Chương 73 Gặp lại người xưa
Sự phục hồi linh lực của địa mạch là một sự kiện trọng đại đối với cả giới tu chân và Yêu giới, nhưng những vấn đề này đều do Cục quản lý yêu quái và các môn phái loài người viết báo cáo, doàn người Phuwin chỉ ở lại thêm một ngày, kiểm tra xung quanh xem có tình huống bất thường nào không, rồi quay về.
Sorawit và Thanrada không có ý định ra nước ngoài trong thời gian ngắn nên cứ an tâm ở lại khu dân cư Lamphun. Bọn họ đã trăm năm không về nhà, hiếm có thời gian chăm sóc nhà cửa, cảm thấy đồ trang trí trong nhà có chút cũ kỹ, liền ỷ vào mình là yêu quái, mỗi ngày lại thay đổi một phong cách trang trí.
Gần đây Phuwin cũng gặp phải một số rắc rối.
Khó mà nói được đây là tốt hay xấu.
Đó là thân phận của cậu đã bị tiết lộ ra ngoài. Một khi tin tức về sự trở về của thần quân Anawin bị lộ thì chắc chắn sẽ lan truyền với tốc độ ánh sáng.
Lúc trước ở Asaya có quá nhiều người và yêu quái, tất cả đều thấy cậu được địa mạch tiếp nhận, sau đó khi linh khí phục hồi, cậu bế Naravit ra ngoài, lúc nói chuyện với Sorawit và Thanrada cũng bị rất nhiều người nhìn thấy.
Mặc dù thần quân Anawin đã mất nhiều năm, mức độ nổi tiếng ở Yêu giới không bằng Naravit, nhưng trong giới tu sĩ ở nhân gian lại cực kỳ được yêu thích, có rất nhiều fan trung thành.
Cho nên tin này lập tức một truyền mười, mười truyền trăm, tất cả các môn phái còn lại trên thế giới đều chấn động, phấn khích không thua gì khi nhìn thấy tổ tiên nhà mình thức tỉnh.
Bọn họ không còn quan tâm lễ nghĩa hay phong thái tiên môn gì nữa, cũng không quan tâm đến việc cư dân Yêu giới có chào đón họ hay không, tất cả đều vội vàng chạy đến Lamphun hoặc Cục quản lý yêu quái, khẩn thiết yêu cầu được gặp thần quân Anawin.
Lúc đầu Phuwin còn định tránh mặt không ra.
Đùa chứ, kiếp trước cậu đã làm việc hết mình, không bao giờ lười biếng, nhưng ngay cả năm khoản bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở còn không có, còn phải tự bỏ tiền túi ra để trợ cấp cho những đồ đệ bên dưới, cuối cùng thậm chí còn hy sinh cả mạng sống của mình.
Vậy nên kiếp này đừng mơ đến việc lừa cậu làm công cho môn phái nữa.
Bây giờ cậu chỉ muốn làm một con ông cháu cha, dựa dẫm vào cha mẹ và chồng, ăn no chờ chết thôi.
Tuy nhiên, Phuwin vẫn vào diễn đàn của yêu quái và tu sĩ để xem trò hay.
Chủ yếu muốn xem người khác khen cậu như thế nào.
Đây là nhược điểm của con người, dễ bị ảnh hưởng lại thích nghe lời xu nịnh.
Phuwin nằm trên giường, đung đưa bắp chân, lòng mong đợi bản thân sẽ được tung hô lên tận trời xanh.
Nhưng khi nhấp vào, cậu lại thấy cảnh tượng này có chút khác biệt so với những gì cậu đã tưởng tượng.
Có rất nhiều lời nịnh hót, những tu sĩ kia đã sớm quên mất cái gì gọi là bình tĩnh tự chủ, giống như đang ở một hiện tượng theo đuổi thần tượng quy mô lớn, bọn họ thiếu điều khen cậu lên tận chín tầng mây, nói rằng cậu có phong thái tuyệt thế, một lòng vì chúng sinh, quả thực là người hoàn mỹ hiếm có trên thế gian.
Phuwin nhìn thấy vậy thì có chút ngượng ngùng.
Nhưng cậu rất nhanh đã cười không nổi nữa.
Bởi vì cậu nhìn thấy một bài đăng có phong cách và tên rất quen thuộc xuất hiện khắp trang chủ, như thể sợ người khác không nhìn thấy vậy.
Tiêu đề bài viết là: >
Trong đó tràn ngập nam nữ si mê ước nguyện, hy vọng cậu và Naravit sớm ly hôn, hơn nữa mỗi người đều mồm đầy đạo lý bảo rằng mình không dám mơ tưởng đến thần quân Anawin, phàm nhân bọn họ không xứng với tiên quân, bọn họ rất ngốc nghếch.
Nhưng thần quân Anawin là tài sản trân quý của giới tu chân chúng ta, tại sao lại bị Yêu giới lừa đi mất rồi? Chúng ta không chấp nhận điều này!
Chỉ cần thần quân Anawin thích, nam xinh gái đẹp trong giới tu chân chúng ta sẽ xếp hàng để ngài lựa chọn, hơn nữa chúng ta cam đoan bọn họ sẽ biết điều, sẽ không ghen tuông tranh giành tình cảm!
Phuwin nhìn mà lo lắng thay cho bọn họ.
Đây quả thực là nghé con mới sinh không sợ cọp, may mắn là Naravit không thích hóng drama, nếu như bị cái tên yêu quái lòng dạ hẹp hòi Naravit kia nhìn thấy, sợ rằng người đăng bài này sẽ bị một kiếm chém vào tường, cạo trọc đầu để thị chúng.
Nhưng không chỉ có vậy, mặc dù nơi này là địa bàn của tu sĩ nhân loại, nhưng cư dân của Yêu giới thường xuyên ghé thăm, sau khi phát hiện ra bài đăng này, họ sẽ lập tức bất mãn và bắt đầu cãi nhau với các tu sĩ.
Bởi vì bọn họ cũng đang mong chờ Naravit ly hôn, Yêu giới bọn họ mỹ nhân như mây, vậy mà cuối cùng ngài Lert lại chọn một người phàm?!
Yêu giới bọn ta cũng phải chịu tổn thất nặng nề đó biết không! Đóa hoa trên núi cao cứ như vậy bị con người hủy hoại!
Hai bên bắt đầu cãi nhau, icon thả như mưa, gõ phím gần như để lại dư ảnh.
Có vẻ như sắp thăng cấp từ đấm nhau trên mạng thành hẹn đấm nhau ngoài đời luôn rồi.
Phuwin đọc chán nên đã đóng trang diễn đàn lại để tránh bị làm phiền.
Có vẻ như cả cư dân Yêu giới hay là tu sĩ loài người đều sốt sắng như nhau, hy vọng cậu nhanh chóng ly hôn để họ lao ra chiếm hời.
Phuwin lau mặt, thầm nghĩ, các người nghĩ hay đấy, nhưng đời này tôi sẽ không bao giờ rời xa Naravit đâu.
Nhưng mà, cuối cùng Phuwin vẫn là tiếp đón đa số các chưởng môn, nguyên nhân chủ yếu là do bọn họ chăm chỉ đến báo cáo với cậu như vậy, thậm chí có một số ông cụ đã râu tóc bạc phơ, khiến cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Cậu cũng nói rõ với những vị chưởng môn này rằng bây giờ cậu nhiều nhất chỉ là một linh vật của giới tu chân, giống như Naravit đã từ chức khỏi Cục quản Lý yêu quái, cậu cũng đã sớm từ chức khỏi chức vị chưởng phái của phái Meeta rồi.
Một con sâu gạo đã nghỉ hưu sẽ không còn tỏa sáng và đóng góp gì nữa.
Hơn nữa, linh khí hiện đang dần hồi phục, cũng nên đến lượt các người đảm nhiệm và tiếp tục phát triển giới tu chân rồi.
Đại diện của các tông mà đều gật đầu đồng ý.
Họ cũng không ôm hy vọng quá nhiều vào việc Phuwin sẽ đến môn phái của mình, phần lớn là mang tâm tình chiêm ngưỡng thần tượng mà đến thôi.
Dù sao thì phái Meeta vẫn còn đó, cho dù Phuwin lựa chọn một môn phái nào đó để định cư thì cũng nhất định sẽ ưu tiên môn phái của mình.
Phuwin quả thực cũng để ý chưởng phái của phái Meeta hơn một chút.
Vị chưởng môn này của phái Meeta là người trẻ nhất trong số những chưởng môn ở đây, chỉ mới 30 tuổi, diện mạo không thể gọi là đẹp trai, nhưng rất ôn hòa lễ phép, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Nhưng khi Phuwin liếc nhìn hắn, lại cảm thấy có chút buồn bã và u sầu.
Các môn phái ở nhân gian vì linh khí cạn kiệt, dần dần xuống dốc, vị chưởng môn của phái Meeta này nếu là ở thời cậu thậm chí còn không có danh hào, nhưng bây giờ lại phải gánh vác trách nhiệm của chưởng phái.
Phuwin nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút không đành lòng, vì vậy vẫy tay với chưởng phái phái Meeta, hỏi cụ thể: "Mọi chuyện ở phái Meeta vẫn ổn chứ? Tuy rằng tôi cách cậu mấy chục thế hệ, nhưng vẫn coi như là tiền bối của cậu."
Những chưởng môn khác nhìn về phái Meeta đều lộ ra vẻ ghen tị.
Tuy Phuwin chỉ đơn giản là hỏi một câu, nhưng rõ ràng là muốn bảo vệ phái Meeta.
Nhưng chưởng phái của phái Meeta lại sửng sốt, dường như không hiểu gì cả.
Hắn nhìn khuôn mặt trắng nõn của Phuwin một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, không hề tỏ ra đáng thương với Phuwin mà nói: "Trong môn phái cũng khá ổn, tuy quy mô không lớn bằng lúc ngài ở đây, nhưng chúng ta cũng không chịu khổ nhiều. Năm nay, ba đệ tử của chúng ta vừa mới trúng tuyển đại học."
Khóe miệng Phuwin giật giật, thời thế quả nhiên đã thay đổi, ngay cả tu sĩ cũng phải thi đại học.
"Vậy lần này cậu tới đây chỉ để gặp tôi thôi à?" Phuwin có chút thích thú hỏi.
Các môn phái khác đều đến gặp cậu để cầu xin điều gì đó, nhưng sao chưởng phái nhà mình lại thật thà chất phác như này.
Chưởng phái của phái Meeta vô thức gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu.
Hắn có chút ngại ngùng cười với Phuwin rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ từ sau lưng đưa cho Phuwin.
"Tôi đến đây để đưa thứ này cho tiền bối." Chưởng phái phái Meeta nói, "Đây là bảo vật được truyền từ đời này sang đời khác của môn phái chúng ta. Trước khi sư tổ năm đó đi về cõi tiên đã bói một quẻ, đoán rằng ngài sẽ có một lần gặp gỡ với môn phái chúng ta, cho nên muốn giao phó lại thứ này cho ngài."
Phuwin nhìn vào chiếc hộp gỗ, trong thoáng chốc mất tập trung.
Vị sư tổ mà họ nhắc đến chính là Roti Yenrasa Namkhang, vị sư phụ đã thu nhận cậu làm đệ tử năm đó, thực ra họ cũng không thân thiết lắm, vì sư phụ của cậu là một người rất nghiêm túc, cậu thì lại quá hoạt bát, cho nên thường bị phạt ra núi sau để tự kiểm điểm lỗi lầm của mình.
Cậu vẫn luôn nghĩ rằng sư phụ không thích mình lắm mà chỉ nhận cậu làm đồ đệ vì tài năng xuất chúng của cậu.
Mãi đến sau này khi cậu bàn bạc với Than Namkhang về việc muốn đổi bản thân lấy một thiên hạ thái bình, Than Namkhang lại kiên quyết không đồng ý, thậm chí còn muốn nhốt cậu lại không cho cậu đi.
Cậu mới mơ hồ cảm nhận được, có lẽ sư phụ của cậu không lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Phuwin dừng lại một chút rồi cầm lấy chiếc hộp gỗ.
Ngay khi cầm hộp, cậu đã biết bên trong đựng thứ gì, bởi vì nó quá quen thuộc với cậu, cậu đã từng bị thứ này đánh vào vai và lòng bàn tay.
Cậu dùng lòng bàn tay mở nó ra, quả nhiên bên trong chính là thanh kiếm bản mệnh của sư phụ cậu - Siacha.
Năm đó Than Namkhang cũng là một nhân vật được người đời tôn kính, cầm một thanh Siacha đi khắp thiên hạ, có thể nói là nhiệt huyết oai hùng, chính khí ngút trời.
Nhưng ông đã bị Anawin vượt qua, đến nỗi ngay cả vinh quang của ông cũng trở nên mờ nhạt.
Phuwin lấy thanh kiếm trắng như tuyết ra khỏi hộp, một luồng sáng trong suốt chảy ra từ thanh kiếm, thanh kiếm không hề kháng cự Phuwin, ngược lại bày ra tư thế nhận chủ.
Phuwin cảm nhận được điều gì đó trong lòng, ngừng cười, nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm bằng ngón tay.
Kiếp trước, cậu là người duy nhất trong môn phái không thường xuyên mang theo kiếm khi ra trận, bởi vì linh lực của cậu đã đủ để chống lại bất kỳ loại vũ khí nào. Nhưng cậu vẫn hơi ghen tị với những thanh kiếm tuyệt đẹp của người khác, cũng từng nghĩ đến việc làm một thanh kiếm thật đẹp để mang ra ngoài sĩ.
Nhưng mãi đến khi cậu qua đời, thanh kiếm vẫn chưa được hoàn thiện.
Kiếp này, cậu đã không còn là Anawin thì lại một thanh kiếm trắng như tuyết tuyệt đẹp đưa đến trước mặt cậu.
Chưởng phái nhẹ giọng nói: "Ngài Namkhang trước khi lâm chung nói rằng mình sống một đời chính trực liêm khiết, duy chỉ cảm thấy có lỗi với đệ tử của mình là Anawin. Thanh kiếm Siacha này được truyền lại cho thần quân Anawin, hy vọng rằng kiếp sau y sẽ được tự do thoải mái, sống trong hòa bình và hạnh phúc, không còn gia nhập môn phái nữa mà trở thành một người bình thường làm những gì mình muốn."
Phuwin cầm kiếm trong tay, hồi lâu không nói nên lời.
Kiếp trước, cậu chỉ sống được 24 năm, cũng giành trọn 24 năm này ở phái Meeta.
Cậu sống rất hạnh phúc trong môn phái, nhưng cũng không quá hạnh phúc, bởi vì từ khi trở thành đệ tử của sư phụ, cậu đã phải chịu sự soi mói và kỳ vọng của quá nhiều người.
Cậu khác với các sa huynh đệ khác của mình.
Đúng là như vậy.
Mọi thứ cậu có đều là món quà của thần linh, cậu không cần phải tu luyện đã đạt được những tiến bộ mà người khác trăm năm cũng khó đạt được.
Các tu sĩ trong môn phái đối với cậu có ghen tị, khao khát, thậm chí là cả yêu say đắm.
Nhưng cậu lại không có một người bạn tâm giao thực sự.
Cho đến khi cậu gặp Naravit.
Nhưng bây giờ cậu cầm thanh Siacha này trong tay, thanh kiếm này trải qua ba ngàn năm, được truyền vào tay cậu nguyên vẹn.
Mắt của Phuwin hơi đỏ lên.
Cậu nghĩ mình đã đủ tiêu sái, có thể dễ dàng buông bỏ kiếp trước.
Nhưng hóa ra như thế vẫn chưa đủ.
24 năm ở môn phái vẫn là một phần không thể tách rời của cậu.
Phuwin cất kiếm đi, hỏi chưởng phái: "Môn phái chúng ta vẫn còn ở nguyên chỗ cũ chứ?"
Trong lòng cậu vốn không ôm hy vọng, giới tu chân suy tàn, không thể sở hữu một tòa thành hay một ngọn núi như trước nữa.
Không ngờ, chưởng phái của phái Meeta lại nói: "Đệ tử vô dụng. Phái Meeta đã thu hẹp rất nhiều so với thời của các tiền bối. Chỉ còn lại chủ phong. Bây giờ chúng ta đều ở trên chủ phong rồi."
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của Phuwin.
Câu nói tiếp theo của chưởng phái phái Meeta càng khiến cậu ngạc nhiên hơn.
"Chúng tôi cũng đã bảo tồn nơi ở cũ của ngài. Tuy nhiên, Tàng Thư Các, sân sau núi và sân tập của ngài thì đã..."
Chưởng phái có vẻ khá áy náy.
Phuwin sửng sốt.
Nơi ở của cậu vẫn còn?
Vậy chẳng phải là... khoảng sân nơi cậu và Naravit từng sống vẫn còn đó sao?
Tim của Phuwin bắt đầu đập mạnh.
Cậu nói với chưởng phái phái Meeta: "Có lẽ tôi sẽ quay lại một lần, không biết các cậu có tiện không?"
chưởng phái phái Meeta vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Đương nhiên là tiện, ngài có thể đến bất cứ lúc nào."
Phuwin không hề trì hoãn, ngày hôm sau cậu dẫn Naravit trở về phái Meeta nơi bọn họ từng ở, thăm lại nơi cũ sau ba ngàn năm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro