Chap 21
Lúc này đã là tờ mờ sáng, phía chân trời xa xa bắt đầu ánh lên tia sáng xanh. Rừng cây vẫn tăm tối như đêm đen. Kim Thiện Vũ lần theo từng bước chân Ni-Ki. Đường rất khó đi nhưng họ buộc phải tiến về phía trước. Thỉnh thoảng trên trời có tiếng máy bay gầm rú. Những lúc như vậy, họ lại lao vào bụi cây nằm bất động như con chim nhỏ bị kinh sợ.
Nguyên một buổi hết tiếng máy bay, tiếng xe Jeep chạy và tiếng đàn ông gọi nhau í ới, phảng phất như rất gần họ, chỉ cần họ không cẩn thận là có thể để lộ hành tung. Kim Thiện Vũ và Ni-Ki đi bộ trong tình trạng căng thẳng đó, cuối cùng trời cũng sáng bảnh.
Lúc này, Kim Thiện Vũ và Ni-Ki đã đi đến bìa rừng cuối hẻm núi. Ở đây có một thác nước cực lớn, nước từ trên cao đổ xuống gầm gào, tung bọt trắng xóa. Nhìn từ trên cao xuống, cảnh tượng rất hùng vĩ. Ni-Ki nói câu gì đó với Kim Thiện Vũ, nhưng cậu không nghe thấy. Cậu ta hết cách, đành chỉ ngón tay xuống dưới, ý là bảo Kim Thiện Vũ đi theo cậu ta xuống núi.
Quả nhiên là vườn động thực vật hoang dã. Mặt trời vừa lên cao, trong rừng nhộn nhạo hẳn lên, đâu đâu cũng có tiếng kêu động vật. Trên đầu thỉnh thoảng có con gì bay đến, chưa kịp nhìn kỹ đã biến mất dạng.
Toàn thân Kim Thiện Vũ mỏi nhức. Tối qua gặp phải chuyện đáng sợ, Phác Thành Huấn lập tức đưa cậu ra khỏi sơn trại, lại cùng Ni-Ki đi bộ cả đêm, Kim Thiện Vũ gần như không có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng trong tâm Kim Thiện Vũ không hề phàn nàn, chỉ có tinh thần mệt mỏi cực độ, cậu mới ngăn bản thân không nghĩ đến Phác Thành Huấn.
Chuyện xảy ra ở hẻm núi hiện rõ mồn một trong đầu Kim Thiện Vũ. Mặc dù đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, thân thể mệt nhoài nhưng những cái vuốt ve của Phác Thành Huấn dường như vẫn còn lưu lại trên cơ thể Kim Thiện Vũ. Cậu không biết rõ thái độ của anh. Những lời anh nói, những việc anh làm luôn khiến cậu nghi hoặc.
Mệt mỏi quá!
Thần kinh Kim Thiện Vũ căng như dây đàn, cậu không muốn nghĩ tiếp nữa. Vấn đề cậu muốn hỏi vẫn chưa thể mở miệng. Nhưng dù có hỏi Phác Thành Huấn, câu trả lời của anh sẽ thế nào?
Kim Thiện Vũ lặng lẽ theo Ni-Ki xuống núi. Cậu cảm thấy chỉ bước thêm một bước nữa là bắp chân rụng rời, nhưng Kim Thiện Vũ vẫn cắn răng lê bước, không nói một tiếng nào.
Ni-Ki cuối cùng cũng nghĩ đến người đang đi phía sau, đề nghị dừng lại nghỉ ngơi. Kim Thiện Vũ không phản đối, ngồi dựa vào một cái cây lớn thở dốc. Ni-Ki bỏ túi xuống, lấy ít đồ ăn và nước từ trong túi đưa cho Kim Thiện Vũ: "Anh ăn một chút đi, bổ sung thể lực."
Kim Thiện Vũ nói cảm ơn rồi nhận lấy. Ni-Ki ngồi cách cậu không xa, nhìn cậu chăm chú rồi đột nhiên lên tiếng: "Bác sĩ Kim, anh khác tất cả những người tôi từng tiếp xúc."
"Phác Thành Huấn bắt cậu bảo vệ bao nhiêu người rồi?"
Kim Thiện Vũ nhíu mày, người con trai trước mặt nở nụ cười hiền lành: "Không, trước giờ anh ấy chỉ bảo tôi giết người. Anh rất kiên cường."
Kim Thiện Vũ trầm mặc nhận lời tán dương của Ni-Ki, cúi đầu cắn miếng bánh mì. Không kiên cường thì phải làm sao? Thật ra có nhiều lúc nhiều chuyện chỉ có thể dựa vào bản thân, chứ không phải bất cứ một ai khác.
"Chúng ta đang đi đâu?"
Kim Thiện Vũ chuyển sang đề tài khác. Ni-Ki ngửa cổ tu hết nửa chai nước lớn, rồi giơ tay quệt giọt nước đọng bên khóe miệng: "Đến khu đào vàng."
Ni-Ki nhìn Kim Thiện Vũ: "Ở đây anh Phác có một mỏ vàng bí mật. Rắn độc chắc cũng biết nhưng để bày tỏ sự hữu hảo, ông ta sẽ không đến nơi này. Có lẽ đó là nơi tạm lánh nạn an toàn nhất. Nhưng thưa bác sĩ Kim, anh nên rõ một điều, chỉ cần anh còn ở trên đất Miến Điện, sẽ không có nơi nào an toàn tuyệt đối."
Kim Thiện Vũ mặc nhận, trải qua nhiều biến cố như vậy, cậu vốn không phải là người yếu đuối, bây giờ lại càng cứng cỏi hơn. Lời của Ni-Ki cũng có thể lý giải, chỉ cần cậu còn dính đến Phác Thành Huấn, trên thế giới này sẽ không có một chốn an toàn nào dành cho cậu.
Phác Thành Huấn đã kéo Kim Thiện Vũ tới hoàn cảnh này, ít nhất cậu cũng phải làm rõ xem anh ta nghĩ gì. Nếu một ngày nào đó cậu thật sự vì anh ta chết đi, cũng không trở thành con ma mơ mơ hồ hồ.
Kim Thiện Vũ và Ni-Ki ăn xong, nghỉ ngơi một lát rồi lại lên đường. Cơ thể mới được thư giãn một chút lại bị ép hoạt động nên hơi phản kháng, Kim Thiện Vũ cắn răng lặng lẽ kéo thân thể mệt nhọc tiến về phía trước. Họ mới đi được một lúc, Ni-Ki đột ngột ngăn cậu lại. Kim Thiện Vũ ngẩng đầu không hiểu, cậu ta kéo cậu lại gần rồi cả hai ẩn mình vào đám cỏ bên hẻm núi.
Từ trên cao nhìn xuống, Kim Thiện Vũ thấy một con đường núi ngoằn ngoèo, được xây dọc theo bờ sông Mogaung. Cuối con đường có cánh cổng khá lớn, một sơn trại nhà tồi tàn nằm ở phía bên trong. Trước cổng trại tập trung nhiều xe Jeep. Người đứng ở phía trước là Sophie, không biết cô ta đang nói gì.
"Người đàn bà này hành động nhanh thật!"
Ni-Ki mỉm cười, lôi ra ống nhòm ra, tách làm đôi rồi đưa Kim Thiện Vũ một cái. Hình ảnh từ xa xa lập tức kéo gần ngay trước mặt. Ni-Ki nói bên tai cậu: "Đã lục soát cả rồi, không thấy anh ta đâu cả."
Kim Thiện Vũ kinh ngạc ngoảnh đầu nhìn Ni-Ki. Cậu ta dường như cảm nhận được ánh mắt dò hỏi của cậu, tiếp tục nhìn về phía trước: "Tôi nhìn miệng người khác có thể đoán họ nói gì, anh Phác cũng biết."
Ở bên dưới, Sophie hùng hùng hổ hổ lên xe, dẫn đầu đoàn người bỏ đi. Ni-Ki buông ống nhòm, lấy một chai nước ném cho Kim Thiện Vũ: "Chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đây đến tối mới xuống dưới. Sophie rất xảo quyệt, để đề phòng cô ta có thể bất ngờ trở lại, chúng ta cứ xem xét tình hình rồi tính sau."
Quả nhiên không nằm ngoài dự tính của Ni-Ki, một lúc sau có hai chiếc xe Jeep quay lại, vòng đi vòng lại tìm kiếm một hồi rồi mới bỏ đi hẳn. Ni-Ki rút một điếu thuốc nhưng không châm lửa, chỉ đưa lên mũi ngửi ngửi. Kim Thiện Vũ dõi theo chiếc xe Jeep đã đi xa, nhẹ nhàng lên tiếng: "Sophie nhất định đẩy tôi vào chỗ chết hay sao?"
"Bác sỹ Kim nói sai rồi", Ni-Ki liếc nhìn Kim Thiện Vũ nói từ tốn: "Mục tiêu của Sophie không phải là anh, mà là anh Phác."
Kim Thiện Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ni-Ki. Cậu ta cẩn thận bỏ điếu thuốc vào chiếc hộp kim loại rồi từ tốn mở miệng: "Chúng ta có thể xuống dưới được rồi."
Mục tiêu của Sophie không phải là cậu, mà là Phác Thành Huấn?
Sự thật này khiến Kim Thiện Vũ lạnh toát người. Phác Thành Huấn chắc chắn biết nội tình. Vậy anh đánh cược cả mạng sống vào cuộc hôn nhân với Sophie để đổi lấy điều gì?
Ni-Ki đưa Kim Thiện Vũ đi vòng qua cổng chính của sơn trại, lách vào trong qua hàng rào bên cạnh. Sơn trại rất yên tĩnh, dãy nhà dọc bờ sông trong đêm tối không thấy rõ, cũng không có ánh đèn. Trong sơn trại xuất hiện từng tốp đàn ông và chó săn đi tuần. Ánh đèn pin sáng rực thỉnh thoảng cắt màn đêm đen, rồi soi vào mắt màu xanh lục đám chó săn, tạo cảm giác rờn rợn.
"Anh đừng tới gần dãy nhà ở bờ sông", Ni-Ki vừa đi vừa thì thầm dặn dò: "Những người sống ở đó đều là nhân công đào vàng. Bọn chúng còn nguy hiểm hơn loài lang sói."
Kim Thiện Vũ gật đầu. Việc họ xuất hiện trong sơn trại không hề kinh động đến đám người đi tuần. Ni-Ki gật đầu với những người gặp trên đường thay lời chào hỏi. Cậu ta đưa Kim Thiện Vũ tới góc tận cùng của sơn trại. Ở đây có một ngôi nhà hai tầng bằng gỗ xây ngay dưới chân núi. Ni-Ki mở một cánh cửa, gật đầu với Kim Thiện Vũ, ám chỉ cậu theo cậu ta vào bên trong.
Ni-Ki vào phòng bật đèn sáng. Căn phòng gỗ bài trí đơn giản, một cái bàn bốn cái ghế, cạnh tường có một tủ gỗ khá lớn. Ni-Ki nhìn tủ gỗ, rồi dùng sức đẩy mạnh một cánh cửa, để lộ lối đi vào hang động một người có thể chui lọt. Ni-Ki với tay cầm cây đèn mỏ, bước vào bên trong. Kim Thiện Vũ lặng lẽ đi theo cậu ta.
Đi khoảng mười mét, hang động bắt đầu hiện rõ. Ni-Ki đảo mắt một vòng, bước đến chiếc bàn đá trước mặt bật đèn trên bàn, rồi tắt ngọn đèn mỏ: "Hang động này tồn tại trước khi có khu đào vàng."
Ni-Ki nhìn Kim Thiện Vũ, bỏ túi đen trên người xuống đất: "Lúc xây dựng sơn trại, anh Phác đã che giấu hang động này. Đây là nơi anh ấy sống mỗi khi đến đây."
Trong hang động có giường, bàn và cầu thang bằng đá thiên nhiên không biết dùng để làm gì. Kim Thiện Vũ ngồi lên một phiến đá, cả thân dưới mát lạnh, phiền não tích tụ trong lòng bay đi ít nhiều. Ni-Ki dọn qua đồ đạc, rồi cầm một khẩu súng lên: "Tôi sẽ ở bên ngoài. Nếu không có gì bất ngờ, vài hôm nữa anh Phác sẽ đưa anh đi khỏi chỗ này. Phiền anh tạm thời ở lại đây hai hôm."
Kim Thiện Vũ gật đầu, không buồn nói chuyện với anh ta. Ni-Ki ngẫm nghĩ một lúc, quay người rút một khẩu súng lục từ cái túi đen đưa cho Kim Thiện Vũ: "Đây là khu đào vàng, anh hãy cầm súng để phòng thân. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tôi và anh Phác không đến cứu kịp thời...", Ni-Ki cười cười: "Ít nhất có thể chết một cách hoành tráng."
Ni-Ki cố ý hù dọa cậu? Từ lúc mới gặp, Kim Thiện Vũ chưa bao giờ thấy người con trai này có chút tế bào hài hước nào. Cậu lặng lẽ nhận khẩu súng rồi để sang một bên. Ni-Ki chỉ tay vào máy cassette trên đầu giường: "Ở đây không có gì để giải trí cả. Khi nào buồn anh hãy nghe đài phát thanh nhé."
Thái độ của Ni-Ki với Kim Thiện Vũ có vẻ thân thiện hơn lúc ở nhà cậu. Kim Thiện Vũ đợi đến khi Ni-Ki mất hút trong lối đi bí mật mới đứng dậy nhìn ngó xung quanh. Đầu kia của cầu thang đá biến mất tại cửa hang ở bên trên. Kim Thiện Vũ quay người lấy cây đèn mỏ Ni-Ki để lại trên bàn, rón rén bước lên trên.
Tầng hai của hang động nhỏ hơn tầng một rất nhiều. Nếu tầng một là hình thiên cung thì tầng hai chỉ là một không gian hẹp không khép kín. Từ các lỗ to nhỏ có thể bao quát cả tầng một. Tầng hai để một chiếc bàn gỗ khá nặng, giá sách và một chiếc giường trên phủ tấm da hổ. Trên bàn có nhiều sách vứt bừa bộn. Kim Thiện Vũ nhặt vài quyển lên xem, đều là sách tiếng nước ngoài.
Ở đây còn lưu lại vết tích của người đàn ông ấy. Kim Thiện Vũ không thể tưởng tượng, cuộc sống của Phác Thành Huấn như thế nào. Anh liếm vết máu trên lưỡi dao, đạp qua thi thể của người khác hay lấy sự chết chóc làm đệm ngủ trên giường?
Kim Thiện Vũ ngồi xuống giường. Cậu thở hắt ra một hơi rồi nằm xuống nhắm mắt. Trên tấm da hổ phảng phất có mùi hương đặc trưng của Phác Thành Huấn, lưu luyến quanh người cậu. Trong lòng Kim Thiện Vũ bắt đầu cảm thấy yên bình trở lại, cơn buồn ngủ cũng từ từ ập tới. Kim Thiện Vũ mơ hồ nhận ra, có lẽ cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi sự ảnh hưởng của Phác Thành Huấn đến cuộc đời cậu...
Kim Thiện Vũ ngủ say sưa, lúc tỉnh giấc cậu cảm nhận thấy trong hang động sáng hẳn. Kim Thiện Vũ trở mình, mọi cơ bắp trên thân thể cậu rời rã, Kim Thiện Vũ không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Trời sáng rồi. Hóa ra hang động này không hoàn toàn kín mít. Ánh sáng từ trên đỉnh hắt vào các lỗ nhỏ, tạo nên cảnh tượng lấp lánh đẹp mắt. Kim Thiện Vũ mở mắt ngước nhìn cảnh đẹp của thiên nhiên, cậu bỗng thoáng thấy bóng một người đàn ông ngồi bên cạnh cái bàn. Theo phản xạ, Kim Thiện Vũ bật người dậy, nhặt khẩu súng để bên cạnh chĩa vào đối phương.
Phác Thành Huấn mỉm cười nhìn Kim Thiện Vũ. Đối mặt trước họng súng của cậu, anh không tỏ ra ngạc nhiên hay có biểu cảm khác: "Tối qua tôi nên tịch thu khẩu súng mới phải."
Không ngờ có thể gặp lại Phác Thành Huấn nhanh như vậy, Kim Thiện Vũ từ từ hạ súng xuống. Kim Thiện Vũ không hẳn cầm súng để tự vệ mà đây chỉ là hành động giúp cậu thêm can đảm. Phác Thành Huấn đứng dậy, dáng người cao lớn của anh nổi bật trong hang động tạo thành cảm giác dồn ép đặc biệt. Hình như chỉ cần có sự tồn tại của anh, Kim Thiện Vũ liền cảm thấy hô hấp khó khăn.
Kim Thiện Vũ nghiêng đầu né tránh cái nhìn của Phác Thành Huấn: "Có thể đi rồi?"
"Em muốn rời khỏi tôi gấp như vậy sao?"
Phác Thành Huấn đi đến chiếc hòm đặt sát chân tường, cúi người lục tung những thứ trong hòm, rồi lấy ra một chai rượu. Anh quay lại đi về phía cái bàn, rút mạnh nắp chai rượu, ngửa cổ tu một hớp lớn: "Xin lỗi đã khiến em thất vọng. Không chỉ mình em không thể rời khỏi nơi này, mà đến cả tôi cũng phải tạm lánh ở đây một thời gian."
Kim Thiện Vũ ngẩng đầu nhìn Phác Thành Huấn với ánh mắt không hiểu nổi. Lúc này, cậu mới phát hiện Phác Thành Huấn đang phanh cúc áo, trên ngực có một lớp vải băng khá dày. Phác Thành Huấn thuận theo ánh mắt của Kim Thiện Vũ, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, rồi lại mỉm cười ngẩng cổ tu một hớp rượu.
Kim Thiện Vũ bước xuống đất, đi chân không về phía Phác Thành Huấn. Anh cảm nhận được Kim Thiện Vũ đang đến bên cạnh, anh hơi nhíu mày.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Kim Thiện Vũ khỏi khẽ.
"Còn có chuyện gì khác xảy ra quanh chúng ta?" Phác Thành Huấn động đậy, vết thương trên ngực đau đến mức anh cau mày: "Ngoài chuyện giết người, hoặc là bị giết."
Kim Thiện Vũ quỳ gối trước mặt Phác Thành Huấn: "Để tôi xem nào!"
Phác Thành Huấn không từ chối, anh rút con dao rọc giấy sắc nhọn trên bàn đưa cho Kim Thiện Vũ. Kim Thiện Vũ cầm lấy, lưỡi dao ánh lên tia lạnh lẽo. Kim Thiện Vũ nhìn Phác Thành Huấn, anh nhìn lại cậu, ánh mắt không hề có sự nghi kỵ nào.
Kim Thiện Vũ cẩn thận dùng con dao rạch lớp vải băng. Trên người Phác Thành Huấn có vết thương dài, từ vai trái chạy qua ngực xuống đến bụng bên phải, tận cạp quần jeans.
"Vết thương khử trùng rồi. Ni-Ki tuy lóng ngóng nhưng tay nghề cũng không tồi."
Phác Thành Huấn vừa lên tiếng vừa ngắm nhìn gương mặt của người con trai đối diện. Cậu ở gần anh đến nỗi, anh có thể nhìn thấy đám lông tơ mờ mờ trên da cậu.
Kim Thiện Vũ tháo xong lớp vải băng: "Tại sao không gọi tôi dậy. Vết thương của anh cần khâu tử tế, nếu không sẽ lâu khỏi lắm."
Kim Thiện Vũ đứng dậy hỏi Phác Thành Huấn: "Hộp thuốc ở đâu?"
Phác Thành Huấn hất đầu về cái hòm anh vừa lấy chai rượu. Kim Thiện Vũ bước qua bên đó tìm hộp đựng thuốc. Phác Thành Huấn không hổ danh là người sống trên đầu súng lưỡi dao, về phương diện này chuẩn bị rất đầy đủ. Kim Thiện Vũ cầm hộp đựng thuốc lại gần Phác Thành Huấn, ra hiệu anh nằm xuống. Phác Thành Huấn ngoan ngoãn nghe lời, ánh mắt đen thẫm của anh không hề rời khỏi gương mặt cậu. Kim Thiện Vũ bị ánh mắt như thôi miên của Phác Thành Huấn làm cho chân tay luống cuống. Cậu cố trấn tĩnh lại. Không hiểu tại sao ánh mắt của anh luôn làm cậu bối rối.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro