Chương 9 Công nhị ( Công thứ hai)

Dunk mời Phuwin đến quán bar.

Về quá khứ của Dunk, Phuwin từng nghe Mary lần lượt nói qua một ít. Rất nhiều năm trước Dunk, là một thiếu niên có tính cách rộng rãi, có một đám bạn, hầu như mỗi ngày không về nhà, mỗi ngày ngâm mình ở trong quán bar. Thời niên thiếu bao giờ cũng mang theo tùy hứng cùng phản nghịch, Mary gặp qua rất nhiều đứa trẻ như vậy, theo tuổi tác lớn lên, có trách nhiệm gia đình, liền dần dần trở nên trầm ổn. Mary đang chờ Dunk lớn lên, nhưng mà đột nhiên có một ngày, Dunk bắt đầu thay đổi. Hắn trở thành tên nát rượu, sinh hoạt cá nhân cực kỳ hỗn loạn, thiêu niên vốn như ánh dương quang nhanh chóng gầy yếu đi, cuối cùng nhập viện, kết quả chẩn đoán là chứng uất ức.

Mỗi người đều có quá khứ. Phuwin không biết Dunk đến tột cùng là đã trải qua một quá khứ như thế nào, mới biến thành bộ dáng như vậy. Dunk đối đoạn quá khứ kia ngậm miệng không nói, thậm chí ngay cả người mẹ thân ái của hắn, Mary cũng không biết.

Nhưng là bất kể thay đổi thế nào, Dunk đều là một đứa con hiếu thuận. Mary không thích hắn đi bar, Dunk mỗi lần muốn đi, đều sẽ gọi Phuwin, như vậy Mary sẽ yên lòng.

Đối với loại thỉnh cầu này của Dunk, Phuwin chưa bao giờ cự tuyệt.

Mười giờ tối, đường phố Johan ban đêm vừa mới bắt đầu. Dunk mặc một bộ áo da màu đen bó sát người, Phuwin lạin mặc một bộ thoải mái, bộ dạng hai người bình thường đều thập phần đáng chú ý, đứng ở đầu đường phố Johan, dẫn đến rất nhiều người chú ý.

Dunk phóng điện xung quanh, Phuwin thì lại có vẻ thập phần khiêm tốn, mặt không thay đổi đi theo bên người Dunk, theo hắn đi vào quán bar mới mở.

Trong quán bar, bầu không khí rất náo nhiệt, đèn đủ mọi màu sắc loang loáng khiến người có một loại cảm giác đầu váng mắt hoa, âm nhạc ầm ĩ điếc tai nhức óc, người người lắc lư khiên đầu có chút choáng váng.

"Dunk, ở đây!" Có người kêu lên.

Dunk và Phuwin đi qua đam người gần như dính sát nhau, theo người vừa gọi Dunk tới một chỗ trong góc phòng, nơi đó an tĩnh hơn một chút, không có đèn loang loáng soi sáng. Có chút mờ mịt nhưng thập phần ánh áng nhu khiến người thư thích rất nhiều, Phuwin thở phào nhẹ nhõm.

Trong góc phòng sớm có hai người ngồi ở đó chỗ, hơn nữa thêm người vừa đi đón bọn họ, tổng cộng là ba người. Ba người này đều là bạn của Dunk, Phuwin đã gặp qua hai người trong đó, thế nhưng cũng chưa quen thuộc.

"Bạn nhỏ Dunk, cậu rốt cục thoát khỏi con mẹ nó quản chế rồi!" Người ngồi ở trong góc tối huýt một tiếng, nhìn có chút hả hê nói.

"Winny, cẩn thận tớ đem video hôm qua cậu truyền cho tớ cho mẹ cậu xem!" Dunk uy hϊếp nói.

"Dunk, cậu dám!" Winny nhất thời tạc mao nói, hung dữ nhìn chằm chằm Dunk.

"Winny, cậu cho Dunk cái thứ tốt gì rồi, cư nhiên lại quên tớ!" Người con trai ngồi ở bên người Winny ai oán nói.

"Satang, thứ kia không thích hợp cho trẻ vị thành niên xem, vì thế Winny mới không có cho cậu." Dunk trừng mắt nhìn.

Satang đã hai mươi lăm tuổi, thế nhưng trương ra bộ mặt con nít, như một học sinh trung học. Đây là nỗi đau của Satang, Satang nhất thời hét lớn: "Winny, cậu đây là có ý gì! Đến uống rượu, ngày hôm nay phải uống chết cậu!"

"Uống thì uống, ai sợ ai!"

Satang kéo Winny lại bắt đầu uống rượu, Dunk ở một bên ồn ào, thỉnh thoảng cũng chen vào trong đó. Bầu không khí giữa ba người hết sức tốt, như vậy chỉ còn lại có Phuwin và người đàn ông đối diện hai mắt nhìn nhau.

Người đàn ông ngồi đối diện Phuwin, nửa người núp trong bóng tối, dưới ánh sáng ảm đạm, mơ hồ có thể thấy gò má anh tuấn. Người này có chút lãnh, vì thế bị ba người kia quên ở ngoài. Đây là Phuwin lần đầu tiên nhìn thấy hắn.

Nhìn người đàn ông một bộ người lạ chớ đến gần, Phuwin cũng không có tiếp lời, mà là lặng lẽ nhìn ba người kia chơi rất high, vừa uống rượu. Phuwin nhưng không có chú ý tới, người người đàn ông kia một mực nhìn hắn.

"Phuwin, xin chào, tôi là Daniel, 32 tuổi, hiện tại đang làm ở y viện quận Klims, độc thân." người đàn ông đối diện đột nhiên mở miệng nói.

Trong quán bar thanh âm huyên náo, nghe được phần giới thiệu kỹ càng của người đàn ông, Phuwin thiếu chút nữa đem rượu trong miệng phun ra ngoài. Tính tình tốt khiến Phuwin nhịn được, Phuwin lộ ra một nụ cười: "Daniel, xin chào."

"Sibiruite hàm lượng cồn cực kỳ cao, cậu hẳn là đổi một chén." người đàn ông trực tiếp cầm lấy ly rượu trong tay Phuwin, thay y thay đổi một ly khác.

Hành động của Daniel khiến Phuwin nghĩ có chút thất lễ, Phuwin nhíu nhíu mày, nhưng vẫn là nhận lấy ly rượu người đàn ông đưa tới.

"Phuwin, cậu đang làm việc ở đâu?" Daniel hỏi.

"Tôi dạy học ở đại học Wriston."

"Giáo sư? Dạy cái gì?"

"Chỉ huy chiến đấu."

"Năm mấy?"

"Năm nhất ."

"Phuwin, mạo muội hỏi một chút, cậu năm nay bao nhiêu tuổi."

"Ba mươi bốn."

"Hoàn toàn không nhìn ra, anh thoạt nhìn như một sinh viên đại học."

"Ha hả."

"Phuwin, anh có sở thích gì không?"

"... Thích kiếm tiền có tính không?"

Daniel như đang điều tra hộ khẩu hỏi Phuwin, Phuwin bị hắn hỏi đến hết sức khó xử. Nếu như không phải đang ở trong quán rượu, mà là đổi một chỗ yên tĩnh, Phuwin gần như muốn cho là mình là phạm nhân, mà Daniel thì ở thẩm tra mình.

"Oa, thật là đẹp trai!" Dunk ghé vào trên ghế sa lon, đột nhiên nói.

Phuwin mượn cơ hội này, vội vã đứng ở bên người Dunk, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, liền thấy một người người đàn ông đứng ở vũ trên đài, mặc trên người một mảnh đồ da màu vàng, một đầu tóc đỏ thập phần đẹp mắt, người đàn ông ngũ quan rất tinh xảo, thế nhưng cơ bắp cất giấu dưới y phục kia lại hết sức sôi sục.

Dunk thiếu chút nữa chảy nước bọt: "Winny, cậu trước đây gặp hắn chưa?"

Winny huýt một tiếng, vẻ mặt mập mờ nói: "Đâu chỉ gặp qua, chúng ta còn giao lưu sâu sắc hơn."

Phuwin cũng khá có chút ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm người người đàn ông kia, phần eo khiêu gợi của người đàn ông, theo bước nhảy, từng chút từng chút bày ra. Phuwin đang hứng thú xem, ánh mắt đột nhiên bị Daniel nghiêng người sang chặn lại.

Phuwin: "..."

Phuwin trước mắt chỉ có tấm lưng rộng của Daniel, hắn đi về bên trái, Daniel liền đi về phía trái sát lại chút, y hướng bên phải, Daniel lại hướng bên phải sát một tí. Nếu không phải sắc mặt của Daniel thập phần nghiêm túc, nếu không Phuwin còn tưởng rằng hắn là cố ý!

"Ha ha ha ha!" Dunk đột nhiên cười to lên, cũng không biết ở cười cái gì.

Bởi vì Mary ra lệnh cấm, Dunk và Phuwin cùng đi ra ngoài chơi, cũng phải về trước mười hai giờ. Vì thế lúc gần mười hai giờ, Dunk liền tạm biệt các bạn của hắn, đi ra ngoài. Daniel cũng đi theo ra ngoài, chắn trước mặt của Phuwin và Dunk.

"Phuwin, anh uống rượu. Say rượu lái xe không an toàn, tôi đưa anh về." Daniel nói.

"Daniel, cậu không thể coi tớ không tồn tại!" Dunk kháng nghị nói.

"Cậu thế nào còn ở nơi này?" Daniel cau mày đối Dunk nói.

Dunk: "..."

"Tôi uống rất ít, không có việc gì. Daniel, cám ơn cậu, gặp lại." Phuwin trực tiếp cự tuyệt nói.

Daniel muốn nói rồi lại thôi.

Phuwin đã đem Dunk ném tới ghế sau, nổ máy.

Khi về đến nhà vừa vặn là nửa đêm mười hai giờ, Mary và Permpoon đã ngủ, cả nhà đều là yên tĩnh. Dunk ngồi ở ghế sau, xốc xếch tóc rơi ở trên mặt, nhíu mi, gương mặt phiền muộn, cùng lúc trong quán bar như hai người khác nhau. Phuwin gần như cho rằng Dunk có chứng nhân cách phân liệt.

Dunk phiền muộn kéo kéo tóc, đột nhiên nói: "Phuwin, anh nghĩ Daniel thế nào?"

Phuwin tựa hồ đối với vấn đề này rất vô cùng kinh ngạc, cân nhắc nói: "Tính cách có chút lạ."

Mặt của Dunk đột nhiên thay đổi, tựa như đang nhịn cười, một lát sau, rốt cục nhịn không được cất tiếng cười to.

"Daniel tên kia cao quý như chim công, vô luận ai tới gần đều là xa cách. Ngày hôm nay lần đầu tiên lấy lòng một người, cư nhiên bị nói thành tính cách quái dị! Ha ha ha!" Dunk một bên cười vừa nói.

Phuwin càng thêm kinh ngạc, tối nay y bị Daniel khiến cho lúng túng vô cùng.

"Daniel đang lấy lòng anh?" Phuwin hỏi một lần.

"Đúng vậy, Phuwin, Daniel thích anh, trước bình thường hỏi ngươi. Hắn người này tuy rằng như khối đầu gỗ, tính tình lạnh lùng, thế nhưng đúng là người tốt, anh có thể suy nghĩ một chút." Dunk đề nghị.

"Anh chưa từng gặp qua hắn."

"Anh chưa từng gặp qua hắn cũng không có nghĩa là hắn chưa từng thấy qua anh."

Phuwin vẫn chưa đem lời của Dunk để trong lòng. Y bây giờ muốn chỉ có Permpoon, y muốn cho bảo bối của y khỏe mạnh vui vẻ lớn lên, những chuyện khác, y đều không muốn lo lắng. Hơn nữa, y thấy, Daniel tính tình thực sự quá kì lạ.

Lúc Phuwin mở cửa phòng của mình đi vào, cư nhiên phát hiện trên giường của mình gồ lên một cục. Phuwin động tác nhất thời nhẹ xuống, nhẹ nhàng đi tới, liền nhìn thấy một đầu nhỏ vùi trong gối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Permpoon.

Trên tủ đầu giường dán một tờ giấy, bên trên viết vài chữ cong vẹo.

— ba ba, nhớ kỹ hôn cục cưng một cái.

Trên mặt Phuwin chậm rãi lộ ra một nụ cười, y trước đi tắm một cái, vội vàng nằm vào trong chăn, đem Permpoon cẩn thận ôm vào trong lòng.

Ôm trong lòng một đoàn nho nhỏ, Phuwin tựa như đang ôm lấy toàn bộ thế giới. Phuwin hôn lên trán Permpoon một cái.

"Bảo bối, ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro