phiên ngoại 8. khoá lại hồi ức thanh xuân
Đôi mắt trong trẻo của Phác Thành Huấn nhìn chăm chăm vào khung ảnh trên tay khẽ dao động, cổ họng không tự chủ nuốt nước bọt "ực" một cái, bất giác cắn nhẹ lên môi dưới. Cậu không nghĩ đến Phác Tống Tinh sẽ cho mình xem những thứ này, hiện tại càng hối hận vì sao vừa rồi không kiên quyết đi ngủ, theo hắn lên đây làm gì chứ?
Không phải cậu nghi ngờ hắn thay lòng, những thứ hắn đã làm, những gì hắn đã hi sinh cho cậu, cậu đương nhiên đều cảm nhận được. Nếu hắn thay lòng, sớm đã rời xa cậu rồi, cần gì phải gắng gượng đến hiện tại? Nhưng mà, đột nhiên như vậy, lại mang cậu đến đây, cho cậu xem những hồi ức, những ngọt ngào ấm áp mà hắn và Lý Tiểu Vy từng trải qua... có phải quá bất ngờ không?
Phác Thành Huấn dù mạnh mẽ đến mức nào thì cũng chỉ là một người bình thường bằng da bằng thịt, trái tim vẫn là nơi yếu mềm dễ bị thương tổn như bao người khác mà thôi, như thế nào lại có thể bình thản mà tiếp nhận?
Cảm giác không những ủy khuất tột độ mà còn đau lòng vô cùng...
Cậu thở mạnh một hơi, dứt khoát úp tấm ảnh trong tay xuống bàn, tay tìm đến phủ lên bụng mình, hy vọng rằng tiểu bảo bảo có thể trấn an bản thân mình lại.
Nhìn biểu hiện của cậu chật vật như vậy, Phác Tống Tinh cảm thấy... dường như mình đã sai rồi.
Buổi tối, hắn thấy Phác Thành Huấn đứng một chỗ nhìn mãi lên lầu, định bụng dùng cơm xong sẽ mang người lên, để cậu biết rõ trong căn phòng này rốt cuộc chứa thứ gì mà hắn lại khóa kĩ như vậy. Kết hôn cũng đã kết hôn rồi, bảo bảo cũng đã có, hắn không có lí do nào phải giấu cậu bất kì điều gì nữa cả. Cậu có quyền được biết.
Bất quá, hắn không nghĩ đến cậu sẽ phản ứng mạnh như vậy...
"tiểu Huấn..." Phác Tống Tinh đi đến trước mặt cậu, khẽ gọi.
Phác Thành Huấn không trả lời, gương mặt cứ mãi cúi gầm xuống đất, như đang muốn giấu đi cảm xúc lúc này của mình không muốn để hắn thấy vậy.
Cậu như vậy, hắn càng sốt ruột, vươn tay chạm lên cằm của cậu, nâng nhẹ gương mặt ấy lên đối diện với mình "tiểu Huấn, nghe anh..."
Lời chưa nói hết, cậu đã mạnh bạo gạt tay hắn ra, mặt vẫn cúi xuống, không có nhìn hắn.
"PHÁC THÀNH HUẤN!" Phác Tống Tinh vì sốt ruột nên có hơi lớn tiếng, ngay lập tức liền hối hận, hạ giọng dỗ dành "tiểu Huấn, em khoan xúc động đã..."
Không có tác dụng, cậu không muốn nghe, cũng không muốn theo lời của hắn.
Bất đắc dĩ, Phác Tống Tinh đành cưỡng ép, hai bàn tay to lớn của hắn áp lên hai má cậu, mạnh mẽ cưỡng chế người ngẩng đầu lên.
Lần này... hắn lại sai rồi. Trái tim của hắn như thắt lại, như có ai đó đang tàn nhẫn cầm trong tay một con dao bén nhọn, từng chút từng chút rạch liên tục mấy nhát lên đó vậy. Viền mắt Phác Thành Huấn đỏ hoe, nước mắt sớm đã ngập trên khóe mi vì cử động mạnh vừa rồi mà tràn ra ngoài, lăn xuống lòng bàn tay của hắn. Nóng hổi...
"không sao..." cậu vội quẹt đi hai hàng nước mắt yếu đuối của mình, lắc đầu lên tiếng, cổ họng như bị nghẹn lại, thật lâu sau mới thốt nên lời "cô ấy đến trước..."
Cả người Phác Tống Tinh rung lên bần bật, hắn không hiểu tại sao mình lại như vậy, hắn chỉ biết... cảm giác hiện tại của hắn, là sợ.
Đúng, hắn sợ vô cùng. Sợ Phác Thành Huấn bị mình đả kích. Sợ cậu vì chuyện lần này lại tổn thương lần nữa, trái tim bé nhỏ ấy sẽ lại hằn thêm một vết sẹo khó phai. Sợ... tất cả.
"đã biết rồi." cậu hít một hơi thật dài, cười cười nhìn xung quanh "đi ngủ thôi."
Nói rồi, bước chân của cậu bất giác nhanh hơn, như thể muốn nhanh một chút bước ra khỏi căn phòng này, và mãi mãi không bao giờ nhớ đến nó nữa.
"không phải cô ấy đến trước..." Phác Tống Tinh vội vã nói.
Phác Thành Huấn dừng chân.
"em mới là người đầu tiên." giọng hắn rung rung, thành thật nhìn theo bóng lưng cậu "anh chưa từng có quan hệ với ai cả."
Hai đầu chân mày của cậu cau lại, nhưng vẫn không có quay đầu.
"anh với tiểu Vy, chỉ là tri kỉ, không có tình yêu."
Cậu yên lặng đứng một chỗ, một lời cũng không nói, tâm trí bắt đầu rối loạn cả lên.
"bọn anh vốn là bạn thân, cũng hơn mười năm rồi đi..." Phác Tống Tinh không nhanh không chậm nói "ba mẹ cũng từng nghĩ bọn anh sẽ đến với nhau, kể cả tiểu Vy cũng vậy, nhưng cuối cùng vẫn là không thể..."
"vì sao?" lúc này Phác Thành Huấn mới quay đầu lại.
"anh không có cảm giác với cô ấy."
"...."
"cũng chưa bao giờ có cảm giác với ai."
"...."
"em có thể hỏi mẹ, hỏi chị, hỏi Tại Luân, anh không hề quen bạn gái..."
"vậy nơi này..."
"chỉ là nơi lưu lại những kí ức đẹp nhất của một cặp tri kỉ mà thôi, tất cả đều đã là quá khứ..." hắn vừa nói vừa đi đến bên cạnh cậu, ôm người vào lòng "em xem, tất cả ảnh chụp anh đều đã úp xuống..."
"thì sao?" cậu lơ đãng hỏi.
"nghĩa là anh sẽ không nhớ đến nữa." hắn bình thản "hôm nay phá lệ mở lại căn phòng này, anh chỉ muốn chứng minh một điều, anh không che giấu bất kì điều gì với em cả, hiểu không?"
Phác Thành Huấn nhắm nghiền mắt, vô thức dựa vào lòng hắn, lát sau mới gật gật đầu nhỏ xem như đã thông suốt mọi chuyện.
"sợ chết đi được..." Phác Tống Tinh thấy cậu đã chịu hiểu mới thở phào nhẹ nhõm, gỡ bỏ gánh nặng trong lòng.
"ra ngoài nha..." cậu nhìn hắn.
Dù đã biết rõ mọi thứ, nhưng vẫn là không thích nơi này, ở lại càng lâu càng khó chịu. Phác Tống Tinh hiện tại đã là của cậu, của một mình cậu, không cho phép có mặt người khác xen vào!
"đợi một chút..." Phác Tống Tinh kéo lão bà nhà mình đi đến chỗ cài đặt thiết bị bảo mật của căn phòng này, thao tác vài bước rồi nắm lấy ngón tay cái của cậu, ấn lên thiết bị cảm ứng bên cạnh.
Cậu chỉ nghe "ting" một tiếng, màn hình cảm ứng nhấp nháy dòng chữ xanh biếc 'SUCCEED'.
"xác nhận vân tay xong rồi." hắn nắm chặt bàn tay cậu, mỉm cười.
Cậu đương nhiên hiểu được hắn đã làm gì. Thứ hắn vừa cài đặt xong chính là khóa bảo mật mới của căn phòng này, muốn mở nó ra, phải có vân tay của cậu.
Hồi ức thanh xuân của hắn, giao cho cậu nắm giữ rồi!
"cái này..." Phác Thành Huấn có chút ái ngại, dù sao cũng là một đoạn đường tươi đẹp, sao có thể nói bỏ là bỏ như vậy?
"thân thể này đã trao cho Phác thiếu gia rồi, tâm trí cũng phải nhất nhất ở cạnh Phác thiếu gia nha!" hắn nửa thật nửa đùa, đứng thẳng người đối diện với cậu.
Cậu phì cười, trực tiếp kéo người cấp tốc ra khỏi nơi này.
Chính tay cậu đã đóng cánh cửa này lại, đem toàn bộ những hồi ức trước đây của hắn lần nữa khóa lại. Khóa mãi mãi.
Đời này của hắn, đúng nghĩa đã giao hết cho cậu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro