Chap 23
"Đủ rồi!"
Phác Thành Huấn lên tiếng, nắm chặt lấy tay Kim Thiện Vũ. Kim Thiện Vũ bị ép nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt đó ẩn chứa nhiều tia phức tạp được che giấu bằng lớp màng bình thản. Tuy nhiên, Kim Thiện Vũ không nhìn rõ, cậu chỉ thấy gương mặt anh tiến lại gần, rồi đôi môi anh dừng ở trên miệng cậu.
Kim Thiện Vũ hơi giật mình, lập tức đẩy Phác Thành Huấn ra. Nhưng anh không hề để ý đến phản kháng của cậu, giữ chặt người cậu hôn cuồng nhiệt. Kim Thiện Vũ dần dần hỏa bốc lên đầu.
Chẳng phải cậu không còn là con tin của anh ta nữa hay sao? Nếu quan hệ giữa cậu và anh bình đẳng thì tại sao cậu phải chịu sự khống chế của anh, anh muốn làm thế nào thì làm?
Kim Thiện Vũ bấm nhẹ vào vết thương trên ngực Phác Thành Huấn. Anh chỉ hừm một tiếng, nhưng không buông lỏng cánh tay mà thậm chí còn siết mạnh hơn, ôm cậu vào lòng, khiến cậu không thể thở nổi. Hai người lắc đi lắc lại chạm phải chậu nước đang để trên bàn. Chậu nước rơi xuống đất, nước văng ra tung tóe.
"Phác Thành Huấn!"
Kim Thiện Vũ nghiến răng, không dám động mạnh vào vết thương trên ngực anh. Cậu giơ tay nắm chặt lấy cánh tay anh. Móng tay hơi dài ra do lâu ngày không được cắt của cậu bấm mạnh vào da anh, đến mức gần chảy máu. Phác Thành Huấn vẫn không nhượng bộ, ngược lại dùng sức đẩy cậu nằm xuống rồi anh nằm đè lên người cậu, cắn vào cổ cậu buộc cậu mở mắt. Trên đỉnh hang, từng đốm ánh sáng phảng phất như ở một nơi rất xa, chuyển động như có ma lực, khiến cậu chóng mặt.
Áo Kim Thiện Vũ bị Phác Thành Huấn thô lỗ lột bỏ. Khi không còn chướng ngại vật, anh bắt thưởng thức tấm thân mềm mại của cậu, để lại dấu vết chỉ thuộc về anh trên làn da cậu. Tay Kim Thiện Vũ cào mạnh từ vai Phác Thành Huấn xuống đến lưng, tạo ra một vết xước dài đỏ máu.
Cậu bắt anh phải hiểu rằng cậu đau đớn đến mức nào.
Sự đau đớn cậu lưu lại trên người anh thậm chí không bằng một phần vạn nỗi đau trong tim cậu. Khi nụ hôn của Phác Thành Huấn dừng lại trên cổ Kim Thiện Vũ, cậu liền há miệng cắn mạnh lên vai anh. Kim Thiện Vũ cắn mà không nể nang gì, cậu cảm thấy hàm răng của cậu xé rách da của anh, thậm chí thấy cả vị máu tanh trong miệng cậu.
Sau khi bị Kim Thiện Vũ cắn, thân thể Phác Thành Huấn càng như cứng như đá. Hai tay anh trượt xuống hông cậu, rồi nắm đùi cậu đặt sang hai bên hông anh. Động tác này khiến nơi nhạy cảm của hai người chạm vào nhau. Kim Thiện Vũ vẫn cắn mạnh vai Phác Thành Huấn. Cậu hận anh, hận đến mức chỉ muốn cắn đứt một miếng thịt sống ngay lúc này.
Phác Thành Huấn vẫn mặc chiếc chiếc quần jeans bị Kim Thiện Vũ dùng dao rọc giấy cắt cạp nham nhở. Trong khi đó quần dài của cậu đã bị anh cởi bỏ, đùi cậu cọ xát vào vải bò thô ráp.
Phác Thành Huấn đột nhiên thẳng người, hai chân quỳ gối qua người Kim Thiện Vũ, đùi vẫn kẹp chặt cậu trong phạm vi tấn công của anh. Phác Thành Huấn giơ tay kéo khóa quần xuống. Động tác mờ ám này khiến thần kinh Kim Thiện Vũ căng thẳng tột độ.
Dưới ánh nắng lấp lánh, cơ thể của người đàn ông ẩn giấu một vẻ đẹp hoang dã, nguyên thủy.
Phác Thành Huấn cởi bỏ chướng ngại vật cuối cùng trên người. Vật đàn ông to lớn của anh không che đậy, hoàn toàn hiện ra trước mắt Kim Thiện Vũ, khiến cậu bất giác đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch. Dù bản thân cũng là con trai, cá nhân Kim Thiện Vũ nhận xét vật đàn ông của cậu so với những bệnh nhân cậu từng chữa trị cũng chẳng kém cạnh gì, có thể gọi là bình thường. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến, so với bộ phận chứa đựng dục vọng to lớn của người đàn ông này thì đó là sự khác biệt quá lớn.
Phác Thành Huấn cúi người để vật đàn ông của anh vùi vào giữa hai đùi Kim Thiện Vũ, cọ xát với bộ phận đang âm ỉ nóng lên của cậu. Anh tiếp tục hôn cậu, rồi đôi môi di chuyển đến tai Kim Thiện Vũ, Phác Thành Huấn hé miệng ngậm lấy vành tai cậu.
Theo động tác của Phác Thành Huấn, một cảm giác lạ lẫm xâm nhập vào Kim Thiện Vũ. Phác Thành Huấn xoay đầu Kim Thiện Vũ trực diện với anh, anh nhìn sâu vào đáy mắt cậu.
Nếu thời gian quay lại lúc ban đầu, anh không cứu cậu khỏi vụ nổ, có phải trận mưa thủy tinh sẽ lấy mạng cậu? Cậu chết rồi, sẽ không còn dính dáng đến anh như bây giờ.
Nếu lúc ở sơn trại, cậu bị Nhị ca cưỡng bức rồi bị ném cho đám đàn em giày vò. Nếu anh không đứng ra cứu cậu, có lẽ bây giờ cậu cũng chết rồi, không còn níu kéo như thế này.
Nếu tối hôm đó anh chiếm đoạt cậu. Cậu sẽ không nảy sinh tia hy vọng kỳ lạ với anh. Nếu anh không đưa cậu đi mê cung... Nếu... nếu...
Tất cả chỉ là giả thiết mà thôi!
Trên thực tế, cậu và anh không một mảnh vải che người nằm ở đây. Anh giống như tên đã ở trên cung, không thể không bắn đi. Còn cậu đang đỏ bừng mặt do sự đụng chạm đầy dục vọng. Cậu thậm chí cảm nhận được động mạch ở chỗ đó của anh đang đập mạnh.
Kim Thiện Vũ không còn đường lui.
"Phác Thành Huấn!"
Kim Thiện Vũ mở miệng ngay trước khi anh tiến vào cơ thể cậu: "Anh có yêu em không?"
Đây là câu Kim Thiện Vũ muốn hỏi anh từ lâu, nhưng không ngờ cậu lại buột miệng trong hoàn cảnh này.
Kim Thiện Vũ nhớ tại một buổi nói chuyện phiếm trước đây, một người bạn của cậu cho biết, những gã đàn ông chỉ cần lên giường sẽ nói yêu bạn vô điều kiện là đồ tồi. Vì vậy, đừng bao giờ tin lời đàn ông khi ở trên giường.
Cậu có phải ngốc nghếch lắm không, biết rõ lúc này anh sẽ nói dối nhưng vẫn mở miệng hỏi.
Phác Thành Huấn dừng ngay lại, anh thậm chí hơi xích khỏi cơ thể Kim Thiện Vũ. Sự tiếp xúc mờ ám khiến Kim Thiện Vũ gần như phát điên. Không đợi câu trả lời của anh, Kim Thiện Vũ không chịu nổi dày vò hơi uốn cong thân dưới, như thúc giục sự xâm chiếm của anh. Phác Thành Huấn giữ chặt người cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt anh thẫm lại không thấy đáy.
Phác Thành Huấn không tiến vào người cậu, cũng không chịu rút lui. Cơ thể anh căng cứng như dây đàn. Từ trên trán từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống người Kim Thiện Vũ.
"Tôi tưởng em sẽ khác."
Không biết bao lâu sau, Phác Thành Huấn mới lên tiếng: "Hóa ra em cũng chỉ là một người bình thường."
Câu trả lời ngoài sức tưởng tượng. Phác Thành Huấn rời khỏi thân thể Kim Thiện Vũ đứng dậy. Anh chẳng thèm để tâm đến việc mình đang khỏa thân, vật đàn ông của anh thậm chí vẫn còn cương cứng chứa đầy dục vọng.
Phác Thành Huấn đi đến bên bàn, rút một một điếu thuốc châm lửa, quay đầu nhìn Kim Thiện Vũ: "Em vẫn mơ mộng gì ở tôi? Nếu em muốn tiền bạc, nhà cửa, xe hơi thậm chí cả mạng người, tôi cũng có thể cho em". Phác Thành Huấn nhả khói thuốc thành hình vòng tròn, sắc mặt lạnh lẽo: "Còn hy vọng về một tình yêu không thực tế của đám con gái mới lớn kia, tôi không thể trao cho em."
Kim Thiện Vũ từ từ ngồi dậy.
Đây là người đàn ông vừa đụng chạm thân mật với cậu? Đây là đáp án bấy lâu nay cậu muốn biết?
"Mặt trời nhỏ! Em là người mà tôi luôn cố nhịn không đụng đến. Tôi thừa nhận là tôi có hứng thú với em." Gương mặt Phác Thành Huấn mơ hồ sau làn khói thuốc dày đặc: "Nhưng xin lỗi, tôi không yêu em."
Kim Thiện Vũ giơ tay nắm lấy thứ đầu tiên cậu vớ được ném mạnh về phía Phác Thành Huấn. Sau đó cậu cuộn chặt nắm đấm, cảm giác lòng bàn tay dính nhơm nhớp. Kim Thiện Vũ cúi xuống nhìn, máu từ trong lòng bàn tay cậu rỉ ra.
Nơi Phác Thành Huấn đang đứng, con dao rọc giấy dường như rung nhẹ ở trên bàn.
Phác Thành Huấn vội cầm lấy đống vải băng Kim Thiện Vũ vứt ở trên giường bước tới. Kim Thiện Vũ không chịu đưa tay cho anh. Người đàn ông này tại sao luôn tỏ ra mâu thuẫn? Miệng lúc nào cũng nói những lời lẽ tuyệt tình, hành động thì ngược lại luôn khiến cậu động lòng. Nếu anh thật sự không có ý với cậu, tại sao biểu hiện của anh lại khẩn trương như vậy?
Phác Thành Huấn kéo mạnh tay Kim Thiện Vũ. Vừa nãy, cậu cầm đúng lưỡi dao, do nắm chặt nên lưỡi dao rạch một đường trên lòng bàn tay Kim Thiện Vũ. Phác Thành Huấn đột nhiên ném đống vải băng lên giường, rồi ôm Kim Thiện Vũ vào lòng.
"Tôi chẳng thể cho em thứ gì cả."
Anh lên tiếng, thì thầm bên tai Kim Thiện Vũ. Rõ ràng cùng một lời nói như ban nãy, nhưng lại khiến Kim Thiện Vũ muốn khóc. Phác Thành Huấn nghiêng đầu, nhìn thấy giọt nước mắt đọng trên khóe mắt Kim Thiện Vũ. Anh đấu tranh tư tưởng một hồi rồi như hạ quyết tâm, hôn lên môi Kim Thiện Vũ, thuận thế đè mạnh cậu xuống giường.
Dục vọng vẫn chưa kịp tan biến đột nhiên cuồn cuộn trở lại. Kim Thiện Vũ không thể nào kháng cự cơn sóng đang dâng trào trong cơ thể. Bàn tay Phác Thành Huấn nhấc mông Kim Thiện Vũ tiến sâu vào. Một vật cứng đâm thẳng vào cơ thể cậu, Kim Thiện Vũ cắn chặt cánh tay Phác Thành Huấn kháng cự nỗi đau đớn. Vật đàn ông cứng như đá của Phác Thành Huấn nằm trong cơ thể cậu, thúc mạnh về nơi sâu nhất như nhắc nhở cậu quyền sở hữu của người đàn ông đang nằm bên trên.
Mỗi động tác của Phác Thành Huấn là một cơn đau ập đến. Đau đớn như xé rách thân thể cậu, đồng thời xé nát trái tim cậu. Kim Thiện Vũ hai tay bám chắc lấy Phác Thành Huấn. Cậu cảm nhận được từng động tác ra vào của anh,cảm nhận được sự đắm đuối triền miên của anh, cảm nhận thấy anh mất dần sự kiểm soát trên thân thể cậu. Anh chỉ biết cúi đầu xoa dịu nỗi đau của cậu bằng nụ hôn dịu dàng lên môi, lên mắt cậu.
Dần dần, một cảm giác khác lạ pha trộn sự đau đớn xuất hiện trong cơ thể Kim Thiện Vũ. Cậu kêu lên một tiếng, không rõ là tiếng khóc hay tiếng rên rỉ. Trước phản ứng đó của Kim Thiện Vũ, Phác Thành Huấn không thể khống chế bản thân, anh đỡ bờ eo mềm mại của cậu, giải phóng bản thân đưa hai người đến đỉnh cao nhất.
Cuối cùng, khi Phác Thành Huấn thỏa mãn thở hắt ra cũng là lúc Kim Thiện Vũ gần như ngất đi. Anh đã khiến lần đầu tiên của cậu trải qua cảm xúc, đau đớn nhưng đầy đam mê và hoan lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro