Chap 35

Phác Thành Huấn xuống xe, lấy túi đồ ăn và nước từ cốp sau ném cho Ni-Ki đang bận bịu ở phía trước. Ni-Ki nhìn hai người gật đầu, không hỏi họ đi đâu. Ni-Ki lúc nào cũng như cái bóng bên cạnh Phác Thành Huấn, yên lặng và đáng tin cậy tuyệt đối.

Kim Thiện Vũ không có khẩu vị nên không cầm túi đồ ăn, cậu chỉ nhận chai nước từ Phác Thành Huấn rồi lặng lẽ đi theo anh. Phác Thành Huấn cũng không có động đến đồ ăn, thậm chí cả nước uống. Đi một đoạn khá xa, anh mới rút một điếu thuốc châm lửa.

Càng đi rừng cây càng rậm rạp, Kim Thiện Vũ chỉ có thể nhìn thấy hình bóng Phác Thành Huấn lúc ẩn lúc hiện, đốm lửa trên điếu thuốc lập lòe. Không khí lạnh lẽo khiến Kim Thiện Vũ cảm thấy bất an, cậu xoa nhẹ một bên cánh tay. Ban đêm trời hơi lạnh, thỉnh thoảng có cành cây quét qua người Kim Thiện Vũ buồn buồn.

Phác Thành Huấn dường như nhìn thấy cử động của cậu, anh dừng lại và cởi áo khoác ngoài khoác lên người cậu. Phác Thành Huấn chỉnh lại hai vạt áo cho Kim Thiện Vũ, do dự một lát rồi kéo cậu vào lòng. Anh mơn man trên tóc cậu: "Tiểu Vũ..."

"Hả?"

Vòng tay của Phác Thành Huấn khiến Kim Thiện Vũ an lòng đến mức không muốn động đậy. Trong không khí yên lặng, cậu nghe rõ nhịp tim của Phác Thành Huấn. Anh trầm mặc một hồi rồi mở miệng, nhưng vẫn dịu dàng gọi tên cậu: "Tiểu Vũ..."

Kim Thiện Vũ ngẩng đầu. Tuy không nhìn rõ vẻ mặt của Phác Thành Huấn nhưng cậu vẫn cảm nhận được anh đang khó xử. Tại sao Phác Thành Huấn luôn mâu thuẫn như vậy. Đáng lẽ, anh phải là một người máu lạnh mới đúng. Nhiều lúc Kim Thiện Vũ nghĩ, cậu không phải là người quan trọng đối với anh. Nhưng mỗi khi ở gần bên anh, thái độ của anh luôn khiến cậu mơ hồ và có cảm giác, tình cảm của anh dành cho cậu không đơn giản như vậy.

"Có rất nhiều việc, tôi không muốn em tham gia."

Cuối cùng Phác Thành Huấn cũng chịu mở miệng: "Nhưng lần nào, mọi chuyện cũng không diễn ra theo ý tôi. Tôi hy vọng em có thể hiểu tất cả những việc tôi làm."

Kim Thiện Vũ mơ hồ, lặng im chờ anh giải thích. Tuy nhiên, Phác Thành Huấn lại chuyển sang đề tài khác: "Em có biết tình cảnh của em hiện nay không?"

Kim Thiện Vũ lắc đầu, Phác Thành Huấn nở nụ cười bất lực trong bóng tối: "Bây giờ em không còn là Kim Thiện Vũ bình thường nữa, em đã được gắn mác 'người tình của Phác Thành Huấn'. Vì cái mác này, kẻ thù của tôi sẽ truy sát em, cảnh sát cũng sẽ truy bắt em. Có lẽ một khoảng thời gi­an dài trong tương lai, em không thể nào trở lại với cuộc sống an lành."

Kim Thiện Vũ cúi đầu, cuộc đời cậu mất đi sự yên ổn từ lâu rồi. Cậu đã chấp nhận hoàn cảnh này, nhưng người đàn ông trước mặt vẫn đóng kín thế giới của anh không chịu để cậu bước vào, khiến cậu rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan.

"Tôi nên sớm đoán ra, em không phải là người bình thường mới phải", Phác Thành Huấn thở dài, nắm bàn tay Kim Thiện Vũ: "Trên người em có một số thứ rất đặc biệt so với những người khác. Kim Thiện Vũ, có lúc em thậm chí vô cùng tàn nhẫn."

Câu nói này nghe qua giống một lời chỉ trích, nhưng giọng điệu của anh lại rất dịu dàng. Phác Thành Huấn vuốt nhẹ các ngón tay Kim Thiện Vũ: "Đôi bàn tay này lúc lấy mạng người khác không hề do dự và hoài nghi. Em làm tất cả vì tôi, còn tôi thì vì điều gì?"

Kim Thiện Vũ nghi hoặc khi nghe câu cuối của Phác Thành Huấn, nhưng anh không nói tiếp. Một lúc sau, Phác Thành Huấn mới lên tiếng: "Tôi và Ni-Ki phải lấy bằng được lô hàng từ chỗ Lương Trinh Nguyên. Nếu em đã buộc phải đi cùng chúng tôi, tôi hy vọng em có thể giúp tôi."

"Em có thể làm gì?"

Kim Thiện Vũ không do dự cũng không từ chối, giống như việc cậu làm cho Phác Thành Huấn là lẽ đương nhiên. Phác Thành Huấn ôm Kim Thiện Vũ đi về chỗ cũ: "Đêm nay chúng ta sẽ đi thẳng đến thị trấn phía trước. Theo tin tình báo tôi có được, ngày kia Lương Trinh Nguyên sẽ cho áp tải hàng. Hắn chuẩn bị một đội xe đi cùng xe hàng, đoàn xe sẽ đi qua thị trấn Lang­ming phía trước. Tuy nhiên, theo tin của Ni-Ki ngày hôm nay, Lương Trinh Nguyên đã đổi xe hàng. Như vậy đoàn xe kia chỉ là mồi nhử. Tôi và Ni-Ki sẽ giả vờ mắc mưu Lương Trinh Nguyên, đi ăn mồi nhử đó. Tôi cần em mạo hiểm, em ở phía sau tráo xe hàng thật giúp tôi."

Ni-Ki đã chụp được hình chiếc xe chở hàng. Lương Trinh Nguyên có lẽ không muốn gây sự chú ý nên không dùng xe quân dụng. Hắn chọn một chiếc xe bình thường, loại xe chở hàng thông dụng màu trắng. Thùng xe phía sau in hàng chữ màu đen "Công ty phát chuyển nhanh Thai­da". Xem ra, Phác Thành Huấn đã đoán đúng, Lương Trinh Nguyên sẽ không để chiếc xe chở hàng thật sự đi cùng đội xe chuẩn bị từ trước mà cho đi riêng.

Sau khi xe Jeep lăn bánh, ba người đi tiếp ba tiếng đồng hồ mới đến thị trấn Lang­ming. Nơi này có con đường quốc lộ chạy qua, cũng có một trạm xăng duy nhất trong khu vực. Khi đến nơi vào lúc sáng sớm, ba người không dừng lại nghỉ ngơi. Họ bỏ lại chiếc xe Jeep quân dụng ăn cắp. Ni-Ki không biết kiếm đâu ra một chiếc xe tải bình thường, thùng xe cải tạo thành một gi­an phòng nhỏ, có giường, đồ dùng thiết yếu và cả nhà vệ sinh. Ni-Ki dừng xe ở trạm xăng bơm đầy xăng, Phác Thành Huấn ngồi trên xe mở lap­top tra cứu tài liệu, còn Kim Thiện Vũ đi vào siêu thị nhỏ của trạm xăng mua ít đồ ăn, nước uống và thuốc lá.

Khi Kim Thiện Vũ trở lại thùng xe, Phác Thành Huấn vẫn đang tập trung vào chiếc lap­top. Kim Thiện Vũ cầm chai nước đến bên cạnh anh. Hóa ra Phác Thành Huấn đang tìm tài liệu về công ty vận tải Thai­da.

"Thế nào rồi?"

Kim Thiện Vũ liếc lên màn hình, mở chai nước ngửa cổ tu ừng ực. Phác Thành Huấn vẫn chăm chú nhìn màn hình vi tính: "Thai­da là công ty vận chuyển lớn nhất Thái Lan, phụ trách vận chuyển đường dài và đường ngắn. Theo biển số xe và ký hiệu vận chuyển Ni-Ki chụp được, có thể tìm ra lộ trình của chiếc xe này. Ba ngày trước chiếc xe xuất phát từ Ubon Ratchathani. Theo lộ trình đăng ký với công ty, xe sẽ đi Bangkok."

Phác Thành Huấn vừa nói vừa trải tấm bản đồ, bên trên đã dùng bút đỏ đánh dấu tuyến đường của xe hàng. Trên bản đồ, thị trấn Lang­ming cũng là một địa điểm xe buộc phải đi qua. Tuy Lương Trinh Nguyên tráo xe, nhưng vụ này trọng đại nên hắn không dám khinh suất để xe hàng rời khỏi tầm kiểm soát của mình. Mặt dù thời gi­an xuất phát của đội xe mồi câu và chiếc xe chở hàng khác nhau nhưng khoảng cách có lẽ không lớn lắm.

Kim Thiện Vũ nhìn bản đồ rồi quay sang Phác Thành Huấn: "Sau khi đoạt lại lô hàng thì anh định chuyển đi đâu? Đem về sơn trại à?"

Phác Thành Huấn hơi đờ người. Kim Thiện Vũ tưởng anh sẽ né tránh câu hỏi của cậu như mọi khi, nhưng Phác Thành Huấn liếc cậu rồi lên tiếng: "Lô hàng này tương đương một nửa tài sản của Kim Gia. Ở khu vực Tam giác vàng, những ông trùm ma túy lớn nhất hiện nay gồm Kim Gia ở Thái Lan, Rắn Độc ở Miến Điện và Hoa Hỉ ở Lào, còn những người khác chỉ là buôn bán cò con."

Phác Thành Huấn ngừng trong giây lát, đột nhiên xoay ghế ngồi đối diện Kim Thiện Vũ: "Lần tôi đưa em đi mê cung là để tiến hành gi­ao dịch với Re­nault. Kim Gia định dùng một nửa lô hàng đổi lấy tiền mặt, một nửa đổi lấy súng ống đạn dược từ Re­nault."

Kim Thiện Vũ chăm chú nhìn Phác Thành Huấn, chờ anh giải thích những sự việc cậu thắc mắc bấy lâu nay. Phác Thành Huấn cúi đầu, đan hai tay vào nhau: "Rắn Độc ngồi vững chắc trên ngôi vị ông trùm ma túy ở Miến Điện. Muốn giữ vững vị trí này, cần có nơi sản xuất ma túy lớn nhất, nhà máy tinh luyện tiên tiến nhất, quan trọng hơn là cần có vũ lực lớn mạnh làm hậu thuẫn. Rắn Độc luôn miệng nói không ngăn cản người khác phát triển, nhưng đằng sau lưng, ông ta luôn tìm cách thao túng thị trường, đặt dưới sự khống chế của ông ta, để duy trì cái gọi là sự cân bằng do ông ta đề xướng."

"Re­nault là nhà buôn bán vũ khí nổi tiếng người Pháp", Phác Thành Huấn hơi lim dim mắt: "Kim Gia chấp nhận gi­ao dịch với Re­nault vì hắn có thể cung cấp những thứ ông cần. Ông ấy muốn dùng một nửa tài sản đổi thành vốn lưu động và vũ khí. Dù chúng tôi cẩn mật cỡ nào, dù vào tận mê cung để gi­ao dịch cũng không thoát khỏi con mắt của đám thuộc hạ Rắn Độc. Trên thực tế, Rắn Độc sớm biết Re­nault sẽ gi­ao dịch với Kim Gia. Do đó, ông ta đã gặp gỡ và thỏa thuận với Re­nault từ trước, để Re­nault giúp ông ta cướp số hàng của Kim Gia."

"Ý của anh là... Vụ gi­ao dịch ở mê cung bị đổ bể là do Re­nault và người của Rắn Độc câu kết chứ không phải là cảnh sát?"

Phác Thành Huấn cười cười: "Lúc cảnh sát nhận được mật báo tới nơi, Re­nault đã cướp hàng đi mất. May mà em được cứu thoát."

"Vì vậy..."

Kim Thiện Vũ nhanh chóng "tiêu hóa" thông tin Phác Thành Huấn đưa ra: "Rắn Độc ngấm ngầm cho người phá hoại cuộc gi­ao dịch của Kim Gia, vì ông ta sợ Kim Gia củng cố sức mạnh vũ trang, đe dọa đến ngôi vị của ông ta?"

Phác Thành Huấn gật đầu: "Rắn Độc biết Kim Gia có ý đó, chắc chắn sẽ tìm cách trừ khử Kim Gia. Nhưng dù sao Kim Gia cũng là lão đại ở Thái Lan, Rắn Độc dù có thế lực mạnh đến mấy, có ảnh hưởng trên thị trường quốc tế đến mấy, trừ khử Kim Gia cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa ông ta cũng không muốn mạo hiểm. Trong lúc ông ta và Kim Gia long tranh hổ đấu, sẽ có ngư ông đắc lợi.

"Về phần Kim Gia, ông ta không thể nào để mất trắng lô hàng đó nên phải đoạt lại bằng được từ tay Re­nault. Lúc đó, Re­nault được Rắn Độc gợi ý, tương kế tựu kế dùng lô hàng của Kim Gia để trao đổi với tôi. Re­nault chưa kịp nói ra ý của Rắn Độc đã bị giết chết ở trên biển. Nghĩ lại mới thấy lúc đó tôi chỉ có hai sự chọn lựa. Nếu tôi ngả về phía Rắn Độc, một nửa tài sản của Kim Gia sẽ thuộc về tôi. Rắn Độc sẽ nâng đỡ tôi lên làm ông trùm."

"Nếu vậy, tôi buộc phải đấu với Kim Gia. Dù tôi đấu thắng hay thua, Rắn Độc cũng sẽ được lợi. Nếu tôi thắng, ông ta có một kẻ bù nhìn dễ khống chế hơn Kim Gia, đồng nghĩa với việc thị trường Thái Lan sẽ quy vào bản đồ của ông ta. Còn nếu tôi thua, kết quả sẽ giống như tôi không nhận lời ông ta, là tôi phải chết. Ông ta vốn lên kế hoạch trừ khử tôi ngay trên biển một khi tôi không đồng ý. Làm vậy, ông ta có thể loại bỏ cánh tay phải của Kim Gia, làm suy yếu sức mạnh của Kim Gia."

Vì vậy Re­nault mới sai người bắt cóc cậu đưa tới tận vùng biển quốc tế để ép Phác Thành Huấn đến đó. Hóa ra là như vậy.

Từ hành động của Phác Thành Huấn, có thể thấy anh luôn đứng về phía Kim Gia. Bao gồm cả chuyện cướp hàng lần này, chắc chắn không phải vì bản thân anh. Nếu đã vậy, tại sao Rắn Độc còn đồng ý gả con gái So­phie cho Phác Thành Huấn?

Phác Thành Huấn nghiêng đầu nhìn Kim Thiện Vũ. Hai người nói chuyện một lúc, ngoài trời đã sáng hẳn. Tuy nhiên, phố xá dường như chưa hoàn toàn tỉnh giấc, không khí xung quanh vẫn yên tĩnh như buổi đêm.

"Để xoa dịu."

Phác Thành Huấn mỉm cười, như nhìn ra thắc mắc của Kim Thiện Vũ: "Rắn Độc làm vậy để xoa dịu tâm trạng của tôi sau vụ Re­nault. Thật ra Rắn Độc làm tất cả những chuyện đó cũng giống như đi trên con dao hai lưỡi. Vì vậy, ông ta muốn xoa dịu tinh thần của tôi, thông qua việc gả So­phie cho tôi bày tỏ thành ý hợp tác của ông ta. Mặt khác, việc tôi trở thành con rể ông ta có thể khiến Kim Gia hết tín nhiệm tôi." Phác Thành Huấn thở dài, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi: "Mỗi bước đi của Rắn Động đều được cân nhắc kỹ lưỡng, chỉ cần sai nửa bước, chúng ta sẽ mất mạng ngay lập tức."

"Không thể để người như Rắn Độc bành trướng, chiếm vị trí độc tôn. Nếu ông ta thôn tính Kim Gia, sau này sẽ càng khó động đến địa vị của ông ta. Vì vậy, tôi không thể để lô hàng lọt vào tay Rắn Độc, tôi cũng cần phải bảo vệ Kim Gia." Phác Thành Huấn cười cười: "Đây mới chính là trạng thái cân bằng thật sự."

Khó khăn lắm mới có dịp Phác Thành Huấn nói chuyện cởi mở, Kim Thiện Vũ vẫn còn nhiều chuyện muốn hỏi. Nhưng lúc này Ni-Ki đã leo lên xe, gật đầu với hai người rồi ngồi xuống cạnh Phác Thành Huấn: "Làm thế nào bây giờ?"

"Từ tài liệu tra cứu được, xe vận chuyển hàng hóa của Thai­da đều là xe dạng con­tain­er của hãng Ford. Một công ty vận tải nhỏ ở thị trấn Lang­ming có 5 chiếc xe giống hệt. Việc phun chữ lên thùng xe và đặt làm biển giả có thể hoàn tất trong ngày hôm nay. Chúng ta cần phải khiến Lương Trinh Nguyên tin, rằng chúng ta vẫn chưa biết việc xe hàng bị tráo đổi. Chúng ta sẽ bắn tin cho hắn, chúng ta chuẩn bị mai phục đội xe kia."

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm đi thuê xe hàng, phun chữ và đặt làm biển giả", Ni-Ki tiếp lời Phác Thành Huấn. Phác Thành Huấn lại trầm mặc một hồi. Cuối cùng anh ngẩng đầu nhìn Kim Thiện Vũ: "Ni-Ki đi chuẩn bị mấy việc, em cùng tôi đi ra ngoài, để tai mắt của Lương Trinh Nguyên truyền tin chúng ta đang ở đây. Ngày mai, tôi và Ni-Ki sẽ đi mai phục đội xe. Lương Trinh Nguyên chủ yếu quan tâm đến động thái của chúng tôi nên sẽ không để ý đến sự biến mất của em. Em sẽ phụ trách đi đánh tráo xe chở hàng thật sự."

"Bây giờ chia nhau ra hành động. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

Phác Thành Huấn mặc áo khoác nhảy xuống xe. Ni-Ki đợi hai người xuống xe liền đóng cửa xe lái đi mất. Phác Thành Huấn quay sang nhìn Kim Thiện Vũ: "Đi thôi."

Hai người đi theo con đường nhỏ bên ngoài trạm xăng. Mặt trời lúc này xuất hiện đằng đông, chiếu ánh nắng dìu dịu. Hai người bất giác im lặng, hưởng thụ không khí trong lành của buổi sớm. Phác Thành Huấn dẫn Kim Thiện Vũ tiến về phía trước. Thị trấn Lang­ming là thị trấn miền núi, được xây dựng dọc theo triền núi. Tuy nhiên, quy mô của nó như một thành phố nhỏ, tương đối sầm uất. Nếu đi theo đường quốc lộ từ trạm xăng vào thị trấn, khoảng mười phút là đến cuối thị trấn. Phác Thành Huấn không đưa Kim Thiện Vũ đi vào phố mà đi theo đường nhỏ bên sườn núi ở phía sau trạm xăng. Từ trên con đường này có thể bao quát toàn bộ thị trấn Lang­ming.

Phác Thành Huấn quay sang Kim Thiện Vũ, cậu đang nheo mắt nhìn thị trấn Lang­ming ở bên dưới.

"Chúng ta phải tìm ra cách an toàn nhất có thể đạt được mục đích của chúng ta."

Phác Thành Huấn lên tiếng, Kim Thiện Vũ quay đầu nhìn anh mỉm cười: "Anh đang lo lắng cho em phải không? Thành Huấn, khi em quyết định ở bên cạnh anh, em biết sau này có nhiều chuyện em buộc phải đối mặt."

Phác Thành Huấn vuốt nhẹ lòng bàn tay Kim Thiện Vũ, cố nén tâm trạng rối bời. Lúc này không phải là lúc anh tỏ ra mềm yếu. Trên thực tế, những người mà họ phải đối mặt là kẻ lòng dạ sắt đá, coi mạng người như cỏ rác. Vì vậy, họ cần phải lạnh lùng hơn, tàn nhẫn hơn chúng mới có thể giành thắng lợi.

Mỗi khi gặp hoàn cảnh tương tự, anh đều lạnh lùng nhẫn tâm mới có thể giữ mạng sống. Dần dần, anh trở thành trở thành người bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Anh rơi vào cuộc sống như thế này, không thể thay đổi, không biết đâu là tận cùng, rồi trở thành một phần tử của bóng tối lúc nào không hay.

Phác Thành Huấn nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ lan man, anh kéo Kim Thiện Vũ vào lòng, cúi đầu mỉm cười: "Tôi biết ngay từ đầu mà, lúc bị bắt cóc cũng không thấy em sợ hãi. Lần đầu tiên tôi gặp người như em, rất khác biệt."

"Em chỉ là tên ngốc mà thôi."

Kim Thiện Vũ dụi đầu vào ngực Phác Thành Huấn, nhẹ nhàng nhắm mắt. Được ở trong vòng tay ấm áp của anh, ngửi mùi hương và nghe nhịp tim đập của anh, cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Rốt cuộc Kim Thiện Vũ yêu người đàn ông này ở điểm gì? Cậu cũng không biết nữa.

Có lẽ vì cậu quá yêu anh, nên không có đáp án rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro