37
San bảo bảo không hiểu sao cha lại không ôm mình, khua tay múa chân nhất định muốn Wooyoung ôm, không chịu ngoan ngoãn cho cậu xách theo.
Wooyoung bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy bé con trên người đều là bơ, khiến cậu cũng bị bẩn theo.
Đi vào phòng tắm, nhanh chóng cởi hết quần áo San bảo bảo ra, tiểu tử béo tròn nằm vùi trong ngực cậu, cả người co lại trông cực kỳ đáng yêu.
Wooyoung cúi người xuống thử nước, San bảo bảo theo bản năng dùng tay nắm lấy Wooyoung, hai mắt mở tròn xoe, tay chạm vào chút nước ấm, miệng đột nhiên mở to.
Wooyoung biết bé con muốn khóc, vội vàng hôn lên khuôn mặt của bé, dụ dỗ:
"Bảo bảo ngoan, bảo bảo ngoan a, tắm rửa sạch sẽ sau đó ngủ một giấc được không ?"
Bé con này, cũng không biết sao, bình thường không hay khóc, nhưng cứ nhắc đến tắm là nước mắt lại rơi. Nói không thích tắm cũng không đúng, bởi vì mỗi lần đặt bé con vào bồn tắm một lát, bé sẽ chơi a.
Đem một đàn vịt nhỏ bỏ vào trong nước, Wooyoung cầm khăn lông mềm lau mặt cho con.
Chu mỏ một cái, bàn tay nhỏ đã nắm con vịt nhỏ màu vàng nhạt, còn ấn một cái, đàn vịt nhỏ tổng cộng có 5 con, mỗi con có thể kêu một bài nhạc thiếu nhi, San bảo bảo không sợ người khác phiền ấn liên tục cái miệng nhỏ nhắn mở ra, toe toét cười.
"Vừa khóc vừa cười, tu tu thẹn thùng."
Wooyoung chạm nhẹ vào gương mặt của con trai, hôn trán bé con một cái. San bảo bảo thích thú lắc lắc đầu nhỏ cười khanh khách, giơ con vịt nhỏ trong nước đẩy tới đẩy lui. Bàn tay nhỏ dính đầy bọt, tư tưởng xấu còn cố ý bôi lên người Wooyoung.
Thấy gương mặt bất đắc dĩ của Wooyoung, bé con cười đến thích chí. Cha con thiên tính, San bảo bảo còn nhỏ mặc dù chưa hiểu nhiều thứ, nhưng cũng bất kể mình nghịch như thế nào, người con trai dịu dàng trước mặt đều sẽ không tức giận với mình.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Choi San đi vào, nhìn hai cha con khiến nền nhà đầy nước, không khỏi cảm thấy buồn cười, lại gần hôn hai cái bánh bao một lớn một nhỏ, mỗi người một cái:
"Để anh phụ em tắm cho con."
Wooyoung cười khẽ, chỉ quần áo bẩn trên đất, Choi San tự động nhặt, vừa nhặt vừa nói:
"Bảo bối ngoan, bắt đầu từ ngày mai em theo anh đi làm chứ ? Anh đang thiếu trợ lý đây."
Bảo bối ngoan nhìn trời liếc mắt xem thường:
"Em nhìn giống trợ lý sao ?"
"Đây không phải là em lấy cớ không đi đấy chứ."
Tiện tay vứt hết đống quần áo dơ của tiểu bảo bối vào trong rổ giặt quần áo, Choi San ngoài ý muốn bị dính chút bơ, anh nhíu mày, đưa tay tới trêu chọc San bảo bảo, tiểu tử tham ăn đương nhiên sẽ đưa cái miệng nhỏ nhắn liếm ngón tay của anh, Wooyoung vội vàng giữ lại, nói trách:
"Không biết lớn nhỏ, cha mẹ đi hết rồi à ?"
"Ừ, nói là ở với chúng ta không tiện, lại không có thói quen ở khách sạn, đã cùng bà Kim rời đi rồi."
Rửa sạch tay trong bồn, sau đó lại ôm San bảo bảo mũm mĩm.
"Theo anh đi làm được không ? Một mình em cả ngày đợi trong nhà cũng thấy chán. Cũng có thể đi theo kiểm tra anh mà ?"
Vừa nói vừa dùng khăn lông mềm mại lau cái đầu đầy bơ của San bảo bảo, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tuyệt không cảm thấy bẩn.
Choi San thích sạch sẽ, chỗ người khác đã ngồi qua nếu như không làm sạch, đánh chết anh cũng không ngồi, chứ đừng nói với người khác dùng chung đôi đũa, thậm chí là hôn.
Nay thì tính sạch sẽ đã bị San bảo bảo giày vò khiến cho không còn chút nào, chỉ đối với người ngoài thì mới có thể giữ lại chút ít.
"Không cần, không muốn, em muốn ở nhà cùng bảo bảo, con còn chưa gọi cha, em phải dạy bé con nói chuyện và tập đi."
Wooyoung chán cảnh làm gánh nặng đường xa, kiên quyết không muốn đi Choi thị, để cho mình khỏi biến thành khỉ bị người ta đi thăm.
"Ít nhất phải đến khi bé con gọi cha mới được."
Đây chính là giai đoạn quan trọng mà cậu muốn trải qua cùng con.
Choi San vừa định không ngừng cố gắng thuyết phục, ai biết một tiếng mềm dẻo "chacha" đột nhiên xuất hiện !
Hai vợ chồng đồng thời sửng sốt 5 giây, sau đó chậm chạp, như pha quay chậm nhìn về phía San bảo bảo đang ngồi ở trong nước chơi đùa với con vịt nhỏ, tay Choi San thậm chí vẫn còn vô thức lau mái tóc đen mềm mại.
Wooyoung quả thật chính mình không thể tin được mình nghe được cái gì, cậu nuốt ngụm nước miếng nói lắp:
"Bé con, bảo bảo ?"
"Chacha."
San bảo bảo nể tình gọi lại một tiếng, thấy cha cùng bố đều đang ngây ngốc, nhất thời uất ức, tay nhỏ bé đưa ra ôm Wooyoung, Wooyoung không động, bé con liền theo bên bồn tắm khó khăn bò dậy, cố hết sức ôm cổ của cậu.
Sau khi lấy lại tinh thần, Choi San phản ứng đầu tiên là ghen ghét, cực độ ghen ghét !
Tại sao chỉ gọi cha, không gọi bố ? Tại sao ? Tại sao ?? Tại sao ???!!!
"Ngoan..." vỗ lưng tiểu mập mạp trong ngực, Wooyoung còn có chút suy nghĩ mông lung, bảo bối của cậu gọi cha....
Mặc dù phát âm chưa thật chuẩn nhưng điều này thật làm cậu muốn khóc, khóe mắt cay cay, nhất thời nói khóc liền khóc.
Choi San nhìn thấy, vội vàng ôm một lớn một nhỏ vào lòng, mặc dù trong lòng hơi chua, nhưng bà xã khóc mới là đại sự a.
"Bảo bối ngoan, đừng khóc, đừng khóc ~ ~"
San bảo bảo không biết vì sao cha khóc, nhìn cha vẫn rơi nước mắt, cũng mếu máo khóc lên.
Wooyoung lại vội vàng nhịn lại nước mắt dụ dỗ bé con, thật vất vả mới khiến cho bé con nín khóc mỉm cười.
Mới vừa tắm xong bé con lại sà vào lòng cậu liền dơ như lúc đầu, không thể làm gì khác hơn là tắm thêm lần nữa.
Choi San ghen tỵ muốn điên rồi, nhưng trước mặt hai người này một là bà xã anh, một là con trai anh, là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, ghen tỵ như thế nào nữa thì vẫn phải chịu đựng.
Trong lòng cực kỳ mất thăng bằng, liền nở nụ cười dụ dỗ con trai:
"Ngoan, bảo bảo, kêu bố, kêu bố !!"
San bảo bảo ngáp một cái, rất không cho bố – đại thần mặt mũi.
Wooyoung cầm lấy khăn tắm bọc con trai lại. Một cục thịt nhỏ đang ở trong ngực cậu nhích tới nhích lui, thỉnh thoảng cho cậu câu "Chacha", Wooyoung hạnh phúc vô bờ, cậu không ngừng hôn rồi lại hôn lên mặt con trai.
So sánh với bên này, San đại thần liền mất mát rất nhiều.
Nhìn bà xã, con trai diễn cảnh gia đình sum họp, vắng mình là không được, cắn răng nhào tới, không quan tâm trên người Wooyoung có bơ còn chưa tắm, cũng không quan tâm cậu là đang lau người cho con trai, liền đi tới hôn cậu.
Wooyoung vừa cười vừa rơi nước mắt.
San bảo bảo thấy bố và cha không để ý tới mình, lại đi chơi trò chơi, liền dùng cả tay chân bò đến, thân thể nhỏ bé linh hoạt vô cùng, đi đến gần để học hai người.
Wooyoung sợ hết hồn, vội vàng đẩy Choi San ra:
"San a, San a ! Con trai ở đây, con trai ở đây..."
Choi San không đành lòng buông cậu ra, nghĩ vẫn chưa hết giận, mạnh mẽ cắn môi cậu một cái.
San bảo bảo nhìn hành động của hai người, cười khanh khách.
Wooyoung thừa dịp này vội vàng đi tìm quần áo để thay, thuận tiện đem trách nhiệm mặc đồ ngủ cho San bảo bảo giao cho đại thần.
Trong nhà mở máy sưởi, một chút cũng không lạnh, cho nên áo ngủ của bé là cái yếm nhỏ màu đỏ chót thật đáng yêu, phía dưới là quần cụt, lộ ra cái mông trắng non mềm, cả người lao theo con gấu bông ở trên giường.
Choi San dạy bé con vô số lần gọi bố không có kết quả sau cũng bỏ qua, thấy Wooyoung lau tóc từ phòng tắm ra ngoài, ôm lấy cậu oán trách:
"Tại sao con không gọi bố, tại sao ?"
Hai vợ chồng đang thân thiết, đột nhiên, một tiếng ngọt ngào "pa, pa" truyền tới.
Hai người cứng đờ vừa quay đầu lại, bảo bảo nhà bọn họ đang ôm gấu bông hướng về phía bọn họ toét miệng cười, một tiếng mềm mại kia: "pa, pa" chính là từ trong miệng bé con truyền tới.
Hai vợ chồng cùng ngây ngẩn cả người.
Wooyoung trước kia luôn cố gắng dạy bảo bảo nói, nhưng bé con tựa như cố ý chọc giận cậu, bất kể dạy thế nào, dụ dỗ thế nào đều không ra tiếng, nhưng hôm nay..., đây cũng quá bất ngờ rồi, khiến hai người lớn bọn họ không kìm được cảm xúc kinh ngạc cùng hạnh phúc !
Choi San hưng phấn ôm lấy tiểu tử cho bay lên không trung, San bảo bảo cũng không sợ, bật cười khanh khách.
Nhìn hai bố con chơi đùa vui vẻ, Wooyoung cũng rất vui.
Lòng cậu giờ đây được bao phủ bởi hạnh phúc, đó chính là hạnh phúc của việc làm cha, thấy đứa bé ngày một ngày lớn lên, nhìn đến tóc con càng lúc càng dày, khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng nảy nở, tay chân mập mạp ngày càng có lực, nghe được bé con gọi bố cùng cha...
Nhớ tới kiếp trước mình mỗi lần thấy con trai, bé con luôn là một mình cô độc ngồi ở phòng chơi hoặc là trong thư phòng, luôn luôn là chơi một mình, không có nụ cười, không có tiếng nói, dáng người thu lại, giống như toàn bộ thế giới đã vứt bỏ bé.
Tiếng cười của San bảo bảo càng ngày càng lớn, bé thích trò chơi bay tới bay lui này. Wooyoung nhìn bọn họ, nhịn cười không được, vội vàng thừa dịp lúc này cầm quần áo đi tắm.
San bảo bảo đặc biệt bám cậu, trong vòng một giờ có thể tự chơi, nhưng qua một giờ mà không thấy cậu, nhất định sẽ khóc lớn, cậu phải dỗ dành mãi mới được.
Nhìn con trai bảo bối mũm mĩm nằm trong ngực, Wooyoung cảm thấy thực hạnh phúc, khi anh hôn lên khuôn mặt trắng noãn nhỏ bé, không ngừng đem bé con tung lên tung xuống trên không trung, sau đó dỗ bé con gọi bố.
San bảo bảo phát âm không được nhưng vì muốn được bố tung lên chơi, cái miệng nhỏ nhắn càng không ngừng kêu "pa, pa".
Choi San sờ sờ cái mông non mềm của con trai, cảm thấy tã giống như có chút ướt, vội vàng buông xuống nhìn, quả nhiên, nước đã tràn qua rồi.
Vội vàng tìm tã mới đổi, ai biết tiểu tử nghĩ bố không tung mình lên chơi nữa là do mình không tốt, liền nghe thấy tiếng xì thiệt lớn, hoàng kim mới vừa ra lò nhất thời dính đầy bàn tay Choi San đang sờ mông bé.
Đại thần ngẩn ra.....
Sau đó cắn răng trừng mắt nhìn San bảo bảo, anh biết mà, bọn họ hai người thật ra thì trời sinh không hợp nhau, vừa nãy cũng chỉ ảo giác, ảo giác !
Rất muốn đem cái mông San bảo bảo lật qua đánh một trận, nhưng bé con tựa hồ rất thức thời, thấy sắc mặt bố biến thành như vậy, mấy tiếng mềm mại ngọt ngào "pa, pa" lại bắt đầu tái xuất giang hồ.
Đại thần vừa bực mình vừa buồn cười, lắc đầu một cái, chấp nhận trước thay tã cho San bảo bảo.
Bé con được ăn uống tốt nên đi ra một chút mùi lạ cũng không có, Choi San mặc dù bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể thay tã cho bé con, dù sao cũng là con trai mình...
Dù thế nào đi nữa bệnh thích sạch sẽ của anh cũng đã bị tiêu hao nhiều, điểm này anh liền nhịn !
Vừa đem tã bẩn ném qua một bên, Wooyoung liền từ phòng tắm đi ra, vừa nhìn anh đầy tay hoàng kim, vội vàng nói:
"Anh nhanh đi rửa tay, em thay cho con là được."
Đại thần cầu còn không được, liền vứt bỏ củ khoai nóng này, hướng phòng tắm xông vào, trên đường không quên hôn vợ của mình một cái. Wooyoung đẩy anh một cái, cẩn thận từng li từng tí tránh hoàng kim đầy trên bàn tay.
San bảo bảo thấy cha đã tới, vui vẻ phun bong bóng, kêu một tiếng "chacha".
Kể từ khi mở miệng kêu lần đầu tiên, bé con tựa hồ liền thích xưng hô như thế, thỉnh thoảng sẽ kêu một câu.
Wooyoung nhìn bé con, trong lòng buồn cười, đem tóc dùng khăn tắm bọc lại, vội vàng sờ sờ cái mông phấn phấn.
Có chút ướt nhẹp, chắc đại thần đã dùng khăn ướt lau chùi sạch sẽ. Cúi đầu, hôn lên cái mũi mềm của San bảo bảo:
"Bảo bảo hư, con mới vừa làm gì với bố ?"
Bé con cười khanh khách, tay nhỏ bé sờ lên mặt Wooyoung, bàn chân nhỏ đạp lung tung.
Nhanh chóng thay tã sạch sẽ cho bé con, lại cùng chơi đùa một lát, đã nhìn thấy Choi San từ trong phòng tắm đi ra, thấy tiểu oa nhi trong ngực cậu phun bong bóng chơi, lắc đầu nói:
"Con thỏ nhỏ chết bầm này trời sinh tới khắc anh mà."
Vừa nói, vừa đem tã bẩn đi phòng vệ sinh. Không muốn vợ giặt tã, đại thần cũng không thích người ngoài đụng y phục người nhà mình, cho nên từ trước đến nay, trừ phải giặt khô cùng giặt áo khoác ở ngoài, tất cả quần áo San bảo bảo cùng Wooyoung đều là anh giặt.
"Tiểu tử vô lại, cũng biết trêu người."
Wooyoung cắn nhẹ lên mặt mập bánh bao của tiểu bảo bối trong ngực, lại siết chặt tay nhỏ bé của bé, bé chớp mắt đen xinh đẹp, bàn tay nhỏ không ngừng sờ ngực Wooyoung, hình như lại đói bụng.
Thật là một chú heo con, Wooyoung bất đắc dĩ, cởi ra dây áo choàng tắm, San bảo bảo tìm được đầu ngực quen thuộc, há mồm ngậm dùng sức bú, mắt to chớp chớp, rất nhanh liền bú đến một đầu mồ hôi.
Bé con rốt cuộc vẫn là trẻ nhỏ, mặc dù thích ăn thịt thích ăn đồ ăn vặt, nhưng là mỗi ngày vẫn phải là bú sữa, nếu không ruột non cùng dạ dày căn bản không tiêu hóa được.
Choi San cũng nói rất nhiều lần cho dứt sữa, chính là Wooyoung vẫn không bỏ được.
Bé con hiện tại đã nhú vài cái răng, thời điểm bú sữa luôn là không nhịn được nghiến ở trên đầu ngực Wooyoung, trẻ con không hiểu chuyện, thường sẽ gặm ra máu, Choi San nhìn mấy lần, muốn nổi giận, may mà Wooyoung cản lại.
Đích xác là nên dứt sữa rồi.
San bảo bảo rất bá đạo, coi như ăn no cũng không chịu rời miệng, thỉnh thoảng lại uống một hớp, dùng đôi mắt to đảo xung quanh, vô ý dùng răng nhỏ gặm đầu ngực trong miệng.
Wooyoung vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, vật nhỏ không chịu thả lỏng miệng, vừa đúng lúc Choi San giặt xong tã đi ra, thấy con trai lại đang bú sữa, sắc mặt nhất thời liền tối, đi tới vừa bấu mặt bánh bao San bảo bảo... bé con há miệng, sau đó liền bị xách ném lên giường.
Mỗi ngày đều bị ném tới ném lui San bảo bảo đã thành thói quen rồi, bé con nằm lỳ ở trên giường, bé gấu bông tựa như bò qua bò lại, ôm đồ chơi nhỏ ở đầu giường thoải mái vui vẻ tự chơi, hiếm khi không náo loạn.
"Cũng một tuổi rồi, nên dứt sữa thôi."
Sắc mặt đại thần vẫn như cũ vô cùng khó coi.
Wooyoung mềm nhũn quấn lên hôn anh, Choi San mặt lạnh như băng .... bắt đầu dãn ra, dãn ra... cuối cùng pằng một tiếng vỡ thành ngàn vạn phiến...
Anh hung hăng đẩy ngã Wooyoung rồi hôn cậu, sờ nhẹ đầu nhũ hoa của cậu còn ở bên ngoài, đau lòng:
"Sưng rồi, cho con cắn thêm một lát lại muốn chảy máu."
Wooyoung ngược lại rất bình thản:
"Trẻ con mà, không sao đâu."
Cậu không có việc gì, nhưng anh thì phát điên. Choi San cau mày lại:
"Bắt đầu từ bây giờ cho con dứt sữa. Anh đã hỏi bác sĩ, một tuổi có thể dứt sữa rồi."
Khi con được hơn bốn tháng anh liền đề cập tới cái này, nhưng bị bà xã không đồng ý, hiện tại cũng không thể không dứt.
Wooyoung cũng muốn, gật đầu một cái, có thể dùng sữa tươi để thay thế nha, cậu cũng cảm thấy mỗi ngày bú sữa như vậy không tốt.
San bảo bảo hiện tại mỗi ngày chỉ bú một lần, thời gian còn lại đều là bữa ăn chính, sữa của cậu lại thừa, đại thần sẽ được chiếm tiện nghi.
Làm hại cậu hiện tại cũng không dám ra cửa, chỉ sợ ngực căng trướng.
Được bà xã đồng ý, Choi San thỏa mãn, hôn Wooyoung một cái liền muốn làm, Wooyoung vội vàng nhìn con trai một chút.
San bảo bảo đang ôm gấu bông nghịch, cậu suy nghĩ một chút, vỗ vỗ Choi San:
"San a, chúng ta đi phòng khách."
Choi San cũng cảm thấy con trai càng lúc càng lớn, làm như vậy không ổn, vì vậy đứng lên kéo Wooyoung, một tay ôm lấy con trai một tay ôm bà xã.
Đầu tiên là đem San bảo bảo ném vào phòng chơi, lại cho bé con ngậm núm vú cao su, nhìn bé con một người một gấu bông đi chơi xếp gỗ, nhanh chóng đóng cửa, rồi ôm ngang Wooyoung hướng phòng khách chạy như điên.
Một tay ôm bà xã ném tới trên giường*, Choi San vụt một cái thoát ra khăn tắm của mình, cả người nhào tới.
*Ở đây phòng khách là phòng giành cho khách á nha
Wooyoung bị kéo áo choàng tắm ra, bên trong không mảnh vải che thân, đều không mặc gì.
Choi San mắt tỏa lục quang, dừng lại hôn nhẹ lên nhũ hoa cậu. Wooyoung ôm đầu của anh, nhạy cảm cong eo lên, đôi môi đỏ mọng nhất thời cất ra tiếng rên.
Sao lại dễ nghe như vậy... Từ khi nghe được tiếng cậu rên rỉ lần thứ nhất, Choi San đã cảm thấy mình bị cậu câu mất đi linh hồn.
Anh hôn lên xương quai xanh Wooyoung, đi tới ngực của cậu.
Hiện tại sinh San bảo bảo, ngực lại càng tăng thêm một chút.
Trong tay sờ vật mềm nhũn trơn mềm non, co dãn mười phần, không có chút nào rủ xuống.
Choi San cảm giác mình nguyện ý chết như vậy trên bụng bảo bối ngoan nhà anh, ngậm chặt một đầu nhũ hoa, xấu xa nhếch miệng:
"Rất căng đúng không ? Anh giúp em."
Khuôn mặt nhỏ của Wooyoung đỏ lên, đập vai anh, anh không biết xấu hổ một chút sao ? Nhưng sau đó cậu liền bị khoái cảm cuốn lấy, thấy sữa đang bị hút đi, mặt của cậu càng ngày càng hồng.
Bất kể làm bao nhiêu lần, Choi San biểu hiện vĩnh viễn giống như là lần đầu tiên, như lang như hổ, hôm nay nghe tiếng San bảo bảo kêu bố cha, hai người đều có chút kích động, đặc biệt dễ dàng động tình.
Choi San tay đi xuống vừa sờ, đã ướt, không nói hai lời liền xông vào. Wooyoung bị anh hung ác vào kích thích cả người run rẩy, vội vàng bắt tay anh, một câu nói cũng khó khăn:
"Chậm, chậm một chút..."
Nghe được lời nói Wooyoung, Choi San ngược lại hưng phấn hơn, anh cầm mắt cá chân cậu, đem hai cái thon dài chân bung ra, nhìn vào nơi mình đang ra ra vào vào, trên thị giác kích thích khiến anh như bị kích động hơn.
Nhưng anh vẫn còn có chút lý trí, chuẩn bị dụ dỗ bà xã theo mình đi làm, trực tiếp như vậy duy trì mãnh liệt đi vào coi là cái gì, quá không săn sóc. Ngộ nhỡ đem bà xã làm hư, sáng mai chẳng phải là muốn một mình cô độc đi công ty ?
Nghĩ đến mình mang theo cậu đi làm, Choi San mơ hồ rút ra, lập tức động tác chậm lại, làm bộ dịu dàng cúi đầu hôn Wooyoung.
Wooyoung sẽ không bị anh lừa gạt, San đại thần ngoài mặt lãnh đạm căn bản đều là dụ dỗ người, ở trên giường anh vừa bá đạo vừa chuyên chế, một chút cũng không dịu dàng.
Dù là dịu dàng, đến cuối cùng cũng tuyệt đối là cuồng phong bạo vũ. Nếu như anh thật từ đầu đến chân đều là dịu dàng, cậu gọi chậm một chút cũng chậm một chút, khiến cạn một chút liền cạn một chút...
Như vậy, mình tuyệt đối muốn ký kết hiệp ước mất chủ quyền.
"Bảo bối ngoan..."
Vừa nghe đến, Wooyoung liền nhức đầu, thủy mâu nhìn về phía người trên trong nháy mắt hóa thân làm bố San bảo bảo, hỏi:
"Anh lại muốn làm gì ?"
"Duy trì", chữ này thật sự là rất có thể khiến cho người ta mơ tưởng viển vông rồi. Choi San nhịn không được liền chạm cậu một cái:
"Có thể làm gì ??? Yêu em chứ sao."
Khụ, thượng đế làm chứng, anh thật ra là rất nghiêm chỉnh, chính là vừa đụng đến bà xã liền không nhịn được.
Có lẽ mỗi người đàn ông đều là như vậy, không quản anh ta ở bên ngoài thế nào, hô phong hoán vũ quát ra lửa ra sao, đến trong nhà, ôm bà xã, đều là cùng một dạng.
Wooyoung bấu nhẹ anh một cái, đại thần trên người bắp thịt rắn chắc, bấu chỗ khác không đau, nhưng là bên hông...
Wooyoung từ trước đến giờ đều bấu một cách chính xác. Choi San khàn một tiếng, giả bộ đáng thương đi chạm nhẹ mặt Wooyoung:
"Mềm mại bảo bối ngoan... Ngày mai bồi ông xã đi làm có được hay không ?"
Thấy Wooyoung cũng không nhớ sẽ phải nói không, vội vàng động, tránh cậu cự tuyệt.
Wooyoung bị đụng phải hỗn loạn, cũng không biết người đàn ông đang nói gì, mơ mơ màng màng, cuối cùng vẫn bị dụ dỗ đồng ý.
Làm hai lần, San đại thần càng đánh càng hăng, Wooyoung phía dưới cũng sưng lên, anh còn chưa đủ, vừa định lần nữa vác súng ra trận, một hồi tiếng khóc vang dội đột nhiên truyền đến.
Wooyoung còn đang chóng mặt, vừa nghe đến tiếng khóc, cả người rùng mình một cái, lập tức tỉnh, đẩy Choi San ra tính phải đứng lên.
Nhưng là cậu đánh giá cao mình, bị làm bủn rủn hai chân, không cẩn thận thiếu chút nữa quỳ đến trên mặt đất, thật may là Choi San nhanh chóng đỡ được cậu.
Bọn họ đều đem con trai quên mất ! Wooyoung vừa nhìn thời gian, cũng ba giờ rưỡi chiều rồi, hai người làm hơn hai giờ !
Thời gian San bảo bảo ngủ trưa đều đã qua ! Nhưng cậu càng nhanh càng không đứng nổi, chỉ cảm thấy đùi mềm cùng xương sống thắt lưng đều không có sức.
Choi San ôm hông của cậu, nhìn cậu một lượt nói:
"Không có chuyện gì."
Không có việc gì cái đầu anh á!
"Anh nhanh đi ôm con, nhanh đi nhanh đi !"
Phía dưới anh còn cứng rắn đây a ! Cậu cứ như vậy để cho anh đi ?
Choi San oán niệm nhìn cậu một cái, cậu cái gì cũng không quan tâm, giữa hai chân thậm chí vẫn còn chảy tinh dịch trắng sữa, trên người càng đầy dấu hôn, cũng đều như vậy, cậu suy nghĩ cũng không suy nghĩ liền đuổi anh đi ôm con trai.
Anh... không ! Đem Wooyoung ôm vào trong ngực, nhờ tinh dịch trơn liền đi thẳng vào.
Wooyoung trừng lớn mắt, không thể tin được anh cư nhiên cầm thú như vậy. Nhưng đẩy anh ra không được, mắt cũng rất nhanh vì anh tiến công liền trở nên mơ màng, cái gì cũng không nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro