Chương 56
"Nước hoa của anh hôi quá." Kim Thiện Vũ bóp mũi, nhíu mày lại nói một lần nữa.
Phác Thành Huấn không ngờ rằng mình đã tỉ mỉ chuẩn bị suốt hai giờ, chỉ một chút nước hoa đã bị phủ nhận toàn bộ.
Hắn thấy Kim Thiện Vũ lui ra phía sau hai bước, biết cậu không thích thì cởi bỏ cúc áo, tháo áo vest ra, đi đến bên thùng rác và ném áo khoác vào.
Kim Thiện Vũ: "......"
Trợ lý Lý Kha: "......?"
Một bảo vệ bên cạnh: "???" Đó là bộ vest Kiton, mấy chục vạn nói ném là ném sao???
"Em không thích thì tôi sẽ vứt." Phác Thành Huấn thấy Kim Thiện Vũ vẫn bóp mũi, tâm tình không vui: "Tôi không xịt nhiều đâu, chỉ xịt một chút ở ngoài áo thôi, còn có mùi sao? Nếu em thấy còn mùi thì tôi --"
"Không có!" Kim Thiện Vũ sợ hắn sẽ cởi cả áo sơ mi, cậu tin người này làm được chuyện đó, buông tay rồi khó hiểu nhìn hắn.
Phác Thành Huấn thấy Kim Thiện Vũ bóp mũi đến đỏ cả lên, giơ tay định sờ, nhưng bị văn kiện chặn lại, cau mày không vui.
"Phác tổng, tôi đã mang bản tóm tắt tới, chúng ta có thể xem xét để xem có chỗ nào cần sửa không." Kim Thiện Vũ nhanh tay giơ túi văn kiện lên, vừa lúc chặn được cái tay của Phác Thành Huấn.
Thầm nghĩ người này thật không giữ quy củ chút nào.
Đúng là đồ háo sắc!!
Phác Thành Huấn thuận tay cầm lấy túi văn kiện từ tay cậu: "Được, để tôi giúp em cầm."
Kim Thiện Vũ: "??" Cậu sửng sốt một chút, muốn lấy lại nhưng phát hiện văn kiện đã bị lấy đi, có chút phẫn nộ, nhưng ngại đây là nơi công cộng, chỉ có thể giữ bình tĩnh, cười nói: "Vậy cảm ơn Phác tổng."
Phác Thành Huấn thấy nụ cười trên mặt cậu, một chút cũng không xinh đẹp: "Không muốn cười thì đừng cười, trước mặt tôi không muốn cười thì không cần cười."
Kim Thiện Vũ: "......" Thật tức giận, cậu thật sự tức giận.
Cùng anh thân thiết lắm hay sao?
Lý Kha nhìn chằm chằm vào gương mặt của Kim Thiện Vũ, càng nhìn càng thấy quen mắt, trợ lý Kim này...... Tại sao lại giống cô gái trong khung ảnh trên bàn của Phác tổng vậy?
Cậu ta khẳng định không nhìn lầm.
Song sinh ư?
Nhưng không đúng, không khí giữa hai người bọn họ rất vi diệu, rất ái muội nha!!
Kim Thiện Vũ theo Phác Thành Huấn vào phòng họp, nghĩ rằng trong trường hợp chính thức như này, còn có cả đoàn theo, chắc sẽ không làm bậy, cuộc họp chuẩn bị thị trường cũng không phải việc nhỏ, sẽ không tùy tiện như vậy...... Đúng không.
Phòng họp dài, các ghế tạm thời sắp xếp theo quy cách đơn giản, duy nhất một chỗ có vẻ khác biệt.
Ghế đó có ly nước hình mèo dễ thương, có bánh ngọt và gối tựa hình mèo.
Trên ghế còn ghi:
【Adrian, QIESONG】
Các ghế khác đều là ghế họp tiêu chuẩn, chỉ có vị trí này như chuẩn bị cho buổi trà chiều.
Rất quá đáng.
Kim Thiện Vũ đứng ở cửa, hít sâu quay mặt đi, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Không muốn đi vào.
Thật sự là bệnh mà.
"Đây là tôi chuẩn bị cho em." Phác Thành Huấn hơi cúi lưng, cánh tay chạm vào vai Kim Thiện Vũ, chỉ vào vị trí có gối tựa hình mèo: "Sáng nay tôi đã nấu cháo kê bí đỏ cho em, vẫn còn nóng, lát nữa em có thể uống trước, tôi lo lắng hội nghị lần này quá dài nên em sẽ đói, nên có điểm tâm cho em ăn."
Kim Thiện Vũ nhận thấy người này tới gần, theo bản năng né tránh.
Cậu nhíu mày: "Tôi không cần, dẹp hết đi, hôm nay là ngày chính thức, tôi hy vọng anh có thể tôn trọng tôi."
Ai lại tổ chức họp như thế này, làm cho hoa hòe loè loẹt, hắn không biết xấu hổ sao?
Đầu óc người này rốt cuộc cấu tạo thế nào, sợ không phải là bị "Kim Thiện Vũ" trước đây kích thích hỏng rồi chứ.
Phác Thành Huấn mặt lộ vẻ nghi ngờ, rũ mắt dò hỏi: "Em không thích sao?"
Kim Thiện Vũ không muốn nói nhiều, đi đến ghế của mình, cầm ghế, di chuyển đến chỗ trống không có ghế khác, để tránh tình huống xấu nhất còn nhìn về phía Lý Kha: "Trợ lý Lý, chỗ này lát nữa có người ngồi không?"
Trợ lý Lý vốn định lắc đầu, ngay lập tức thấy mặt Phác tổng đen như than, cậu ta đâu dám lắc đầu.
Kim Thiện Vũ nhìn đã biết đáp án, quyết đoán liền đặt ghế xuống.
Vị trí này cũng là khoảng cách xa nhất với Phác Thành Huấn.
Phác Thành Huấn: "......"
Chỉ chốc lát, các thành viên trong đoàn đã lần lượt tới.
Vào phòng họp, ai cũng thấy vị trí hoa hòe loè loẹt như buổi trà chiều đó, nhưng lại không có ghế họp, và vị trí này lại gần chỗ chủ tọa nhất. Họ chỉ tò mò nhìn vài lần, nhưng không ai hỏi gì nhiều.
Cuối cùng, Phác Thành Huấn ngồi ở vị trí chủ tọa với sắc mặt không mấy vui vẻ.
Cuộc họp nhanh chóng bắt đầu.
Một công ty muốn niêm yết cần phải có kế hoạch đưa ra thị trường, sau đó là ủy thác cho nơi giao dịch thích hợp, bao gồm cả luật sư, kiểm toán, đánh giá tài sản, cùng với giới thiệu thị trường và ngân hàng đầu tư bảo đảm.
Kim Thiện Vũ nhận lấy tài liệu từ trợ lý phân phát.
Trong đó bao gồm thông tin cơ bản về khoa dược phẩm, tài sản và chứng minh quan trọng, tình hình tài chính, kế hoạch phát triển và sắp xếp vốn của công ty.
Khoa dược phẩm không phải là doanh nghiệp đầu tiên cậu làm chứng để giới thiệu khi có chứng chỉ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu tham gia một dự án quy mô lớn như vậy.
Vì khoa dược phẩm được xây dựng trên cơ sở của tập đoàn Kim thị, một tập đoàn có gần 60 năm lịch sử, trải qua ba thế hệ người. Tất cả tài liệu đều tương đối hoàn chỉnh.
Nhưng làm về dược phẩm, muốn đáp ứng điều kiện niêm yết không phải dễ dàng.
Bởi vì thị trường chứng khoán Mỹ được công nhận là con đường khó nhất để các doanh nghiệp dược phẩm tiến vào thị trường hải ngoại.
Trừ phi có một loại thuốc đặc hiệu sáng tạo gây ấn tượng mạnh.
"Kể từ khi tiếp nhận khoa dược phẩm, tôi đã mạnh mẽ duy trì đội ngũ nghiên cứu tự phát triển dược phẩm giãn mạch, năm nay chúng tôi sẽ tung ra axit nitric muối, nitroglycerin, so với các dược phẩm cùng loại, nó có thể giảm đau thắt ngực trong thời gian ngắn hơn và có hiệu quả nhanh chóng."
Trước màn hình truyền thông, ánh đèn tập trung vào một người đàn ông cao lớn.
Áo vest và áo sơ mi đen khiến hắn trông trưởng thành và vững chãi, kính mắt gọng vàng trên mũi toát lên vẻ lạnh lùng. Giọng điệu nghiêm túc thể hiện sự thông minh, sắc bén khi hắn giải thích cho từng thành viên đoàn kiểm tra tài liệu về dược phẩm mới.
"Tỷ lệ phát bệnh tim trên toàn cầu chiếm 40% các loại bệnh, và đang tăng lên. Thống kê cho thấy một khi bệnh phát là rất nguy hiểm, vì vậy nâng cao hiệu quả dược phẩm trong thời gian cấp cứu là chìa khóa."
Phác Thành Huấn dùng ngón tay thao tác màn hình, trình bày số liệu, ánh mắt thường dừng lại ở người nào đó dưới khán đài, người không hề nhìn mình.
Kim Thiện Vũ đang lật xem tài liệu, đến một trang nào đó thì tay dừng lại giây lát.
Sau khi trở thành "Kim Thiện Vũ", cậu đã hiểu rõ các loại thuốc cần dùng, nhưng trên tài liệu này, khoa dược phẩm đang nghiên cứu phát triển các loại thuốc giãn mạch như axit nitric muối và nitroglycerin, rất rõ ràng là nhằm vào bệnh trạng hiện tại.
Dược phẩm sáng tạo này là mấu chốt cho lần niêm yết của khoa dược phẩm.
Nhưng tại sao lại là nitroglycerin?
... Kẻ điên này liệu có thật sự thích "Kim Thiện Vũ" đã từng khinh nhục mình không?
Hoàn toàn không biết rằng mọi biểu cảm của mình đều bị thu hết vào đáy mắt của người đối diện.
Phác Thành Huấn thu hồi ánh mắt, toàn bộ hành trình giữ tốc độ nói chuyện bình tĩnh, trật tự rõ ràng, và truyền đạt kế hoạch một cách chi tiết.
Thậm chí để đáp ứng điều kiện niêm yết, hắn còn hướng đến đoàn kiểm tra để giới thiệu nhu cầu.
"Trợ lý Kim, nếu cần thiết phải tái cấu trúc nghiệp vụ, tài sản, và cổ quyền của khoa dược phẩm, em có thể yên tâm thao tác, tôi sẽ nghe theo em, nhất định sẽ ủng hộ em để công việc này được tiến hành và hoàn thành suôn sẻ."
Kim Thiện Vũ ngước mắt lên từ tài liệu, đối diện với ánh mắt của Phác Thành Huấn, cảm xúc trong mắt hắn không chút che giấu. Cậu bình tĩnh đáp: "Không cần tái cấu trúc, cơ cấu của khoa dược phẩm đã rất hoàn chỉnh."
Phác Thành Huấn cười: "Được, tôi nghe theo em."
Kim Thiện Vũ: "......" Không thể nói chuyện nghiêm túc một lần sao?
Vì vậy, trong thời gian còn lại, cậu cùng các thành viên trong đoàn kiểm tra tiếp tục xem xét các yêu cầu bổ sung tài liệu cho lần niêm yết này.
Các thành viên đoàn kiểm tra chưa từng gặp một người trẻ tuổi đảm bảo niêm yết và đề cử như vậy. Họ vốn tưởng rằng năng lực của cậu có hạn, nhưng không ngờ kiến thức chuyên môn của cậu lại vững chắc và rất am hiểu nhiều lĩnh vực.
Không thể tin cạu chỉ mới 21 tuổi.
...
Cuộc thảo luận kéo dài gần ba giờ nhưng vẫn chưa xong, vì đây không phải là một quy mô nhỏ, ngoài việc cần kiểm tra toàn diện, còn phải tiếp thu ý kiến từ công chúng về các vấn đề hiện tại của khoa dược phẩm và điều chỉnh, giải quyết chúng.
Phải làm tốt nhất có thể mới có thể tiến vào bước tiếp theo.
Hiện tại vẫn đang ở giai đoạn đầu tiên.
Sau khi cuộc họp kết thúc.
"Báo cáo nghiên cứu này không biết liệu có thể nhanh chóng hoàn thiện hay không, nhưng tôi vẫn muốn nhờ anh xem qua một chút, dù sao trong lĩnh vực này anh là chuyên gia."
Kim Thiện Vũ vốn không muốn xem thêm tài liệu nào cùng với Phác Thành Huấn, nhưng thấy hắn nghiêm túc về công việc, cậu cũng nghiêm túc. Cậu cũng muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ đưa khoa dược phẩm niêm yết.
Dù sao nếu khoa dược phẩm thành công niêm yết, thì cậu sẽ càng có lợi thế để gia nhập vào Hồng Vũ chính thức.
Đó là nhiệm vụ sếp giao cho cậu.
Cậu muốn hoàn thành thật tốt.
Văn phòng tổng tài của tập đoàn Vũ Hoài chiếm khoảng nửa tầng lầu.
Họ dừng trước cửa văn phòng.
Phác Thành Huấn mở cửa văn phòng, nghiêng người, nhìn Kim Thiện Vũ mỉm cười: "Trợ lý Kim, mời vào."
Kim Thiện Vũ thực sự không muốn vào, cậu do dự nhìn Phác Thành Huấn: "Việc công xử lý theo việc công?"
Phác Thành Huấn nhướng mày: "Ừ, việc công xử lý theo việc công."
Lúc này Kim Thiện Vũ mới bước vào.
Nhưng khi bước vào văn phòng, cậu thấy trên bàn làm việc có một vật rất rõ ràng, là một khung ảnh A4 hướng về phía cửa, trong khung ảnh là một "cô gái" mặc váy hồng nhạt, ngồi trên giường.
Thon thả, dễ dàng ôm trọn vòng eo, đôi mắt đỏ hoe.
Hình ảnh này đối diện với cửa, như trêu đùa ai đó.
Kim Thiện Vũ ngay lập tức cứng đờ.
"Cạch", cửa khóa.
Kim Thiện Vũ quay đầu ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng đã bị ôm vào lòng từ phía sau, bàn tay to nắm lấy cằm cậu, ép cậu nhìn vào khung ảnh trên bàn, cưỡng ép nhớ lại sự xấu hổ ba năm trước.
"Trong văn phòng công việc là việc công."
Một tiếng cười nhẹ vang lên từ đỉnh đầu.
Phác Thành Huấn cúi xuống, đặt cằm lên vai gầy của Kim Thiện Vũ, cảm nhận được cậu tức giận đến run rẩy: "Trong văn phòng của tôi, chỉ có hai người chúng ta, vậy nên việc tư sẽ là việc tư."
"Phác Thành Huấn!!" Kim Thiện Vũ tức giận dậm chân, quay mặt đi không nhìn khung ảnh, muốn thoát khỏi.
Phác Thành Huấn dùng khuỷu tay mạnh mẽ ôm chặt, không để cậu thoát ra: "Em nói em không phải "Kim Thiện Vũ", được, vậy tôi hiện tại sẽ quên, em không phải "Kim Thiện Vũ".
Kim Thiện Vũ thở hổn hển, đầy dấu chấm hỏi trong đầu, vậy thì sao?
"Tôi coi như em không phải người đã từng làm khó tôi, em giận tôi vì những gì tôi đã làm trước đây, vậy tôi hiện tại xin lỗi chính thức với em."
Kim Thiện Vũ: "......?"
Phác Thành Huấn cúi đầu, trong mắt là sự cố chấp mê luyến mà chính hắn cũng không nhận ra.
Hắn kề sát cái tai trắng nõn của Kim Thiện Vũ, như một người quyền cao chức trọng cúi đầu vì tình yêu, giọng hạ thấp cầu khẩn: "Kim Thiện Vũ, để tôi dỗ em được không?"
"Em đừng không để ý tới tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro