Chương 21 Phi thuyền

Biệt thự cạnh biển thập phần đẹp, nóc nhà cao hình tròn, cửa sổ tinh xảo, gạch tường màu vàng nhạt, từ xa nhìn lại, những biệt thự này sắp hàng chỉnh tề mang một kiến trúc đoan trang. Lúc Phuwin vừa đến trấn Johan, khi đó Perm còn chưa sinh ra, y đến xem qua nhà ở nơi này, đẹp dễ chịu, thế nhưng giá quá cao, Phuwin do dự hồi lâu, cuối cùng không mua lại.

Mấy năm qua, Phuwin vẫn đang không ngừng làm việc, hơn nữa thân thể của Perm, bọn họ hầu như không có ra ngoài đi nghỉ. Đêm đã khuya, ở trong biệt thự tinh xảo mà xa hoa, Phuwin trở nên cực kỳ nhớ tiểu bảo bối của y. Phuwin lấy di động ra rất nhiều lần, thế nhưng vẫn không gọi số đầu tiên trong di động. Đã mười giờ, bình thường lúc này, Perm đã ngủ.

Phuwin nỗ lực đem lực chú ý tập trung vào máy tính, văn bản chi chít, liệt ra mười ngày kế tiếp, sắp xếp hành trình cho Naravit. Phuwin là một người làm việc cực kỳ nghiêm túc, có trách nhiệm, mặc dù hành vi của Naravit như điên rồi, nhưng nếu Naravit trả lương cho y, vậy Phuwin sẽ cố gắng làm tốt công việc này. Ban ngày quá đột ngột, vì thế những việc này chỉ có thể làm vào buổi tối. Bản lộ trình của Phuwin tinh tế mà toàn diện, cho dù là hướng dẫn viên xuất sắc nhìn, cũng không khỏi không đối với y vài phần kính trọng. Phuwin kiểm tra bản lộ trình hai lần, không có phát hiện một lỗi nào, công việc buổi tối cuối cùng liền kết thúc.

Phuwin vươn người một cái, đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, gió thổi trên biển xen lẫn khí mặn phả vào mặt. Phía ngoài đèn có chút tối, trong bóng tối mặt biển so với ban ngày rộng hơn rất nhiều.

Phuwin hít không khí mới mẻ một hồi, liền đi tắm, sau đó thay áo choàng tắm màu trắng nằm ở trên giường. Phuwin đột nhiên có chút khát nước, nước trong phòng không có, chỉ có thể xuống phòng khách tìm nước uống.

Đèn cầu thang cũng không mở, Phuwin đi xuống lầu, liền thấy trong phòng khách có một bóng đen, nhất thời hoảng sợ. Phuwin cẩn thận nhìn một chút, mới thở dài một hơi, thấp giọng kêu: "Naravit?"

Naravit quay đầu nhìn Phuwin, người đàn ông anh tuấn lúc này tựa như u linh. Naravit không nói gì, ánh mắt yếu ớt như sói. Phuwin mở đèn phòng khách, đột nhiên phát hiện Naravit có cái gì không đúng. Mặt của Naravit có chút trắng, cả người thoạt nhìn có chút suy yếu khó chịu.

"Naravit, anh làm sao vậy?" Phuwin tiếp tục hỏi.

Naravit ngồi về trên ghế sa lon, hai tay lại đặt trên bụng, không nói gì.

"Bụng anh khó chịu?" Phuwin hỏi.

Naravit từ nãy giờ không nói gì, lòng tự trọng kiêu ngạo quấy phá. Chờ Phuwin không kiên trì được nữa muốn rời đi, Naravit rốt cuộc mở miệng.

"Bụng tôi rất trướng, vì thế ngủ không được." Naravit nói xong, lại cảm thấy thiếu, tiếp tục nói, "Cậu sao có thể mặc kệ tôi mà đi?" Ngữ điệu mang theo chỉ trích.

Phuwin vô cùng muốn để Naravit tự sinh tự diệt, thế nhưng nếu như tướng quân Naravit vì đau bụng mà chết, Phuwin lại thờ ơ để hắn chết, sẽ phải chịu hình phạt của pháp luật đế quốc.

Phuwin không muốn vào tù, vì thế y đi tới, cẩn thận kiểm tra. Y không phải bác sĩ, thế nhưng tri thức thông thường vẫn còn có chút hiểu. Cuối cùng đưa ra kết luận chính là, Naravit ăn quá nhiều. Đường đường là tướng quân đế quốc cư nhiên bị bội thực, nhìn cái bệnh nhân hoang đường này mà buồn cười.

Phuwin hiểu rõ tính cách của Naravit, nếu như y nói thật ra, Naravit nhất định sẽ bởi vì xấu hổ mà nổi trận lôi đình. Vì thế Phuwin cũng không nói gì, mà lấy thuốc tiêu thực trong hòm thuốc đưa cho Naravit, lại rót một ly nước nóng cho hắn.

"Nằm trên giường nghỉ một chút sẽ hết thôi." Phuwin nói xong, rót cho mình một ly nước liền chạy lên lầu.

Naravit trong tay cầm ly nước nóng, ánh mắt nhìn theo thân ảnh của Phuwin rời đi, thẳng đến khi y đóng cửa lại.

Bụng căng đau của Naravit dần dần tốt hơn chút rồi, tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Phuwin quả nhiên là quan tâm hắn, thậm chí có thể phát hiện ra bệnh của hắn.

Naravit không biết là, kỳ thực mục đích thực sự Phuwin xuống lầu là y muốn rót ly nước kia...

Phuwin uống một hớp nước liền nằm trên giường, chuẩn bị ngủ. Một đêm này, Phuwin ngủ cũng không an ổn, luôn cảm thấy trong lòng có một chút gì đó.

Sáu giờ sáng, Phuwin tỉnh lại, sau khi rửa mặt thay bộ đồ thể thao, sau đó đi gọi Naravit rời giường. Phuwin có chìa khóa phòng của Naravit, y cũng không muốn đi vào, thế nhưng gọi Naravit rời giường đúng là một vấn đề mang tính kỹ thuật. Phuwin do dự một chút, vẫn là đẩy cửa tiến vào.

Naravit quả nhiên ngủ rất say, cánh tay để bên ngoài, đầu tóc có chút lộn xộn. Phuwin chuẩn bị dùng biện pháp cũ, quả thật có hiệu quả, đồng hồ báo thức vang lên hai lần, Naravit rốt cục cũng động. Phuwin khom lưng muốn cầm đồng hồ báo thức lên, người vốn ngủ say đang chuyển tỉnh đột nhiên vươn tay, đem Phuwin kéo qua!

Sự tình phát sinh trong nháy mắt, Phuwin căn bản không kịp phản ứng, sau một khắc liền nằm trong lòng Naravit, mặt dính sát trên lồng ngực rắn chắc của Naravit.

Lúc trước Naravit cũng không thói quen như vậy, trừ phi là lúc bắt đầu nuôi mèo nhỏ Harry. Phuwin bắt đầu kịch liệt giãy dụa, ai biết Naravit ôm càng ngày càng nhanh, hai người liền giằng co như vậy.

"Naravit, buông, hướng dẫn viên không phục vụ ôm vào buổi sáng!" Phuwin thở hổn hển nói. Naravit rốt cục buông hắn ra. Phuwin đứng thẳng người liền xoay người đi ra ngoài.

Hiện tại cùng trước đây bất đồng, nếu không có yêu cầu của Naravit, Phuwin sớm mất tâm tư làm cơm. Phuwin gọi bữa sáng của nhà hàng, Naravit sửa sang xong tất cả lúc xuống lầu, đã nhìn thấy trên bàn cơm bày đầy bữa sáng. Ánh mắt vui sướng rơi vào tên của nhà hàng liền tán đi.

Bữa sáng Naravit ăn cũng không vui, thế nhưng Phuwin lại như không có phát hiện.

Chờ Naravit ăn gần xong, Phuwin trong tay cầm giấy nói: "Cách nơi này 10 km, có một tòa thành trên biển. Tòa thành này xây vào năm thế kỷ trước, do vua Yali xây. Tòa thành này xây trên biển, thần kỳ hơn chính là, nó có thể theo mặt biển mà chuyển đổi vị trí, vì thế được xưng là 'Tòa thành của các vị thần.' đây chính là địa điểm của chúng ta hôm nay, một trong ba quang cảnh của trấn Johan."

"Không đi tòa thành trên biển, đi khe Ác Long." Naravit nói thẳng. Một câu nói liền bác bỏ thành quả nỗ lực cả đêm của Phuwin.

Tòa thành trên biển đẹp mà thần bí, mà tuyệt nhiên ngược lại, khe Ác Long nguy hiểm mà thất thường. Khe Ác Long thích hợp với thám hiểm chứ không phải là du lịch. Bất quá với danh hiệu dũng khí và trí tuệ từ trước đến nay của Naravit, chọn khe Ác Long cũng không tính là quá bất ngờ.

Kỳ thực danh tiếng của khe Ác Long ở trấn Johan lớn hơn tòa thành trên biển rất nhiều, vùng này thập phần hung hiểm, mỗi cuối năm Tết đến đều sẽ có người chết. Căn cứ theo báo cáo khoa học, bởi vì trong khe Ác Long có một loại cá ăn thịt người, loại cá này là do cá sấu cổ tiến hóa nên, có máu hung tàn.

Phuwin cũng không muốn đi khe Ác Long, thế nhưng ánh mắt kiên định của Naravit, căn bản không thể phản bác.

"Tôi không có mua bảo hiểm." Phuwin suy tàn giãy dụa.

"Cậu sẽ không xảy ra chuyện." Naravit nói thẳng.

Khe Ác Long là thung lũng hẹp dài sát biên giới phía đông trấn Johan, được xưng là "hoa viên của tử thần", mặc dù thế, mỗi năm người đến thám hiểm vẫn luôn rất nhiều. Vì thế sọc đường đến khe Ác Long, Phuwin và Naravit cũng không phải là cô đơn chiếc bóng, Phuwin thỉnh thoảng sẽ thấy xe lướt qua, người trên xe còn hướng bọn họ chào hỏi.

Xe chỉ có thể chạy đến chỗ cách khe Ác Long 10 km. Tuy là mùa đông, thế nhưng cây trên trên núi vẫn xanh rậm rì, khe sâu thần bí tọa lạc tại trong quần sơn, mãnh thú sống ở trong đó tùy thời có thể tỉnh lại.

Phuwin dừng xe ở một bên, mở cửa xe đi xuống, Naravit cũng theo xuống. Hai người cũng chỉ mặc đồ thể thao, mỗi người một ba lô, bên trong cơ bản là tất cả dụng cụ cắm trại dã ngoại.

Kế tiếp chỉ có thể đi bộ, cũng may thể lực của hai người đều tốt, nhất là Naravit, người đàn ông giống như sư tử ngủ đông, dọc đường đi đều rất nhàn nhã như dạo chơi. Lúc trời sắp tối đen, hai người mới đi tới thung lũng sát biên giới. Phuwin dừng bước.

"Không thể đi về phía trước. Đi lên trước nữa, đêm nay sẽ rất nguy hiểm." Phuwin nói.

Naravit híp mắt nhìn về phía trước, rừng núi rậm rạp, hoàn toàn nhìn không thấy rìa ngoài. Naravit không nói gì, thầm chấp nhận lựa chọn của Phuwin.

Làm hướng dẫn viên, Phuwin tìm một chỗ rộng rãi, bắt đầu dựng lều tạm thời. Lều nén được làm từ vật chất hóa lỏng, sau khi mở ra biến thành thể rắn nhanh chóng giãn thành một cái lều khoảng chừng năm mét vuông, loại lều này rất kiên cố, cho dù là sư tử hay hổ cũng không thể đánh vỡ. Phuwin dựng xong, Naravit liền đi đến. Naravit thân hình cao lớn, hắn tiến đến cái lều này liền có vẻ cực kỳ nhỏ.

"Đây là lều của tôi." Phuwin nói, sau đó đem một lều nén khác ném cho Naravit.

Naravit mở to hai mắt nhìn, hắn rõ thật không ngờ Phuwin sẽ đối với hắn như vậy. Cả ngày hôm nay, số lần Phuwin nói chuyện với hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, vì thế Naravit suy đoán, Phuwin vẫn còn tức giận. Naravit cau mày, cầm lấy lều liền đi ra ngoài.

Một lều khác rất nhanh được dựng lên, nằm sát bên lều của Phuwin. Naravit trở ra, liền lập tức lấy ra một đồng hồ đeo tay dạng gì đó để dưới đất, một lát sau, kim đồng hồ đột nhiên động, nó chỉ hướng phía trước.

Phuwin đổi một thân áo ngủ nằm ngửa trên nệm. Không khí dã ngoại rất tốt, nếu như bên cạnh là Perm mà không phải Naravit, như vậy chuyến đi này sẽ tốt hơn.

Phuwin rất nhớ Perm, chỉ cần nhắm mắt lại, có thể thấy tiểu thân ảnh của Perm lắc lư ở trước mặt. Phuwin rốt cục nhịn không được, lấy di động ra gọi một số, bên kia nhận rất nhanh.

"Xin chào, xin hỏi người tìm ai?" Thanh âm tận lực giả dạng nghiêm túc, thế nhưng khó che đựng vẻ non nớt.

"Tôi tìm Perm tiên sinh, người đó có ở đó không?" Phuwin nín cười hỏi, "Nếu như hắn không có, tối nay tôi sẽ gọi lại."

"Ba ba!" Bên kia òa lên ra một tiếng hô to, "Cục cưng ở đây!"

"Bảo bối, vẫn chưa ngủ sao?" Phuwin ôn nhu hỏi.

"Cục cưng đang đợi điện thoại của ba ba! Ba ba có nhớ cục cưng không?"

"Đương nhiên là nhớ, bảo bối phải ngoan ngoãn, rất nhanh sẽ có thể gặp ba ba."

"Được a, ba ba cũng phải ngoan, càng phải nhớ cục cưng."

Trò chuyện lâu đối thân thể cũng không tốt, vì thế sau đó Phuwin cố nén cảm giác không muốn cúp máy. Ban đầu, Phuwin đều không thế nào ngủ được, đến sau nửa đêm mới ngủ. Lúc mơ mơ hồ hồ, Phuwin đột nhiên nghe được một loại âm thanh hô hô. Loại âm thanh này tuy quái dị, thế nhưng cũng không xa lạ gì, là tiếng phi thuyền tinh tế khởi động! Khe Ác Long từ quấy rầy thập phần nghiêm trọng, vì thế là tam giác tử vong của máy bay và phi hành khí. Thế nhưng phi thuyền này không giống. Phi thuyền tinh tế là phương tiện qua lại giữa các tinh cầu. Trong vũ trụ tồn tại rất nhiều tinh cầu, thế nhưng chỉ có hai tinh cầu văn minh phát triển vượt bậc, đó là đế quốc Oss và đế quốc Cady. Hai đại đế quốc đều chiếm lĩnh một tinh cầu, vì thế phi thuyền tinh tế vô cùng có khả năng...

Phuwin mở choàng mắt, liền thấy một bóng đen đứng trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro