7.
Sau khi bị Đăng Dương ngăn cản, kế hoạch đổi chỗ của Thanh Pháp và Bùi An An bị hủy bỏ, Thanh Pháp đành phải ngồi bàn trước Đăng Dương.
May mà sau buổi họp lớp là giờ tan học buổi thứ sáu. Nghĩ đến hai ngày kế tiếp không cần phải nhìn thấy người này, không cần bị ánh mắt của hắn quấy rầy, Thanh Pháp cảm thấy sự tức giận tích tụ trong ngực của mình đã giảm đi rất nhiều.
Nhưng mà, thực tế đã chứng minh Thanh Pháp đã quá lạc quan về cuộc sống.
Vào sáng thứ bảy, như mọi khi, Thanh Lê muốn ngủ nướng, còn Thanh Pháp ăn qua cơm sáng rồi ngồi một mình trước bàn để làm bài.
Vào tối thứ bảy và cả ngày chủ nhật, cậu phải đi làm ba công việc gia sư bán thời gian của mình, chỉ có buổi sáng thứ Bảy là thời gian duy nhất để cậu tập trung vào việc học và công việc gia đình. Hôm nay, Tùng Sinh không ở nhà, cậu có thể tự học mà không cần phải đến trường.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động rung lên.
Cầm bút trong tay, Thanh Pháp không dừng lại, chỉ nhìn lên một cái. Màn hình sáng lên và hiển thị một tin nhắn WeChat.
【Người bệnh】: [Vị trí]
Thanh Pháp dừng đầu bút lại, vô thức nhăn mày. Im lặng hai giây, cậu quay đầu lại và tiếp tục làm bài.
【Người bệnh】là chú thích cậu đặt cho một người nào đó. Ban đầu, khi thêm làm bạn bè WeChat thông qua số điện thoại di động của mình, Thanh Pháp cảm thấy lương tâm có chút bất an, nhưng bây giờ...
Nhớ lại những tra tấn tinh thần cậu đã trải qua trong tuần đầu của năm học, Thanh Pháp cười lạnh. Cậu cúi đầu, sử dụng việc đọc đề một lần nữa để tập trung lại.
Nhưng nà Thanh Pháp không thể tập trung lâu.
Vài giây sau, điện thoại di động của cậu rung lần thứ hai.
Thanh Pháp cảm thấy khó chịu, lấy điện thoại chuẩn bị đặt chế độ im lặng cho tin nhắn của người này. Sau đó, cậu nhìn thấy tin nhắn mới nhất.
【 Người bệnh】: Tôi bị bao vây.
Thanh Pháp sửng sốt.
Cậu nhìn tin nhắn trước đó, là vị trí mà Đăng Dương đã gửi. Điểm định vị nằm ở một quán cà phê internet cao cấp gọi là "Hì Hì" không xa Trường trung học Đức Tái.
- Lần trước khi bị Diệp Mộc Mộc chặn ở cửa lớp, có mời cậu đến địa điểm gọi là "quán cafe Internet mới mở ở trước trường"
Sắc mặt của Thanh Pháp tái đi. Cậu tìm số điện thoại của Đăng Dương trong lịch sử cuộc gọi và gọi lại.
"Xin lỗi, số điện thoại mà bạn gọi đã tắt, vui lòng gọi lại sau..."
"Xin lỗi, số điện thoại mà bạn gọi đã tắt..."
"Xin lỗi, số điện thoại mà bạn gọi..."
Lần gọi thứ ba bị cắt, Thanh Pháp trở nên trầm mặc. Cậu đẩy bài viết trước mặt, nắm lấy áo khoác trên ghế, đứng dậy và chạy ra ngoài.
Khi đi qua phòng khách, Thanh Lê đang xoa mắt và ngẩn người hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
"Anh có chút việc, sẽ quay lại nhanh thôi!"
Giọng nói vừa dứt, cậu đã biến mất ngoài cửa.
Thanh Lê đứng im tại chỗ hai giây, sau đó tiếp tục đi vào nhà vệ sinh.
"Thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên mình thấy anh trai có bộ dạng hấp tấp vội vàng như vậy..."
–
Vào sáng sớm, quán cà phê internet không có nhiều "người sống". Thanh Pháp thở hồng hộc chạy vào trong, nhìn khắp những người nằm như chết trên ghế hoặc bàn máy tính, nhưng cậu không thấy Đăng Dương đâu.
Cậu chỉ có thể chạy đến quầy thu ngân.
"Xin chào, xin hỏi cậu có thấy..."
Lời nói đột ngột im bặt.
Thanh Pháp vô tình nhìn qua khu vực quầy thanh toán, chàng trai trên sofa nằm ngửa với đôi chân dài, nửa nghiêng vào bên trong ngủ.
Thanh Pháp nhìn chằm chằm trong vài giây, khuôn mặt cậu tái nhợt.
"Đăng... Dương."
Người đang ngủ trong ghế sofa dường như đã nghe thấy giọng Thanh Pháp. Bóng lưng thon dài di chuyển một chút.
Vài giây sau, Đăng Dương xoa đầu với mái tóc rối bù, ngồi dậy và đặt hai chân xuống đất.
Trong quán cà phê internet được mở điều hòa nhiệt độ thấp, hắn chỉ mặc một chiếc áo phông, đường cong được bọc bởi vải mỏng chắc chắn. Đôi mắt đen mờ với sự mệt mỏi của giấc ngủ khóa chặt vào người Thanh Pháp, giống như một con sư tử nhắm mắt theo dõi con mồi, phát ra một sự tấn công vượt qua độ tuổi học sinh trung học.
Trong khi đó, Thanh Pháp không hề dịu dàng chút nào.
Khi tính toán khoảng thời gian ít nhất mà cậu đã lãng phí cho người này, Thanh Pháp cảm thấy tức giận không thể kiềm chế được.
Hai người nhìn nhau vài giây.
Không khí căng thẳng, nhấp nháy như tia lửa.
Nhân viên thu ngân ở giữa không dám nói, một lúc nhìn này, một lúc nhìn người kia.
Sau nửa phút, Đăng Dương là người đầu tiên khôi phục lại sự tỉnh táo từ giấc ngủ sâu. Hắn quay đầu nhìn người thu ngân đang cứng đờ, chỉ vào Thanh Pháp.
"Có người đứng chỗ đó sao?"
"---?" Nhân viên thu ngân mờ mịt quay đầu, đồng thời cảm thấy nhiệt độ bên cạnh Thanh Pháp mà cậu ta đang tiếp xúc giảm đi mười độ. Cậu ta chỉ có thể run lẩy bẩy gật đầu, "Anh Đăng, hình như, có người tới tìm anh"
Im lặng hai giây, Đăng Dương cười, đôi mắt u ám.
"Thì ra không phải là mơ... Thực sự đến rồi."
Hắn đứng dậy, ném chiếc áo khoác che phủ vùng hông ra sofa, đi ra khỏi khu vực thanh toán, "Nói với ông chủ là tôi nghỉ làm sớm nhé."
"Ừ? Ô ô, được."
Khi Đăng Dương đến gần Thanh Pháp , sự tức giận nhỏ của cậu đã được kiềm chế hoàn toàn.
Đăng Dương dừng chân, cười như không cười cúi đầu nhìn.
"Lớp trưởng, giận à?"
Thanh Pháp không vội mở miệng, đợi tâm trạng bình tĩnh trở lại rồi cậu mới ngẩng đầu, "Cậu muốn gì?"
"Hử?"
"Hôm nay không có người khác, chúng ta hãy nói trực tiếp. Nếu cậu có bất kỳ bất mãn nào với tôi thì nói ra, đừng dùng..." Thanh Pháp bất ngờ ngừng lại. Cười nhẹ, ánh mắt cậu nhấp nhô một chút. "Đừng dùng những chiêu trò hết sức trẻ trâu như thế này để lãng phí thời gian của chúng ta. Chúng ta không phải là học sinh tiểu học."
Đăng Dương im lặng, nhìn chăm chú vào đôi mắt và trán của Thanh Pháp, cho đến khi cúi đầu, hắn cười nhẹ, "Tôi không có bất mãn với cậu, lớp trưởng đại nhân."
"..." Thanh Pháp thu hồi nụ cười, "Vậy chúng ta quay trở lại câu hỏi ban đầu, cậu muốn gì, Đăng Dương?"
"Tôi muốn," Đăng Dương cười, "rất nhiều, rất nhiều thứ."
"Vậy nói những gì tôi có thể làm được."
Mày Đăng Dương nhảy một nhịp. Vài giây sau hắn nhìn lên, ánh mắt sâu thăm và thèm muốn quét qua từng đường nét của Thanh Pháp, cho đến khi Thanh Pháp cảm thấy không thoải mái từ ánh nhìn này, đôi mắt hơi nhíu nhìn lại hắn.
Đăng Dương hít một hơi dài, cười một lần nữa.
"Vậy, mời tôi bữa cơm nhé."
"............"
Thanh Pháp vô cảm nhìn hắn hai giây, sau đó xoay người rời đi.
–
Thời gian quý báu ngày thứ bảy, không chỉ bị lãng phí một buổi sáng mà còn phải tiếp tục lãng phí thêm một buổi trưa. Chỉ cần nghĩ đến đây, Thanh Pháp đã muốn đâm chết tên đầu sỏ đang lẽo đẽo sau lưng mình.
Cả hai đi vào tòa nhà cũ.
Khi Thanh Pháp không nghe thấy tiếng động phía sau, cậu quay lại. Đăng Dương đứng một vài mét sau lưng cậu, nhìn tòa nhà cũ.
Thanh Pháp nhăn mày, "Không đi à?"
"Đây là... nhà của cậu sao?"
"Ừ."
"Cậu dẫn tôi đến nhà cậu ăn cơm à?" Đăng Dương hơi nhấn giọng ở cuối câu.
Thanh Pháp nhăn mày.
Cậu đã tính đến khả năng Đăng Dương sẽ không chấp nhận quyết định này và trực tiếp rời đi- thực tế đó cũng là kết quả Thanh Pháp mong đợi nhất.
Nhưng dựa vào biểu cảm và cách diễn đạt của người nọ ở thời điểm này, không có vẻ như là ghét bỏ, mà hơn là... Hưng phấn? Thanh Pháp đột nhiên cảm thấy hối hận về quyết định của mình mà không rõ lý do.
Nhưng mọi chuyện đã đến đây, không thể đuổi người này đi được. Thanh Pháp không quan tâm đến người nọ nữa, cậu quay người đi vào hành lang.
"Theo tôi. Nếu đi lạc thì tôi không quan tâm đâu."
Trên đường lên tầng, Đăng Dương đột ngột trở nên yên lặng, làm Thanh Pháp ngạc nhiên - Thanh Pháp đã nghĩ Đăng Dương nhất định sẽ nói gì đó khi nhìn thấy môi trường trong tòa nhà
Dừng ở ngoài cửa, Thanh Pháp quay đầu nhìn Đăng Dương một cái, lấy chìa khóa từ túi áo khoác ra mở cửa.
Đăng Dương đứng sau lưng cậu hỏi, "Cậu sống một mình à?"
"Có vấn đề gì không?"
"Nếu thế, đưa tôi vào trong sẽ rất nguy hiểm."
Thanh Pháp quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, "Cậu xác định mình có thể đánh bại tôi?"
Đăng Dương trầm mặc hai giây, cười nhạt, "Đánh không lại." Không có nỡ.
Biểu cảm cuối cùng của Thanh Pháp khiến trái tim Đăng Dương ngứa ngáy. Hắn đứng đó, không cử động, chỉ cúi đầu nhìn xuống.
Thanh Pháp bước vào phòng khách, cúi người để thay giày. Tấm lưng gầy không hề phòng bị vẽ nên một đường vòng cung đẹp đẽ và mạnh mẽ. Chiếc áo sơ mi ở phần thân trên của cậu bị cử động kéo lên, để lộ cột sống hơi nhô cao khoảng một hai centimet và làn da trắng lạnh ở eo.
Ánh mắt của Đăng Dương sâu thêm.
"Anh ơi!"
"..." Bàn tay đưa ra vô thức dừng lại, Đăng Dương ngước mắt lên, ở giữa phòng khách đối diện cửa ra vào, một cô bé mặc váy màu be lúng túng đứng trên nền gạch cũ.
Đăng Dương khoanh tay, nhướng mày, "Em gái cậu à?"
Thanh Pháp không quay đầu, đứng thẳng và bước vào trong, "Không phải lần trước nói trong điện thoại rồi sao? Tiểu Lê, đây là bạn cùng lớp với anh, trưa hôm nay sẽ ăn trưa ở nhà chúng ta. Em về phòng làm bài đi, khi nào ăn anh sẽ gọi em."
Cô bé gật đầu, nhìn Đăng Dương. Rõ ràng cô có chút sợ người lạ, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Anh, anh, xin chào."
Đăng Dương thay giày đi vào, "Ngoan quá, không giống cậu chút nào, Lớp trưởng."
"..." Không muốn tranh cãi với người này trước mặt Thanh Lê, Thanh Pháp chỉ quay đầu liếc hắn một cái, chỉ thấy Đăng Dương từ đâu lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật.
Vỏ màu xanh đậm, bọc một lớp nỉ ngắn, trông rất đẹp.
Khi Đăng Dương đến gần Thanh Lê, hắn đã mở hộp và lấy thứ gì đó từ bên trong ra. Hắn cúi xuống đối mặt với cô bé
"Tiểu Lê, phải không? Đây là món quà anh trai em nhờ anh mua cho em, em xem, thích không?"
Cô bé sửng sốt, dường như không có phản ứng, phải mất vài giây mới định thần lại, hai má đỏ bừng, bất an nhìn chiếc vòng tay xinh đẹp, sau đó quay đầu nhìn Thanh Pháp.
Thanh Pháp cũng hoàn hồn lại.
"Đăng Dương, cậu..."
"Không phải ngày đó chúng ta đã thỏa thuận qua điện thoại rồi sao?" Đăng Dương quay người lại, cười như không cười.
Thanh Pháp sửng sốt.
【Quên chào em gái rồi, xin lỗi. Lần sau tôi sẽ đem quà xin lỗi cô ấy."】
【 Đó là em gái tôi, không phải em gái của cậu. Và tôi sẽ không để cậu gặp con bé.】
Kể ra thì, hắn vẫn chưa làm được.
Thanh Pháp quay đi, thấy Thanh Lê đang nhìn chiếc vòng tay, không giấu được sự thích thú.
Cậu vô tình quên mất - Thanh Lê đã đến cái tuổi bắt đầu chú ý đến ngoại hình, chải chuốt, thích những điều này là chuyện bình thường. Là một người anh trai, cậu dường như chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
Trong lòng Thanh Pháp khẽ thở dài, ánh mắt dịu dàng nhìn Thanh Lê.
"Tiểu Lê thích thì có thể nhận, nhưng em phải nói lời cảm ơn với anh Đăng Dương."
Thanh Lê vẫn có chút bất an, thấp giọng hỏi Thanh Pháp: "Em có thể nhận sao?"
"Đương nhiên rồi." Đăng Dương trả lời vấn đề, hắn nâng cổ tay gầy gò của cô bé lên, giúp cô đeo vào.
"Cảm ơn anh Đăng Dương." Thanh Lê đỏ mặt.
Đăng Dương đứng dậy, lười biếng cười, quay đầu nhìn Thanh Pháp: "Anh trai em nhờ anh mua, cảm ơn anh ấy."
"......"
Khi Thanh Lê trở về phòng, Thanh Pháp nhìn Đăng Dương: "Làm sao--"
"Đừng hỏi giá bao nhiêu, cũng đừng nghĩ đến việc trả lại cho tôi. Tôi mua ở ven đường, không nhớ rõ."
".... Mua khi nào?"
"Một ngày sau cuộc gọi?"
Thanh Pháp liếc nhìn hắn, giọng điệu phức tạp nói: "Có vẻ cậu rất tự tin tôi sẽ cho cậu gặp em gái tôi."
"Trực giác."
Thanh Pháp không còn cách nào khác đành quay người đi vào bếp. "Cậu ở phòng khách đợi tôi. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu...Sao cậu lại đi theo tôi?"
"Có chút tò mò." Đăng Dương từ phía sau thò đầu nhìn Thanh Pháp từ trên xuống dưới: "Cậu biết nấu ăn thật à?"
Thanh Pháp bị nhìn đến phát bực, muốn đối phó với người này, nhưng vì niềm vui hiếm hoi của Thanh Lê, cậu tự kiềm chế. Cậu đẩy cái đầu đầy lông đang ở quá gần ra.
"Không thì cậu nấu đi?"
"Chậc." Đăng Dương ngửi thấy hương xà phòng quen thuộc trên cơ thể thiếu niên, không kìm chế được nụ cười hơi biến thái. Hắn lùi lại hai bước, dựa vào tường, "Cậu thật tốt... Lớp trưởng"
Thanh Pháp lười để ý đến hắn.
Thanh Pháp đứng trước bồn, rửa bát đĩa buổi sáng. Tay áo sơ mi trắng đã giặt được xắn lên, những đốt ngón tay thon dài rắn chắc lõm xuống thành những vòng cung trắng tuyệt đẹp dưới dòng nước.
Khi cậu rửa, tiếng nước chảy trở nên nhẹ nhàng hơn, động tác của Thanh Pháp chậm lại.
Sau vài giây, cậu dừng lại và tắt nước đi.
Thiếu niên trẻ không ngẩng đầu lên mà vẫn cụp mắt xuống. Dưới ánh sáng từ bên cạnh, hàng mi mảnh mai được xác định rõ ràng.
Chiếc đĩa cuối cùng được cậu lau sạch trên tay rồi đặt trở lại.
"...Ngắm đủ chưa?"
Đăng Dương chậm rãi thu hồi ánh mắt, cúi đầu phát ra một tiếng cười trầm thấp.
Thanh Pháp quay đầu lại, mặt mày lạnh lẽo. Cậu lấy một mảnh khăn giấy bên cạnh lau những giọt nước trên tay.
"Có lẽ cậu nên đến bệnh viện để kiểm tra mắt."
"..."
"Hoặc đầu óc."
Đăng Dương cười một tiếng, trong lúc người nọ đi qua bên cạnh mình, hắn nghiêng người, cúi đầu để chặn đường.
"Cậu nghi ngờ tôi có bệnh à?"
"Không nghi ngờ." Thiếu niên ngẩng đầu, mỉm cười dịu dàng rồi đặt khăn giấy lau tay lên.
Giọng nói trong trẻo trong giây lát trở lại điểm đóng băng: "Tôi chắc chắn."
"......"
Trên mặt hắn được che bằng khăn giấy nửa ướt nửa khô, Đăng Dương không hề tức giận mà mỉm cười.
Thanh Pháp lạnh mặt đi ngang qua hắn.
Đăng Dương giơ tay lên, đỡ lấy mảnh khăn giấy rơi trên không, nhặt vào lòng bàn tay, từ từ siết chặt.
Hắn nhìn tấm lưng thẳng, mảnh khảnh của thiếu niên phản chiếu trên khung cửa sổ đối diện.
Sau khi nhìn chằm chằm vài giây, Đăng Dương lại mỉm cười.
Mang theo một loại hứng thú biến thái đầy căm giận -–
"Tôi cũng cảm thấy... Tôi bị bệnh nặng."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro