Chương 68 Linh khí khôi phục

Hai người Naravit và Sorawit kiểm tra toàn bộ Asaya một lượt nhưng không tìm thấy một vết nứt nào có thể đi vào. Kết giới bao phủ kín toàn bộ ngọn núi, nếu họ mạnh mẽ xông vào sẽ gây hư hại cho ngọn núi và địa mạch.

Nhưng đồng thời, bọn họ cũng cảm giác được, trong ngọn núi này không giống như ba ngàn năm trước linh lực cạn kiệt, phải lập tức cướp lấy sức mạnh từ xung quanh để bù đắp cho mình.

Ngược lại, bọn họ đi loanh quanh suốt một vòng, mặc dù bị ngăn cách bởi một tầng kết giới, nhưng họ vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được linh lực trong kết giới tràn đầy và nồng nàn, thậm chí bọn họ còn có ảo giác rằng mình đã quay trở lại mấy vạn nâm trước.

Naravit và Sorawit lơ lửng trên không trung, từ trên cao nhìn xuống dãy núi.

Họ có thể nhìn thấy dấu vết của linh lực chảy trong núi như một dòng sông, nuôi dưỡng cỏ cây sinh linh trên núi.

Điều này chưa từng xảy ra trong nhiều năm qua.

Nó khiến cho họ không khỏi nảy ra một suy đoán khác.

"Cậu có cảm nhận được gì không?" Naravit hỏi Sorawit.

Khao có thể cầu may tránh xui, đồng thời hiểu biết mọi việc.

Mặc dù sức mạnh của Thiên Đạo và địa mạch vượt xa Khao, không phải là thứ Khao có thể nhìn thấu, nhưng ở nơi gần địa mạch như này, hắn hẳn có thể cảm nhận được chút gì đó.

Những thượng cổ thần thú có thể đội trời đạp đất phần lớn đều là do được thế giới này quan tâm.

Sorawit nhắm mắt lại, hắn vốn luôn dịu dàng, nhưng bây giờ lại toát ra có một loại uy nghiêm đáng sợ.

Hắn cẩn thận lắng nghe, trong thế giới trống rỗng này, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được một số âm thanh, nhưng lại không thể nghe rõ.

Một lúc lâu sau, mới nghe được vài câu từ trong tiếng ồn ào, mang theo một cảm xúc vui sướng như muốn phá vỡ lòng đất chui ra.

"Linh khí khôi phục."

Sorawit mở mắt ra, nói rõ ràng những lời này, trên mặt hiện lên nét vui mừng.

Hắn có chút hưng phấn nhìn Naravit: "Địa mạch không phải lại lần nữa sụp đổ, mà là linh lực đang khôi phục."

Naravit cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cậu chắc chắn?"

Kể từ khi địa mạch sụp đổ ba nghìn năm trước, linh lực trong thiên địa đã cạn kiệt từ lâu.

Trong nhiều năm qua trong giới tu chân và nhân giới đều không có thiên tài tuyệt thế nào ra đời, suy cho cùng cũng là do linh lực dành cho tu luyện ngày càng khan hiếm.

Mà địa mạch chính là nền tảng của linh khí.

Trước đó hắn và Sorawit đã suy đoán, nếu địa mạch hồi phục sau vết thương ba nghìn năm trước, có lẽ có thể cung cấp linh khí trở lại cho thế giới.

"Ta còn đang nghĩ xem tại sao Asaya không cho phép chúng ta đến gần," Sorawit suy đoán khi tiến lại gần kết giới, "Có lẽ là nó không cho phép người ngoài tiếp cận địa mạch đang sản sinh linh lực để phòng ngừa tổn hại."

Naravit: "..."

Địa mạch này vẫn keo kiệt như xưa, cũng không nhìn xem ba nghìn năm qua là ai sửa chữa cho nó.

Nhưng nghe được lời Sorawit nói, hắn cũng có phần yên tâm.

Điều này tốt hơn nhiều so với những gì hắn đã tưởng tượng lúc trước.

Càng không thể so sánh được với lần hỗn loạn ba ngàn năm trước.

Linh khí khôi phục đồng nghĩa với việc thế giới có thể được tái sinh.

"Một trăm năm sau, thế giới này có thể sẽ hoàn toàn khác." Naravit nói.

Sorawit cũng gật đầu.

Thế giới này đã được mấy đại yêu bọn họ bảo vệ hàng nghìn năm, đã sắp không trụ nổi rồi, nó vẫn cần được nguồn năng lượng mới để duy trì hòa bình và ổn định lâu dài.

Bây giờ biết địa mạch không có vấn đề gì, Naravit và Sorawit liền bay xuống, tìm thấy Thanrada ở dưới chân núi vẫn đang cố gắng xông vào.

Họ sẵn sàng giúp đỡ Asaya bảo vệ và đẩy nhanh tốc độ linh lực trong địa mạch bộc phát khỏi mặt đất.

Nhưng địa mạch rất keo kiệt, không cho phép sinh vật bên ngoài Asaya tiến vào.

Họ không thể làm gì được.

Thanrada nhìn ngọn núi, không biết vì sao trong lòng có chút buồn bã.

Cô nghĩ, nếu Anawin ở đây, liệu cậu có thể được địa mạch cho phép lại gần không?

Cô và Sorawit vẫn luôn không muốn đến Asaya, bởi vì đây là nơi mà Anawin mất.

Mỗi khi đến đây, cô sẽ nhớ lại Anawin đã xả thân vào địa mạch như thế nào.

Ngược lại, Naravit bởi vì không nhớ gì nên có thể thoải mái đến gần nơi này.

Nghĩ đến đây, cô lại ngẩng đầu nhìn Naravit, chợt nghe Naravit nói: "Chúng ta về trước đi, Phuwin còn đang đợi chúng ta."

Cô không khỏi giật mình, sau đó vì cảm khái mà thở dài một tiếng.

Anawin đã đi rồi.

Nhưng còn có Phuwin vẫn đang đợi Naravit trở về.

Ba người nhanh chóng bay từ Asaya về nơi Cục quản lý yêu quái đóng quân trên đỉnh núi.

Naravit vội vàng bước về phía chỗ Phuwin vừa đứng, hắn tin rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, Phuwin nhất định sẽ không gây ra chuyện gì, nhất định sẽ ngoan ngoãn ở yên tại chỗ chờ hắn.

Nhưng đợi khi hắn đi đến chỗ hai người vừa chia tay.

Nhưng lại nhìn thấy trên ghế đẩu nhỏ trống rỗng, vỏ hạt dưa được gói cẩn thận trong khăn giấy rồi ném vào chiếc hộp nhỏ bên cạnh.

Còn đội trưởng Cục quản lý yêu quái đã bị lãnh đạo tức giận chôn xuống đất, chỉ lộ mỗi cái đầu, chấp nhận sự tàn nhẫn đứng nhìn và lên án của tất cả đồng nghiệp.

Hắn đáng thương báo cáo với Naravit.

"Tiểu phu nhân vừa... chạy vào kết giới. Chúng tôi không thể vào được, chỉ có cậu ấy mới có thể, nên, nên tôi đã lạc mất cậu ấy."

Nói xong, hắn hét lên một tiếng, nhắm mắt lại, chuẩn bị đối mặt với cơn tức giận của Naravit.

Hắn từ trước đến nay vẫn luôn là trụ cột xuất sắc của Cục quản lý yếu kém, chưa bao giờ mắc sai lầm nghiêm trọng trong công việc như vậy.

Cho dù Lert đại lão muốn đuổi hắn đi hắn cũng không thể nói "không".

Nhưng chờ đợi hồi lâu, cơn thịnh nộ trong trí tưởng tượng của hắn vẫn không rơi xuống.

Đội trưởng lén mở mắt ra.

Lại phát hiện ba vị đại lão đã không còn đứng trước mặt mình, chỉ có đồng nghiệp vẫn nhìn hắn với ánh mắt thông cảm.

"Cậu xong rồi, ngài Lert thậm chí còn không muốn trừng phạt cậu nữa, có khi cậu sẽ bị phó giám đốc trồng xuống đất đến năm sau luôn."

Đội trưởng: "???"

Sau khi Phuwin bước vào kết giới, cậu dễ dàng tìm thấy địa mạch ở Asaya.

Cậu không muốn tìm thấy cũng không được.

Ngay khi cậu rời khỏi tầm mắt của mọi người trong Cục quản lý yêu quái, một chiếc lá giống như lá chuối khổng lồ vươn ra từ bầu trời, nâng cậu lên và đưa cậu về phía trước với tốc độ nhanh như thể cậu đang đi tàu lượn siêu tốc. nhưng không hề bị xóc nảy, trong chớp mắt, đã đưa cậu vào một hang động.

Vậy nên cậu căn bản không phải tìm thấy địa mạch bằng hai chân của mình.

Mà là dựa vào xe chuyên dụng đưa đón.

Địa mạch của Asaya nằm ở nơi sâu nhất.

Một đường hầm nối liền nơi này, sâu không thấy đáy, chiếc lá to rộng kia chỉ có thể đưa cậu tới bên ngoài đường hầm, còn rất chân thành cúi đầu xin lỗi Phuwin.

Phuwin rất hào sảng vẫy vẫy tay: "Cảm ơn mày, đoạn đường tiếp theo tao có thể tự mình đi được, không cần tiễn."

Chiếc lá to rộng lại gật đầu, tựa hồ có chút không muốn rời đi, chậm rãi lui về phía sau.

Phuwin nhìn đường hầm trước mặt, thở dài, biết mình phải đi xuống.

Cậu lẩm bẩm: "Sao trong đường hầm này không có ánh sáng chứ, tao từ nhỏ đã sợ tối."

Cậu vừa dứt lời thì đường hầm đột nhiên sáng lên.

Hai bên đường hầm có ngọn lửa màu đỏ cam, đóng vai trò như những ngọn đèn chiếu sáng, chiếu sáng ra một con đường sáng sủa.

Phuwin: "..."

Cậu ngập ngừng bước một chân về phía trước, lễ phép nói: "Cảm ơn."

Ngọn lửa hai bên bỗng sáng hơn, tròn trịa lắc lư trên tường, tựa hồ rất kiêu ngạo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro