Seven
"Người nói cái này là cái gì để dùng vào lúc nào?" Hắn bất giác hỏi hoàng thượng.
"Đã nói với ngươi rồi mà. Ngu!" Hoàng thượng lườm hắn một cái.
"Nếu không phải ngươi nói muốn cùng Tống Á Hiên, trẫm mới giúp ngươi tìm ra biện pháp, đường đường là vua của một nước, sao phải lén lút sai người đi tìm xuân dược này không phải để giúp ngươi hầu hạ hay sao?"
Hầu hạ, hầu hạ, hầu hạ... Mấy chữ này chứ mãi luẩn quẩn trong đầu Lưu Diệu Văn, rồi lập tức thay thế bằng suy nghĩ khác, không muốn, không muốn, không muốn... Những chữ này cứ mãi nằm trong đầu hắn không buông.
Thì ra, ta vẫn chưa thu phục được Tống Á Hiên... Tiểu Vương gia than thở.
Nếu như vậy, chúng ta thành thân đã lâu, y đã làm gì được ta chưa? Đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, ánh mắt tiểu Vương gia đột nhiên lóe sáng, kinh nghi bất định đứng lên.
Hoàng thượng thấy hắn cầm chặt bình dương chi trong tay, hưng phấn mà dung cánh tay khua khua, nói "Thế nào? Hoàng huynh của ngươi đạt đến trình độ tuyệt vời lắm rồi, phải không! Trẫm nghe nói dược tính của cái này rất mạnh, chỉ cần một hai giọt thì dù Tống Á Hiên có công lực thâm hậu cỡ nào cũng không thể kháng cự được. Ngươi đêm nay nhất định phải thử, bảo đảm sẽ thành công!"
Lưu Diệu Văn liền khôi phục lại tinh thần, liếc mắt sang hoàng thượng, thấy hai mắt y tỏa sáng, sắc mặt hưng phấn, không khỏi oán thầm, ta đối phó với thê tử của ta, người phấn khích cái gì chứ! Liếc y bằng một ánh mắt khinh khỉnh, trong lòng nhịn không nổi nghĩ thầm, đi tìm xuân dược, người đường đường là vua một nước, lại đi làm chuyện lén lút thế này sao? "Hoàng huynh, thần đệ có thể đứng dậy được chưa?" Tiểu Vương gia ngồi chồm hổm dưới cái bàn nửa ngày trời, hai chân đều tê rần, hoàng thượng cũng ngồi như thế mà sao vẫn bình thường như thể đã quen rồi vậy.
"Trước tiên, mau đem thứ đồ này cất đi!" Hoàng thượng cẩn trọng nói.
"Vâng"
Lưu Diệu Văn cẩn thận đem bình chi dương cất vào trong người, chợt nghe âm thanh lanh lảnh của lão thái giám đứng ngoài thư phòng vang lên "Nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương, tham kiến Tĩnh Vương phi."
Tiểu Vương gia cùng hoàng thượng vô cùng kinh ngạc, cùng lúc đứng phắt dậy, nhưng lên quên mất chỗ mình đang đứng là ở đâu.
"Vì thế "cộp cộp" hai tiếng, hai cái đầu va vào cái bàn rộng lớn cứng nhắc ở trên... Đau muốn chết! Bàn của hoàng thượng thật không phải là hàng giả mà!
Lưu Diệu Văn ôm đầu, mắt như muốn nổ đom đóm, khuôn mặt tuấn mỹ nước mắt chảy dài.
Hoàng hậu cùng Tống Á Hiên đẩy cửa thư phòng bước vào.
"Hoàng thượng, vừa rồi làm sao vậy?" Hoàng hậu dịu dàng hỏi.
"Làm sao là làm sao?"
"Hình như là âm thanh của vật gì đó bị va chạm..." Đôi mắt xinh đẹp của hoàng hậu nhìn về phía hoàng thượng, âm thanh ngọt ngào kéo dài.
"Chắc là hoàng hậu nghe nhầm thôi."
"Hình như cũng có tiếng người kêu lên."
"Hoàng hậu nhất định là nghe lầm rồi" Lưu Diệu Văn nghe bọn họ đối đáp, nhịn không nổi mà lén liếc mắt nhìn hoàng thượng.
Quá thật, không hổ danh đúng là hoàng thượng, thật không giống với người thường.
Bị đụng trúng đầu như thế, ngoại trừ sắc mặt có hơi khó coi, y còn có thể ngồi đây tỏ ra như có không có việc gì, bình tĩnh thoải mái mà trả lời những câu hỏi của hoàng hậu.
Bội phục, bội phục! Lưu Diệu Văn không khỏi nhìn hoàng thượng bằng ánh mắt nghi ngờ, có phải đầu hoàng huynh làm bằng sắt không vậy? Hoàng hậu đột nhiên chớp chớp đôi mắt xinh đẹp to tròn, ôn nhu cười nói "Tiểu Vương gia, nghe Á Hiên nói mấy hôm trước ngươi bị bệnh, hiện tại đã khỏe hẳn chưa ?"
Á Hiên? Này, này, nữ nhân này sao gọi tên Vui
Vương phi của ta thân mật như vậy chứ! Tiểu Vương gia trong lòng khó chịu, tức giận lườm nàng.
Không biết tại sao, vừa nhìn thấy ánh mắt của nàng ta thì lửa giận trong lòng như gặp phải mưa đá, trọng nháy mắt đã tiêu tan, lắp bắp nói "Đa tạ hoàng tẩu quan tâm, chỉ là bệnh vặt, đã không còn việc gì nữa rồi."
Hoàng hậu che miệng cười "Ta nghe Á Hiên nói, ngươi không cẩn thận rơi xuống Liên Hoa trì bị mất kí ức, mọi chuyện trước kia cũng không nhớ?"
Tiểu Vương gia xấu hổ nói "Đúng, không còn nhớ được gì."
Hoàng huynh cười nói với hoàng thượng "Hoàng thượng người xem, Tĩnh Vương gia đã lớn như thế kia, vậy mà vẫn không cẩn thận."
"Hoàng hậu nó không sai, đứa trẻ này thật là chỉ thích làm chuyện ẩu tả." Hoàng thượng âu yếm cười nói.
Tiểu Vương gia sắc mặt chuyển thành màu đen.
Hoàng thượng sắc mặt biến đổi cũng nhanh thật, mới vừa rồi còn cùng hắn huynh đệ này kia, vậy mà giờ đã nói năng y như cha của hắn, chỉ còn thiếu bộ râu ở dưới cằm nữa thôi.
Hoàng hậu cười nói "Tiểu Vương gia, nếu hôm nay đã đến đây, đêm nay hãy cùng Á Hiên ở lại đây, cùng bổn cung và hoàng thượng dùng bữa."
"Không được!" Cả hai đồng thanh cự tuyệt, không phải từ vợ chồng Tĩnh thân vương, mà lại là Lưu Diệu Văn và Hoàng thượng.
Hoàng thượng ngoài mặt giả vờ cười nói với hoàng hậu "Yến nhi, nàng xem Tĩnh Vương phi hôm qua vì Diệu Văn mà gấp rút trở về, Diệu Văn cũng vừa mới khỏe lại, chúng ta không nên giữ họ ở lại đây, để cả hai trở về phủ đoàn tụ với nhau."
Hoàng hậu không vừa lòng mà cong cái miệng nhỏ nhắn "Bọn họ gặp nhau lúc nào mà chả được. Á Hiên hôm nay có dịp vào cung một chuyến, người ta còn nhiều chuyện muốn nói cùng y cơ!"
Thật là con mẹ nó ##%&%@... Tiểu Vương gia và hoàng thượng trong lòng thầm mắng.
Nhưng, người Tiểu Vương gia thầm mắng trong lòng đó chính là hoàng hậu, còn người bị hoàng thượng rủa lại chính là Vương phi của hắn.
"Yến nhi, Tĩnh Vương phi đã ở trong cung hầu chuyện với nàng cả ngày rồi, còn chưa đủ sao? Vẫn là nên để cho đôi vợ chồng trẻ quay trở về nhà nghỉ ngơi đi." Không biết có phải hay không mà tiểu Vương gia bỗng phát giác, hoàng thượng như đang cố ý nhấn mạnh "cả ngày" cùng "vợ chồng trẻ".
Tống Á Hiên lập tức hiểu ý, thấy hoàng hậu vẫn còn muốn nói thêm, liền vội vàng nói trước một bước "Nương nương, nếu hoàng thượng đã nói như vậy, Á Hiên cùng Vương gia cũng không nên quấy rầy nữa."
Lưu Diệu Văn nhân cơ hội đó cùng y xin phép cáo lui, tuy nhiên hoàng hậu nương nương trong vẫn rất luyến tiếc.
Hoàng thượng thừa lúc không ai để ý liền trừng mắt với Lưu Diệu Văn, như muốn nói, còn không mau trở về thu phục ái phi của ngươi đi.
Lưu Diệu Văn ngầm hiểu ý hoàng thượng.
Nhìn thấy hoàng hậu nương nương và Á Hiên chia tay, dáng vẻ "lưu luyến không rời", liền siết chặt bình dương chi dấu trong người, thầm hạ quyết tâm, ái phi, ngươi chờ đấy, đêm nay ngươi nhất định sẽ thuộc về ta!
Bỏ mặc cái kiệu khi nãy, Lưu Diệu Văn nhất định muốn cùng Á Hiên ngồi xe ngựa.
"Á Hiên, ta muốn ngồi cùng ngươi."
"Người không phải ngồi xe ngựa thì sẽ bị say sao?" Cái gì? Sao mà hắn biết được, hắn có nhớ gì đâu!.
Dù sao cũng đã ngồi trên xe, Tiểu Vương gia mặc kệ.
Hắn từ từ đến bên cạnh Á Hiên, còn cố ý lợi dụng sự xóc nảy của xe mà dựa vào người y, thu ngắn khoảng cách của cả hai.
Ngửi thấy mùi hương dễ chịu tỏa ra từ người Tống Á Hiên, nhìn ngắm gương mặt thanh tú của y, tiểu Vương gia thỏa mãn cực kì, cảm thấy vui sướng.
Vốn dĩ lúc chiều khi nghe Ngư Thành nói đêm nay hắn sẽ ở cùng phòng với Á Hiên mà lòng lo lắng không yên. Còn bây giờ thì ... Hì hì...
"Người cười gì vậy?"
"Hả?" Lưu Diệu Văn nghiên đầu nói "Ta đâu có cười."
"Còn bảo là không cười?" Tống Á Hiên có chút buồn cười khi nhìn hắn, đưa tay nắm lấy hai cái gò má của văn kéo ra nói "Cái này không phải cười thì là cái gì?"
"Ôi... Ui... Đau!" Khuôn viên tiểu Vương gia bị y kéo đến biến dạng, thều thào nói.
Tống Á Hiên dịu dàng cười, buông tay ra.
Lưu Diệu Văn xoa xoa mặt, kì thật cũng không đau , chỉ cảm thấy tay y có chút lạnh lẽo.
Chiếc xe lắc lư làm cho đầu hắn cũng lắc lư theo.
"Á Hiên, ta chóng mặt. "
Tiểu Vương gia vừa nói vừa nghiên đầu nằm xuống đùi y "Xoa cho ta đi."
Tống Á Hiên hơi sửng sốt, thấy hắn thản nhiên như thế, do dự một lúc, rồi cũng chậm rãi xoa đầu cho hắn.
Tiểu Vương gia trong lòng mừng rỡ, đối với ái phi của mình cũng có thể hiểu được một chút, tuy rằng bề ngoài y lạnh lẽo như băng, nhưng lại là người trong nóng ngoài lạnh.
Có lẽ sau khi bị mất trí nhớ, Tiểu Vương gia nhìn thấy mỹ nhân Tống Á Hiên, lại là Vương phi của hắn, nên đối với hắn, y có một cảm giác như gà con mới nở nhìn thấy được mẹ, tự động xem Tống Á Hiên là của mình.
Tuy rằng bọn họ đều là nam nhân, nhưng trong lòng Lưu Diệu Văn, vị trí của y còn cao hơn nữ nhi thông thường.
Chỉ cần là hắn thích, là nam nhân... cũng không thành vấn đề
Nhưng nghĩ tới chuyện bọn họ đã thành thân được hơn một năm, hắn vẫn chưa thu phục được Tống Á Hiên, lòng tự trọng thật là bị tổn thương quá nặng rồi! Khi trở về Vương phủ cũng đã chập tối, Lưu Diệu Văn liền cho người nhanh chóng chuẩn bị bữa tối, nhanh chóng lôi kéo Á Hiên dùng bữa, sau đó bản thân quay về Thành Ly lâu để chuẩn bị.
Đầu tiên hắn bảo Tiểu Phúc hầu hạ mình tắm cho thật thơm, tỉ mỉ lựa chọn y phục, rồi lại sai bảo Tiểu Phúc, chuẩn bị đồ ăn khuya và rượu.
Tiểu Phúc bận rộn chuẩn bị cho hắn hết nữa buổi, sau khi chắc chắn mọi việc đã xong, liền ngồi xuống bàn bắt đầu chờ.
Ai ngờ Tống Á Hiên chậm chạp không đến, báo hại Lưu Diệu Văn ngồi chờ cả buổi, không ngờ đã ngủ gục.
Hắn mơ màng thì nhận ra có ai đó đang lay mình, nhìn thấy gương mặt của Tống Á Hiên ở gần sát mình, Tiểu Vương gia lập tức mở to mắt.
"Tại sao người lại ngồi đây ngủ?" Tống Á Hiên hỏi.
Tiểu Vương gia thấy mình như một người vợ ngồi chờ cả đêm, không nhịn được mà oán giận nói "Tại sao bây giờ ngươi mới đêm?"
Tống Á Hiên nhìn thấy vẻ mặt uất ức của hắn, sửng sốt, liền lập tức cười nói "Xin lỗi, ta ở thư phòng đọc sách, nên quên mất thời gian. Dù sao trước kia người cũng đâu có chờ ta."
Tiểu Vương gia nhớ tới chuyện quan trọng, trong chớp mắt tâm tình đã tốt lên hẳn, kéo Tống Á Hiên ngồi xuống, nâng hai chén rượu trên bàn, đưa cho y một cái, nói "Á Hiên, chúng ta uống một chén đi."
"Sao đột nhiên lại uống rượu vậy?" Tống Á Hiên ngạc nhiên hỏi.
"Hì hì, đây là rượu hoa quế thượng hạng, uống vào mùa hè là tốt nhất, vừa giải nhiệt lại vừa thư giản. Ta căn dặn Ngư Thành chuẩn bị."
Hôm nay cũng coi như là đêm tân hôn, đương nhiên là phải uống một chén rồi.
Lưu Diệu Văn cười thầm.
Tống Á Hiên thấy hắn cười kì lạ, hai mắt mở to loạn chuyển không ngừng, trong lòng cảm thấy bất an, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ mỉm cười, nâng cốc uống.
Sau đó lại thấy Lưu Diệu Văn hưng phấn mà nhìn mình, vẻ mặt giống như, giống như... chú chó nhìn thấy cục xương.
Ý nghĩ này làm Tống Á Hiên cảm thấy không thoải mái, vội vã ăn một ít thức ăn khuya, đi đến giường thúc giục "Diệu Văn, khuya rồi, chúng ta mau nghỉ ngơi thôi."
"Đúng! Đúng!" Lưu Diệu Văn vội vã đi đến bên giường, nhìn thấy y đang cởi áo - thắt lưng, nhịn không được nuốt nước bọt, không thể kiềm chế mà khẩn trương đứng dậy.
"Làm sao vậy?" Tống Á Hiên thấy hắn ngơ ngác đứng bên cạnh, vẻ mặt khẩn trương, chợt hiểu ra bèn cười nói "Đừng ngại, người không cần khẩn trương như vậy, kì thực hai chúng ta... Ai đó!" Chợt có một bóng đen vụt ngang qua.
Lưu Diệu Văn chưa kịp phản ứng gì, thì Tống Á Hiên đã phi người qua khung cửa sổ đuổi theo.
Này, này, chuyện gì đây? Tiểu Vương gia há hốc mồm, liền lấy thanh trường kiếm treo ở đầu giường, nhảy ra ngoài cửa sổ đuổi theo, ở xa xa đã nhìn thấy hình dáng Tống Á Hiên truy đuổi hắc y nhân, trong lòng khẩn trương, vội vàng vận khí đuổi theo.
Trong rừng cây phía sau núi, trời ban đêm tối đen như mực, ngay cả ánh trăng cũng không thể chiếu lọt vào được, tạo cảm giác âm u vô cùng.
Lưu Diệu Văn vừa vào rừng được một vài bước, bỗng nhiên đụng phải một thân ảnh màu trắng, liền thất thanh kêu to "Ai đó!". Người nọ cũng bị hắn làm cho giật mình, tập trung nhìn kĩ, thì ta là tiểu Vương gia.
"Vương gia?"
"Ngư Thành?" Tiểu Vương gia tiểu Vương gia lúc này cũng nhận ra người đó là ai, giận dữ nói "Ngươi nửa đêm chạy vào đây làm gì? Dọa người hả?"
Ngư Thành nói "Lão nghe phòng trên có tiếng động, sợ có người tới phá rối, nên mới đuổi theo đến đây. Vương gia người sao cũng tới đây?"
Tiểu Vương gia bất chấp giải thích, vội vàng hỏi "Ngươi có thấy Á Hiên không?
"Vương phi?" Ngư Thành ngạc nhiên "Không có."
Tiểu Vương gia trong lòng khẩn trương, liền vội vàng kéo tay lão đi tìm người.
Ngư Thành Không biết càng trấn an hắn, hắn lại càng bị đả kích, liền nói "Vương gia, người yên tâm. Võ công của Vương phi so với người còn cao hơn gấp bội phần, có thể nói là cao thủ hiếm thấy. Người không cần phải lo lắng, khinh công của người cũng không tệ đâu."
Tiểu Vương gia trừng mắt liếc lão một cái.
Hắn đương nhiên biết võ công của Á Hiên vô cùng lợi hại, nhưng vấn đề là, vấn đề là, vấn đề là bình xuân dược của hoàng huynh cũng lợi hại không kém. Tiểu Vương gia trong lòng lo lắng, kéo Ngư Thành chạy thẳng vào rừng vòng vo vài vòng, rồi bỗng nhiên ở xa xa nghe được có tiếng đánh nhau, vội vàng chạy tới.
Tống Á Hiên đang tay không giao đấu với một tên hắc y nhân.
Tiểu Vương Gia không chút nghĩ ngợi, giờ kiếm xông tới.
Ngư thành vội vàng chặn lại "Vương gia, với công phu của người, người đừng xông lên làm cho Vương phi có thêm phiền phức, để mình y đối phó là được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro