Chap 34

Kim Thiện Vũ bị áp giải xuống núi. Hai người đàn ông bên dưới bị những họng súng ép quỳ gối đặt hai tay lên đầu. Khi cảnh sát Lương đến, đám lính tự động rẽ thành hai hàng. Hắn từ từ tiến lên phía trước, nở nụ cười nham hiểm: "Phác, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Đời người đúng là chẳng biết thế nào mà lần, có phải không?"

Cảnh sát Lương bỗng tắt tiếng ở đây, nụ cười trên môi biến mất. Kim Thiện Vũ đi ngay sau hắn, ánh đèn chói mắt khiến cậu mất mấy giây mới nhìn kỹ hai người đàn ông đang quỳ dưới đất, là hai người xa lạ hoàn toàn.

"Các người..."

Cảnh sát Lương đanh mặt, nắm cổ áo một người đàn ông quát lớn: "Các người là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này, chặn xe chúng tôi lại làm gì?"

"Chúng tôi... chúng tôi là người của công ty vận tải..."

Người đàn ông bị túm cổ áo sợ chết khiếp, nói lắp bắp: "Có người bỏ tiền thuê chúng tôi đến đây, bảo là xe chở hàng của họ bị hỏng. Đúng giờ này xe sẽ qua đường hầm Mười Một, anh ta yêu cầu chúng tôi nhận hàng từ chiếc xe bị hỏng, rồi đưa tới nơi quy định."

Từ cổ họng cảnh sát Lương phát ra tiếng gầm gừ như con dã thú bị thương, hắn đẩy mạnh người đàn ông rồi quay người bước đi. Kim Thiện Vũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc đi ngang qua Kim Thiện Vũ, cảnh sát Lương ngoái cổ nhìn cậu, nó hằn học: "Cậu đừng vội đắc ý quá sớm, hãy cứ đợi đi."

________________________

Kim Thiện Vũ bị cảnh sát Lương đưa đến đồn cảnh sát của một thị trấn nhỏ gần đó. Bận rộn căng thẳng suốt cả đêm, đám người tham gia kế hoạch bắt giữ đều mệt mỏi rã rời. Được sự đồng ý của cảnh sát Lương, vừa đến thị trấn, họ tập tức giải tán đi nghỉ ngơi.

Sau khi phát hiện hai người đàn ông trên xe tải không phải là Phác Thành Huấn và Ni-Ki, cảnh sát Lương không nói thêm một câu nào với Kim Thiện Vũ. Trên đường đi, hắn cũng không ngồi một xe với Kim Thiện Vũ, mà bảo hai người cảnh sát áp giải Kim Thiện Vũ. Đến thị trấn nhỏ, hắn nhốt Kim Thiện Vũ vào một phòng tạm gi­am ở đồn cảnh sát địa phương.

Lúc này vào khoảng năm giờ ba mươi sáng, phòng tạm gi­am không có cửa sổ nên không nhìn thấy bầu trời bên ngoài. Đồn cảnh sát bật hết đèn tuýp, ánh sáng trắng hắt vào tường càng khiến không khí càng trở nên lạnh lẽo.

Kim Thiện Vũ ngồi trên giường ở phòng tạm gi­am lưng dựa vào bức tường lạnh phía sau. Gọi là giường, thật ra chỉ là một bệ xi măng rộng một mét, dài hai mét. Ngoài chiếc giường, góc phòng tạm gi­am còn có một nhà xí không cửa. Vì vậy cả căn phòng bốc lên một mùi khó chịu, trộn lẫn giữa mùi xi măng, vôi vữa và mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

Phác Thành Huấn và Ni-Ki không biết bây giờ thế nào rồi?

Kim Thiện Vũ ngẩng đầu, nhìn đám côn trùng nhỏ đậu xung quanh đèn tuýp. Bên ngoài vọng đến tiếng nói chuyện qua điện thoại. Tường vách của đồn cảnh sát rất mỏng, có thể nghe rõ tiếng nói từ phía văn phòng.

Một tiếng động lịch kịch vang lên, cánh cửa sắt khu tạm gi­am mở ra, kêu ken két. Mấy người cảnh sát đi vào, mang theo một cái mâm bằng nhựa khá lớn. Họ lần lượt phát đồ ăn đến từng phòng tạm gi­am. Kim Thiện Vũ ngồi tựa vào tường không qua nhận đồ ăn, cậu ngẩng đầu nhìn người cảnh sát vừa đến cửa phòng mình. Cậu ta đội mũ che hết nửa khuôn mặt. Sau khi đặt khay thức ăn lên song sắt, cậu ta ngẩng đầu nhìn cậu. Ánh mắt của cậu ta khiến Kim Thiện Vũ hóa đá.

Người cảnh sát chính là Ni-Ki.

Bắt gặp ánh mắt của Kim Thiện Vũ, Ni-Ki gật gật đầu. Cậu ta cầm dùi cui gõ vào khay thức ăn: "Ăn cơm."

Nói xong, Ni-Ki quay người đi ra. Kim Thiện Vũ sau một hồi sững sờ kinh ngạc, tim cậu vẫn đập thình thịch. Cậu chậm rãi bước đến bên cửa cầm khay đồ ăn như người mộng du. Thức ăn dành cho người tạm gi­am rất đơn giản, Kim Thiện Vũ cũng chẳng muốn ăn gì. Tuy nhiên, cậu vẫn đưa thức ăn vào miệng, để trấn áp sự chấn động trong lòng.

Ni-Ki xuất hiện ở nơi này, có nghĩa Phác Thành Huấn cũng ở quanh quẩn đâu đây? Tại sao họ lại đến đây? Kim Thiện Vũ không ngừng suy đoán hành tung của hai người. Lẽ nào họ biết cậu bị cảnh sát Lương bắt giữ, nên mới đến đây để cứu cậu?

Kim Thiện Vũ đang nghĩ ngợi lung tung bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện. Cậu nhìn qua chấn song sắt ra bên ngoài, thấy Ni-Ki đang ung dung đứng ở cửa ra vào trò chuyện với người cảnh vệ. Người cảnh vệ tỏ thái độ khá thân mật với Ni-Ki, nhận điếu thuốc từ cậu ta rồi cúi đầu để Ni-Ki châm lửa. Đúng lúc đó, người cảnh vệ bị Ni-Ki đập một cú mạnh vào sau gáy, toàn thân mềm nhũn đổ vào người Ni-Ki.

Ni-Ki ngẩng đầu ngó bốn xung quanh đầy cảnh giác. Lúc này là thời điểm gi­ao ban giữa ca đêm và ca ban ngày, là lúc cảnh sát sơ hở nhất. Hành lang của đồn cảnh sát không một bóng người. Ni-Ki kéo lê người cảnh vệ đến trước cửa phòng gi­am Kim Thiện Vũ. Anh ta nhanh chóng giật chùm chìa khóa trên thắt lưng người cảnh vệ bị ngất rồi mở cửa. Ni-ki lập tức lách vào phòng: "Cởi bộ cảnh phục trên người hắn mặc vào người anh."

Kim Thiện Vũ không lên tiếng, lặng lẽ làm theo lời Ni-Ki. Sau khi mặc bộ đồ cảnh sát, Kim Thiện Vũ bắt chước Ni-Ki kéo mũ cảnh sát xuống sát mặt. Ni-Ki đặt người cảnh vệ hôn mê bất tỉnh lên giường, lôi trong áo ra một bộ tóc giả gần giống với tóc của cậu đội lên đầu anh ta, nhìn từ xa như Kim Thiện Vũ đang ngủ. Sau đó, Ni-Ki nhìn bốn xung quanh, kéo Kim Thiện Vũ ra khỏi phòng tạm gi­am và khóa cửa.

Hai người thoát khỏi phòng tạm gi­am, đi dọc theo hành lang đồn cảnh sát. Hành lang có hai đầu, một đầu là văn phòng làm việc tổng hợp, đầu kia là phòng tư liệu và nhà vệ sinh. Ni-Ki dẫn Kim Thiện Vũ đi về phía phòng tư liệu. Lúc này, cảnh sát đã hoàn tất việc gi­ao ca. Họ đi đi lại lại trên hành lang và vào phòng làm việc của mình ở hai bên. Ni-Ki lặng lẽ đưa Kim Thiện Vũ tới nhà vệ sinh nam, mở cửa đẩy cậu trốn vào trong.

Nhà vệ sinh rất rộng, bên ngoài là bồn giữa tay, bên trong chia thành từng gi­an vệ sinh nhỏ. Kim Thiện Vũ toàn thân run lẩy bẩy, cậu bất giác nhìn lên ô cửa sổ ở tít trong cùng nhà vệ sinh. Cửa sổ rất nhỏ, may ra một đứa bé chui lọt, bên ngoài lại có chấn song sắt. Kim Thiện Vũ hoàn toàn không có khả năng thoát ra từ nơi này.

Ni-Ki xem ra cũng không định để cô thoát thân bằng đường cửa sổ. Cậu ta kéo Kim Thiện Vũ vào gi­an vệ sinh trong cùng. Gi­an này chất đầy đồ tạp nham. Không chỉ có vậy, trên đất còn một người đàn ông mặc bộ đồ lao công đang nằm bất tỉnh. Ni-Ki nhìn Kim Thiện Vũ: "Anh mau thay bộ quần áo của người đàn ông đó, rồi đẩy chiếc xe chở đồ vệ sinh đi qua đại sảnh. Anh đừng dừng lại cũng đừng ngẩng đầu. Hãy cố giữ bình tĩnh, ra đến cửa, anh nhớ đi về bãi đỗ xe ở góc sân phía tây, anh ấy đợi anh ở đó. Anh hãy nhớ, anh chỉ có hai phút thôi."

Kim Thiện Vũ gật đầu, Ni-Ki dặn dò xong liền ra ngoài. Kim Thiện Vũ hít một hơi thật sâu, nhanh chóng thay bộ quần áo lao công rồi cúi đầu đẩy xe đi về phía trước. Đoạn hành lang ngắn mà cậu có cảm giác như đi tới một ngàn mét. Mỗi khi có người bước ra từ văn phòng hai bên hành lang là Kim Thiện Vũ giật mình thon thót. Khó khăn lắm cậu mới đi đến đại sảnh. Lúc này, phòng tổng hợp của đồn cảnh sát ở đại sảnh hết sức bận rộn, tiếng chuông điện thoại, tiếng nói chuyện ầm ĩ. Kim Thiện Vũ đẩy xe thuận theo bờ tường đi ra ngoài, may mà không có ai chú ý đến cậu. Trên thực tế, những người cùng tham gia hành động với cảnh sát Lương đêm qua đều là quân nhân. Vì vậy, trừ những người cảnh sát trực đêm đã gi­ao ban về nhà, không ai biết Kim Thiện Vũ là nghi phạm bị tạm gi­am ở đây.

Kim Thiện Vũ vừa đẩy xe đồ đến cửa ra vào ở đại sảnh, bên trong đột nhiên vọng ra tiếng nổ rất lớn. Tất cả cảnh sát trong đồn sững người một giây. Sau khi họ định thần, văn phòng trở nên hỗn loạn, đám cảnh sát rút súng bên lưng rồi lao vào phía trong, nơi phát ra tiếng nổ.

Kim Thiện Vũ đẩy xe chở đồ sang một bên, chạy thục mạng ra bên ngoài. Kim Thiện Vũ vừa chạy đến khoảng sân rộng trước mặt, mặt đất đột nhiên rung chuyển. Cậu quay đầu, thấy bên trong đồn cảnh sát khói bốc mù mịt, không ít người bịt miệng ho khù khụ chạy ra. Lúc này, Kim Thiện Vũ mới hiểu khoảng thời gi­an hai phút mà Ni-Ki nói đến có nghĩa là gì.

Kim Thiện Vũ không có thời gi­an nghĩ ngợi nhiều, cậu tiếp tục chạy về phía Tây. Vụ nổ ở đồn cảnh sát thu hút sự chú ý của tất cả những người có mặt. Không ai để ý đến người đàn ông lao công đang hốt hoảng này. Kim Thiện Vũ lảo đảo đi đến bãi đỗ xe. Một chiếc xe Jeep quân dụng đỗ ở lối ra từ bao giờ. Vừa thấy cậu đi đến, cửa xe liền mở tung, Phác Thành Huấn nghiêng người kéo Kim Thiện Vũ lên xe. Sau đó, anh nhấn ga xông thẳng vào sân trước đồn cảnh sát.

Kim Thiện Vũ vẫn chưa kịp định thần. Người ở sân đồn hốt hoảng khi thấy chiếc xe lao tới, họ đều tránh sang hai bên. Sắc mặt Phác Thành Huấn không hề thay đổi, anh cũng không nhìn Kim Thiện Vũ. Kim Thiện Vũ nắm chặt cánh tay anh: "Ni-Ki..."

"Cậu ấy có thể tự thoát thân."

Phác Thành Huấn trả lời ngắn gọn, chiếc xe Jeep lao nhanh tới cổng ra vào của đồn cảnh sát, rồi hòa vào làn đường bên ngoài. Buổi sáng đường xá thưa thớt xe cộ qua lại, Phác Thành Huấn nhấn ga hết cỡ, chiếc xe lao về phía Bắc với tốc độ kinh hồn.

Lúc này, Kim Thiện Vũ mới thả lỏng thần kinh. Cậu giữ im lặng, Phác Thành Huấn cũng không nói câu nào với cậu. Anh lái xe rời khỏi đường cái đi vào con đường núi. Rõ ràng anh đang đến nơi hẹn trước với Ni-Ki. Phác Thành Huấn không nói, Kim Thiện Vũ cũng không hỏi để mặc anh muốn đưa cậu đi đâu thì đi.

Phác Thành Huấn dừng xe dưới một cây cổ thụ lớn. Động cơ ô tô vừa tắt, bốn bề yên tĩnh hẳn, thỉnh thoảng có tiếng cánh chim đập phần phật khi bay qua. Ánh mặt trời chiếu qua những tán lá xuống người họ. Kim Thiện Vũ ngẩng đầu, phát hiện Phác Thành Huấn đang nhìn cậu chăm chú.

"Xin lỗi đã khiến em thất vọng."

Kim Thiện Vũ bỗng dưng cảm thấy ấm ức vô cùng, cậu lạnh lùng mở miệng: "Anh muốn đẩy em đi thật xa, kết quả em vẫn liên lụy đến anh, em..."

Gáy Kim Thiện Vũ bị giữ chặt, gương mặt người đàn ông trước mắt đột nhiên phóng to, lời nói của cậu bị anh nuốt mất. Phác Thành Huấn hôn cậu cuồng bạo, như muốn hút hết hơi ấm và mùi vị của cậu. Nụ hôn của anh không che giấu sự nhớ nhung của anh đối với cậu, khiến bao phẫn nộ trong lòng Kim Thiện Vũ bỗng chốc tan biến.

Sau nụ hôn gấp gáp, Phác Thành Huấn từ từ thưởng thức hương vị trên bờ môi Kim Thiện Vũ. Anh giống một đứa trẻ ăn không no, hôn nhẹ lên viền miệng cậu một cách mê đắm. Rồi Phác Thành Huấn buông lỏng Kim Thiện Vũ, nhìn sâu vào mắt cậu: "Kim Thiện Vũ!"

"Hả?"

Tim Kim Thiện Vũ đập thình thịch, gương mặt đỏ ửng. Phác Thành Huấn không kìm được lại đặt nụ hôn dịu dàng lên môi cậu: "Kim Thiện Vũ..."

Kim Thiện Vũ nhướng mắt, ánh mặt trời rọi chiếu vào hai đồng tử khiến đôi mắt màu hổ phách của cậu sáng lấp lánh. Phác Thành Huấn không thể chịu nổi ánh mắt đó, anh nhắm mắt chạm môi vào trán cậu: "Tôi và Ni-Ki sẽ quay về sơn trại."

Kim Thiện Vũ không lên tiếng, cậu lùi lại một bước nhìn Phác Thành Huấn. Anh sẽ quay về sơn trại, cậu lại không thể đi theo anh về đó. Vì vậy... anh định bỏ rơi cậu một lần nữa? Nhưng Kim Thiện Vũ bây giờ không còn là cậu lúc mới bị bắt cóc. Lúc đó, cậu chỉ là bác sĩ Kim Thiện Vũ có cuộc sống bình thường. Còn bây giờ, cậu đã giết người, chạy trốn, bị bắt giữ rồi vượt ngục vì anh. Nếu anh bỏ rơi cậu, cậu sẽ phải làm sao?

"Tại sao anh lại cứu em thoát khỏi đám người cảnh sát Lương?" Sắc mặt Kim Thiện Vũ dần trở nên lạnh lẽo: "Anh sợ em bị ngồi tù vì tội nhập cảnh trái phép, sợ lý lịch của em sau này không trong sạch? Phác Thành Huấn, từ khi dính đến anh, em không bao giờ có thể trong sạch được nữa. Anh cần gì phải ra tay cứu em?"

"Kim Thiện Vũ!"

Phác Thành Huấn giữ chặt cổ tay Kim Thiện Vũ, ép cậu nhìn anh nhưng không biết nói gì với cậu. Đúng vậy, người con trai này bị cuốn vào cuộc sống của anh, bị anh liên lụy. Trải qua nhiều chuyện như vậy, anh vẫn còn hy vọng hão huyền rằng cậu có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, có thể trở lại quỹ đạo sống trước kia?

Từ xa xa có tiếng gầm rú phá vỡ sự yên tĩnh của rừng rậm. Tiếng máy nổ khiến bầy chim hoảng loạn, bay nháo nhác. Phác Thành Huấn kéo Kim Thiện Vũ vào lòng, tay rút súng cúi thấp người dõi mắt về phía trước. Từ trong rừng một chiếc mo­tor phi như bay đến, người ngồi trên xe là Ni-Ki.

Ni-Ki không hề giảm tốc độ, đến chỗ xe Jeep mới phanh kít lại. Ni-Ki nhảy xuống mo­tor, gật đầu với Kim Thiện Vũ. Ni-Ki lên xe Jeep ngồi vào hàng ghế sau. Phác Thành Huấn giắt súng vào cạp quần, vừa liếc gương chiếu hậu vừa khởi động máy. Ni-Ki bị thương nhẹ ngoài da, cậu ta lấy ra hộp đựng thuốc bên dưới ghế ngồi định tự xử lý vết thương. Kim Thiện Vũ nhìn thấy, nói "để tôi giúp cậu" rồi nhảy lên ghế sau xe.

"Thế nào rồi?"

Phác Thành Huấn lên tiếng. Ni-Ki ngồi yên để Kim Thiện Vũ băng bó vết thương: "Lương Trinh Nguyên quả nhiên lén đổi xe chở hàng. Sau khi xảy ra vụ nổ, việc đầu tiên hắn đi kiểm tra xem hàng còn không. Sau khi xác định hàng vẫn chưa mất, hắn chuyển hàng đến kho riêng của tay cảnh sát trưởng."

Tay Kim Thiện Vũ dừng lại trong giây lát rồi tiếp tục bôi thuốc cho Ni-Ki. Hóa ra Ni-Ki gây động tĩnh lớn như vậy là vì mục đích muốn xác định lô hàng nằm ở đâu. Phác Thành Huấn nắm rõ tâm lý của Lương Trinh Nguyên. Việc Kim Thiện Vũ biến mất sau vụ nổ chắc chắn khiến Lương Trinh Nguyên nghĩ đến Phác Thành Huấn, sau đó hắn sẽ suy đoán, mục tiêu của Phác Thành Huấn ngoài Kim Thiện Vũ còn có lô hàng kia. Tất nhiên, Lương Trinh Nguyên sẽ đi kiểm tra xem lô hàng còn hay mất. Làm vậy, Lương Trinh Nguyên vô tình tiết lộ vị trí của lô hàng theo đúng ý đồ của Phác Thành Huấn.

Nói như vậy, Phác Thành Huấn không phải đến để cứu cậu? Vụ nổ ở đồn cảnh sát chỉ nhằm mục đích tìm dấu vết lô hàng. Dù cậu có ở đó hay không, vụ nổ cũng sẽ xảy ra. Nhìn từ góc độ khác, việc cậu bị Lương Trinh Nguyên bắt giữ là sự kiện đột phát, nằm ngoài kế hoạch của Phác Thành Huấn. Anh cứu cậu, không chỉ đánh lạc hướng Lương Trinh Nguyên mà còn thăm dò ra thứ anh cần.

Hóa ra anh nói cướp lô hàng từ tay cảnh sát không phải là câu nói đùa.

"Còn một chuyện nữa, anh nhất định sẽ có hứng thú."

Ni-Ki vừa nói vừa mở di động đưa cho Phác Thành Huấn xem. Phác Thành Huấn nhìn một lúc rồi nhíu mày. Kim Thiện Vũ lúc này đã xử lý xong vết thương của Ni-Ki. Cậu hiếu kỳ nhổm người lên xem, đó là một số hình ảnh do Ni-Ki chụp bằng điện thoại. Trên ảnh có một đám người đứng trên phố. Bên phải là Lương Trinh Nguyên, bên trái là trùm buôn lậu ma túy đang bị bắt giữ Lama. Vẻ mặt của Lama có vẻ rất thoải mái. Ở một tấm hình khác, Lama chào tạm biệt Lương Trinh Nguyên. Đằng sau hắn là một chiếc xe hơi màu đen sang trọng.

Phác Thành Huấn trả điện thoại cho Ni-Ki, cất giọng trầm trầm: "Là xe của So­phie."

Điều đó có nghĩa là gì? So­phie, con gái Rắn Độc vốn là một nhân vật nhạy cảm. Ả xuất hiện ở Thái Lan vì Lama. Quan trọng hơn, Lương Trinh Nguyên - người cảnh sát đang truy bắt Phác Thành Huấn tiếp xúc với So­phie và phóng thích Lama.

Lương Trinh Nguyên đã bị Rắn Độc mua chuộc?

Kim Thiện Vũ suy luận một hồi, rút ra một kết luận đáng sợ. Cậu ngẩng đầu nhìn Phác Thành Huấn, vẻ mặt anh hết sức đăm chiêu. Cảm nhận thấy ánh mắt của Kim Thiện Vũ, Phác Thành Huấn quay đầu nhìn cậu: "Bây giờ tôi không thể để em đi. Em hãy chịu khó ở lại bên chúng tôi."

Ni-Ki không có ý kiến trước quyết định của Phác Thành Huấn, cậu ta ngồi tựa vào cửa xe nhắm mắt. Phác Thành Huấn lái xe chầm chậm. Trong rừng không có đường đi, anh hoàn toàn tự phán đoán phương hướng. Chiếc xe quân dụng bạt cây cối tiến về phía trước.

Xem ra, Phác Thành Huấn đã có kế hoạch riêng.

Từ lời nói của Phác Thành Huấn, có thể thấy mục tiêu trước mắt của anh là món hàng trong tay Lương Trinh Nguyên. Nhưng anh định làm thế nào?

Kim Thiện Vũ không biết nên nói gì với Phác Thành Huấn. Ni-Ki ngồi bên cạnh cậu cũng đã chìm vào giấc ngủ. Ba người tiếp tục đi trong rừng núi. Phác Thành Huấn lái xe đến lúc chạng vạng tối mới đổi tay lái cho Ni-Ki. Anh dường như rất mệt mỏi, vừa ngồi cạnh Kim Thiện Vũ ở hàng ghế sau đã tựa lưng vào thành ghế nhắm nghiền mắt. Xe đi hết đêm, đến lúc tờ mờ sáng thì cạn xăng. Ni-Ki dừng xe, nhảy xuống lấy can xăng dự bị đằng sau xe đổ vào bình xăng. Kim Thiện Vũ đang ngủ say sưa giật mình tỉnh giấc, phát hiện cậu ngồi trong lòng Phác Thành Huấn từ bao giờ, còn anh rất tỉnh táo.

"Đến đâu rồi?"

Kim Thiện Vũ động đậy người, ngồi ngủ kiểu này, toàn thân cậu hơi tê cứng. Phác Thành Huấn cúi đầu nhìn cậu: "Kim Thiện Vũ, xuống xe cùng tôi đi dạo một lát, tôi có chuyện muốn nói với em."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro