Chap 30

Nòng súng lạnh lẽo vẫn gí chặt vào đầu Kim Thiện Vũ, cậu bị nắm tóc ngẩng mặt đối diện với Phác Thành Huấn. Tay anh vẫn để trên chốt cửa sắt, nghe những lời của Lama, Phác Thành Huấn bất động. Thời gi­an như ngừng trôi, trên bầu trời bỗng nổi lên tràng sấm sét, rồi cơn mưa điên cuồng ập xuống. Lama lên nòng súng, cất giọng thâm trầm trong mưa lớn: "Mở cửa!"

Phác Thành Huấn cuối cùng cũng mở cửa sắt, bên trong là một cái sân không lớn. Trên sân trống không. Phác Thành Huấn chỉ tay về nhà kho ở phía Tây: "Toàn bộ lô hàng nằm trong đó."

Lama gật đầu với đàn em đứng bên cạnh. Tên này chĩa súng về phía Phác Thành Huấn, đi qua người anh một cách cẩn trọng về gi­an nhà phía tây. Hắn quan sát tình hình rồi bước lên phía trước. Hắn nổ hai phát súng vào khóa cửa, giơ chân đạp mạnh cửa ra vào, nhìn ngó một lúc rồi đi vào bên trong. Không bao lâu sau, hắn ra ngoài gật đầu với Lama.

Lama đẩy Kim Thiện Vũ về phía thuộc hạ còn lại, tên này lập tức chĩa súng vào trán Kim Thiện Vũ. Lama cười với Phác Thành Huấn: "Tôi vào trong kiểm hàng. Đợi tôi kiểm xong, gi­ao dịch giữa chúng ta coi như hoàn thành."

Phác Thành Huấn không đáp lời, quay đầu về phía Kim Thiện Vũ. Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, nhìn tay cậu rồi liếc xuống cạp quần của cậu. Kim Thiện Vũ tim đập mạnh, hiểu ý anh trong giây lát. Phác Thành Huấn muốn cậu giết chết kẻ canh giữ họ.

Phác Thành Huấn quay người đi theo Lama vào bên trong. Tên đang uy hiếp Kim Thiện Vũ đột nhiên nhằm thẳng mũi súng về phía Phác Thành Huấn. Vào giây phút nguy cấp, Kim Thiện Vũ không do dự rút ngay một cây kim độc, cắm vào cổ tay người đàn ông bên cạnh ngay trước khi hắn bóp cò. Người đàn ông run tay, phát đạn chệch hướng bay vào bức tường trước mặt. Cùng lúc đó, Phác Thành Huấn lao người về phía Lama.

Lama phản ứng khá nhanh, lập tức xoay người giơ súng về phía trước. Đáng tiếc là Phác Thành Huấn nhanh hơn một nhịp. Anh tung chân đá bay khẩu súng trên tay Lama rồi cuộn người bắt lấy khẩu súng. Cầm khẩu súng trên tay, Phác Thành Huấn lập tức bắn vài phát đạn về phía nhà kho, nơi một đàn em của Lama đang đi ra, thành công dùng vũ lực ép tên đó không dám ra ngoài cứu viện.

Phác Thành Huấn lùi bước, một tay kéo Kim Thiện Vũ ra ngoài, một tay móc khóa cổng sắt rồi chạy như bay về phía con ngõ nhỏ. Trong sân có tiếng súng nổ, Phác Thành Huấn không quay đầu, kéo Kim Thiện Vũ chạy xuyên qua những ngõ nhỏ dày đặc như hệ thống mạng nhện. Không bao lâu sau, hai người thoát khỏi tầm ngắm của Lama.

Trong đêm tối, Phác Thành Huấn và Kim Thiện Vũ rời khỏi hệ thống ngõ hẹp, đến một ngôi nhà dân. Phác Thành Huấn rút sợi dây thép trong người để mở khóa cổng. Anh đẩy Kim Thiện Vũ vào trong sân rồi lại bấm khóa cổng. Phác Thành Huấn rút chìa khóa dưới chậu hoa trên bậc tam cấp, mở cửa và kéo Kim Thiện Vũ vào phòng.

Hai người chạy nhanh đến mức tim mạch gần như nhảy ra ngoài. Vừa vào phòng họ lập tức ngồi bệt xuống sàn. Phác Thành Huấn thở hắt ra, nằm thẳng chân thẳng tay xuống đất. Kim Thiện Vũ thở hổn hển, liếc nhìn Phác Thành Huấn rồi nằm dài xuống như anh. Hai người nằm trên nền đá lạnh toát, nghe tiếng sấm sét và tiếng mưa rơi ở bên ngoài. Nước mưa từ trên người họ chảy xuống ướt sũng nền nhà.

Phác Thành Huấn đột nhiên xoay người nằm đè lên Kim Thiện Vũ. Anh ôm cậu chặt đến nỗi Kim Thiện Vũ không thở nổi. Tim Phác Thành Huấn đập mạnh, như truyền cho Kim Thiện Vũ nỗi bất an và sợ hãi không thể nói ra lời của anh.

"Tiểu Vũ", Phác Thành Huấn hơi buông lỏng người cậu: "Tôi còn có một việc cần giải quyết. Em hãy ở đây đợi tôi..."

Phác Thành Huấn định đứng dậy, Kim Thiện Vũ liền nắm chặt tay áo anh, cậu nhìn thẳng vào mắt anh: "Phác Thành Huấn! Nếu anh tin em thì hãy cho em biết tất cả những chuyện liên quan đến anh. Dù có chết, cũng đừng để em chết không minh bạch."

Phác Thành Huấn hơi sững người, họ nhìn nhau hồi lâu. Cuối cùng, Phác Thành Huấn cũng nhẹ nhàng lên tiếng: "Tôi xin lỗi, Mặt Trời nhỏ."

Trước mắt Kim Thiện Vũ đột nhiên tối sầm, vật cuối cùng cậu nhìn thấy là một con dao rơi xuống.

Vào giây phút Kim Thiện Vũ ngất lịm trong lòng Phác Thành Huấn, một tiếng cạch nhẹ vang lên hòa lẫn tiếng sấm sét, Phác Thành Huấn ngẩng đầu nghe ngóng trong bóng tối, toàn thân ở trạng thái cảnh giác cao độ như một con sói rình mồi.

Nơi này là cứ điểm bí mật của Phác Thành Huấn ở Chi­ang Rai, một ngôi nhà bằng gỗ hai tầng nằm giữa hoa viên trồng nhiều cây cối. Lúc này, anh và Kim Thiện Vũ ở phòng khách tầng một. Tiếng cạch nhẹ đó lập tức biến mất như tiếng côn trùng đâm vào mạng nhện, nhưng cũng đủ thu hút toàn bộ sự chú ý của Phác Thành Huấn.

Trên tầng hai có tiếng bước chân người. Mặc dù người trên tầng cố tình đi rất khẽ nhưng khi giẫm xuống sàn gỗ vẫn phát tiếng động. Phác Thành Huấn lặng lẽ ôm Kim Thiện Vũ ra phía sau so­fa. Cậu vẫn bất tỉnh nhân sự trong lòng anh.

Như vậy cũng tốt.

Một trận gió lớn thổi tung cánh cửa sổ đang đóng kín ở tầng một, cánh cửa sổ đập mạnh vào tường tạo thành tiếng chát chúa. Mưa gió từ bên ngoài bay vào, làm ướt sàn nhà trong chốc lát. Đúng lúc đó, trong bóng tối xuất hiện tiếng kim loại va chạm lạch cạch.

Phác Thành Huấn nhướng mày. Mặc dù rất nhẹ nhưng tiếng động vừa rồi không lọt khỏi tai anh. Anh không nghe nhầm, đó chính là tiếng kéo chốt bảo hiểm trên nòng súng. Lúc này, Phác Thành Huấn có thể cảm nhận được bầu không khí chết chóc vây quanh.

Trong phòng tối om, chỉ thỉnh thoảng có ánh chớp lóe sáng trên trời chiếu vào. Phác Thành Huấn ôm Kim Thiện Vũ, lom khom di chuyển theo bộ bàn ghế đặt trong phòng, mắt anh nhìn chăm chăm về phía chân cầu thang nhưng không thấy một bóng dáng nào cả.

Bên phải phòng khách có cửa đi sang phòng khác. Ngôi nhà này mang đặc trưng kiến trúc Thái Lan, không gi­an rộng lớn và thoáng đãng. Vì vậy, căn phòng sinh hoạt ở bên cạnh không có tường chắn, chỉ có hành lang bằng gỗ và cầu thang đá lên xuống.

Cửa nối giữa phòng khách và phòng sinh hoạt là loại cửa vòm bằng gỗ chạm trổ hoa văn. Phác Thành Huấn di chuyển chậm rãi về phía cửa vòm, đảo mắt một vòng quanh phòng sinh hoạt. Trong phòng chỉ có một bộ ghế so­fa bằng vải nằm đối diện cửa gỗ. Một bên tường đóng một giá sách nặng, trên xếp đầy sách. Bên dưới giá sách là lò sưởi có tác dụng trang trí, chưa sử dụng bao giờ.

Có lẽ biết gi­an phòng này không có chỗ nào để trốn nên không ai mai phục ở đây. Căn phòng nằm ngoài tầm mắt kiểm soát từ tầng hai. Tuy nhiên nếu đi vào trong đó, anh sẽ bị người ở trên tầng hai nhìn thấy. Nếu là lúc bình thường, Phác Thành Huấn cũng không dám mạo hiểm. Nhưng đêm nay thì khác, trời vừa tối vừa mưa gió bão bùng, chỉ cần di chuyển với tốc độ đủ nhanh, dù bị đối phương bắt gặp, anh cũng nắm chắc cơ hội trốn thoát.

Phác Thành Huấn ôm chặt Kim Thiện Vũ trong lòng, nhân một tia chớp chói sáng tạo thành điểm mù thị giác phóng ra khỏi phòng khách, vượt qua cửa gỗ vào căn phòng sinh hoạt. Đến nơi, Phác Thành Huấn lập tức giấu mình sau chiếc ghế so­fa.

Kim Thiện Vũ hơi động đậy người, Phác Thành Huấn cúi đầu, mắt Kim Thiện Vũ chớp chớp, xem ra cậu đã tỉnh lại. Trước khi Kim Thiện Vũ mở miệng, Phác Thành Huấn cúi đầu hôn lên môi cậu, hai tay anh giữ tay cậu, ép chặt toàn thân cậu vào người mình.

Nụ hôn của Phác Thành Huấn khiến Kim Thiện Vũ hoàn toàn tỉnh táo, cậu mở to mắt nhưng không có bất cứ hành động nào, chỉ im lặng nhìn Phác Thành Huấn. Phác Thành Huấn biết là cậu đã tỉnh, từ từ buông người cậu và đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cậu đừng lên tiếng.

Trong một giây lát, Kim Thiện Vũ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao Phác Thành Huấn vẫn còn bên cạnh cậu, cậu cũng không biết mình đang ở đâu. Kim Thiện Vũ cố nén mọi nghi vấn, cũng không chất vấn anh vì lý do gì đánh ngất cậu. Đầu tiên, Kim Thiện Vũ quyết định nghe theo Phác Thành Huấn.

Phác Thành Huấn chỉ lên cầu thang, giơ bốn ngón tay, chỉ vào người Kim Thiện Vũ rồi chỉ xuống đất. Sau đó anh chỉ vào lò sưởi cách đó không xa và làm động tác bóp cò.

Kim Thiện Vũ lập tức hiểu ý Phác Thành Huấn. Tầng trên có bốn người đang mai phục, Phác Thành Huấn muốn cậu ngồi yên ở đây, anh sẽ đi lấy khẩu súng cất giấu ở lò sưởi. Kim Thiện Vũ gật đầu, Phác Thành Huấn dùng sức ôm chặt cậu rồi lặng lẽ cúi người đi về phía lò sưởi.

Từ so­fa đến giá sách là một khoảng trống khá rộng, không có thứ gì yểm hộ. Kim Thiện Vũ hồi hộp dõi theo bóng dáng Phác Thành Huấn. Anh lập tức lao vút tới phía giá sách như một cái bóng, nhanh đến mức Kim Thiện Vũ không kịp nhìn. Kim Thiện Vũ chưa định thần, Phác Thành Huấn đã đứng nép mình bên góc giá sách.

Gần như cùng lúc đó, cửa vòm nối phòng khách và phòng sinh hoạt xuất hiện hai người đàn ông. Chúng mặc đồ đen hòa lẫn vào bóng tối. Sau khi vào phòng, chúng lập tức chia ra hai bên trái và phải, nấp sau bàn gỗ chân cao bên cạnh so­fa. Trên tay chúng là khẩu súng bắn tỉa có tia laser. Họng súng đen ngòm thò ra từ hai bên Kim Thiện Vũ, thỉnh thoảng ánh chớp phản chiếu vào tạo thành cảnh tượng rùng mình.

Kim Thiện Vũ gần như ngưng thở. Cậu lấy tay che miệng, cố gắng thu nhỏ người. Có cảm giác chúng ở rất gần cậu. Kim Thiện Vũ chống một tay xuống nền đá, cảm giác lạnh lẽo từ nền đá truyền qua bàn tay Kim Thiện Vũ vào thẳng tim cậu.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Gió thổi hạt mưa vào phòng làm ướt mặt Kim Thiện Vũ. Khi hai người đàn ông xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Kim Thiện Vũ là nhìn Phác Thành Huấn bên giá sách. Ở vị trí đó, anh đứng ngay trước mặt chúng, như một tâm điểm tốt nhất. Tuy nhiên khi Kim Thiện Vũ đưa mắt về phía giá sách, Phác Thành Huấn đã mất dạng.

Mồ hôi lạnh hòa trộn nước mưa từ trán Kim Thiện Vũ chảy xuống. Xét từ góc độ tầm nhìn, hai khẩu súng giống như hai con mắt, khu vực đan chéo là điểm mù thị giác, Kim Thiện Vũ tạm thời ngồi ở vị trí an toàn. Nhưng sự an toàn này có thể kéo dài bao lâu? Chỉ cần chúng xác định trong phòng không có người, đứng dậy kiểm tra một lượt. Đến lúc đó, cậu sẽ chết chắc.

Bất ngờ phía trước có một vật thể bay đến. Hai người người đàn ông lập tức nổ súng theo phản xạ. Hai phát đạn như hoa lửa trong đêm đen, đồng thời để lộ vị trí của chúng. Bên trái Kim Thiện Vũ có tiếng cạch dưới đất, cùng lúc một vật thể nặng lãnh lẽo rơi trúng chân Kim Thiện Vũ. Kim Thiện Vũ cúi đầu nhìn, đó là một khẩu súng. Không kịp suy nghĩ, Kim Thiện Vũ giơ súng nhằm về một tên sát thủ, hắn cũng giơ súng nhắm thẳng vào Phác Thành Huấn đang ở góc so­fa. Tuy nhiên, Kim Thiện Vũ đã nổ súng vào bộ ngực hắn trước khi hắn bấm cò vài giây.

Nòng súng lắp ống giảm thanh, tiếng súng nổ y như tiếng mở nút chai cham­pagne. Tên sát thủ cúi đầu nhìn, dường như không tin vào mắt mình và đổ vật ra ghế so­fa. Kim Thiện Vũ lùi lại mấy bước, ngây người một lúc rồi quay đầu. Một cảnh tượng kinh hoàng đập thẳng vào mắt cậu.

Ở đằng sau Kim Thiện Vũ, Phác Thành Huấn toàn thân nhuộm màu máu đỏ tươi. Một thi thể bị đứt đầu vẫn còn co giật trước mặt anh, mùi máu tanh nồng nặc bao trùm không khí. Phác Thành Huấn vẫn giữ nguyên tư thế siết cổ đối phương. Trên nền máu đỏ là ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của Phác Thành Huấn.

Hình ảnh Phác Thành Huấn lúc này khiến trong lòng Kim Thiện Vũ dội lên một nỗi sợ hãi chưa từng có. Từ người anh toát ra cảm giác hoàn toàn xa lạ, lạnh lẽo u ám. Lý trí lại một lần nữa nhắc nhở cậu, giữa cậu và anh có một hố sâu cực lớn, dù cậu có cố gắng đến mức nào, cậu cũng không thể nào mở cánh cửa nội tâm của người đàn ông đó.

Ý nghĩ đó chỉ lóe lên trong đầu óc Kim Thiện Vũ một giây. Phác Thành Huấn đã lập tức đứng dậy, kéo tay Kim Thiện Vũ chạy thục mạng ra ngoài cửa. Bên trong có tiếng súng nổ vọng theo.

Phác Thành Huấn và Kim Thiện Vũ trốn ở vườn hoa rậm rạp phía sau. Hai tên sát thủ từ tầng hai lao xuống đuổi theo, đạn trúng vào bồn hoa bằng đá dày. Phác Thành Huấn lo Kim Thiện Vũ bị thương, lấy thân mình yểm hộ cậu. Nước mưa đã gột sạch máu trên người anh. Phác Thành Huấn cúi xuống nhìn Kim Thiện Vũ: "Em có thể chạy nổi không?"

Nếu không có cậu, chắc Phác Thành Huấn sẽ không bị bó chân bó tay như bây giờ. Kim Thiện Vũ gật đầu. Phác Thành Huấn cúi xuống hôn lên trán cậu: "Từ bồn hoa chạy sang bên trái là nhà để xe. Bên trái nhà xe có một cổng ra vào nhỏ. Tôi sẽ chạy về bên phải còn em chạy về trái. Em nhớ đừng quay đầu lại, ra ngoài rồi thì đợi tôi."

Phác Thành Huấn nói xong liền đứng dậy, Kim Thiện Vũ nắm chặt mép áo anh. Phác Thành Huấn hơi sững người, anh kéo mạnh cậu vào lòng hôn lên môi cậu rồi đẩy cậu ra. Anh biến mất sau lùm cây cảnh trong chốc lát.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro