#school11
"Mẹ ơi con được học sinh giỏi."
"Mẹ ơi mẹ ký sổ liên lạc cho con nha, trong này con có nhiều điểm 10 lắm."
"Mẹ ơi con được cô chọn vào đội tuyển học sinh giỏi."
"Mẹ ơi con vẽ tranh được cô khen."
"Mẹ ơi con..."
"Mẹ đang bận, con đừng nháo nữa vào phòng đi, con cứ tự mình ký tên vào sổ liên lạc là được không cần đợi mẹ đâu."
Cạch...
Cánh cửa đóng lại, Fourth tay cầm tấm giấy khen mà cậu đã phải thức khuya học bài suốt cả tháng qua mới giành được hạng Nhất đem về tặng mẹ nhưng đổi lại chỉ có mình em đứng một mình trong nhà nhì mẹ rời đi.
Fourth ngoan lắm, em không khóc, không giận chỉ tự nói với mình rằng mẹ phải đi làm kiếm tiền mà, không sao, không sao đâu.
"Ba ơi, ba ký vào đơn xin nghỉ học giúp con, con mệt."
"Con tự ký rồi hôm sau nộp cho cô giáo, ba làm việc đến khuya mới về. "
Tút...tút...tút...
Fourth 12 tuổi cúp máy điện thoại vừa gọi ba, lại ấn sang gọi cho mẹ.
"Mẹ ơi, con đau đầu, hình như con sốt rồi..."
"Mẹ chuyển tiền con tự mua thuốc uống hoặc đến bệnh viện khám nha, mẹ phải vào họp rồi."
"D..ạ..ạ..."
Đứa trẻ hiểu chuyện như thế, ngoan ngoãn vâng lời. Và theo thời gian lúc nào Fourth cũng im lặng, vì ba mẹ bận làm việc nên có đau cũng sẽ không nói, tự mình đi khám, tự mình vượt qua.
Fourth 14 tuổi đến giờ tự đi học, đói tự ăn, bệnh tự mua thuốc. Fourth 14 tuổi tự ký tên vào sổ liên lạc phát về nhà hàng tháng, rất ít nghỉ phép nhưng mỗi lần đều là bản thân tự ký tên. Fourth 14 tuổi không biết cách giao tiếp với người lạ. Fourth 14 tuổi, mắc chứng trầm cảm hướng ngoại và bắt đầu có dấu hiệu tâm lý không ổn định khi bị tổn thương.
...
Trở lại phòng giám thị, nơi mà mẹ Fourth đánh cậu một bạt tay trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Fourth vẫn im lặng giống như 15 năm qua. Cái vẻ mặt tinh nghịch ban nãy không còn nữa, chỉ thấy một đứa trẻ vẻ mặt uất ức đau lòng trước mắt mà thôi.
Ánh mắt như gom hết thảy những nỗi buồn nhìn về hướng đó, Fourth với lấy chiếc phao cuối cùng mà cậu tin tưởng. Đứa trẻ ấy chỉ dám thầm cất tiếng gọi trong lòng vì em tủi thân đến mức chẳng thể nói thành câu.
Thầy ơi...
"Phụ huynh Fouth bình tĩnh một chút, em ấy không phải phạm lỗi gì nghiêm trọng, nhà trường chỉ gọi mời phụ huynh đến để trao đổi tìm cách giải quyết nên mời chị ngồi xuống chúng ta cùng nói chuyện."
Fourth khó khăn thở ra, thật may vì có thầy Mix, người có thể lên tiếng lúc này...
Không phải Fourth không nghĩ đến người cậu thương và cũng rất thương cậu đang đứng ở cửa kia, nhưng so về vai vế, Gemini có chút không phù hợp. Dù gì cả Gemini và Fourth cũng chỉ là những đứa trẻ đang trưởng thành mà thôi, không phải việc gì cũng có thể giải quyết được.
Nhưng thật may vì thầy chủ nhiệm của Fourth là thầy Mix Sahaphap.
Mẹ Fourth đến ngồi cũng không muốn.
"Không cần đâu thầy, thầy cứ liên hệ phụ huynh của học sinh kia về số tiền bồi thường tôi sẽ gửi lại và nhờ thầy gửi lời xin lỗi, tôi còn có cuộc họp gấp nên không thể ở lại thêm."
Người phụ nữ sở hữu gương mặt sắc sảo, bước đi dứt khoát ra khỏi cổng trường của đứa con trai.
Đứa trẻ ấy không dám quay lưng lại nhìn mẹ rời đi, cậu sẽ lại cảm thấy bản thân bị mẹ lần nữa bỏ rơi rồi.
Ngồi trên xe, mẹ em vẻ mặt đầy bực tức nhìn điện thoại không ngừng đổ chuông.
Tít...
"Nói bà ta đợi tôi 15 phút còn nếu không được thì tìm nơi khác hợp tác đi, con trai tôi chẳng quan trọng hơn bà ta à."
Tút...tút...tút...
Tắt điện thoại rồi nhìn ra cửa kính xe ô tô, mẹ Jeon nhắm mắt mệt mỏi, cơn đau đầu dai dẳng lại ập đến. Vừa nghe tin chồng mình đi cùng tình nhân, công việc lại dồn dập ập đến liên tục khiến bà chẳng còn thời gian nghỉ ngơi. Một người phụ nữ như bà gồng gánh đến giờ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
.
.
.
.
"Em ổn chứ Fourth?" Thầy Mix bước đến bên cạnh ân cần hỏi thăm.
"Dạ... em không sao đâu, thầy cứ làm như lời m..ẹ.. mẹ em nói nha."
Tiếng mẹ thôi nhưng Fourth cảm giác bây giờ nói ra cũng thật khó, có cảm giác cứ xa lạ không chút thân quen.
Cánh cửa phòng lần nữa mở ra, lần này lại một phụ huynh khác.
"Trời ơi Film của mẹ, đứa nào, đứa nào làm Film nhà tôi ra nông nổi này."
Mẹ Film xoắn xuýt nhìn con gái trông bộ dạng thảm thương.
"Con đừng sợ, Film của mẹ con nói đi, mẹ nhất định đòi lại công bằng cho con. Tụi này có môn mà đuổi học hết."
"Mẹ Rachanun bình tĩnh đi ạ!"
"Bình tĩnh thế nào được mà bình tĩnh, con nhà tôi là lá ngọc cành vàng. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng đánh con bé cái nào, vậy mà nhìn xem con bé đi học bị bạn bé ức hiếp đến nông nổi này, thầy cô giáo ở đâu mà để con tôi bị đánh như thế."
So với phụ huynh của Film, những phụ huynh còn lại đều có phần điềm tĩnh hơn khi gặp đứa trẻ của mình.
"Nè Mark Pakin , tối qua chị vừa bảo dạo này chán không có chuyện làm nên hôm nay em kiếm chuyện cho chị đến trường để bận tay bận chân hửm?"
Nhìn vào liền có thể biết hai người là chị gái của Mark vì gương mặt rất giống nhau, lại thêm làn da trắng sáng nổi bật không lẫn vào đâu được.
" Satang à..."
"Marc à..."
Đến cả rồi, Fourth chỉ im lặng nhìn xung quanh. Bản thân cũng có mẹ như mọi người nhưng sao cậu lại thấy tủi thân đến vậy. Mẹ ai khi đến cũng đều xuýt xoa con mình gọi yêu thương con của mẹ, còn Fourth... sao mà khác thế?
Bàn tay lại vô thức cấu vào da thịt, Gemini bên cạnh nhíu mày đưa tay muốn nắm lấy tay bạn nhỏ nhưng lại xuất hiện một bàn tay khác chiếm tiện nghi trước.
"Fot à... đừng lo lắng, không sao, không sao mà!"
Fourth ngước mặt nhìn mẹ Norawit, mắt long lanh như thèm cảm giác được vỗ về. Mẹ nhìn đứa nhỏ mà lòng thương lắm, đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu như này mà.
Người duy nhất nãy giờ chưa lên tiếng mà chỉ ngồi cạnh con gái mình, vẻ mặt cũng không khó chịu nhưng cũng không thoải mái gì.
"Con chị là lá ngọc cành vàng, vậy bé con nhà tôi thì sao? Con chị có có 2 mắt, 1 mũi, 1 miệng thì mấy đứa nhỏ ở đây cũng vậy, khác chỗ nào. Chuyện bọn trẻ xô xát có gì lớn, tay chân vẫn lành lặn cả mà chị to tiếng thể làm gì?"
"Nếu chị thấy con mình oan ức như vậy thì có thể gọi thêm các bạn học khác đến kể lại sự việc rồi xem ai đúng ai sai để kỷ luật đúng người đúng tội, sân trường đông người như vậy mà."
Thương con nhưng không phải đội con lên trên tất cả. Không phải cứ đánh đau là ghét con mà không phải cứ bênh vực là thương con đúng cách.
Mẹ View lên tiếng dạy cho mẹ Film 1 bài học . Mẹ View luôn tìm hiểu kĩ lưỡng việc giáo dục đứa trẻ, Satang vui vẻ thân thiện tốt bụng ra sao người làm mẹ như bà là người hiểu rõ nhất. Con mình nuôi mình phải hiểu. Còn tính cách thẳng thắn của View, chơi ra chơi mà học ra học đều hưởng hết từ mẹ của mình.
Mẹ Film cũng không muốn làm lớn chuyện nên cũng đã dịu lại giọng.
Chuyện cũng nhanh được giải quyết ổn thỏa, xong việc cũng đến giờ ra về.
Sau hồi chuông hết giờ, học sinh các lớp ùa ra như ong vỡ tổ, trong đám đông ấy Gemini nhìn thấy hình ảnh Fourth cô đơn đi giữa dòng người.
"Không đợi anh sao?" Gemini bước nhanh kịp nắm lấy tay bạn bé.
Fourth vậy mà giấu hết những cảm xúc không tốt của mình, miệng cười thật tươi để Gemini không phải lo lắng.
"Hôm nay em có hẹn gặp bạn nên không sang nhà anh được, Gemgem đừng buồn em nhá..."
Nhìn, Gemini nhìn Fourth...
Buồn, Gemini buồn người anh thương...
"Anh không buồn vì em không đến, anh buồn vì Fourth của anh không nói thật với anh!"
Đó chỉ là suy nghĩ của Gemini khi nhìn bạn nhỏ trước mặt mình với gương mặt vui vẻ không thật, đưa tay lên xoa đầu đầy cưng chiều.
"Ừm, em đi chơi với bạn vui vẻ, có gì gọi cho anh ngay được chứ?"
"Khapp..."
Gemini yêu thương, Gemini cưng chiều, nhưng dù đồng ý thì anh vẫn sẽ gửi kèm lời nhắc nhở có gì phải gọi cho anh ngay. Gemini vẫn hi vọng Fourth sẽ tin tưởng mà gọi điện cho anh khi cậu thấy cô đơn chứ không phải cứ một mình chịu đựng như bây giờ.
Gemini không trách Fourth, anh hiểu em nhỏ của mình vẫn chưa sẵn sàng khi trong lòng đã có quá nhiều tổn thương.
Trời bắt đầu chuyển tối, Fourth một mình lang thang dọc bờ sông 1 chút rồi dừng lại ngồi xuống ở một nơi khuất người đi qua.
"Sao cậu ở đây?"
Fourth nhìn lại thấy Marc không biết đã đến từ lúc nào.
"Hôm nay giáo viên dạy thêm của tôi cho nghỉ, tôi lại không muốn trở về nhà, vừa hay thấy cậu nên đi theo."
"Ừ. Mẹ cậu có nói gì không?"
"Không... mẹ tôi còn đang mở tiệc ở nhà khoe rằng tôi được Quán quân đấy."
"Thì ra vì vậy nên cậu không muốn về sao?"
"Ừm..."
Người người cứ thế qua lại. Có học sinh vừa tan học về, có cả người lớn dạo mát, còn có mấy đứa nhóc chơi ván trượt cùng nhau nói đùa vui vẻ.
"Mà nè
"Chuyện hôm trước, xin lỗi cậu."
"À... bỏ đi, tôi quên rồi."
<Không chắc lắm>
"Ừm!! Nhưng mà anh trai hay đi cùng cậu...
"Anh ấy tìm cậu sao?" Vừa nói Fourth nghe đã biết được người được nhắc đến là ai.
"Ừm, tôi cứ tưởng cậu bảo anh ấy đến trả thù tôi, quả thật lúc đó thấy anh ấy nhìn mà tôi tưởng mình sắp xong đời rồi nhưng anh ấy chỉ bắt tôi đến xin lỗi cậu và cảnh cáo nếu tôi còn gây rắc rối."
"Ừm"
Hóa ra Gemini quả thật đã giữ lời không đánh Marc.
"Thấy anh ấy hay đi cùng cậu, anh trai cậu sao?"
"Không phải."
Fourth đưa mắt nhìn lên bầu trời rộng lớn ngắm ngôi sao sáng nhất đang nhấp nháy trong đêm.
"Anh ấy... là một người đặc biệt quan trọng đối với tôi."
Cả hai kết thúc câu chuyện không ai nói gì nữa. Thời gian cứ thể lẳng lặng trôi qua đến khi Fourth cảm nhận được nhiệt độ càng lúc càng giảm xuống. Cậu rùng mình vì bản thân không giỏi chịu lạnh.
"Tôi về đây, cậu cũng về đi, đừng khiến mẹ cậu lo lắng."
Marc nhìn lại đồng hồ thì cũng đến giờ tan lớp học thêm rồi.
"Ừm... tạm biệt."
Fourth một tay giấu vào túi áo, một tay giơ lên vẫy chào rồi đi thẳng một mạch về nhà.
Nhà Fourth cách trường không quá xa, cậu quen với việc giấu cảm xúc vào trong nên lựa chọn lang thang một mình trên đường cũng là một cách giúp cậu giải tỏa tâm trạng.
Bước qua công viên gần nhà, ánh nhìn của Fourth bị thu hút bởi người con trai đang đứng cạnh chiếc xe đạp màu đen nhám. Chiếc xe quen thuộc và cả cái chàng trai kia cũng rất quen thuộc.
"Anh..."
"Em về rồi..."
Gemini đang ngồi trên yên sau xe đạp, hai tay giơ ra sẵn sàng ôm Fourth đang đi tới.
"Sao anh ở đây?"
"Anh ở đây chờ em về..."
"..."
Fourth hai tay vẫn giữ yên trong túi áo chân tiến đến dựa cả người vào vòng tay Gemini. Không những cảm thấy ấm áp mà còn cảm thấy bình yên.
Âm thanh nhịp tim Gemini đều đặn bên tai có thể khiến Fourth cảm thấy bản thân quên đi mọi cảm xúc tiêu cực nhất. Vì khi nghe được âm thanh êm dịu ấy, Fourth biết mình đang được ở trong vòng tay của người cậu yêu thương.
"Làm sao đây, em mệt quá nên muốn về nhà nghỉ, anh về cẩn thận nhé!"
< Nói dối... >
Fourth không muốn Gemini về đâu, không muốn buông ra chút nào đâu, nhưng nếu cứ như vậy cậu sẽ vỡ òa mất. Nhưng Fourth vẫn chưa sẵn sàng nói ra. Cậu sợ nếu như bản thân bộc bạch hết nỗi niềm trong lòng mình sẽ khiến tình cảm của Gemini dành cho cậu sẽ trở thành cảm xúc thương hại.
So với việc tự mình chịu đựng qua một ngày rồi thôi còn hơn việc nói ra rồi nhận sự thương hại. Mà Fourth lại càng không muốn thứ tình cảm ấy đến từ Gemini .
Cố gắng lấy hết lý trí tách khỏi người Gemini , rời khỏi vòng tay của người ấy, trên môi lần nữa gượng ép nặn ra nụ cười.
" Em về nhá."
Gemini rất thích Fourth cười, nhưng là nụ cười vô tư như khi chơi đùa cùng bọn trẻ ở Amour , là nụ cười khi Gemini cho em một viên kẹo, nụ cười của niềm vui của cả hạnh phúc chân thật, chứ không phải nụ cười giả tạo che giấu đi những tổn thương của em.
Gemini chưa từng từ chối Fourth điều gì, kể cả lúc này khi em bảo rằng em muốn đi Gemini cũng vẫn không từ chối..
"Ừm em mệt thì về nghỉ sớm nhá!"
Thịch...
Có chút hụt hẫng, có chút khó chịu, cảm thấy tim có chút nhói, cả hai xoay lưng đi về hai phía ngược nhau, mỗi người một hướng cứ thế rời xa.
Một bước rồi hai bước. Cảm giác trống rỗng chiếm trọn Fourth lúc này, Fourth rất giỏi giấu đi cảm xúc của mình. Nhưng ở khoảnh khắc này cậu ước gì Gemini biết mình đang đau như thế nào.
Nhưng Gemini lại cũng quay lưng đi mất rồi. Rõ ràng đó là điều Fourth muốn, nhưng sao lại cảm giác khó chịu đến nghẹt thở thế này.
Bốn bước rồi năm bước... khoảng cách của cả hai cứ thế xa dần.
Gió thổi từng cơn khiến lòng càng thêm lạnh buốt. Chỉ cần về đến nhà thôi sẽ ổn mà, Đau khổ hôm nay thôi, ngày mai sẽ ổn mà. Fourth cố gắng xoa dịu lòng mình như thế.
Nhưng mà ngày mai... liệu sẽ ổn?
THẬT KHÔNG ?
.
.
.
Sáu...
Bảy...
Tám bước...
Chín...
Rồi là m..ư..ờ...i...i...
"Em nghĩ anh sẽ thật sự rời đi khi em thế này sao?"
Vòng tay ôm lấy cả người Fourth, Gemini không rời đi. Anh quay lại, đang ở ngay đây, ngay sau lưng Fourth chỉ cần cậu quay lại liền có thể nhìn thấy.
"A..a..n..h..."
Fourth đứng yên, hai chân như bị dán chặt xuống mặt đất còn vương cánh hoa anh đào, Gemini ôm cậu từ phía sau, đầu đặt trên vai Fourth phả từng hơi ấm nóng lên đôi má còn đọng giọt pha lê nóng hổi.
"Anh sao còn chưa đi..." Fourth cố kìm nén để giọng không nức nở.
"Những lúc thế này anh sao có thể để người yêu mình một mình được chứ!?"
"Em, ... ổn mà. "
Gemini vẫn giữ tư thế ôm Fourth như thế, không chỉ để sưởi ấm mà còn để ủi an.
"Em nói rằng em ổn nhưng sao nước mắt em lại rơi?"
"Còn anh, vì anh đã nói thương em, nên anh sẽ không để em một mình mà khóc."
"..."
Fourth hai mắt nhắm chặt để nước mắt cố nén từ nãy giờ ngập trong hốc mắt có thể lăn xuống, cậu khóc rồi, tiếng khóc lúc đầu còn ứ nghẹn vì cảm xúc dồn nén nay vỡ òa trong lòng Gemini. Fourth quay lại ập cả người vào lòng Gemini vững chãi khóc ngon lành như một đứa trẻ bị giành mất viên kẹo mình yêu thích.
Một đứa trẻ 17 dỗ dành một đứa trẻ 16 nhưng mà biết không, tuổi tác đâu nói lên được điều gì. Một cái ôm đôi khi giải quyết được tất cả mọi thứ. Bởi vì ngay lúc này, ở thời điểm hiện tại, tất cả những gì Fourth cần là một vòng tay. Hành động nhỏ nhưng vào thời điểm thích hợp có thể chữa lành mọi đau thương.
"Em muốn đi đâu đó khỏi nơi này vài ngày"
Gemini hai tay nâng cả gương mặt Fourth đỏ lựng vì khóc, mắt nhìn thẳng vào mi em ướt nhòa. Anh đặt cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt gió lên hàng mi đẫm nước, hôn nhẹ nhưng tình cảm chất chứa lại đầy ắp như sao đêm trên trời.
"Anh đưa em đi."
Nếu Fourth muốn đi đâu,Gemini sẵn sàng đi theo đến đó, nắm thật chặt tay Fourth để mười ngón tay đan vào nhau. Vì Gemini muốn Fourth biết được rằng em không chỉ có một mình.
"Anh 17 tuổi không thể mua nhà không thể mua xe. Nhưng đưa người yêu mình đi thư giãn hai ngày một đêm thì anh lo được."
"Đi đâu cũng được... anh đi cùng em."
Đừng cố mỉm cười khi lòng em khó chịu
Nỗi buồn vốn chẳng thế giấu được
Miệng có thể ngậm chặt không nói
Nhưng đôi mắt vẫn có thể nói ra...
Chỉ cần nhìn vào mắt em thôi anh cũng biết được
Bảo bối của anh không ổn chút nào
Người thật sự quan tâm em sẽ biết em không ổn
Chỉ cần nhìn vào mắt là có thể nhận ra ngay❣️
_____________________________________________________________________________
Tui vẫn chưa hết đau mắt mí pà oiiii mà nhìn máy nhiều nó nhức mắt ghê luonnnn (:( nhưng tui sẽ cố nốt để các cậu kh phải đợi laauhayx ủng hộ tớ nheeee flo và bình chọn cho tớ nhen ^^
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro