Chương 53 Gặp lại

Thành phố Lomthong nói gần không gần, mà xa cũng chẳng xa.

Dự đoán của Fourth hoàn toàn chính xác, hơn ba giờ sau, Phuwin đã đứng trước núi Phayao, mưa vẫn chưa ngớt, hơn nữa còn ngày càng nặng hạt. Bây giờ lại là mùa đông, trên núi tràn ngập hơi lạnh thấu xương, bên ngoài núi có một lớp kết giới trong suốt ngăn cách ngọn núi với thế giới loài người.

Nơi này quả thực là tài sản riêng của Naravit, Phuwin từ khi còn ở trên xe đã cảm nhận được, dù sao cậu và Naravit cũng chung chăn chung gối nhiều ngày, đã sớm quen thuộc với mùi hương của Naravit.

Nhưng Fourth lại sầu não nhìn về phía đỉnh núi, hỏi Phuwin: "Mày định đi vào tìm ngài ấy như thế nào? Bình thường trong lãnh địa riêng của đại yêu sẽ có chướng ngại vật, ngọn núi này lại lớn như vậy, chẳng lẽ mày định lật tung nó lên à?"

Nhưng Phuwin không chút lo lắng.

Cậu xoa xoa chỗ tơ hồng buộc trên ngón tay mình, tơ hồng đã mờ đi từ khi Naravit rời đi. Bây giờ đến gần núi Phayao, màu sắc lại trở nên tươi sáng hơn, thân chỉ cũng hiện lên rõ ràng.

"Tao có thể tìm được anh ấy." Phuwin không giải thích nhiều, mở cửa bước xuống xe.

Satang vội vàng đưa cho cậu một chiếc ô, Phuwin nhận lấy.

Cậu ngẩng đầu nhìn kết giới trước mặt.

Cuối cùng cậu cũng đến gần Naravit.

Trên đường tới đây, cậu nhìn như đang ngủ, kỳ thực lại không ngừng suy nghĩ, Naravit thật sự yêu cậu sao?

Nếu yêu cậu, tại sao lại bằng lòng không gặp cậu, tại sao lại sẵn sàng sắp xếp một cuộc sống khác cho cậu.

Nhưng cậu biết rõ câu trả lời, biết rõ Naravit yêu cậu.

Bằng không, tại sao Naravit lại hi sinh mạng của mình để cậu sống?

Phuwin mỉm cười, đột nhiên nói với Satang: "Mày nói xem, Naravit, cái lão yêu quái này, sống nhiều năm như vậy đúng là uổng công, vẫn luôn ngốc nghếch như vậy."

Nói xong cậu liền sửng sốt. Tại sao cậu lại nói là 'vẫn luôn'?

Nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều, nói với Satang: "Cám ơn mày và Fourth đã đi cùng tao, nhưng đến đây là được rồi, tao sẽ tự mình đi vào, bọn mày trở về trước đi. Đợi tao dẫn Naravit về sẽ khao bọn mày một bữa."

Cậu mỉm cười với Satang, sau đó cầm ô đi vào núi. Kết giới bên ngoài núi không ngăn cản cậu mà ngược lại chấp nhận cậu.

Cậu đi qua nó như giọt nước hòa vào đại dương.

Bóng lưng mảnh khảnh và chiếc ô màu xanh lam có họa tiết bạch quả từ từ đi khuất.

Satang theo bản năng vươn tay muốn níu cậu lại: "Phuwin..."

Kết quả vừa chạm vào mép kết giới đã bị đau.

Ngọn núi này đã từ chối hắn.

Fourth dựa vào cửa kính xe gọi hắn: "Mày sao vậy?"

Satang xoa xoa vết đỏ trên cổ tay, lo lắng liếc nhìn ngọn núi rồi quay lại xe.

"Phuwin bảo chúng ta trở về trước" Hắn nói với Fourth: "Nhưng tao luôn cảm thấy có chút lo lắng."

Nhưng dù có lo lắng thì cũng không thể làm gì được, vì bọn họ không thể đi vào với Phuwin.

Hai người tính toán một hồi, cuối cùng quyết định tạm thời ở lại thành phố Lomthong.

Fourth thở dài: "Sao tao lại cảm thấy mình còn lo lắng hơn cả cha mẹ Phuwin nữa..."

Vừa nói, hắn vừa lái xe vào thành phố tìm khách sạn.

Núi Phayao thực sự rất lớn, khắp nơi đều có thuật che mắt và sương mù.

Phuwin cảm thấy đường đi không khó tìm, cậu thậm chí không cần đi theo sự chỉ dẫn của tơ hồng trên tay, giống như số mệnh an bài, trời cao sắp đặt,, trên đường có vô số ngã rẽ, nhưng cậu luôn biết nên chọn lối nào.

Chỉ là đường có hơi xa một chút, khi cậu nhìn thấy một căn biệt thự xuất hiện trên núi từ xa thì đã một giờ trôi qua.

Cậu dừng lại cách biệt thự vài chục mét, cầm ô nhìn từ xa.

Thoạt nhìn, biệt thự này là nơi Naravit ở, bên ngoài biệt thự còn có một lớp kết giới, tuy nhìn không có gì đặc biệt nhưng lại mạnh hơn cái bên ngoài núi Phayao rất nhiều, không cần đến gần cũng có thể cảm nhận được áp lực.

Bên ngoài kết giới trong núi, trời vẫn đang mưa.

Nhưng trong sân trong kết giới lại không có một giọt mưa nàp, khắp mặt đất chỉ có tuyết trắng, dưới mái hiên có những cột băng treo lơ lửng. Tuy nhiên, trên hai bậc thang gần cổng chính lại có những bông hoa cẩm tú cầu nở trái mùa, từng đóa màu lam nhạt trông rất sống động, vũng khiến người ta khó có thể xác định được thời gian.

Phuwin nhìn một lúc rồi chậm rãi bước tới.

Cậu bước đến cửa, đối diện với cánh cổng chạm khắc hoa văn rỗng tinh xảo và sân trong, cậu mơ hồ có thể nhìn thấy nửa chiếc ghế sofa màu xanh đậm trước cửa sổ tầng hai, ngồi trên ghế sofa là một bóng người quen thuộc mặc bộ đồ ở nhà màu xám dài, tóc đen dài tới vai, một tay đặt trên tay vịn, khớp xương thon dài, trắng sáng như ngọc.

Naravit từ sáng nay đã cảm thấy tinh thần bất an.

Buổi sáng, Thawan mang hồng trà đến cho hắn, hắn cầm lấy nhưng không uống, nhìn ra ngoài, đột nhiên hỏi: "Cậu nghĩ bây giờ Phuwin đang làm gì?"

Đây là ngày thứ tư kể từ khi hắn rời khỏi Phuwin.

Chiếc nhẫn phỉ thúy vẫn còn trên ngón áp út của hắn, thiếu niên trẻ tuổi cầu hôn hắn chắc hẳn đã tỉnh dậy, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hắn, lần nữa quay trở lại cuộc sống bình thường.

Nhưng hắn không quên.

Hắn sẽ luôn nghĩ đến Phuwin, nhớ tới dáng vẻ Phuwin khi làm nũng, khi say rượu và khi cầu hôn hắn.

Từng chút từng chút, da diết triền miên.

Có đôi khi, hắn nửa đêm tỉnh dậy sau giấc mơ, sẽ không nhớ rõ hôm nay là hôm nào, vô thức muốn ôm Phuwin vào trong lòng, lại phát hiện trong lồng ng.ực mình trống rỗng.

Thawan đã quen với những câu hỏi đột ngột của Naravit.

Hắn bày biện trà bánh xong xuôi mới thấp giọng nói: "Ngài đã rời bỏ tiểu thiếu gia rồi, vậy còn gì phải bận tâm nữa."

Naravit nghe ra ẩn ý của hắn: "Cậu không hài lòng với quyết định của ta sao?"

Thawan ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích: "Không có, tôi tuân theo mọi quyết định của tiên sinh."

Naravit không muốn nói chuyện với Thawan nữa, cái tên này chọn thật vô nghĩa, suốt ngày quanh co lòng vòng phiền nhiễu hắn.

Nhưng hắn không lên tiếng, Thawan lại tiếp tục nói: "Tiểu thiếu gia vẫn đang trong kỳ nghỉ đông. Cậu ấy hẳn là đang đi dự tiệc với các bạn cùng lớp, ngài cũng biết rồi đấy, cậu ấy luôn rất nổi tiếng."

Naravit mặt không biểu cảm nhìn Thawan, có xúc động muốn ném tách trà vào đầu hắn.

Thawan giả vờ như không nhìn thấy, bình tĩnh tự nhiên rời đi.

Nhưng hắn còn chưa đi được hai phút đã quay lại.

Trên khay đang cầm còn có một lá thư màu đỏ bầm, đưa cho Naravit.

"Cái này là Cục quản lý yêu quái khẩn cấp gửi đến, mời ngài xem qua." Thawan có chút nghi hoặc, thư màu đỏ bầm biểu thị sự tình không nguy hiểm, nhưng không nguy hiểm vì sao lại khẩn cấp?

Naravit không suy nghĩ nhiều, lấy mở thư ra đọc.

Sau đó, vẻ mặt của hắn lập tức thay đổi.

Hắn đưa bức thư cho Thawan, Thawan sau khi nhìn rõ nội dung thư cũng nhướng mày, vẻ mặt không thể tin được.

Trong thư nói rằng chuyện Naravit đã bố trí xong xuôi xảy ra chút ngoài ý muốn, Phuwin không bị mất trí nhớ, cậu đã đột nhập vào Cục quản lý yêu quái cùng với Fourth và Satang, đánh bại Soon và cưỡng ép đọc ký ức của Soon, bây giờ đang đến chỗ của Naravit.

"Tên Soon này ngứa đòn à? Nói linh tinh cái gì vậy chứ?" Naravit cau mày, "Với thân thể đó của Phuwin, hơn nữa em ấy ngoan như vậy, sao có thể đánh bại Soon được chứ? Có phải bọn họ đã làm chuyện gì với Phuwin mà không dám nói ta biết không?"

Thawan cũng nghĩ như vậy.

Hai lão yêu quái thiên vị người nhà, suy nghĩ quả thực rất giống nhau.

Nhưng Naravit còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, bên ngoài kết giới đột nhiên truyền đến động tĩnh, thể hiện rõ ràng có kẻ muốn đột nhập vào.

Naravit và Thawan nhìn nhau. Hai yêu quái không thể tin nhìn ra ngoài cửa sổ, từ cửa sổ phòng khách tầng hai họ có thể nhìn thấy rõ lối vào chính của khu vườn.

Ngoài cửa, có một bóng người mảnh khảnh thon dài, cầm một chiếc ô đơn giản, dưới màn mưa, chỉ có thể nhìn thấy nửa người và bàn tay đang cầm cán ô.

Nhưng chẳng bao lâu, người nọ đã ném chiếc ô đi, để lộ khuôn mặt xinh đẹp trong sáng.

Là Phuwin.

Chén trà trong tay Naravit suýt rơi xuống thảm.

Thawan chớp chớp mắt, hiếm khi nghi ngờ mình già rồi nên hoa mắt, hắn hỏi Naravit: "Đó là... tiểu thiếu gia?"

Naravit không nói gì, cũng không dám tin.

Hai người cùng lúc nghĩ đến những chữ trong thư.

Thawan cẩn thận quan sát động tác của Phuwin: "Chờ một chút, tiểu thiếu gia muốn phá kết giới sao?"

"Nói linh tinh gì đó, kết giới đó là do ta dựng lên, em ấy sao có thể phá vỡ được?" Naravit đứng lên, hắn sợ kết giới phản phệ sẽ làm Phuwin bị thương, vô thức muốn ra tay bảo vệ cậu.

Nhưng hắn còn chưa kịp di chuyển, từ xa đã nhìn thấy Phuwin dùng một đấm đập nát kết giới.

...

Gần như ngay lập tức, kết giới trong suốt nứt ra như mạng nhện.

Ngọn lửa trên tay Naravit còn chưa kịp cháy đá bị dập tắt.

Tròng mắt của Thawan suýt thì rơi xuống.

Sau đó, Phuwin ở ngay trước mặt họ giơ tay đấm lần thứ hai đánh vào phần yếu ớt nhất của kết giới.

Khi cú đấm thứ ba rơi xuống, kết giới cuối cùng không chịu nổi, "ầm" một tiếng vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Thawan lúc này cực kỳ hoang dã, thậm chí còn muốn hỏi xem Naravit khi làm kết giới đã cố tình nương tay hay không.

Nhưng hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt Naravit, liền thức thời ngậm miệng lại.

Biệt thự buộc phải mở cửa cho Phuwin.

Cậu không nhật ô lên mà chỉ chậm rãi bước vào.

Cơn mưa liên tục trút xuống người cậu, làm ướt tóc và áo gió, khuôn mặt cậu tái nhợt, trông càng thêm phần yếu ớt. Nhưng xét về sức tấn công vừa rồi của cậu thì cậu và hai chữ yếu ớt này căn bản cách nhau tám con phố.

Cậu dường như biết Naravit đang ở đâu, khi sắp đi đến ngưỡng cửa, cậu nhìn liếc nhìn tầng hai một cái, ánh mắt vừa vặn chạm nhau với Naravit.

Naravit không chịu nổi nữa, lập tức di chuyển xuống tầng một, phất tay mở cửa ra.

Ngoài cửa, Phuwin ướt đẫm đứng trên sàn đá cẩm thạch, đáng thương như con chim sẻ không có nơi nào để về.

Mà sau cánh cửa, Naravit vừa lúc đứng ở hai bậc thang cuối cùng, cúi đầu nhìn cậu.

Gần như cùng một lúc, hai người nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp nhau.

Cảnh tượng ấy giống với bây giờ đến khó tả.

Trong mảnh sân muôn hoa đua nở đó, vào mùa hè, Phuwin bất đắc dĩ bị cha mẹ túm tới, Naravit cũng giống như bây giờ từ trên lầu đi xuống, ánh mắt chạm phải ánh mắt Phuwin.

Naravit rõ ràng trong lòng có ngàn lời muốn nói, vạn câu muốn hỏi, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn là nhanh chóng đến bên cạnh Phuwin, biến ra một chiếc khăn choàng cho cậu.

Hắn nhanh chóng làm bay hơi ẩm trên người Phuwin, nhưng tay Phuwin vẫn lạnh ngắt, hắn ôm Phuwin đi vào, môi áp lên trán cậu, nửa lo lắng nửa trách cứ hỏi: "Sao em tìm được đến nơi này? Mưa to như vậy, sao không tìm nơi trú?"

Phuwin siết chặt áo sơ mi của Naravit, suýt nữa làm đứt cúc áo.

Cơn mưa nhỏ này có là gì so với lúc cậu tỉnh dậy không tìm thấy Naravit, lại biết được thời gian của hắn không còn nhiều, lúc đó cậu thật sự là lòng như tro tàn, còn lạnh hơn cơn mưa này rất nhiều lần.

Trong lòng cậu đầy ấm ức, trước thì cậu hẳn là nên mắng Naravit một trận, lớn tiếng chửi hắn là đồ khốn.

Nhưng khi cậu được Naravit ôm vào lòng, tựa đầu vào vai Naravit, bất tri bất giác hai mắt đỏ lên.

Cậu túm lấy tay Naravit, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh còn dám hỏi em tại sao lại đến đây?"

Nhưng khi cậu ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt dường như gầy đi của Naravit, những câu chất vấn liền không thể thốt ra được nữa, trở thành nỗi nhớ mong chôn sâu dưới đáy lòng cậu

"Sao anh không nói cho em biết anh bị thương nặng như vậy?" Nước mắt Phuwin đọng trên bờ mi, giọng nói run run: "... Đau lắm phải không?"

Sau khi hỏi câu này, nước mắt của cậu không kìm được nữa, từng giọt rơi xuống áo Naravit, mang theo ấm áp, dán vào lồng ngực Naravit.

Naravit chỉ cảm thấy tim mình đau như dao cứa.

Người thương nhỏ tuổi của hắn từ ngàn dặm xa xôi đến gặp hắn, nhưng câu đầu tiên cậu nói không phải liệt kê chi tiết tội trạng của hắn mà là hỏi hắn có đau không.

Đối mặt với một yêu quái bỏ rơi bạn đời của mình như hắn, Phuwin vậy mà lại sợ hắn đau.

Naravit ôm chặt lấy Phuwin, đôi tay run rẩy, hiếm khi lộ ra vẻ yếu ớt. Hắn vùi đầu vào cổ Phuwin, hít hà mùi hương Phuwin như người kiệt sức khát khao nguồn sống.

"Không đau." Hắn nói.

Vừa nhìn thấy em liền không còn đau nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro