5

"Ừm, chỉ là..." Lý Mẫn cười thần bí, "Là bạn tốt của tôi - Dung Tư cùng lớp, cô ấy muốn biết La Tại Dân học trường đại học nào, cậu biết không?"

"Ồ, tôi vẫn chưa hỏi điều này, nhưng tôi có thể giúp cậu."

"Chà! Cảm ơn!"
"Chuyện nhỏ, tôi cũng định hỏi một chút."

Đêm hôm đó Lý Đông Hách có chút cáu kỉnh, ngay cả sách cũng không muốn đọc, cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy mọi thứ vẫn bình thường như trước, nhưng luôn có chút khó chịu, khiến trong lòng nó có chút bối rối.

Sáng sớm hôm sau, La Tại Dân đến rủ Đông Hách cùng đi học, trên đường đi nó đã hỏi Tại Dân câu đó.

Anh tùy ý vỗ bóng rổ, tùy ý nói: "M đó, đại ca."

“Tại sao?” Lý Đông Hách chỉ nhìn về phía trước hỏi.

"Không biết, " Tại Dân thu hồi bóng rổ, suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ... Gần nhà? Giống như cậu."

Lý Đông Hách không cảm thấy khó chịu nữa mà còn hơi vui mừng khi biết Tại Dân muốn vào Đại học M. Niềm vui kỳ lạ này thực sự khiến nó kinh ngạc. Thế là đêm hôm đó, nỗi buồn phiền lại ám ảnh Đông Hách, và nó ngủ thiếp đi rất muộn.

Điều Lý Đông Hách không biết là Tại Dân, người cách nó hai tầng, cũng đang nghĩ về nó vào lúc này.

La Tại Dân chuyển đến cùng một tòa nhà với Lý Đông Hách khi anh ấy còn là học sinh năm nhất của trường cấp 3. Thời gian trôi nhanh vô tình, đã ba năm trôi qua nhưng anh vẫn nhớ như in ngày đầu tiên nhìn thấy Lý Đông Hách, anh ấy vẫn nhớ nó rõ ràng như thể chuyện đó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Đó là ngày nhập học của tân sinh viên, cũng là một mùa hè nóng ẩm, anh đến trường báo cáo, ở cổng trường nhìn thấy Lý Đông Hách đang lựa sách từ tủ sách cũ, mặc một bộ đồ màu trắng. Áo phông, quần dài màu trắng và giày vải trắng, thân hình gầy gò của Đông Hách khiến chiếc áo phông trắng trên người nó rộng bất thường, hai bắp chân thon dài như sào tre lộ ra từ dưới chiếc quần đùi rộng thùng thình, làn da của nó cũng đồng điệu với màu nắng, và dưới ánh mặt trời đỏ rực, toàn thân toát ra vẻ tươi tắn, tựa hơi thở của ngày hè.

Tại Dân sững sờ nhìn khuôn mặt góc cạnh gầy guộc của Đông Hách, mồ hôi từ thái dương của nó nhỏ xuống, chảy xuống má và từ chiếc cằm hơi nhọn lại nhỏ xuống đất, giống như những viên nước đá đang tan chảy. Những giọt nước nhỏ giọt trên mặt đất dường như có thể lập tức bay lên thành một làn khói trắng mờ ảo, mê hoặc ánh mắt anh.

Cuối cùng, Lý Đông Hách khiêng một chồng sách lớn lên ôm vào lòng, nó chống cằm lên sách, trên sách có một vệt mồ hôi nhỏ. Rõ ràng, những cuốn sách đó quá sức chịu đựng của nó, và Lý Đông Hách cau mày, thở hổn hển.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro