Chương 34 Khoe ân ái
Phuwin đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh Naravit tỏ tình với mình, dù là vào một buổi tối bình thường, ngồi trong sân tận hưởng không khí mát mẻ hỏi cậu có đồng ý hay không thôi, cậu chắc chắn cũng sẽ đồng ý không do dự.
Nhưng trong tưởng tượng của cậu nhất định không giống như bây giờ, đầu tóc rối bù như tổ chim, mặc đồ ngủ, mặt thì chưa rửa.
Vì vậy, dù tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cậu vẫn không dám hành động liều lĩnh, thậm chí còn nghi ngờ rằng mình vẫn chưa tỉnh ngủ, đây chỉ là một giấc mơ của cậu mà thôi.
Phuwin không tin vào chuyện ma quỷ, liền lén véo má mình, dùng một chút lực, khiến cậu đau đến suýt khóc.
Naravit thấy cậu nhéo mình, nhướng mày hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Phản ứng của Phuwin hoàn toàn khác với dự đoán của hắn.
Phuwin che mặt, yếu ớt trả lời: "Em còn tưởng là mình đang nằm mơ..."
Kết quả là đau thật.
Nhưng vì không phải mơ nên bông hoa Naravit đặt trên tay cậu cũng là thật sự tồn tại, cũng có nghĩa tất cả những điều này đều là sự thật.
Yêu quái trước mặt vừa mới chính miệng tỏ tình với cậu, biến cậu thành của hắn.
Phuwin hưng phấn đến mức lắp bắp nói: "Sao đột nhiên... anh, không phải hai ngày trước anh còn muốn quỵt nợ à?"
Đêm qua khi cậu ép hỏi Naravit, Naravit vẫn còn lảng tránh, không chịu đối mặt với cậu. Tại sao khi cậu tỉnh dậy thế giới lại thay đổi?
Chẳng lẽ trong lúc cậu không biết người ngoài hành tinh đã đến tấn công trái đất rồi sao?
Naravit đưa tay vuốt ve đôi môi mềm mại của Phuwin, tràn đầy hàm ý nhắc nhở cậu chuyện gì đã xảy ra trên chiếc giường này tối qua.
"Hôm qua em uy hiếp ta, nói nếu ta không thừa nhận tình cảm của mình thì em sẽ dọn ra ngoài." Naravit nhẹ giọng nói "Ta suy nghĩ cả đêm, phát hiện chấp nhận bị em uy hiếp, vậy nên mới đến tỏ tình với em."
Phuwin hiểu ra, điều này nghĩa là hắn đã đầu hàng cậu.
Cậu không khỏi bật cười, lúm đồng tiền mơ hồ hiện ra, nhìn rất ngọt ngào.
Cậu tin lời Naravit.
Cậu đã nói gì nào, Naravit đã thích cậu từ lâu, chẳng qua lão yêu quái da mặt mỏng, ngại không dám nói ra, dùng một chút thủ đoạn đã ép được hắn.
Cậu vỗ đùi tỏ vẻ hối hận: "Nếu biết chiêu này hiệu quả như vậy thì tháng trước em đã chuyển nhà rồi!"
Nhưng bây giờ vẫn chưa quá muộn.
Phuwin nhìn khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được của bạn trai, trong lòng cảm thấy rất tự hào. Cậu mới mười tám tuổi, còn rất trẻ, có rất nhiều thời gian để ở bên Naravit.
Lần này Naravit không thể quỵt nợ nữa, cậu là người yêu mà Naravit đã chính miệng thừa nhận. Cuối cùng, cái danh vị hôn phu của cậu không còn do Cục quản lý yêu quái áp đặt nữa, mà là đúng tình hợp lý.
Nhưng cậu vẫn muốn vòi vĩnh Naravit thêm một chút, rất có dáng vẻ cậy sủng sinh kiêu hỏi: "Với quan hệ hiện tại của chúng ta, anh tỏ tình thì coi như là cầu hôn phải không?"
Naravit không biết mình định làm gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy Phuwin nói có lý.
"Đúng vậy."
Phuwin hất cằm, càng kiêu ngạo nói: "Người khác đều cầu hôn bằng nhẫn, anh chỉ dùng một bông hoa mà đã muốn lừa em? Nhẫn kim cương của em đâu?"
Cậu chỉ muốn làm nũng với Naravit mà thôi.
Nhưng cậu tính toán kỹ càng lại quên mất rằng đối diện với cậu không phải là một con người bình thường, mà là đại lão có sức chiến đấu mạnh nhất Yêu giới.
Nghe vậy, Naravit cảm thấy chuyện này rất dễ giải quyết.
"Em thích kiểu dáng như thế nào?"
Hắn vừa hỏi vừa búng ngón tay, một loạt những chiếc nhẫn kim cương rơi leng keng trên giường, đủ mọi kiểu dáng, hơn nữa đều là kim cương 1 cara đổ lên, sáng đến lóa mắt.
Hắn còn chu đáo nói: "Em có thể chọn cái khác nếu muốn."
Phuwin: "..."
Cậu nhìn những chiếc nhẫn phủ kín chăn, im lặng không nói gì.
Ý là, bạn trai mới của cậu hoàn toàn không thể sử dụng lẽ thường để suy đoán.
Phuwin một lời khó nói liếc nhìn Naravit, luôn cảm thấy hắn là một tên trai thẳng không có chút tình thú nào.
Tuy nhiên cậu vẫn nể tình chọn một chiếc nhẫn bạch kim có khảm ba viên kim cương nằm ngang trang trọng xem như đeo chơi.
Mặc dù Phuwin là con ông cháu cha ở nhân gian, cũng không hiếm lạ gì kim cương, nhưng cậu vẫn mạnh mẽ khoe khoang nó trước mặt quản gia.
Cậu vẫy qua vẫy lại dưới mũi Thawan mấy lần, ước gì có thể lấy kính lúp ra để soi cho hắn nhìn kỹ hơn, chủ yếu là vì bây giờ không còn ai khác đế cậu khoe nữa.
Lúc này, họ đã ngồi trên chuyến tàu về nhà. Vẫn là toa VIP quen thuộc, trong chai thủy tinh cạnh cửa sổ cắm những bông hồng nở rộ, trên bàn còn có những viên sôcôla đặc biệt do Yêu tộc làm.
Phuwin bóc hai viên ném vào miệng, vui vẻ kể lại chuyện mình được cầu hôn cho quản gia nghe.
Tất nhiên là đã bỏ qua chuyện xảy ra tối qua.
Trên mặt Phuwin tràn ngập vẻ vui mừng khó giấu, nhưng cậu vẫn ra dẻ phàn nàn Naravit không hiểu phong tình "Anh phải nói một câu công bằng cho tôi, làm gì có ai nhân lúc người ta vừa ngủ dậy mà tỏ tình, lại còn lôi ra cả đống nhẫn như hàng bán sỉ vậy chứ? Cũng may là tôi dễ tính, nếu đổi thành người khác thì đã sớm cắt đứt với anh ấy rồi."
Naravit ở bên cạnh liếc cậu một cái nhưng cũng không vạch trần.
Thawan im lặng lắng nghe, còn tiện tay xay cà phê cho Phuwin và Naravit. Hắn là một người rất biết lắng nghe, ít khi nói nhưng sẽ cổ vũ đúng lúc.
Hắn có vẻ không quá ngạc nhiên khi thấy Naravit và Phuwin ở bên nhau.
Hắn rót cà phê vào chiếc cốc sứ trắng ấm áp rồi nói: "Trước đây tôi đã nói rồi, cậu rất đặc biệt đối với ngài ấy, tôi chưa từng thấy ngài ấy lại chiều chuộng người khác như vậy."
Phuwin giơ ngón tay cái lên khen ngợi hắn: "Có mắt nhìn đấy."
Thawan mỉm cười nhận lời đánh giá này của cậu, nhưng khi đưa cà phê cho Phuwin, hắn tựa hồ chợt nhớ ra điều gì, nói với Phuwin: "Tiểu thiếu gia, tôi vừa nhớ ra là tôi quên cầm theo bánh ngọt đã gọi ở nhà ăn, cậu có thể đi lấy giúp tôi được không?"
Hắn nói tự nhiên đến nỗi Phuwin theo bản năng đứng dậy: "Ồ, được."
Không nói hai lời liền bước ra ngoài.
Nhưng đến khi bước rahành lang, cậu mới lấy lại tinh thần, bình thường Thawan chắc chắn sẽ tự mình làm những việc này hoặc nhờ người phục vụ giao đến.
Sau khi Phuwin bước ra khỏi phòng, Thawan lại đưa cho Naravit một ly cà phê nguyên chất.
Naravit cúi đầu nhấp một ngụm, khen cà phê ngon, sau đó liếc nhìn hắn nói: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi."
Thawan nhất thời không nói gì, ánh mắt phức tạp nhìn Naravit, cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu tiên sinh nhà mình.
Naravit đêm qua vừa mới nói với hắn, nếu hắn cưới Phuwin, Phuwin sẽ thân nát hồn tan.
Hắn cả đêm trằn trọc khó ngủ, luôn cảm thấy Naravit muốn đuổi Phuwin đi rồi một mình chờ chết, nhưng đến buổi sáng hôm nay, Phuwin vậy mà lại vô cùng vui vẻ ở trước mặt hắn khỏe ân ái, nói rằng họ đã ở bên nhau.
Thawan rốt cục nhịn không được thấp giọng hỏi: "Than Lert, ngài định... định kết hôn với Phuwin à?"
"Nếu ta nói có thì cậu muốn ngăn cản ta sao?" Naravit hỏi.
Thawan không nói nên lời.
Hắn không biết.
Hắn không muốn Naravit chết, đây là chủ nhân mà hắn phục vụ, là vị vua mà hắn nguyện trung thành, nhưng còn Phuwin thì sao...
Phuwin đã làm sai cái gì sao? Chẳng lẽ chỉ vì thích Naravit mà cậu phải cam tâm chịu chết sao?
Naravit nhấp thêm một ngụm cà phê, vị đắng của cà phê đọng lại trên đầu lưỡi hắn rất lâu không tan. Hắn đoán Phuwin sắp quay lại, cũng không có ý định vòng vo với Thawan nữa.
Hắn nói: "Trước đây ta không muốn chữa trị là vì ta đã nhìn chán thế giới này, không muốn ở lại nữa. Nhưng bây giờ có Phuwin, ta cũng bắt đầu tham sống sợ chết. Vậy nên ta sẽ hợp tác với bác sĩ, ở Yêu giới linh lực dư thừa, bảo vật đất trời nhiều như núi, có vài loại gần đây đã trưởng thành, bác sĩ nói chúng có thể sẽ có tác dụng đối với vết thương của ta."
Có thể......
"Vậy nếu không có tác dụng thì sao?" Thawan không hề bị lừa.
Naravit đã dùng không biết có bao nhiêu loại thảo dược quý hiếm ở Yêu giới, nếu dễ dàng như vậy thì bọn họ cũng sẽ không bó tay chịu chết.
Naravit im lặng một lát, sau đó bình tĩnh nói: "Nếu không có tác dụng, như vậy thân là một con yêu quái sắp chết, trên tay lại dính quá nhiều máu tanh, có thể ở bên người mình yêu vài tháng cuối đời cũng coi như may mắn."
Thawan nhạy bén nhận ra, Naravit đang nói mấy tháng chứ không phải mấy năm.
Sinh nhật lần thứ mười tám của Phuwin chỉ còn chưa đầy bốn tháng nữa.
Nhưng trước khi hắn kịp hỏi thêm câu nào, đôi tai nhạy bén của hai yêu quái đã nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Naravit nhìn Thawan bằng ánh mắt cảnh cáo.
Thawan chỉ có thể nuốt những lời mình định nói lại.
Phuwin mở cửa phòng, trên tay cầm một cái khay thủy tinh đựng đầy đồ ăn vặt thơm ngon hảo hạng, trên đường đi cậu đã ăn một miếng, khóe miệng còn dính một chút kem.
Cậu không biết chuyện gì vừa xảy ra trong phòng, vui vẻ chạy đến chỗ Naravit, đưa cho hắn một chiếc bánh vị ca cao hình vuông nhỏ.
Naravit miễn cưỡng ăn rồi lấy chiếc khăn tay màu trắng thêu hình hoa hồng lau khóe miệng cho cậu.
Ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn, mặt trời đỏ vàng sắp lặn xuống phía chân trời, màu vàng ấm áp từ cửa sổ xe chiếu ra, phủ kín người họ.
Phuwin và Naravit tựa vào nhau, cả hai đều có dung mạo nổi bật, đẹp như tranh vẽ.
Mà Thawan nhìn họ chăm chú, lau một ít vết cà phê trên cốc và đĩa.
Hắn nghĩ thầm, nếu thời gian dừng lại ở thời khắc này thì tuyệt biết bao.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro