chương 26
Trời dần về khuya, mọi thứ xung quanh cũng theo đó mà trở nên yên lặng. Đã gần 12 giờ đêm, Ngọc Thảo lặng lẽ ngồi ở vườn hoa. Từng đợi gió thổi rút lên khiến đôi vai gầy kia khẽ run rẩy trong bóng tối.
Cuối cùng chỉ là cô đơn phương...
Văn Toàn không thích cô, sẵn sàng từ chối cô ngay lần tỏ tình đầu tiên ấy. Trong lòng một trận xót xa cho mỗi tình cảm mình nung nấu bao lâu nay nhận một kết cục thật tệ. Đôi mắt ân ấn nước vô tình lướt sang chậu hoa hồng viên trắng cạnh đó trong hơi thở có chút gấp gáp vì tiếng nấc nghẹn đang cố kiềm nén nơi cổ họng. Cô yêu anh, yêu rất nhiều...nhưng sẽ có hạnh phúc nếu tình yêu ấy chỉ xuất phát từ một phía?
Xem ra, cô nên buông rồi...!
Bỗng ánh đèn từ phía phòng khách bật sáng. Quế Ngọc Hải trên người mặc quần áo đơn giản, hai tay theo thói quen đút vào túi quần, chậm rãi bước ra vườn. Ngọc Thảo thấy hắn liền ngạc nhiên ngước nhìn. Không để ý đến cái nhìn bất ngờ của em gái mình, Quế Ngọc Hải chỉ đơn giản hỏi một câu
" khuya rồi sao em còn ngồi đây?"
" em định hóng mát một tí thôi!" Cô quay đi tránh tiếp xúc với đôi mắt sâu hoắm của Quế Ngọc Hải, ấp ủng tìm một lý do cho mình
" hóng mát sao? trời đã sang đông rồi, má em lạnh toát thế này mà vẫn tìm cớ nói dối anh sao?" Quế Ngọc Hải không nương tình lật tẩy cái lý do vô lý của cô, quan tâm áp tay lên gò má như đã muốn đông cứng
Ngọc Thảo giương ánh mắt nhìn anh trai mình. Anh cô là vậy đó! Ai nhìn vào sẽ nghĩ anh luôn là một người lạnh lùng, tàn độc. Nhưng đâu ai biết được, khi ở cạnh cô, đều bày ra khía cạnh ôn nhu này.
Từ nhỏ, cả hai vốn dĩ tình cảm rất tốt. Ngọc Hải luôn là người quan tâm che chở cô từ khi cô chỉ là một cô bé năm tuổi ngây thơ, trong sáng. Bản thân vốn khép kín, ít nói nhưng luôn lén người lớn mang đến cho có những viên kẹo ngọt ngào, luôn nắm lấy tay cô nói về từng thứ mà anh học hỏi được. Nhưng rồi giờ đây, anh lại là người có mối quan hệ "thân mật" với người cô thương. Ông trời sao lại thích trêu người như vậy?
Ngọc Hải xoa má ủ ấm cho Ngọc Thảo, trong không gian không đủ ánh sáng, cô không thể nhìn thấy được đôi mắt hắn dịu đi, sâu trong đôi ngươi còn loáng thoáng thất vọng. Thanh âm trầm khàn vang lên thật nhỏ
" em thật sự có tình cảm với Văn Toàn?"
" ừm! nhưng em sẽ không đuổi theo tình yêu ấy nữa." Trái với suy đoán của Ngọc Hải, Ngọc Thảo rất nhanh và thẳng thắn trả lời. Và câu trả lời cũng năm ngoài dự định ban đầu của hắn
" tại sao?"
" vì anh ấy không yêu em! với em cũng biết được, anh ấy đối với anh khác với em. nên em nghĩ mình nên dừng lại. em vẫn còn tuổi trẻ của mình, em sẽ chọn một người yêu em, và cho em hạnh phúc"
Quế Ngọc Hải nhìn cô, tiếng thở phào thật nhỏ, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông bỏ xuống. Đưa đôi tay hơi thô ráp của mình, hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc cô
" khuya rồi, đi nghỉ thôi!"
____
Văn Toàn dụi dụi mắt vì ánh sáng từ cửa sổ, cậu nhìn sang bên cạnh đã chẳng còn thấy hắn đâu, phần giường lạnh lẽo như rằng hắn chưa từng đến đây. Khẽ thở dài, Văn Toàn xoay người đi vệ sinh rồi xuống nhà.
" anh Toàn, ăn sáng thôi!"
Văn Toàn có phần bối rối trước thái độ này của Ngọc Thảo. Chuyện ngày hôm đó xảy ra khiến độ tự tin của cậu để đối diện với cô gái này giảm xuống thành số âm. Hôm nay bỗng chốc thấy Ngọc Thảo cười thật tươi, hai má hồng hồng nhìn mình lại có chút không tự nhiên
" ngồi xuống đi! đứng đó làm gì?" Quế Ngọc Hải nhìn Văn Toàn như kẻ ngốc đứng đần ra đây liền lên tiếng gọi cậu
Ngọc Thảo lén đá mạnh chân anh một cái. Chân mày theo đó mà khẽ cau lại không hài lòng. Văn Toàn đối với mấy lời lạnh lùng này của Quế Ngọc Hải đã thành quen, cậu không để ý đến hắn, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.
Chưa để người kia động tay, Quế Ngọc Hải đã gặp ít thức ăn đặt vào bát cậu, sau đó quay đi không nói gì. Văn Toàn giương đôi mắt khó hiểu nhìn người bên cạnh, trong lòng có chút khó hiểu với hai anh em nhà này. Hắn hôm nay bị ấm đầu à? Thấy hành động đó của anh trai, Ngọc Thảo lại vui vẻ mà mỉm cười.
" chào hai anh, em đi mua sắm đây!"
Sau bữa ăn, Ngọc Thảo đã nhanh chóng tạm biệt họ rồi đi lên phòng thay quần áo
Không gian xung quanh bỗng trở nên im lặng đến lạ. Ngọc Hải bất động, lâu lâu lại quay mắt nhìn cậu. Văn Toàn cũng chẳng khác hắn, mặt cúi gầm xuống bàn. Hai người cứ như vậy, quản gia bên cạnh cũng chẳng chịu nổi liền lên tiếng
" thiếu chủ, ngài sao vậy? thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị ạ "
Văn Toàn lẫn Ngọc Hải cũng vì tiếng gọi kia mà giật mình. Ngọc Hải trong lúc không ai để ý chỉ kéo nhẹ khóe môi, quét mắt về phía cậu, chậm rãi đáp lời
" không có! chỉ là hôm nay có mỹ nhân bên cạnh nên mới động tâm thôi! "
Nói rồi, hắn cũng chẳng màng đến phản ứng của hai người kia, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Văn Toàn vẫn ngôi yên một chỗ. Anh mắt hắn khi nãy nhìn mình cậu không phải không biết. Bất giác hai mang tai theo đó mà đỏ lên. Sao hôm nay hắn lạ vậy?
Nghe tiếng cười khúc khích, cậu ngước mắt mới bắt gặp người làm đang che miệng cười khẽ. Văn Toàn lại bị một màn vừa rồi làm cho xấu hổ, vội lau miệng rồi nhanh chóng lên phòng.
_____
Vừa đến công ty. Quế Ngọc Hải đã gặp bóng dáng quen thuộc - Lâm Y Vân. Trong chốc lát đội mắt khẽ đanh lại. Hắn không vừa lòng với hành động này của. Trái ngược với Quế Ngọc Hải, Lâm Y Vân thấy anh lại tuyệt đối vui vẻ, đôi chân vội chạy về phía hắn, tiếng giày cao gót vang trên sàn nhà thật chói tai, bàn tay sơn móng đỏ rực vòng qua eo hắn mà ôm lấy, chất giọng nũng nịu quen thuộc cất lên
" Quế Ngọc Hải, thời gian qua anh ở đâu vậy? Em tìm anh khắp nơi, người ta nhớ anh làm nha"
"Buông ra!"
Quế Ngọc Hải đối với nữ nhân lằng nhằng làm mấy chuyện khó coi nơi đại sảnh này liền không nương tình gạt cô ra khỏi người. Mấy nhân viên đang bàn tán xung quanh nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của hắn liền biết thân mà giải tán về vị trí của mình.
Lâm Y Vân nhìn người kia lạnh nhạt với mình rồi bỏ đi liền hụt hẫng một trận. Nhưng cô không phải là người dễ bỏ cuộc, bản thân nhanh chóng chạy theo thân ảnh cao lớn kia vào thang máy. Khi đến phòng làm việc, Quế Ngọc Hid kéo ghế chậm rãi ngồi xuống, mở máy tính bắt đầu làm việc, từ đầu đến cuối xem cô như không khí mà đối đãi
Lâm Y Vân bị ngó lơ liên không đành lòng, đi đến ngồi lên đùi hắn, tay đưa qua ôm lấy cổ nam nhân, khẽ hôn một cái lên môi bạc, nhỏ giọng năn nỉ
" người ta nhớ anh mà, đừng lạnh lùng như thế được không?"
" tôi đã cho em đến đây?" Quế Ngọc Hải lúc này mới cất tiếng, song nhãn như vực thẫm, đen láy nhìn thẳng vào cô, như rằng có thể nuốt chửng cô bằng ánh mắt lạnh lẽo này
" lâu quá anh không đến gặp em, em nhớ nên mới đến đây mà. đừng tỏ ra lạnh lùng thế chứ!"
Quế Ngọc Hải không để tâm đến máy hành động thân mật của cô, hắn lấy trong ví ra một cái thẻ tín dụng ném lên chiếc bàn thủy tinh đắt giá, kéo cô đứng dậy khỏi người mình
" cầm lấy rồi đi đi, đừng tìm đến tôi nữa!"
Lâm Y Văn cau mày nhìn hắn. Ý là ném tiền vào mặt cô rồi bảo cô cút đi sao? Cô vì tức giận mà mặt mày đỏ lự, hướng nam nhân đối diện quát lớn
" anh đá tôi sao?"
" đừng để tôi nhắc lại. cầm và cút đi"
Quế Ngọc Hải đối với tiếng quát kia thật quá đau tai. Tốt nhất cô đừng nên thách thức sự kiên nhẫn của hắn lúc này
" anh là đồ khốn!"
Lâm Y Vân đối với câu nói kia cực kì giận dữ, kích động mà hất đổ mọi thứ trên bàn. Tiếng choang từ bình hoa đó vỡ chạm đến mức kiên nhẫn cuối cùng của hắn. Quế Ngọc Hải đứng phắt dậy, đôi chân thẳng tấp đi thẳng về phía cô, bàn tay to lớn đẩy ngã cơ thể nhỏ bé kia ra sofa, sau đó không thương xót mà siết chặt lấy chiếc cô thanh mảnh. Âm giọng vốn đã trầm thấp, lúc này lại còn lạnh lẽo đến dọa người
" nhẹ nhàng không muốn đúng không?"
Lâm Y Vân tay đẩy hắn ra, cố gắng hít thở từng đợt khi nhỏ nhoi. Thấy cô gần như muốn ngất đi thì hắn mới buông lỏng tay, nhanh chóng rời khỏi cơ thể cô, như rằng bày xích với một thứ gì đó rất kinh tởm. Lâm Y Vân tức đến nghiến răng ken két, cầm lấy túi xách, cô nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn để lại một câu:
" Quế Ngọc Hải, tôi sẽ cho anh biết, đối xử tệ với Lâm Y Vẫn này sẽ nhận phải hậu quả gì!"
____
Biệt thự của Lâm gia ban ngày tuyệt đối yên tĩnh, Lâm Vũ Phong ngồi ở ghế sofa chậm rãi nâng ly trà nóng trên tay uống một ngụm. Thấy bóng dáng con gái trở về, ông vui vẻ mà kéo khóe môi, sau đó lại nghe thấy một tràn tức giận của con gái mình
" tên khốn, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!!"
" con gái, có chuyện gì sao?" Lâm Vũ Phong lo lắng hỏi khi thấy trên chiếc cổ trắng ngần của con gái xuất hiện một mảng đỏ chói
" cha à, cha phải giải quyết chuyện này cho con!" Cô nức nở ôm lấy ông, bản thân nhịn không được mà khóc lóc
" được rồi, ta sẽ giải quyết cho con. nói ta nghe, ai dám chọc giận con?"
" là Quế Ngọc Hải"
Lâm Vũ Phong khi nghe nhắc đến cái tên Ngọc Hải đôi mắt lập tức cau lại, cả người căng cứng vì tức giận. Lại là cái thằng ranh con đó à. Nó còn dám tổn thương đứa con gái ngọc ngà của ông.
Xem ra, đã đến lúc ông ra tay rồi!
//
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro