Chương 27
Cầu thang yên tĩnh, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Từ đỉnh đầu vang lên tiếng nói trầm thấp, âm cuối nghẹn ngào lộ rõ cảm xúc mâu thuẫn.
"Sao cậu không trả lời?"
Kim Thiện Vũ nhìn đôi mắt hồng hồng của Phác Thành Huấn, trong đầu xoay vòng như đường núi mười tám khúc, vẫn không hiểu rõ. Cậu thậm chí sợ hỏi thêm gì sẽ làm người này phát điên hơn.
Tên này rốt cuộc có biết hắn đang hỏi gì không?
Cuối cùng, Kim Thiện Vũ cũng không dám hỏi thêm. Trước mặt Phác Thành Huấn, sức lực của cậu bằng không, đành nghẹn ngào nói: "Tôi đã làm gì mà cậu bảo tôi lừa cậu?"
Mặt đau đến mức Kim Thiện Vũ muốn gạt tay Phác Thành Huấn ra, nhưng tay kia lại bị nắm chặt hơn. Bây giờ, cả hai tay của cậu đều bị giữ chặt.
"Vừa rồi cậu không nhìn thấy tôi."
"Sao lại không thấy cậu chứ?"
"Vừa rồi cậu cứ nhìn bọn họ."
Kim Thiện Vũ cảm thấy oan ức, đau đến dở khóc dở cười: "Phác Thành Huấn, cậu nói lý một chút được không? Vừa rồi rõ ràng tôi vẫn luôn nhìn cậu, chỉ là cậu không thấy thôi. Vừa rồi tôi nói gì, cậu nhớ không?"
"Luôn nhìn tôi?" Phác Thành Huấn bắt lấy từng từ, ánh mắt chằm chằm nhìn Kim Thiện Vũ.
"Mặt đau, buông tay." Kim Thiện Vũ nhịn không được nói.
Phác Thành Huấn nhận ra lòng bàn tay có chút ướt, ngay lập tức buông tay, phát hiện gương mặt Kim Thiện Vũ đỏ ửng, hiện rõ dấu vết ngón tay.
Mặt mày trắng hồng, chỉ cần nhéo thì sẽ đỏ.
Kim Thiện Vũ cảm thấy khó chịu, trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, khẩn trương đến mức miệng lưỡi khô khốc, liếm nhẹ môi, nâng tay ngăn lại lồng ngực của Phác Thành Huấn: "... Không thể giữ khoảng cách nói chuyện sao?"
"Tại sao phải giữ khoảng cách?" Phác Thành Huấn không chịu bị đẩy ra.
"Người ta nói, giữa người với người phải giữ khoảng cách xã giao." Kim Thiện Vũ cảm thấy càng ngày càng nóng, vốn dĩ Phác Thành Huấn đã nóng, lại như vậy càng làm cậu thấy sắp chín đến nơi rồi, ngực đau đến mức thở không nổi.
Nói xong, Kim Thiện Vũ ngồi xổm xuống, ý định trốn dưới khuỷu tay Phác Thành Huấn.
Ai ngờ, cả người bị kéo trở lại.
"Tại sao muốn trốn tôi?" Phác Thành Huấn thấy Kim Thiện Vũ muốn trốn, vươn tay ôm trở lại, nhìn cậu không ngẩng đầu lên: "Tôi nói sai gì sao?"
"Nhiều "tại sao" vậy!" Kim Thiện Vũ thật sự không nhịn được, ngẩng đầu trừng Phác Thành Huấn, âm thanh cãi nhau nghẹn ngào như muốn khóc.
"Tôi thẹn thùng không được sao!!!"
Câu này mang theo tiếng khóc, vang lên rõ ràng trong cầu thang, như là đưa ra đáp án cho mọi câu hỏi.
Kim Thiện Vũ nhận ra mình nói quá lớn, tim đập nhanh hơn, ngực phập phồng, đầu choáng váng, đầu gối mềm nhũn, cả người ngồi xổm xuống.
Không kịp phản ứng, đã bị ôm lên.
Hoàng hôn đã tắt, hành lang trở nên tối tăm, đèn cảm ứng lóe lên rồi tắt. Ở lối thoát an toàn, hai bóng người lẫn vào bóng tối, chỉ có thể thấy hai đôi giày chứng minh có hai người.
"Chỉ là thẹn thùng sao?"
"Vì thẹn thùng mà cậu không nói với họ là cậu thích tôi?"
Phác Thành Huấn cảm thấy thân thể Kim Thiện Vũ mềm nhũn, tay ôm lấy eo cậu, để cậu dựa vào tường. Hắn biết Kim Thiện Vũ dễ dàng thiếu khí dẫn đến choáng váng, nhưng không ngờ lại vì thẹn thùng mà tức giận.
Nguyên do chỉ là thẹn thùng.
"... Buông tay." Kim Thiện Vũ cúi đầu, giọng thấp.
Phác Thành Huấn nghe thấy sự thay đổi trong giọng nói của Kim Thiện Vũ, cúi đầu nhìn cậu, thấy đôi mắt đỏ hoe, cổ họng lăn lộn: "Sao vậy?"
"Tôi bảo cậu buông tay." Kim Thiện Vũ tức giận, môi run rẩy, nói lại một lần.
Khinh người quá đáng.
Mặc dù thường ngày có vẻ nhút nhát và yếu đuối, nhưng cậu cũng có khả năng tức giận và nổi giận một cách mạnh mẽ nếu bị ép quá mức. Cậu học hỏi rất nhanh, chỉ cần thấy Phác Thành Huấn nổi giận, cậu cũng có thể học theo tương tự.
"Nhưng cậu đứng không vững."
"Cậu quản tôi đứng không vững làm gì." Kim Thiện Vũ cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Phác Thành Huấn.
Phác Thành Huấn bị cái trừng mắt không chút sát thương này ma xui quỷ thế nào mà mềm lòng buông tay, ánh mắt hơi nhíu, thu lại hai tay.
Kết quả chính là mông Kim Thiện Vũ chạm đất, ngồi ở trên sàn nhà.
"......"
Không khí trầm mặc.
Thực sự tốt.
Kim Thiện Vũ cảm thấy ngã xuống như vậy nơi nào cũng đau, cậu cố nén cơn đau, chống tay đứng lên, nhưng khi đứng lên lại thấy tối sầm, cả người ngã về phía trước.
Phác Thành Huấn ôm lấy cậu, cúi đầu thấy sắc mặt Kim Thiện Vũ không tốt: "Còn muốn tự đứng sao?"
"..." Kim Thiện Vũ cảm thấy đầu ong ong, lắc đầu.
Thân thể này thật vô dụng.
Không biết trước kia kiêu ngạo ương ngạnh thế nào.
Cãi nhau cũng không được, lớn tiếng cũng không, thay đổi tâm trạng nhanh đều thở dốc. Đây không phải Lâm Đại Ngọc thì là gì.
*Lâm Đại Ngọc: ý chỉ sự yếu đuốiPhác Thành Huấn thấy bộ dáng này, đã biết đáp án, nguyên do chỉ là thẹn thùng.
Là thẹn thùng mới không nói mà thôi.
Hắn nắm lấy tay Kim Thiện Vũ, hơi cúi xuống, xoay người lại chậm rãi ngồi xổm, ôm lấy chân cậu, dễ dàng cõng cậu, một tay cầm lấy cặp sách, tay còn lại vững vàng mà nâng lấy mông Kim Thiện Vũ.
Chỉ là khi chạm vào vết thương trên lưng, hắn hơi nhíu mày.
Kim Thiện Vũ hoảng sợ, nhanh chóng ôm lấy cổ Phác Thành Huấn nói: "Không cần cõng tôi."
Phác Thành Huấn cõng Kim Thiện Vũ xuống lầu: "Đợi khi chân cậu không còn mềm nữa thì có thể ở đây qua đêm."
"Cậu khinh thường tôi."
"Thiếu gia, làm sao tôi dám khinh thường cậu chứ."
"Ngữ khí của cậu rõ ràng là khinh thường tôi." Kim Thiện Vũ bĩu môi, cảm thấy chóng mặt, nhưng vẫn để hắn cõng mà không nói gì, cúi đầu dựa vào vai rộng của Phác Thành Huấn, hồi lâu mới nhỏ giọng gọi: "Phác Thành Huấn."
Mái tóc mềm mại cọ qua cổ, đầu dựa vào vai hắn, khiến hắn hơi cứng người.
"Sao vậy?"
"Tôi chóng mặt, cho tôi mượn vai cậu dựa một chút được không?"
Giọng nói nhỏ nhẹ, cuối cùng mềm mại, khác hẳn với giọng nói tức giận và dậm chân khóc nức nở vừa nãy.
Lại hoàn toàn khác với Kim Thiện Vũ trước kia.
Một người kiêu ngạo, bướng bỉnh, không tôn trọng người khác.
Một người... dù có giận cũng không có chút sức sát thương nào.
Tình yêu thật sự có thể khiến người ta thay đổi đến vậy sao? Tình yêu thực sự có sức mạnh lớn như vậy sao?
Là vì thích hắn nên mới thay đổi nhiều đến vậy sao.
Là vì hắn mà Kim Thiện Vũ trở nên ngoan ngoãn như vậy à.
Lúc 6 giờ hơn, khuôn viên trường cơ bản không còn học sinh, nhạc cũng tắt, xung quanh rất yên tĩnh.
Hình bóng cao lớn cõng thiếu niên vững vàng bước xuống cầu thang, đi qua con đường nhỏ giữa bãi cỏ tiến về hướng cổng trường.
"Phác Thành Huấn."
"Ừ."
Khi màn đêm buông xuống, gió nhẹ thổi qua, như thể có thể hình dung ra một bức tranh thanh xuân trong trường học.
Phác Thành Huấn nghĩ thầm, người này lại muốn nói gì với mình nữa đây, có khi nào muốn lén thông báo gì không?
Kim Thiện Vũ dựa vào vai Phác Thành Huấn, còn có thể ngửi thấy mùi thuốc trên lưng hắn, cậu rất thích mùi này, cúi đầu nói: "Chuyện vừa rồi coi như xong, về sau đừng như vậy, cảm ơn cậu đã cõng tôi, đêm nay tôi sẽ dạy bù cho cậu."
Người này bản chất không phải là xấu, chỉ là thiếu tình thương, dù sao đi nữa, khoan dung hơn một chút cũng không sao.
Còn phải khen nhiều hơn nữa.
Biết đâu có thể nuôi dưỡng được tính cách tốt hơn, giống như chị cậu chiều chuộng cậu vậy.
- -- em trai ngoan như vậy, thực sự là bảo bối của chị, chỉ cần em đối xử tốt với chị, thì chị chắc chắn sẽ yêu thương em nhất, chồng chị cũng không được chị cưng chiều như em đâu.
Phác Thành Huấn: "..." Hắn không cần dạy bù: "Cậu còn chưa mặc váy cho tôi xem."
Kim Thiện Vũ nghe thấy hắn lại bắt đầu kiên quyết về chuyện mặc váy, có vẻ người này thích xem con trai mặc váy, nếu dễ dàng chiều theo như vậy thì sao thỏa mãn được hắn chứ.
Có khi sợ Phác Thành Huấn nhưng cũng không thể tỏ ra quá hiền lành, không thể cứ nói là phải mặc.
Cậu ôm cổ Phác Thành Huấn, nhỏ giọng nói: "Cậu muốn tôi mặc thì tôi sẽ mặc sao, tôi không mặc đâu."
Giọng nói vừa dứt đã cảm thấy tay Phác Thành Huấn nắm chặt hơn, phần cơ ở lưng hắn căng chặt, đồng thời cũng chạm vào ngực cậu, như cảnh cáo hắn đang không vui.
"Nếu lần này cậu thi đứng trong năm hạng đầu, tất cả môn đều trên bốn điểm, tôi sẽ khen thưởng cho cậu."
Phác Thành Huấn nhíu mày, khen thưởng gì chứ, rõ ràng buổi sáng đã nên mặc rồi.
Kim Thiện Vũ lại ghé sát vào tai Phác Thành Huấn: "Cậu thi tốt tôi sẽ khen thưởng, mặc váy cho cậu xem được không?"
Xếp trong năm hạng đầu và tất cả môn trên bốn điểm đối với Phác Thành Huấn mà nói là khá khó, có khi thi không được đâu.
Giọng nói thanh thoát, nhẹ nhàng như đang dụ dỗ.
Trực tiếp biến việc vốn dĩ dễ dàng thành yêu cầu có điều kiện mới có thể nhận được khen thưởng.
Phác Thành Huấn cũng không hiểu tại sao mình lại đồng ý, như bị ma xui quỷ khiến mà đáp lại "ừm", đến khi nhận ra thì đã nói rồi.
"Vậy nói như vậy là đã quyết định rồi nhé."
Kim Thiện Vũ nhìn thấy vết thương, cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở vết bầm trên khóe môi Phác Thành Huấn, đưa tay chạm vào: "Chỗ này còn đau không?"
Phác Thành Huấn bị chạm nhẹ, cảm giác tê dại lan xuống cánh tay, hắn cau mày né tránh.
Thật là, tưởng hắn thích hay sao mà lại động chạm như vậy.
"Đau lắm phải không, thật xin lỗi." Kim Thiện Vũ thấy Phác Thành Huấn né tránh, nghĩ là hắn đau, lập tức có chút áy náy: "Đợi lát nữa về nhà tôi sẽ thoa thuốc cho cậu, hôm nay may không có tiết thể dục, cậu sẽ không cần chạy lung tung, bác sĩ nói cậu có thể bị chóng mặt, bây giờ có chóng mặt hay đau đầu không..."
Thiếu niên nằm trên lưng, giọng nói nhẹ nhàng, tiếng lải nhải kéo dài, hòa vào cơn gió đầu hạ, dừng lại bên tai như hơi thở nóng rực.
Như kích thích nhịp tim đập mạnh.
"Kim Thiện Vũ."
Sắp ra đến cổng trường.
"Ừ?"
"Vừa rồi cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi."
"Câu hỏi nào?""Cậu thích tôi nhất đúng không?"
Kim Thiện Vũ lại nghe thấy từ "nhất", nhớ lại người này vừa rồi đột nhiên nổi giận, suy nghĩ một lát, hít sâu, lấy hết can đảm hỏi: "Tại sao cậu lại quan tâm đến điều đó? Cậu thật sự quan tâm đến câu trả lời của tôi sao?"
Cậu nghĩ, là so với ba người họ sao?
"Ai quan tâm đến câu trả lời của cậu chứ."
Kim Thiện Vũ không nghe ra sự hoảng loạn trong giọng nói của Phác Thành Huấn: "Dù sao cậu cũng không cần so với ba người kia, trong lòng tôi chắc chắn cậu là người tốt nhất, nếu nhất định phải so với ba người họ, thì tôi chắc chắn cũng thích nhất là cậu."
Không thể so sánh được, nếu cậu đã trở thành "Kim Thiện Vũ", cậu biết quỹ đạo cuộc đời "Kim Thiện Vũ" trong tương lai, để tránh thảm kịch chết đi như vậy, cậu chính là phải cứu vớt Phác Thành Huấn, đối xử với hắn tốt nhất, tốt nhất, tốt nhất.
Ừ, chắc là phải nói như vậy, nói vậy khẳng định là không sai đi!
Mình đúng là đứa trẻ thông minh, lanh lợi.
Trời đã tối, ai đó không kiềm chế được nụ cười trên khóe môi.
Thoạt nhìn dễ lừa hơn ai hết.
Đến cổng trường, tài xế thấy bọn họ đi ra, chậm rãi mở cửa xe, thấy Phác Thành Huấn cõng thiếu gia nhà mình, lập tức từ ghế lái xuống.
"Sao vậy, thiếu gia cậu đây là --"
Kim Thiện Vũ lập tức ngẩng đầu, thấy tài xế lo lắng chạy xuống, cậu vội xua tay: "Không sao không sao, cháu vừa rồi chỉ hơi chóng mặt, nên Phác Thành Huấn cõng cháu một chút thôi."
Nói xong vỗ vỗ vai Phác Thành Huấn, nhỏ giọng nói "thả tôi xuống đi".
Phác Thành Huấn dừng bước, cúi lưng thả Kim Thiện Vũ xuống.
Kim Thiện Vũ chân vừa chạm đất, định đi về phía xe, thì bị Phác Thành Huấn bất ngờ ôm ngang người, sợ hãi hét lên: "...... Làm, làm gì vậy?"
"Sợ chân cậu lại mềm." Phác Thành Huấn vững vàng ôm người, đi về phía xe, mới đặt Kim Thiện Vũ xuống ghế ngồi, sau đó hắn mới cúi người lên xe.
Tài xế thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, trở lại ghế lái.
Cửa xe từ từ đóng lại, xe vững vàng chạy về biệt thự Kim gia.
Lúc này bên trong xe, không khí có chút yên tĩnh.
Xe không nhỏ, giống như một căn hộ một phòng nhỏ, lên xe là hàng ghế dài, bên cạnh còn có quầy bar, vì không gian rộng, khi yên tĩnh lại có vẻ trống trải.
Kim Thiện Vũ thấy Phác Thành Huấn tựa lưng vào ghế, nhắm mắt, không biết hắn đang nghỉ ngơi hay không thoải mái, tiến lại gần nhìn, nhỏ giọng gọi:"Này."
Ai ngờ Phác Thành Huấn đột nhiên mở mắt ra.
"!" Kim Thiện Vũ bị hoảng sợ, ngồi trở lại chỗ.
Phác Thành Huấn thấy Kim Thiện Vũ có vẻ bị dọa: "Không phải cậu làm tôi sợ sao, sao lại chính cậu lại bị dọa rồi."
Kim Thiện Vũ lập tức có chút xấu hổ, cúi đầu, ngượng ngùng cười: "Tôi không biết cậu đang nghỉ ngơi hay không thoải mái, muốn hỏi thăm cậu."
"Đang nghỉ ngơi." Phác Thành Huấn nhìn Kim Thiện Vũ ngồi trên ghế đối diện.
Kim Thiện Vũ hiểu ra, cậu nâng đầu, đối diện ánh mắt Phác Thành Huấn: "Nếu lần này cậu thi tốt, tôi sẽ thưởng cho cậu một phần quà được không?"
Nam sinh ở tuổi này chắc chắn thích khen thưởng, như cậu lúc học cấp ba, chị cậu cũng vậy, dùng phần thưởng để khích lệ.
Phác Thành Huấn nghe thấy chữ "khen thưởng", cảm thấy lạ lẫm, từ vừa rồi nghe được,đến bây giờ lại một lần nữa nghe thấy.
Đối với hắn mà nói, từ nhỏ đến lớn không có cái gọi là khen thưởng, dù thi tốt thế nào ba hắn cũng không thực sự quan tâm, ngược lại với Kim Thiện Vũ, từ nhỏ chỉ cần ăn nhiều cũng được khen, làm các loại việc không thể tưởng tượng được cũng đều được khen.
Còn với hắn, không có gì, mỗi lần nói với ba là Kim Thiện Vũ bắt nạt, ba hắn chỉ bảo nhẫn nhịn, chưa bao giờ quan tâm hắn có ủy khuất hay không, có khó chịu hay không.
"Cậu muốn gì."
"Tôi sẽ cho cậu."
Bên trong xe ánh đèn sáng tỏ, gương mặt nhiều thịt tròn trịa, đôi mắt trong sáng như pha lê.
Phác Thành Huấn ánh mắt lướt qua môi Kim Thiện Vũ, nhìn lên khuôn mặt, thấy cậu như rất mong chờ được khen ngợi, cảm giác hưng phấn dâng trào.
"Cái gì cũng được sao?" Hắn hỏi.
Chưa bao giờ mong chờ khen thưởng, lần này lại có chút hứng thú.
Vừa rồi là váy, giờ hắn lại có thể đòi cái gì từ Kim Thiện Vũ? Cái gì cũng được sao?
Kim Thiện Vũ nghiêng đầu suy nghĩ: "Ừ... Nếu thi được trong năm hạng đầu, và tất cả môn đều trên 4 điểm."
"Nếu tất cả môn đều trên 4 điểm, cái gì cũng được sao?"
"Tất nhiên được." Kim Thiện Vũ gần như không suy nghĩ mà đáp lại, sau đó nhận ra ánh mắt sâu thẳm của Phác Thành Huấn, bỗng cảm thấy căng thẳng: "Nhưng không được vi phạm pháp luật và đạo đức."
Phác Thành Huấn cúi đầu cười: "Được, vậy tôi sẽ cố gắng."
Kim Thiện Vũ: "......"
Sao cảm thấy người này còn rất hưng phấn.
Nhưng mà đòi khen thưởng như vậy, chắc không đến mức vi phạm pháp luật và đạo đức đâu ha?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro