Phiên ngoại 1

"Bé con, mẹ nghe nói con sắp đi Hồng Kông sao, có muốn về nhà một chuyến không? Mẹ nhớ con lắm." mẹ Kim nhìn vào mà hình đang video call với Kim Thiện Vũ, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

Kim Thiện Vũ không ngờ rằng mẹ lại gọi video cho mình, dạo gần đây cậu đã cố gắng giữ khoảng cách để tránh làm Phác Thành Huấn không vui.

Một lý do khác là cậu không muốn vì chuyện này mà khiến Phác Thành Huấn bị bỏ rơi.

Kim gia nợ Phác Thành Huấn, vì vậy việc đối xử tốt với Phác Thành Huấn là điều cần thiết.

Vì vậy, khi nhận cuộc gọi, cậu liếc mắt về phía Phác Thành Huấn.

"Thành Huấn, là --" Kim Thiện Vũ đang định nói gì đó thì Phác Thành Huấn đã cầm lấy điện thoại.

Phác Thành Huấn cầm điện thoại, nhìn người phụ nữ trung niên ở đầu dây bên kia, biểu hiện lạnh nhạt: "Mẹ, con không tin rằng mấy năm qua mẹ không nhận ra rằng tại sao Kim Thiện Vũ lại ít liên lạc với mọi người. Đó là vì em ấy không muốn con cảm thấy bị bỏ rơi, khi đứa con ruột đã trở về nhà mà lại chỉ quan tâm đến con nuôi, ngay cả em ấy cũng biết con sẽ đau lòng, còn mẹ vẫn như vậy, nếu như vậy thì con không cần các người, khỏi phải làm con thêm ngột ngạt."

Mẹ Kim rõ ràng không còn là người phụ nữ mạnh mẽ của mấy năm trước, cả ngày chỉ nhớ con mà lòng nặng trĩu, khi nhìn thấy Phác Thành Huấn trên video, biểu hiện của bà trở nên ảm đạm, cảm giác tội lỗi trỗi dậy:

"Thành Huấn, đừng nói những lời cảm tính như vậy, ba con đã công nhận con trước bao nhiêu người, con giờ đây là con của nhà họ Kim, chỉ cần con đổi họ, chúng ta sẽ mãi là một gia đình, Kim Thiện Vũ cũng là anh của con."

Kim Thiện Vũ: "......" Cậu đứng ở mép giường, nhìn thấy sắc mặt của Phác Thành Huấn đã chìm xuống đáy vực, rõ ràng là đang tức giận, cậu không thể không vươn tay kéo tay áo của hắn, khẽ nói bằng khẩu hình miệng "đừng giận".

Phác Thành Huấn hít sâu một hơi, nắm lấy bàn tay nóng hổi của Kim Thiện Vũ, lòng bàn tay của cậu vẫn nóng, vốn dĩ cậu đang sốt và chưa nghỉ ngơi đủ, lại còn bị một cuộc video call đánh thức.

Càng nghĩ, tâm trạng của hắn càng thêm khó chịu.

Kim Thiện Vũ nhận ra tình hình không ổn, cậu lật chăn đứng dậy, lấy điện thoại từ tay Phác Thành Huấn, nhẹ nhàng kéo tay hắn, rồi nói với mẹ qua video: "Con không phải là anh của Phác Thành Huấn, chúng con đang yêu nhau."

Khuôn mặt tối đen của Phác Thành Huấn ngay lập tức thay đổi, như thể hắn bị mê hoặc, đôi môi khẽ mím lại, cúi đầu, khó khăn lắm mới kìm nén được nụ cười.

Trong khi đó, người tức giận không phải là mẹ Kim mà là ba Kim.

Ba Kim đứng nghe lén bên cạnh, khi nghe câu nói đó, ông không thể ngồi yên được nữa, giận dữ giật lấy điện thoại, nhìn đứa con trai mà mấy năm nay không chịu về nhà: "Kim Thiện Vũ, ba đã nói bao nhiêu lần, con và Phác Thành Huấn tuyệt đối không thể yêu nhau, con thật sự muốn làm mẹ con và ba tức chết sao, chúng ta nuôi con lớn mà con báo đáp như vậy sao?!! Đúng là đứa con bất hiếu, đồ vô ơn!!!"

Kim Thiện Vũ quyết định không để Phác Thành Huấn chịu thêm bất kỳ ấm ức nào, dù cho có bị coi là điên cũng được, không quan tâm nữa, cậu nhìn thẳng vào video nói với ba Kim: "Hai người chưa bao giờ cảm thấy điều gì kỳ lạ sao? Làm sao mà Kim Thiện Vũ được nuôi lớn bởi hai người lại có thể cùng lúc nhận được thư mời nhập học từ Harvard và Cambridge? Con nghĩ đây là vấn đề mà hai người nên có tiếng nói."

Phác Thành Huấn lo rằng Kim Thiện Vũ sẽ đứng mệt, hắn ngồi xuống mép giường, sau đó kéo Kim Thiện Vũ ngồi lên đùi mình, để cậu dựa vào ngực, còn dùng tay giữ điện thoại như một cái giá đỡ.

Cảnh tượng này khiến ba Kim thấy thái dương mình nhói lên, ông tức giận, nhưng lời nói của Kim Thiện Vũ lại khiến ông im lặng.

Nói đến chuyện này, không thể không nghi ngờ như đang nằm mơ.

Đứa con kiêu căng và tùy hứng của mình, từ nhỏ đã không học vấn không nghề nghiệp, ông và mẹ nó đều biết, nhưng từ khi nó bị chết đuối tỉnh lại, dường như đã thay đổi hoàn toàn, trở nên ngoan ngoãn, lịch sự, thông minh hơn.

Là ba mẹ, làm sao họ không nhận ra điều này, nhưng họ cũng không biết phải nghi ngờ như thế nào, làm sao mà một đứa trẻ có thể từ học kém mà nhảy lên học giỏi đứng đầu lớp chỉ trong chưa đầy nửa năm, thật là khó tin.

Bao gồm cả việc tập đoàn Kim thị tiến vào lĩnh vực công nghệ cao, cũng là nhờ nghe theo lời Kim Thiện Vũ mà mua một lượng lớn chip, khiến tập đoàn Kim thị bắt kịp xu hướng công nghệ cao.

Nhưng tại sao khi đó lại nghe lời, nghĩ lại mới thấy như bị thằng nhóc này lừa, từ việc bắt đầu mượn số tiền kia, nó lại thực sự thuyết phục họ, nhiều năm trôi qua, thực tế đã chứng minh con đường công nghệ mà Kim thị tập đoàn đi là đúng.

Đến bây giờ, qua các mối quan hệ và internet đều có thể thấy tên Kim Thiện Vũ, đứa trẻ này hoàn toàn không còn giống với tính cách ngỗ nghịch hồi nhỏ.

Rõ ràng giống như một đại thiếu gia được nuôi dạy theo quy củ từ nhỏ, được giáo dục tốt.

Không giống như đứa trẻ hỗn láo mà họ đã nuôi lớn.

Nhưng hình dáng rõ ràng giống hệt đứa con hỗn láo của họ, ngay cả thân thể cũng yếu kém như vậy.

Kim Thiện Vũ thuận theo dựa vào lòng ngực của Phác Thành Huấn, bình tĩnh nói: "Con có thể nói sự thật với hai người, con không phải là Kim Thiện Vũ mà hai người đã nuôi lớn, đứa con vô ơn, bất hiếu đó đã chết trong trận đuối nước bốn năm trước, vì không biết tự lượng sức mình, ông trời cũng không chịu nổi, một người như vậy thật sự không đáng tồn tại, làm sao cậu ta có tư cách bắt nạt Phác Thành Huấn chứ?"

Nói xong câu cuối cùng, giọng cậu còn có chút tức giận.

Nghĩ về những tủi thân mà Phác Thành Huấn đã từng phải chịu đựng, khi nhắc lại những chuyện cũ, bây giờ Kim Thiện Vũ mới cảm thấy tức giận. Nỗi đau lòng lúc này không giống như cảm giác mà cậu đã từng trải qua khi nghe kể về chuyện đó.

Cậu nghĩ đến việc Phác Thành Huấn, người mà cậu yêu thương, đã từng bị đối xử tồi tệ như một con chó thì hận không thể kéo "Kim Thiện Vũ" kia ra để đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.

Nhìn thấy ba Kim trong video đang trầm mặc, sắc mặt đầy khó coi, Kim Thiện Vũ tiếp tục: "Con không biết các người có từng nghe qua chuyện này hay không, hoặc có thể đã nghe mà lại vờ như không biết."

"Khi trời âm u, lạnh lẽo như thế, đã có người ném giày của Phác Thành Huấn xuống sông và bắt anh ấy phải nhặt. Họ xé nát bài tập đã viết xong của anh ấy, cắt rách đồng phục của anh ấy và bắt anh ấy quỳ gối liếm giày trước mặt toàn bộ bạn học, làm nhục anh ấy trước mọi người. Người nuôi dưỡng anh ấy cũng không phải là người tốt, thà bảo vệ cái tên khốn kiếp đó mà để cho một đứa trẻ tốt bụng như vậy phải chịu đựng. Họ nghĩ chỉ cần nhịn một chút là xong sao."

Ngực cậu cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn kiên quyết và không ngại ngần mà lên tiếng chỉ trích: "Con hư là lỗi của ba mẹ, chính các người đã bao che và dung túng cho cái tên "Kim Thiện Vũ" đó. Chính các người đã nuôi dưỡng ra một con ác quỷ, các người không thấy nực cười sao? Con nuôi thì bị bắt nạt bởi chính con ruột của mình, vậy mà các người còn muốn đưa ác quỷ về nhà."

"Nếu không phải vì Phác Thành Huấn kiên cường và dũng cảm, trên thế giới này có lẽ đã có thêm một đứa trẻ bị chôn vùi trong một cái hố, chết đuối là hình phạt xứng đáng cho cậu ta!!!!!"

Cậu hét lớn, giọng nói phẫn nộ pha lẫn sự run rẩy.

Phác Thành Huấn ôm chặt lấy Kim Thiện Vũ, sợ rằng cậu sẽ phát điên vì giận dữ mà ảnh hưởng đến sức khỏe, nhẹ giọng an ủi: "Thôi em, chuyện này không cần nói thêm nữa."

"Không được, nhất định phải nói rõ ràng!" Kim Thiện Vũ không ngờ rằng việc này lại khiến cảm xúc của cậu bùng nổ đến mức này. Cậu thậm chí không dám tưởng tượng Phác Thành Huấn đã phải trải qua những gì khi trở về Kim gia những năm qua.

"Con nói lại lần nữa, con không phải là Kim Thiện Vũ, con không phải là cái tên khốn kiếp mà các người đã nuôi dưỡng. Từ hôm nay, đừng gọi điện cho con nữa. Nếu các người còn có chút lương tâm với Phác Thành Huấn, còn nghĩ đến đứa con ruột của mình đã từng bị hành hạ như một con chó ngay trước mắt mình, các người hẳn là sẽ mất ngủ suốt đêm."

"Hiện tại anh ấy đã trở về Kim gia, mọi lời các người nói, anh ấy đều nhớ kỹ. Chỉ cần các người nhắc đến cái tên khốn kiếp đó một lần, anh ấy sẽ hận các người thêm một lần."

"Nghĩ đến điều đó, con thực sự cảm thấy đau lòng." Kim Thiện Vũ đã không khỏe, trong tình trạng như vậy, cảm xúc của cậu lại càng trở nên kích động hơn, cảm thấy mình thật sự quá nhẫn tâm: "...... Năm đó con ra đi không nói một lời, anh ấy đã đau khổ nhiều như vậy."

Nghĩ đến đây, cảm xúc bùng nổ, Kim Thiện Vũ không thể kìm được mà bật khóc.

Phác Thành Huấn: "?"

Sao lại có cảm giác bảo bối của hắn đang diễn một vai điên cuồng như hắn năm đó vậy.

Hắn quyết định thuận theo ý của Kim Thiện Vũ, giữ khuôn mặt lạnh lùng, nhìn vào video, nói một cách thản nhiên với hai người bên kia: "Nếu các người không muốn con tuyệt tình như vậy, khi già không còn ai chăm sóc thì cắt đứt cuộc gọi này đi. Từ nay về sau đừng tìm Kim Thiện Vũ nữa, em ấy không phải là tên khốn kiếp đó, em ấy là người con yêu." "Đô" một tiếng, video bị ngắt.

Phác Thành Huấn cắt đứt video, vốn định khen Kim Thiện Vũ vì đã diễn đạt, nhưng lại thấy cậu thật sự đang khóc không ngừng, nhận ra có điều không ổn thì lập tức ôm vào lòng: "Bảo bối, em thực sự đang khóc sao?"

Kim Thiện Vũ vốn đã rất đau lòng, lại bị Phác Thành Huấn hỏi như vậy, thấy hắn như chẳng có gì xảy ra, khóc càng thảm thiết hơn, đưa tay lên sờ mặt Phác Thành Huấn, nức nở nói: "...... Thành Huấn, xin lỗi."

"Không sao cả, sao lại xin lỗi anh." Phác Thành Huấn thấy cậu khóc như vậy, lòng cũng trở nên buồn bã, vừa buồn vừa vui: "Em đâu có làm gì sai với anh đâu."

"Có mà, chính là có......" Kim Thiện Vũ khóc không ngừng, ngửa đầu mím môi, khóc thành tiếng: "Lúc đó nếu em kiên trì thêm chút nữa thì tốt rồi, không nên nghĩ anh khó dỗ, bây giờ nghĩ lại em thấy rất đau lòng, hu hu hu hu......"

Cậu ngồi trên đùi Phác Thành Huấn, hơi hơi nghiêng người ôm chặt lấy hắn, áp mặt vào đối phương, ôm đầu mà khóc không ngừng.

Phác Thành Huấn bị nước mắt của Kim Thiện Vũ làm ướt cả mặt, tay vỗ nhẹ lưng cậu, mắt cũng đỏ lên, nhưng vẫn cố gắng dỗ dành: "Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi."

Chính là câu nói "Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi", Kim Thiện Vũ lại càng khóc thảm thiết hơn.

Phác Thành Huấn không ngờ rằng Kim Thiện Vũ lại khóc đến mức này, dỗ dành mãi mà không có kết quả, thử mọi cách nhưng không làm sao để cậu dừng lại, càng dỗ lại càng không ổn, thấy mình bất lực, cả việc chuyển hướng chú ý cũng vô dụng.

Bởi vì sắc mặt của Kim Thiện Vũ trở nên rất tệ.

"Bảo bối, nghe lời, đừng khóc nữa." Phác Thành Huấn lau nước mắt trên mặt Kim Thiện Vũ, cậu khóc đến mức trán cũng ướt đẫm nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Ban đầu Kim Thiện Vũ thực sự khóc vì đau lòng, nhưng đến cuối cùng, cậu nhận ra mình không thể dừng lại, ngực khó chịu, đầu óc choáng váng.

Tai bắt đầu ù lên, miệng há ra cố gắng hít thở, nhưng không còn nghe rõ Phác Thành Huấn đang nói gì nữa, thậm chí không thể thở nổi.

Từ khi cậu bước vào nơi này, chưa từng cảm thấy khó chịu đến vậy.

Kim Thiện Vũ nhắm mắt lại, nặng nề tựa vào vai Phác Thành Huấn.

Cơ thể Phác Thành Huấn cứng đờ trong giây lát, cảm giác lạnh lẽo và lo lắng dâng lên từ lòng bàn chân tràn ngập trong đầu.

"Kim Thiện Vũ!!"

May mắn là ở trong nước, xe cứu thương đến rất nhanh.

Cũng may là đưa đến bệnh viện kịp thời.

Đó là cơn phát tác do thiếu oxy.

Trong phòng bệnh, Phác Thành Huấn ngồi ở mép giường, lặng lẽ nhìn Kim Thiện Vũ đang nằm ngủ trên giường bệnh, vẫn chưa hạ sốt. Mặt cậu vẫn còn hơi đỏ, mặt nạ oxy đặt trên gương mặt, mí mắt sưng đỏ do vừa mới khóc.

Hắn tháo kính xuống, mệt mỏi xoa sống mũi, nghĩ về lời bác sĩ vừa nói.

- Động mạch phổi bị hẹp dẫn đến dòng máu chảy ngược lại, đây là một biến chứng thường gặp sau khi thực hiện phẫu thuật Fontan.

- Mười năm trước, người bệnh đã làm phẫu thuật để điều trị dứt điểm, nhưng ống dẫn phía trước động mạch phổi đã xuất hiện tình trạng dòng máu chảy ngược lại. Mức độ hẹp của động mạch phổi cùng với tình trạng này, tuy chưa đến mức cần phẫu thuật ngay, nhưng nếu bệnh tình tiếp tục tăng lên thì sẽ phải tiến hành thay thế ống dẫn động mạch phổi.

- Bác sĩ, liệu có cần nhập viện ngay không?

- Có thể quan sát thêm, nhưng tôi khuyên nên ngưng công việc, điều chỉnh tâm trạng và tình trạng cơ thể. Nếu thuốc mất hiệu quả, giống như hôm nay, khi khóc đến mức bị ngạt thở do thiếu oxy thì cần phải nhập viện ngay. Người bệnh còn rất trẻ, có hiểu rõ về bệnh tình của mình không? Nếu quyết định điều trị tại bệnh viện chúng tôi, tôi có thể tư vấn thêm cho người bệnh sau khi cậu ấy tỉnh lại.

- Ở đây đi, vậy tình trạng của em ấy có thể đi du lịch được không?

- Chỉ cần không vận động quá mạnh, không để cảm xúc dao động lớn thì không có vấn đề gì lớn.

Kỹ thuật tốt nhất ở bệnh viện Minh Châu, tự nhiên là nên điều trị ở đây.

Vấn đề là liệu Kim Thiện Vũ có sợ hãi không?

Chấp nhận một cơ thể như vậy đã đủ bực bội rồi, giờ lại còn có khả năng phải đối mặt với phẫu thuật.

Khi tỉnh dậy, Kim Thiện Vũ vẫn còn chút mơ màng. Khi tầm nhìn đã rõ ràng, cậu nhìn về phía Phác Thành Huấn đang ngồi cạnh, thấy hắn cầm kính trên tay đang đặt trên đùi, tay còn lại xoa mũi, dáng vẻ không vui.

"Này."

Vừa gọi một tiếng, cậu nhận ra giọng mình khàn khàn, ngực vẫn còn cảm giác khó chịu.

Phác Thành Huấn nghe thấy tiếng Kim Thiện Vũ, nhanh chóng lau mặt, đeo kính lên, rồi cúi đầu, cười nhẹ nắm lấy tay cậu: "Tỉnh rồi à, còn chỗ nào thấy khó chịu không?"

"Họng đau." Kim Thiện Vũ thấy mắt hắn đỏ hoe, nhận ra điều gì không ổn, cau mày: "Sao vậy, anh khóc à? Bị em dọa sao?"

"Em cũng biết em dọa anh mà." Phác Thành Huấn bất đắc dĩ, sau một lát trầm tư, nhẹ giọng nói: "Bảo bối, nếu anh nói em có khả năng phải phẫu thuật, em có sợ không?"

"Sợ chứ." Nghe hắn nói vậy, mặt mày Kim Thiện Vũ chùng xuống ngay lập tức: "Sao vậy, bác sĩ nói em phải phẫu thuật à?"

Không phải chứ, sớm biết thế này đã không khóc.

Có cần khoa trương đến vậy không?

Kiếp trước cậu ít khi bị bệnh, từ khi đến đây, nếu không phải do cơ thể yếu ớt này thì cậu cũng chẳng cần phải uống nhiều thuốc như vậy, càng không nói đến phẫu thuật. Nếu phải phẫu thuật, thì là phẫu thuật gì, chẳng lẽ phải mổ ngực?

Phác Thành Huấn nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào ngực Kim Thiện Vũ: "Bác sĩ nói, nếu em cứ khóc như hôm nay, khóc đến bệnh phát tác thì phải mở ngực ra để thực hiện phẫu thuật toàn diện."

Kim Thiện Vũ lập tức nắm chặt tay Phác Thành Huấn, mặt lộ vẻ cảnh giác: "Em sẽ sửa đổi."

"Đúng vậy, phải sửa đổi, không thể cứ khóc như vậy." Phác Thành Huấn nắm chặt cái tay đang run của cậu, rồi nói thêm: "Bác sĩ khuyên em tạm dừng công việc, chú trọng đến sức khỏe, bảo bối, em có thấy khó chịu không?"

Kim Thiện Vũ thấy Phác Thành Huấn cúi mắt xuống, dáng vẻ không vui, vẫn vuốt ve mu bàn tay cậu, lắc đầu: "Không khó chịu."

Phác Thành Huấn cũng cảm thấy có chút bất ngờ.

"Nếu không thể ở bên anh, em sẽ càng khó chịu." Kim Thiện Vũ nắm chặt tay của Phác Thành Huấn, đưa tay lên chạm vào mặt hắn, nở nụ cười: "Con người mỗi giai đoạn đều có những điều mong muốn. Hiện tại, điều em mong muốn là được ở bên anh."

"Thật sự không cảm thấy khó chịu ư?" Phác Thành Huấn không ngờ rằng cậu có thể nhanh chóng chấp nhận từ bỏ công việc như vậy.

"Ừ." Kim Thiện Vũ gật đầu: "Đợi khi thân thể em khỏe lại, em sẽ Đông Sơn tái khởi, cũng chẳng sao."

Cậu đã suy nghĩ kỹ rồi. Trước đây, cậu luôn nỗ lực vì công việc này. Thực ra, cậu đã hoàn thành mục tiêu của mình, không bị ràng buộc bởi ai, chọn lựa theo đuổi đam mê tài chính và cũng đã đạt được thành công.

Nhưng bây giờ, cậu lại muốn gì nữa?

Muốn có một cơ thể khỏe mạnh, muốn ở bên Phác Thành Huấn mãi mãi.

Phác Thành Huấn nhìn thấy gương mặt Kim Thiện Vũ dưới chiếc mặt nạ oxy không còn vẻ sợ hãi nào, hắn cảm thấy an ủi nhưng cũng có chút phức tạp.

Nói thật, hắn vô cùng ghét bệnh viện.

Năm đó, vì không có tiền chữa trị cho Phác Quốc, hắn đã phải làm đủ mọi cách.

Bây giờ, đến lượt Kim Thiện Vũ, dù hắn có tiền, nhưng hắn vẫn không muốn cảm thấy mình bất lực, không muốn thấy Kim Thiện Vũ đau đớn mà mình không làm được gì.

Vì vậy, hắn đã đưa ra một quyết định.

"Bảo bối."

"Ừ?" Kim Thiện Vũ nghiêng đầu nhìn Phác Thành Huấn.

Cậu thấy Phác Thành Huấn cúi người xuống, qua lớp mặt nạ oxy, hôn nhẹ lên mặt cậu.

Hai người thở phào, khuôn mặt ngập tràn tình cảm.

Phác Thành Huấn hôn xong, nhìn chằm chằm vào Kim Thiện Vũ, cười nói: "Chúng ta hãy về hưu đi."

......

Nửa tháng sau, một loạt tin tức chấn động thị trường A cổ và thị trường chứng khoán Mỹ.

Phác Thành Huấn chính thức từ chức Tổng giám đốc tại tập đoàn Vũ Hoài và khoa dược phẩm, bao gồm từ chức tại hơn mười công ty khác, thậm chí từ bỏ vị trí người thừa kế của tập đoàn Kim thị.

Hắn đồng loạt thông báo trên các tài khoản truyền thông trong và ngoài nước với nội dung:

"Hiện tại, tôi muốn cùng người yêu của tôi đi ngắm nhìn núi non, biển rộng, hoàng hôn và ánh chiều tà." Kèm theo là một bức ảnh.

Là bức hình Kim Thiện Vũ đang cười rạng rỡ, nâng ly rượu vang và chạm ly với ánh sáng cực quang.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro