Chương 12 Joss
Đại học Wriston khoa cơ giáp năm nhất học sinh Joss, đã từng là thần thoại của đại học Wriston. Chỉ số trí lực 167, chỉ số thể lực 197, gen cấp S, gần với loại gen biến dị mạnh nhất. Học sinh như vậy, mười năm Wriston đều không tuyển được một người. Vì thế lúc Joss nhập học Wriston tạo ra chấn động rất lớn. Cậu được phân đến lớp tốt nhất của khoa cơ giáp, do giáo viên tốt nhất dạy.
Nhưng mà, Joss có một chỗ thiếu hụt trí mạng, khuyết điểm này khiến Joss trong vòng một năm từ thần thoại biến thành truyện cười, từ lớp tốt nhất phân đến lớp tệ nhất, thậm chí đã đối mặt với nguy cơ bị đuổi học...
Phuwin đội mũ giáp lên, tiến vào sân tập ảo. Toàn bộ số liệu cơ giáp ở đế quốc đều được ghi vào hệ thống, vì thế mỗi một chiến sĩ cơ giáp, ở trong sân ảo đều có thể có một trận cơ giáp đối chiến, cơ giáp này cùng cơ giáp được sử dụng trong hiện thực mọi tính năng đều giống nhau. Phuwin cũng không phải chiến sĩ cơ giáp, sau khi y tiến vào sân ảo sử dụng cơ giáp của hệ thống, loại cơ giáp này có thể đi lại trong sân ảo, nhưng không thể tham gia chiến đấu, tương tự với NPC trong trò chơi.
Lúc Phuwin vừa mới xuất hiện ở sân ảo, đã nhìn thấy một vật lớn trên trời bay tới, sau đó thẳng tắp đυ.ng phải vách tường phía sau y, phát ra tiếng vang lớn, lực va đập lớn, làm cho cả sân ảo đều rung lên một cái.
Phuwin chuyển tầm nhìn, liền nhìn thấy cảnh một cơ giáp lớn nằm trên mặt đất, cơ giáp nghiêng người, đứng lên, trên không trung bay theo một đường cung lớn, nghiêng người ẩn một sức mạnh khổng lồ, sau đó lại thẳng tắp đυ.ng vào vách tường đối diện...
Rất nhiều lần như vậy, bên tai Phuwin không ngừng truyền đến tiếng ầm ầm, dưới chân cũng không ngừng chấn động. Không biết qua bao lâu, cơ giáp rốt cục an tĩnh nằm trên mặt đất, không còn động nữa.
Đây cũng chính là thiếu khuyết của Joss.
Bệnh chung của những người mang gen cấp S, sức mạnh cường đại, độ dung hợp tinh thần với cơ giáp cũng thập phần cao, thế nhưng thiếu nhạy bén, đấu đá lung tung, lực phá hoại cực lớn. Đại học Wriston chỉ cần đóng học phí, liền vì mỗi học sinh khoa cơ giáp miễn phí chế tạo một cơ giáp thuộc về họ, Joss trong lúc diễn tập thực chiến đã phá hư ba cơ giáp, đây là một khoản phí rất lớn, đại học Wriston không muốn tiếp tục đem tiền đầu tư trên người một học sinh không có hy vọng.
Vì thế bọn họ mong muốn Joss có thể bị đuổi học. Đám cao tầng của đại học Wriston đưa ra điều kiện là, nếu như lần này Joss không được đế quốc chọn, thì trực tiếp bị đuổi học.
Joss là học sinh của Phuwin. Này giống như cuộc gặp gỡ giữa hai thầy trò biết bao.
Phuwin đi tới bên cơ giáp, từ trên nhìn xuống, thấy cơ giáp giống như chủ nhân của nó, toàn thân cao thấp đều tản mát ra một luồng khí chán nản.
"Joss, theo tôi đi ra." Phuwin hướng cơ giáp nói, nhấn nút rời đi, sau mười lăm phút, y liền ra khỏi sân ảo.
Ánh mắt Phuwin rơi trên người bên cạnh y, thiếu niên mười sáu, phát triển cực kỳ nhanh, thân cao 1m90, cơ thể cường tráng, khuôn mặt tuy non nớt, thế nhưng góc cạnh đã từ từ hiển hiện. Joss bỏ mũ giáp, hai mắt màu đen mang theo táo bạo, cậu gãi đầu, đem đầu tóc vốn xốc xếch cào thành cỏ khô, cơ hồ có chút ủ rũ nói: "Vẫn là không được!"
"Joss, cậu trước tỉnh táo lại." Thanh âm của Phuwin nhẹ nhàng, có loại cảm giác khiến người an bình.
Joss cả người tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt nhắm nghiền, nhíu chặt mi tâm dần dần thư giản.
"Joss, lúc điều khiển cơ giáp, trong đầu cậu nghĩ cái gì?" Phuwin thấp giọng hỏi.
"Mục tiêu công kích." Joss mở hai mắt ra, sắc mặt chán nản nói, "Thầy, con có phải rất tệ không? Con muốn trở thành một chiến sĩ, con muốn ra chiến trường, thế nhưng tại sao lại không được chứ?"
Trên mặt thiếu niên hiện lên nét phiền muộn, thống khổ cùng không cam lòng, còn có bất đắc dĩ. Giấc mộng của thiếu niên, còn chưa bắt đầu, liền muốn kết thúc. Nhất là thiên phú xuất chúng của thiếu niên, chịu áp lực từ nội tâm và bên ngoài càng thêm thật lớn.
"Thầy, con nên làm gì bây giờ?" Joss như nắm cái phao cứu sinh cuối cùng, có chút mờ mịt nói.
Phuwin trấn an sờ sờ đầu Joss: "Joss, cậu nghe tôi nói, loại gen S, bởi vì tính ưu việt của gen này, vì thế vượt qua giai đoạn ban đầu, trực tiếp cùng cơ giáp tiến hành dung hợp tinh thần lực. Thế nhưng có lúc, giai đoạn cơ sở cũng cực kỳ trọng yếu. Động tác cơ bản, kỹ xảo, Joss, cậu cũng không phải là rất tệ, mà là khuyết thiếu một ít huấn luyện kỹ xảo."
Đây là những gì Phuwin quan sát một hồi lâu mới phát hiện, thế nhưng y chỉ nói một mặt, về phần bản thân Joss gen có thể có chỗ thiếu hụt, cậu cũng không biết, vì thế cũng không có nói.
Hai mắt vàng của Joss đột nhiên lóe sáng: "Thầy, này là thật sao?" Sáng rồi lại tối đi, "Thế nhưng chỉ có một tháng, đến lúc đó con bị đuổi học, cha liền sẽ không để cho con tiếp tục đi học."
Gia đình của Joss cũng không giàu có, sau khi biết Joss sẽ bị đại học Wriston đuổi học, cha cậu liền muốn cậu về nhà làm việc, Joss khẩn cầu thật lâu mới có thể tiếp tục lưu lại. Một khi bị đuổi học, cậu cũng không còn cơ hội nữa quay lại trường học.
Sắc mặt của Phuwin đột nhiên nghiêm túc, lên giọng nói: "Joss, không phải chỉ có một tháng, mà là vẫn có một tháng. Là một chiến sĩ, chưa đến phút cuối cùng không thể từ bỏ!"
Ánh mắt Joss cũng biến thành kiên định, hướng Phuwin chào theo quân lễ: "Con sẽ không từ bỏ, thầy!"
Phuwin từ trong túi xách lấy ra một máy tính cứng nhắc, mở ra mấy video đối Joss nói: "Cậu trước luyện theo mấy động tác đơn giản này, chờ lúc nắm rõ những cái này, tôi sẽ dạy cậu một ít động tác, kỹ xảo." Phuwin trừng mắt nhìn, thần bí nói, "Đây chính là độc môn tuyệt kỹ của thầy, trong lớp chưa từng nói qua."
Giữa hai người có bí mật nhỏ thường thường sẽ khiến họ càng thêm thân mật, trong lòng Joss tựa hồ có một dòng ấm áp chảy qua, ưu tư tiêu cực biến mất, lòng tin từng chút từng chút nặng hơn. Ánh mắt của Joss cũng lóe sáng, nghiêm túc nói: "Con nhất định sẽ hảo hảo học, sẽ không để thầy thất vọng. Còn có, cảm ơn thầy!"
"Tôi không chỉ là đang giúp cậu, mà cũng đang giúp mình. Tôi chỉ là một người hướng dẫn, quan trọng hơn là ở bản thân cậu. Thế nhưng, Joss, tôi tin cậu, cố lên!" Phuwin đưa máy tính cho Joss, liền xoay người rời khỏi.
Joss đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh của Phuwin càng lúc càng xa, lộ ra một nụ cười khúc khích, sau đó vỗ mạnh đầu mình một cái, bắt đầu ôm máy tính, nghiêm túc xem.
Phuwin cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ. Chính như Phuwin nói, y không chỉ là đang giúp Joss, mà cũng đang giúp mình. Y không thể mất công việc này, vì thế trong đám năm nhất nhất định phải có người được trung tâm chỉ huy quân sự đế quốc lựa chọn. Phuwin chọn Joss.
Tuyển chọn của đế quốc khá nghiêm khắc, hơn nữa tuyển chọn có một quy tắc ngầm, chính là thuộc tính gen càng cao, khả năng được chọn càng lớn. Vì thế, trong đám năm nhất, Joss có hy vọng nhất .
Phuwin tin tưởng lựa chọn của mình.
Lúc mọi việc đã nắm trong tay, liền có một loại cảm giác sung sướиɠ. Vì thế lúc Phuwin trở lại phòng giáo viên, tâm tình đều vẫn tốt.
Tâm tình của Elise cũng hết sức tốt, ở trong phòng giáo viên, vừa đạp giày cao gót, vừa hừ ca. Loại hành vi quấy nhiễu người đang làm việc này do một mỹ nữ làm ra, tất cả mọi người đều thập phần khoan dung không có ngăn cô ấy.
Phuwin vừa xuất hiện, Elise vội vã bu lại, vẻ mặt chân thành nói: "Phuwin, cậu thật đẹp trai a!"
Phuwin: "... Ha hả."
Elise trừng mắt nhìn: "Tây trang màu xám bạc rất hợp với cậu! Còn có kiểu tóc này, thoạt nhìn mềm mại, thật là muốn sờ một chút!"
Phuwin: "..." Y cũng không phải là chó, Phuwin theo bản năng lui về sau.
"Elise, chuyện gì khiến cậu vui vẻ như vậy?" Phuwin hỏi, vẫn đứng cách Elise 2m.
"Bạn yêu, tớ thực sự rất là vui!" Elise cười nói, mắt cong thành trăng lưỡi liềm.
"... Vì sao?" Phuwin tiếp tục hỏi.
"Phuwin, lúc tớ vừa đến phòng làm việc của hiệu trưởng, biết một tin tức cực tốt. Cậu biết tổng thống phái ai tới đại học Wriston để tuyển học sinh không? Là tướng quân Naravit! Naravit Lertratkosum, người đàn ông chỉ xuất hiện ở trên ti vi và trong mộng của của tớ, ác, trời ạ, tớ sẽ không đang nằm mơ chứ! Tướng quân Naravit lại muốn đến Wriston!" Elise vui sướng không tự kìm hãm được, hai gò má ửng đỏ, tựa hồ lâm vào trong tưởng tượng.
Cho nên cô không có chú ý tới Phuwin đột nhiên ngốc lăng.
"Nhà trường muốn chọn vài giáo viên tiếp đón tướng quân Naravit, Phuwin, tớ có thể được chọn không?" Elise mắt như sao nhìn Phuwin.
Phuwin ngồi xuống ghế, rủ mi mắt xuống che giấu suy nghĩ của y.
"Sẽ." Phuwin chỉ nói một chữ.
Elise chiếm được đáp án như ý, vui vẻ hướng nơi khác chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro