Chương 72 Dỗ dành
Đêm đó Phuwin vô cùng mệt mỏi, nước mắt lưng tròng, lúc ngủ thì khóc nức nở, giống như bị ức hiếp tàn nhẫn.
Nhưng trước khi ngủ, cậu vẫn nắm tay Naravit, ngoan ngoãn nép vào người Naravit.
Tay của Naravit lớn hơn tay cậu rất nhiều, nhưng cậu vẫn cố nắm chặt, ngón tay thỉnh thoảng lại chạm vào ngón áp út của Naravit.
Trên ngón áp út được buộc một sợi tơ hồng mà người khác không nhìn thấy, kết nối kiếp trước và kiếp này của họ, ngoài ra trên đó còn đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy mà ai cũng có thể nhìn thấy, trói buộc thân thể và trái tim của Naravit.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Phuwin hoàn toàn tin chắc rằng mình đã được tha bổng, dù sao hắn cũng đã ngủ với cậu rồi, nếu lại tức giận thì có vẻ không ổn lắm.
Hơn nữa, lão yêu quái vẫn luôn rất yêu cậu, cho dù tội ác của cậu có không thể tha thứ, cũng không vội vã tính sổ làm gì, bởi vì họ còn cả một đời để dây dưa với nhau.
Nhưng điều cậu không ngờ là Naravit lại là loại chịch xong liền trở mặt không nhận người, đêm qua vẫn còn nhiệt tình như lửa, cắn cậu đến mức cả người cậu đầy dấu răng, vừa xuống giường lại mặt lạnh như băng, giống như hai người không quen biết nhau.
Ăn sáng xong, Naravit ngồi ở phòng khách nói chuyện với Sorawit và Thanrada, vẻ mặt vẫn bình thường, chỉ là không nhìn cậu.
Phuwin tức giận đến mức toàn thân run lên.
Đây gọi là gì? Đây gọi là cậy sủng mà kiêu!
Giỏi quá rồi, dám bật nóc luôn rồi!
Cậu ngồi trong phòng ăn ăn sáng, thỉnh thoảng lại nhìn ra phòng khách, thấy Naravit tươi tỉnh trở lại, trong lòng cảm thấy buồn bực.
Đời này cậu chưa từng phải chịu bất công như vậy, lắc lắc đầu, gục mặt xuống, dù là ai nhìn thấy đều sẽ cảm thấy đau lòng.
Thawan vẫn đang ở bên cạnh xem trò, vừa rót sữa cho cậu vừa trêu chọc: "Ngài ấy tính tình không tốt, trước kia ai đắc tội với ngài ấy đều bị lột da sống là nhẹ. Tiểu thiếu gia, ngài không thể chỉ nhận sai trong một đêm, ít nhất cũng phải là một tháng."
Ánh mắt của Phuwin lập tức giống như lưỡi dao nhỏ, bay vèo vèo về phía Thawan.
Thawan không sợ, tình thế thay đổi, hiện tại đến lượt Phuwin làm hổ giấy.
Hắn mỉm cười dịu dàng, đưa ra lời khuyên cho Phuwin: "Tôi định làm bánh thốt nốt Khanom Tan* cho ngài ấy, ngài có muốn giúp tôi không? Tôi sẽ coi như là đó là ngài làm."
Đây là để cậu làm chút đồ ăn nhẹ để xoa dịu Naravit.
Phuwin nghe vậy thì đồng ý, uống một ngụm sữa rồi đi theo Thawan vào bếp.
Thawan chuẩn bị xong nguyên liệu rồi trò chuyện với Phuwin: "Kể ra cũng lạ, ngài ấy không thích đồ ngọt, nhưng lại chịu ăn bánh thốt nốt Khanom Tan, chỉ là muốn cho ít đường hơn thôi."
Phuwin cười nói: "Không phải là anh ấy thích, mà là tôi thích. Trước kia... Cũng không thể nói trước kia, mà phải gọi là kiếp trước. Khi xuống núi, tôi luôn thích mua đồ ăn vặt ở một cửa hàng lâu đời trong thị trấn, nhất là bánh thốt nốt Khanom Tan nhà đó, tôi ăn một nửa lại chia cho anh ấy một nửa, dần dà, anh ấy không còn ghét nữa."
Bây giờ nghĩ lại, hành vi của cậu thực ra rất đáng ghét, giống như bắt một người không ăn được cay phải tập ăn đồ ăn Trung Quốc vậy.
Nhưng Naravit không chỉ nhắm mắt ăn vào mà còn thường xuyên xuống núi mua cho cậu, còn đút cậu ăn trong lúc cậu mải đọc truyện, điều này khiến cậu nghi ngờ rằng sở thích thầm kín của Naravit là cho động vật nhỏ ăn.
Phuwin nghĩ lại chuyện đã qua, lòng cũng mềm đi đôi chút.
Cậu xắn tay áo lên, thậm chí không cần Thawan giúp đỡ.
"Tôi biết làm bánh thốt nốt Khanom Tan, tuy không ngon lắm nhưng cũng không đến nỗi dở." cậu nói với Thawan, "Anh ra ngoài tìm đi. Tôi tự làm."
Thawan chưa từng thấy Phuwin nấu ăn.
Vị tiểu thiếu gia này không chỉ mười ngón tay không dính nước mùa xuân, mà ngay cả chai dầu rơi cũng không đỡ được.
Nhưng hắn cũng không tranh giành với Phuwin, thấy Phuwin thật sự biết cách làm liền rời đi.
Thawan đi đến ghế sofa ngồi xuống, Thanrada và Sorawit hai ngày qua đã xem đủ trò vui, cuối cùng cũng lấy lại được chút lương tâm, nhớ lại tình bạn của bản thân với Phuwin, cố ý hỏi Thawan: "Winnie đâu rồi, cậu ấy đang làm gì?"
Thawan cười liếc nhìn Naravit: "Đang làm bánh thốt nốt Khanom Tan để bù đắp cho ngài Lert."
Lông mi của Naravit khẽ nhúc nhích, vẻ mặt không hề có chút tức giận nào.
Nhưng hắn vẫn lạnh lùng nói: "Em ấy rốt cuộc là đang dỗ ta hay là dỗ chính mình? Rõ ràng đây là món mà em ấy thích."
Thanrada và Sorawit đều tỏ vẻ ghét bỏ, cho rằng hắn đang nói một đằng nghĩ một nẻo.
"Thôi bớt ra vẻ đi. Cậu rõ ràng là sướng muốn chết, Winnie dỗ dành cậu cỡ đó, nếu mà cậu có đuôi thì sớm đã vểnh lên trời rồi." Thanrada cười nhạo hắn. "Trân trọng khoảnh khắc này đi, nếu bỏ lỡ không biết bao giờ mới có cơ hội lần nữa đâu."
Cô và Sorawit đã sớm nhìn ra.
Naravit đã nguôi giận từ lâu, bây giờ chẳng qua chỉ hơi buồn, muốn làm mình làm mẩy với Phuwin chút thôi.
Chỉ là Phuwin quá quan tâm đến hắn, chỉ trách mình không thể nâng Naravit trong lòng bàn tay.
Naravit không thèm để ý tới cô mà liếc mắt về phía phòng bếp.
Thực ra kiếp trước Phuwin cũng đã từng dỗ hắn bằng cách này.
Hơn nửa trong số đó là vì Phuwin nhìn một tên đàn ông trẻ đẹp trai khác thêm vài lần, sau khi bị hắn phát hiện ra thì lập tức ở thế hèn, nói ra một đống lời ngon tiếng ngọt, còn nép vào lòng hắn, hôn cằm hắn, cắn đồ ăn vặt đút vào miệng hắn.
Vừa phóng khoáng lại vừa ngoan ngoãn dễ thương.
Mà hắn cũng không chịu vùng lên, thường xuyên bị Phuwin dụ dỗ khuất phục, cho nên Phuwin mới dám làm như vậy hết lần này đến lần khác, hằng năm khi có đệ tử mới đến đều sốt ruột chờ đợi, sợ bỏ lỡ mỹ nhân nào.
Naravit nghĩ đến những chuyện cũ này, cơn giận vừa mới lắng xuống dường như lại bùng phát trở lại, phải uống ba ngụm trà mới có thể bình tĩnh lại.
Không muốn ăn bánh Kham Tan nữa, chỉ muốn bắt Phuwin lại và cho cậu một trận.
Trong bếp, Phuwin đang gian lận bằng các loại pháp thuật, chỉ trong chốc lát đã làm xong một mẻ bánh thốt nốt Khanom Tan.
Cuối cùng, cậu lấy nó ra khỏi nồi hấp, cắt nó ra rồi bày lên đĩa, rõ ràng cậu có thể để con dao tự động làm điều đó, nhưng vẫn khăng khăng muốn tự mình làm, cậu cầm con dao lên khua khoắng một hồi, miếng bánh thốt nốt Khanom Tan đã được cắt thành những miếng nhỏ cỡ hai ngón tay.
Khi cậu cắt miếng bánh cuối cùng, con dao hơi nghiêng cứa vào tay cậu, để lại một vệt máu chảy xuống thớt và cũng làm bẩn miếng bánh thốt nốt Khanom Tan cuối cùng.
Phuwin vứt miếng bánh cuối cùng đi, cũng không xử lý vết thương trên tay mà nhúng vào nước rửa sạch.
Cậu vừa mới rửa được hai giây thì cánh cửa phòng bếp đã bị ai đó đập mở.
Naravit mặt đen bước vào, đi thẳng đến trước mặt Phuwin, nắm lấy ngón tay cậu nhìn một cái, sau đó nhẹ nhàng chạm một cái, vết thương trên ngón tay Phuwin trong nháy mắt khép lại, chỉ còn lại phần da non màu đỏ nhạt vừa mới mọc ra.
"Chơi có vui không?"
Naravit rũ mi mắt hỏi Phuwin.
Những yêu quái như hắn cực kỳ nhạy cảm với mùi máu.
Hắn biết rõ căn nhà này rất an toàn, Phuwin sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng khoảnh khắc ngửi thấy mùi máu, hắn vẫn lập tức xông vào.
Phuwin không làm hắn thất vọng, mặc dù vết cắt chưa đến một centimet nhưng vẫn không chịu tự mình xử lý.
Phuwin nghĩ, tuy chơi không vui nhưng lại rất có ích, giờ anh đã bị em câu vào tròng rồi này.
Cậu vòng tay qua cổ Naravit, đá văng dép lê, giẫm chân trần lên chân Naravit, kiễng chân lên hôn cằm và môi Naravit, giống như một chú cún con đáng thương đang làm nũng.
"Ai bảo anh không để ý đến em?" Cậu cọ cọ vào cằm Naravit. "Sáng nay anh chỉ mải nói chuyện với người khác mà không để ý đến em, rốt cuộc ai mới là người lập khế ước bạn đời với anh?"
Trong lòng Naravit âm thầm phỉ nhổ bản thân quá dễ bị lung lay, nhưng lại vòng tay qua eo Phuwin, sợ cậu sẽ ngã.
Hắn nhìn vào đôi mắt đầy vẻ lấy lòng và ngoan ngoãn của Phuwin, rồi nhìn vào vết hôn đỏ trên cổ áo của Phuwin, ánh mắt chợt tối lại.
Phuwin mỉm cười, cầm một chiếc bánh thốt nốt Khanom Tan thơm phức từ trong đĩa đưa đến bên miệng Naravit.
Naravit dừng lại vài giây rồi mới mở miệng ăn, Phuwin nhanh chóng tiến tới cắn nửa miếng còn lại bên môi hắn.
"Đã ăn bánh thốt nốt Khanom Tan do em làm thì không được không để ý đến em. Anh có thể tức giận với em, có thể cãi nhau với em, nhưng không được lơ em." Phuwin lại ôm Naravit.
Nói xong, vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc: "Naravit, chúng ta đã bỏ lỡ nhau quá nhiều năm, em không muốn ta xa nhau thêm dù chỉ một ngày. Em không chịu nổi việc anh không quan tâm em, nếu anh không để ý đến em, em sẽ lập tức héo úa."
Cậu thực sự không chịu nổi, cậu đã được Naravit đặt ở đầu quả tim lâu lắm rồi, được bao bọc trong tình yêu thương dịu dàng, nếu Naravit đối với cậu có chút lạnh lùng, cậu sẽ giống như chim sợ cành cong, lo được lo mất.
Naravit nhìn cậu, dường như đang suy nghĩ về độ tin cậy trong lời nói của Phuwin.
Trong mắt yêu quái, lời nói ngọt ngào chẳng có tác dụng gì, chỉ có khế ước mới không thể bị vi phạm.
Kiếp trước, hắn rơi vào kết cục như vậy cũng là vì quá tin tưởng vào lời thề của Phuwin, kiếp này hắn sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy nữa.
Naravit cúi xuống hôn lên mí mắt của Phuwin, trong lòng đã có dự định, nhưng không nói ra.
Hắn thích cách Phuwin ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn, như thể cậu không thể đi đâu khác ngoài vòng tay hắn.
Hắn đặt Phuwin lên bàn, hôn lên môi và cằm Phuwin, cuối cùng lộ ra vẻ dịu dàng.
"Ta không cần em thề thốt với ta." Naravit nhẹ giọng nói, "Kiếp trước em đã thề đủ rồi, kiếp này ta chỉ nhìn vào hành động, em phải dùng hành động chứng minh em yêu ta, sẽ không rời xa ta."
Phuwin đã bị lão yêu quái mê hoặc, vui vẻ đồng ý: "Tất nhiên rồi, em hứa sẽ trở thành một người chồng tốt, cho anh thấy con người bọn em cưng chiều vợ mình như thế nào."
Nhưng Naravit chỉ cười rồi cúi xuống hôn Phuwin.
Cuối cùng, đĩa bánh thốt nốt Khanom Tan đã nguội ngắt, may mắn là Naravit không để ý, chia nhau ăn với Phuwin.
Thanrada, Sorawit và Thawan ở bên ngoài không được chia phần nào.
* Bánh thốt nốt Khanom Tan hình ảnh:
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro