hắn, gần như là bản năng của động vật.

Từ lần đầu tiên Đăng Dương hiện ra nụ cười như vậy, Thanh Pháp đã cảm thấy nguy hiểm - đôi mắt đen trong đó quá sâu quá sắc, như ẩn chứa những ham muốn đáng sợ muốn trói buộc và hút máu từng xương từng thịt của cậu.

Tối qua trên đường về nhà, Thanh Pháp đã suy nghĩ rất lâu, nhưng không rõ mình đã đắc tội Đăng Dương từ khi nào. Thậm chí cậu còn cân nhắc cách làm dịu mối quan hệ giữa hai người - bởi cuối cùng, họ sẽ phải học cùng nhau suốt hai năm - nhưng trong chuyện này, tâm trạng của cậu vào sáng sớm đã rất tệ, nhìn thấy nụ cười như vậy khiến cậu càng cảm thấy tồi tệ hơn, sắc mặt Thanh Pháp càng thêm lạnh nhạt.

Mẹ kiếp, phải làm dịu mối quan hệ này đi.

Mà tại sao câu phải làm dịu mối quan hệ với một người bệnh thích nhìn cậu với ánh mắt điên rồ như vậy chứ? Thanh Pháp buông balo ra, quay người ngồi xuống.

Sau đó, cánh tay của cậu bị túm lại một cách thô bạo. Giật mình, Thanh Pháp suýt vấp ngã.

Lớp học im lặng trong vài giây, một số người bắt đầu quay đầu lại.

Sau khi bắt gặp ánh mắt bàn tán của những người chú ý đến chuyện đang diễn ra, Thanh Pháp trở nên khó chịu: nếu biết người này điên đến mức để ý đến câu "chào buổi sáng" nhiều như vậy.... Cậu sẽ không so đo với hắn.

Thanh Pháp kìm nén cảm xúc, quay đầu lại.

Lời nói lọt vào tai các học sinh rất bình tĩnh và dịu dàng, "Bạn học Đăng Dương, cậu..."

Đôi mắt của Đăng Dương tối sầm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào má phải của Thanh Pháp.

Lúc này, nghe Thanh Pháp mở miệng, Đăng Dương dường như tỉnh táo lại. Ánh mắt hắn nhấc lên, chuyển từ má Thanh Pháp sang mắt cậu.

Đăng Dương lạnh lùng nói: "Mặt của cậu, làm sao vậy?"

Thanh Pháp giật mình.

Trước khi ra khỏi cửa cậu còn cố tình soi gương thật kỹ. Cái tát tối qua của Pháp Tùng Sinh không hề nhẹ, hơn nữa thể chất mẫn cảm của cậu rất dễ để lại vết đỏ. Cho nên sáng nay vẫn chưa hoàn toàn mờ đi.

Nhưng cũng không quá rõ ràng, nếu không thì cậu sẽ không ra ngoài, đáng lẽ bây giờ phải nhìn không ra mới đúng.

Thấy Thanh Pháp im lặng, Đăng Dương lặp lại, giọng bực bội cao hơn một quãng tám: "Mặt cậu sao vậy?"

Nhiều học sinh bắt đầu nhìn qua.

Thanh Pháp cau mày, thấp giọng thỏa hiệp, "Dấu gối."

"..."

"Buông ra."

Đăng Dương vẫn im lặng.

Số lượng ánh mắt ngày càng tăng khiến sự kiên nhẫn giữ bình tĩnh của Thanh Pháp ngày càng mỏng đi. Cậu ấn mạnh khuỷu tay xuống, thoát khỏi sự kìm hãm của Đăng Dương.

Sau đó Thanh Pháp rũ mắt, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo Đăng Dương.

Đôi môi mỏng của Đăng Dương mím chặt, lông mày nhíu lại dữ dội.

Trong nháy mắt, Thanh Pháp cảm thấy mình nhìn thấy trong mắt Đăng Dương đang chờ những tia lửa đen như ngọn núi lửa đang chờ phun trào, tựa hồ lúc đó hắn đang đè nén một loại cảm xúc khủng khiếp nào đó sắp bùng nổ.

Nhưng ngọn núi lửa vẫn im lặng.

"Dấu gối, à." Đăng Dương cúi đầu, trong lúc nhất thời Thanh Pháp không thấy được sắc mặt của hắn, chỉ nghe thấy hắn cười nhẹ: "Thật ấn tượng."

Thanh Pháp, "..."

Thanh Pháp mặt không thay đổi nhìn hắn: "Cảm ơn vì lời khen."

"Tôi không khen cậu, mà là chiếc gối đã để lại dấu ấn trên người cậu."

"?" Thanh Pháp đang chuẩn bị ngồi xuống, cảm thấy có gì đó bất thường trong giọng nói đó.Cậu quay đầu lại, nhưng Đăng Dương không cho cậu cơ hội nhìn thẳng vào mắt hắn.

Người nọ vẫn mỉm cười, giọng nói dần dần trầm xuống: "Cậu giữ cái gối vô dụng như vậy làm gì? Nếu có cơ hội tôi sẽ xé nó ra cho cậu."

Thanh Pháp dừng lại hai giây, nheo mắt lại,

"Không cần phiền phức vậy, tôi sẽ tự làm."

.

Sau khi xác định Đăng Dương có địch ý không rõ nguồn gốc với mình, cậu bắt đầu có ý thức tránh mặt hắn: bao gồm nhưng không giới hạn việc giảm thiểu khả năng hai người gặp và giao tiếp với nhau, đồng thời tự động sàng lọc mọi lời nói và hành động có mục tiêu của Đăng Dương. Lôi kéo càng nhiều bên thứ ba không liên quan càng tốt khi đang phải ở một mình...

Cứ như vậy một tuần, cuối cùng Thanh Pháp cũng cảm thấy Đăng Dương dường như không còn hung hăng quá mức với mình nữa.

Cái giá phải trả là, dù ở trong lớp học, sân chơi hay trong bất kỳ hoạt động nhóm nào khác, khi Thanh Pháp ở giữa các bạn cùng lớp với nụ cười ôn hòa, cậu luôn có thể cảm nhận được từ hướng này hay hướng khác một ánh mắt mãnh liệt dõi theo sau lưng mình.

Đó là một cơn đau đầu đối với Thanh Pháp.

Trong đời cậu chưa bao giờ gặp một "đối thủ" khó chịu và khó giải quyết như vậy.

Với cái nhìn chằm chằm không ngừng này, Thanh Pháp đã sống sót cho đến buổi học cuối cùng vào thứ Sáu; Họp lớp.

Điền Học Khiêm tóm tắt nội dung của lớp dạy trong tuần, suy nghĩ vài giây rồi gõ lên bảng đen,

"Sau một tuần, mọi người chắc hẳn đã quen với lớp rồi phải không?"

"Dạ —--"

"Ừm. Sau đó, chúng ta sẽ dành phần còn lại của buổi họp lớp để giải quyết một vấn đề. Trong tuần, một số học sinh đã nói với tôi về việc sắp xếp chỗ ngồi không công bằng, vì mọi người đều đã quen nhau nên chúng ta sẽ điều chỉnh lại chỗ ngồi."

"Thầy ơi, ai cũng phải đổi sao?"

"Đương nhiên là không. Ý kiến ​​cá nhân là chủ yếu, không cần thay đổi. Học sinh muốn đổi chỗ ngồi có thể điều chỉnh nếu cả hai đều đồng ý."

  "..."

Nghe Điền Học Khiêm nói xong, phòng học lập tức xôn xao.

Đăng Dương không có hứng thú, đang định nằm xuống, nhưng chưa kịp cúi người xuống đã nhìn thấy Thanh Pháp ở bàn trước mặt đang lặng lẽ nhặt sách trên bàn cho vào balo, sau đó đứng dậy.

Thân hình Đăng Dương run rẩy.

Vài giây sau, hắn ngước lên và thấy một cô gái đeo kính đi tới, dừng lại bên cạnh bàn Thanh Pháp.

Giọng của Thanh Pháp lại vang lên, "Cậu chắc mình có thể ngồi ở đây sao? Chỗ ngồi có xa quá không?"

"Không sao." Giọng cô gái nhẹ nhàng và trầm lắng.

"Được, cảm ơn cậu đã nguyện ý đổi chỗ với tôi."

"Không...không có gì. Tôi chỉ tình cờ muốn ngồi một mình thôi."

Từ góc độ của Đăng Dương, hắn có thể thấy rõ khuôn mặt trắng bệch của cô gái đang đỏ bừng.

Ánh mắt Đăng Dương trầm xuống. Hắn bất ngờ giơ tay lên định bóp cổ tay cô gái.

"A..." Cô gái buộc phải dừng lại, kinh ngạc nhìn Đăng Dương.

Thanh Pháp sửng sốt, quay đầu lại, cau mày, "Đăng Dương, cậu đang làm gì vậy?"

Đăng Dương im lặng hai giây, sự lười biếng biến mất, lộ ra nụ cười khiêu khích: "Lớp trưởng, cậu không định làm gương theo lời thầy à?"

Thanh Pháp lạnh lùng nhìn hắn, "Tôi làm sao cơ?"

"Vừa rồi thầy nói, việc đổi chỗ chỉ có thể thực hiện được nếu cả hai bên đồng ý."

"Tôi đã đồng ý rồi, Bùi An An cũng..."

"Nhưng tôi không đồng ý. "

"..." Thanh Pháp nghẹn họng, gần như không thể kiềm chế được cảm giác muốn nghiến răng, "Bọn tôi đổi chỗ thì liên quan gì đến cậu?"

"Cậu là bạn bàn trước, cũng là người duy nhất ở gần tôi, bạn học." Khóe môi Đăng Dương nhếch lên, nụ cười đầy thuốc súng, "Bây giờ bạn bàn trước của tôi sắp thay đổi, cậu cho rằng không liên quan gì đến tôi sao?"

"...."

Những học sinh còn lại cơ bản đã đổi chỗ xong, phòng học gần như yên tĩnh. Thanh Pháp biết rất rõ, nếu tiếp tục giằng co tiếp, sự xáo động này sẽ trở nên yên tĩnh, và lúc đó mọi người sẽ chú ý đến tình hình ở đây.

  Lần đầu tiên, Thanh Pháp cảm thấy bất lực trước những người bạn cùng lứa của mình,

Nhưng nội tâm của cậu luôn bướng bỉnh, cảm xúc như vậy chỉ có thể kích thích bạo lực sâu thẳm nhất trong cậu.

Trong lúc lớp học còn đang hỗn loạn, chưa có nhiều người để ý, Thanh Pháp xoay người, vươn tay tóm lấy cổ tay Đăng Dương, kéo về phía trước.

Ánh mắt của cả hai chạm nhau, khoảng cách đột nhiên trở lại bằng không.

Lớp vỏ ngụy trang ôn hòa của chàng trai vào lúc này đã hoàn toàn lột bỏ, khuôn mặt tuấn tú không còn biểu cảm gì, đôi mắt đen như mực tràn đầy lạnh lẽo.

Cậu phát ra âm thanh lạnh như băng.

"Tôi chọc cậu từ khi nào mà cậu lại có thái độ thù địch với tôi như vậy?"

Đăng Dương sửng sốt một lát.

Một giây sau, ngọn lửa đen nóng nhất bùng lên trong mắt hắn, rực sáng phản ánh dục vọng và ham muốn kinh hoàng.

Đăng Dương nở nụ cười.

"Tôi có địch ý với cậu sao? Không có."

Hắn liếm đầu răng nanh, chậm rãi cắn một cái, mùi máu tanh lan ra, môi hắn sắp thốt ra một câu——

Tôi chỉ muốn đè cậu.

Ngay bây giờ, ngay tại đây.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro