Vấn đề số 22: Món quà cuối cùng.
Tiếng đập bàn lớn vang động cả căn phòng thư sách của ông Naravit, dây thần kinh xanh đỏ xen kẽ nổi nhẹ lên ẩn nắp sau lớp da đã thể hiện rõ sự tức giận của ông đã lên đến tột độ.
"Mày! Thằng điên! Mày điên thật rồi!"
Quay lại khoảng ba mươi phút trước, Pond Naravit - đứa con trời đánh của ông Naravit vốn luôn đối lập với tính cách của ba nó. Mặc dù sự tình về quá khứ của Phuwin Tangsakyuen đã rõ ràng sau khi được Fourth Nattawat trình bày, ông vẫn quyết định để hôn lễ "giả" này diễn ra theo đúng quy trình đã sắp đặt.
Năm Pond mười lăm tuổi, lần đầu tiên anh cãi lại lời ông về vấn đề hướng nghiệp tương lai. Vốn dĩ ban đầu ông đã định sẵn anh sẽ nắm giữ cố phiếu tập đoàn và thay mình điều hành công ty vững mạnh về sau, nhưng với bản tính cố chấp của tuổi thanh thiếu niên ngày ấy. Pond bị bỏ đói hơn ba ngày liền vì cái gọi là "đam mê" của bản thân.
Để rồi khi nhận ra đứa con trai của mình vẫn nhất quyết một ý định, lần đầu tiên ông Naravit thẳng tay "trừng phạt" anh. Đúng là theo nghĩa trừng phạt, Pondkhông còn phải nhịn đói vì giờ đây thức ăn hàng ngày của anh đã bị thay thế bằng đồ ăn của Lala - một cô mèo nhỏ được ông Naravit cưng chiều hết mực.
Và tất nhiên, không chỉ dừng lại ở đó. Ngày ngày, Pond dù không hứng chịu những câu chửi mắng thậm tệ từ ông Naravit cũng là những ánh mắt ghét bỏ của bà Sin, mỗi lần anh phản kháng lại thứ nhận được chỉ là những cái bạt tai không thì cũng là các trận đòn thừa sống thiếu chết.
Để rồi khi nhận ra không thể thay đổi được quyết định của con trai mình, ông Naravit đành chấp nhận cho anh theo đuổi ngành nghề mình yêu thích còn bản thân phải phân vân đắn đo mới dám giao lại chức vụ cho đứa con riêng của vợ lẻ.
Pond Naravit sau khi được ông thông qua cuối cùng cũng nhẹ nhõm chìm vào giấc ngủ sâu, ngay trong đêm tiếng xe cứu thương vang lên inh ỏi giữa một bầu trời tĩnh lặng. Nhận được kết quả con mình bị loét dạ dày từ "những món ăn đặc biệt" mà bà Sin tự tay làm cho, ông mới nhận thức được mình đã sai đến mức nào.
Lại thêm một lần nữa Pond tự tiện hành động theo ý mình, nắm chặt tay Phuwin Tangsakyuen đứng trên bậc cao nhất của căn biệt thự mà hô to khiến cho cả đại sảnh chú ý đến.
"Tôi xin tuyên bố, đây là Phuwin Tangsakyuen. Người mà tôi sẽ cưới và chỉ cưới duy nhất!"
Vẫn là cái bạt tai mà anh nhận được vào năm mười lăm nay đã hai mươi bảy. Một làn má nóng hổi đo đỏ khiến cho Pond tỉnh táo hơn một chút, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của bố mình anh cũng biết rằng ông giận mình đến mức nào.
"Bố..."
"Thằng điên! Tại mày, tao mất mặt chết mất rồi!!"
"Bố..."
"Mày kêu cái gì!? Từ này về sau tao không có đứa con như mày, thằng khốn tao sẽ giết chết mày nếu ngày mai khắp mặt trang báo đều là thông tin liên quan ảnh hưởng đến danh dự của tao!!"
"Bố quan tâm danh dự còn hơn hạnh phúc của con trai mình?"
"Đừng gọi tao một tiếng bố, thằng trời đánh như mày không phải con tao!!"
Bà Ning vốn định can ngăn nhưng vẫn bị cái lườm của ông Naravit làm cho khựng lại, dù đã chung sống với nhau hơn hai mươi năm. Từ những lúc còn dạt dào tình cảm cho đến khi thứ tình yêu ấy phai mờ, mẹ của Pond đã ý thức được mình vẫn còn là vợ ông trên giấy tờ pháp luật.
Bản thân là một người vợ, dù có như nào bà vẫn trọng lời chồng hơn con mình. Vả lại, đây là câu chuyện giữa hai người đàn ông trong gia đình, e rằng khi bà đứng ra ngăn cản cũng chẳng có ích gì. Tuy nhiên trái ngược với bà, Phuwin mặc kệ ông Naravit căm thù nhìn mình đi đến đỡ Pond đứng dậy.
"Thưa bác, cháu biết bác giận nhưng xin bác nhẹ nhàng với anh ấy."
"Cái loại ăn cơm trước kẻng như bọn mày mà dám ra lệnh cho tao à?"
"Ăn cơm trước kẻng? Vậy bố và bà Sin là như nào? Thằng chó đó bố còn chẳng biết là con bố hay không đã nhận nó về nuôi."
"Mày câm!! Tao không hỏi mày."
"Bố, còn nhớ giáng sinh năm con mười tuổi chứ?"
Ông Naravit không trả lời chỉ to mắt kinh ngạc, bởi đêm giáng sinh năm đó chính ông đã khiến cho một đứa nhóc vẫn có thể vui cười hồn nhiên thay đổi cuộc đời mình cho đến tận bây giờ.
"Năm đó, bố bảo sẽ về sớm để cùng con thực hiện lời hứa. Bố đã cùng con hứa rằng cho dù bất kể về sau, hạnh phúc của con như nào, những gì con yêu thích bố đều cùng con làm. Vậy mà đêm giáng sinh năm đó con bảo rằng con muốn bố về để đón cùng con, thế mà đêm đó con lại ước rằng thà mình bị mù hoặc chết đi có lẽ đã tốt hơn."
Giáng sinh mười tuổi của Pond, không một món quà được trang trí bằng túi gói màu đỏ rực đặc trưng của dịp lễ đặc biệt. Mẹ anh thì đau ốm nặng, chỉ còn Pond trong căn nhà rộng lớn nhưng lại cô độc lẻ loi lạ kì.
Mười một giờ ba mươi đêm, Pond tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng vặn cửa ở phòng bên cạnh. Biết rằng bố mình đã về, như những dịp giáng sinh khác háo hức chạy xuống nhà lấy chiếc bánh kem còn nguyên vẹn trong tủ lạnh. Đeo vội chiếc mũ bằng giấy trong các bữa tiệc mà mình vẫn làm nhân vật chính, từng bước rón rén đi lên cầu thang để tạo bất ngờ cho ông.
Mười một giờ năm mươi lăm, Pond cười khúc khích khi nghe thấy tiếng cởi áo sột soạt. Nghĩ rằng bố mình đang thay đồ nên đành dựa vào cửa đợi thêm một lát. Nhưng rõ lâu mà chẳng thấy ông bước ra, rồi từ trong căn phòng phát ra bên ngoài những âm thanh kì lạ đan xen tiếng đàn ông và phụ nữ.
Bản tính tò mò của cậu bé mười tuổi trong tiềm thức xúi giục Pond mở cửa ra để chứng kiến rõ chuyện gì đang diễn ra. Cánh cửa được dùng một lực nhẹ đẩy vào đã bật tung ra, không phải là túi quà màu đỏ mà ông Naravit vẫn thường hay tặng cho mình vào đêm giáng sinh.
Trong tay ông lại là bàn tay của một người phụ nữ khác không phải mẹ mình, người ấy cũng thật đặc biệt khi thân thể không mặc gì nhưng lại được nằm trên chiếc nệm êm ái của bố mình. Pond Naravit không phải thằng ngốc, anh biết hết mọi chuyện đang xảy ra nhưng lại giả vờ hồn nhiên nghiêng sang một bên hỏi bố mình.
"Quà giáng sinh của bố, là tặng cho con thêm một người mẹ ạ?"
...
Từ một đứa trẻ hồn nhiên còn tin vào cái gọi là hạnh phúc mà gia đình mang lại, Pond chợt hiểu được thì ra không phải gia đình nào cũng có thể có được điều đó. Đứng trước phòng nhìn mẹ mình nằm trên giường đang say giấc mà chưa biết chuyện gì xảy ra, anh thầm thương cho mảnh đời cơ cực của mẹ mình.
Đứa nhỏ ngày ấy dường như không còn hy vọng vào điều gì khác, vốn biết rằng trước sau gì căn nhà to lớn này sẽ có thêm sự hiện diện của vài bóng người. Pond quyết định trở nên kiên cường để bảo vệ nụ cười của mẹ mình trước những thứ "dơ bẩn".
Đó là lý do từ nhỏ cho đến lớn, chưa bao giờ cậu nhóc ấy mở miệng ra đòi hỏi thứ gì xa xỉ từ mẹ. Nếu có cũng chỉ mong muốn được thấy nụ cười tươi đẹp nhất xuất hiện trên môi người mẹ cậu luôn kính trọng.
"Đền bù cho con đi."
"Đền cái gì?"
Ông Naravit từ khi nào đã cụp đôi mắt xuống, biết rằng con mình trở nên như này một phần cũng là bản tính trăng hoa ngày xưa của mình mà nên. Một chút tội lỗi trào dâng nơi đáy lòng, Pond cười khổ nhìn ông.
"Tuổi thơ của con, chẳng biết như nào là hạnh phúc gia đình. Bây giờ bố cũng nỡ cướp nó đi? Sao bố ích kỷ vậy, có bao giờ bố cảm thấy hối hận với hai mẹ con chưa?"
"Mày đừng có lôi chuyện ngày xưa ra nói với tao."
"Coi như một lần này nữa thôi, cho con được cảm nhận hạnh phúc được không?"
"Muốn cưới nó đúng không? Vậy thì từ giờ trở đi mày với tao không còn cha con gì nữa, tài sản để lại cũng sẽ chuyển nhượng cho thằng Ben đang du học nước ngoài."
"Đó là chuyện của bố, con chỉ cần bố xác nhận về hôn lễ của con."
"Tao nói rồi, cưới thì cuộc sống của mày từ nay về sau là lưu lạc ngoài kia chứ không phải trong căn biệt phủ này."
"Con cảm ơn bố."
"Đừng gọi tao là bố, tao không có đứa con như mày."
Mặc kệ lời ác ý của ông Naravit, Pond nắm chặt tay Phuwin như đang nắm cả thế giới của mình trong tay rời đi. Mẹ anh không nỡ nhìn con mình viễn cảnh tương lai về sau cực khổ liền đuổi theo, đi ngang qua vô tình thấy được Bell đứng nép sau cánh cửa trừng mắt nhìn về phía hai thân người đang đi vội ra ngoài.
--
Daniel đứng trước mặt Fourth cả Pond và Phuwin, anh không mấy bất ngờ vì biết sớm muộn gì ngày này cũng đến. Cái ngày mà người đời hay truyền tai nhau "gieo nhân nào gặp quả đấy", đứng trước vẻ mặt đắt ý của Fourth lại nhìn xuống bàn tay đang bị xiềng xích bằng chiếc còng sắt hình số tám.
Daniel không lấy chút gì là hối hận hay cảm thấy lo lắng sợ hãi sau tất cả những gì mình đã làm, anh nhìn về hướng Phuwin lại nhìn xuống chiếc bụng đã to rõ hẳn của em. Nhếch mép cười giễu khi những ánh mắt căm ghét khác còn ghim lên người mình, gặp lại phu nhân Tangsakyuen sau một năm lưu lạc khổ cực ở phố đèn đỏ. Anh lại càng cười lớn hơn, như một gã hề đang trình diễn cho hàng ngàn khán giả chán ghét mình xem.
"Sao nào, đoàn tụ rồi. Vui quá nhỉ, một bên thì chữa hoang, một bên thì tan nát đời người phụ nữ. Món quà tôi dành tặng cho mấy người, thấy như nào?"
Pond là người đầu tiên phản ứng sau câu nói của Daniel, anh vung tay đấm mạnh khiến cho khoé môi của người kia bật máu. Daniel vẫn cười mặc cho ánh mắt muốn giết sống mình của Pond vẫn nhìn chằm chằm mình.
"Được rồi được rồi, tôi biết ngày này cũng tới. Đã đến lúc đền tội cho ông rồi nhỉ, ông Tangsakyuen? Nhưng mà trước khi đi cùng ông lên phiên toà xét xử nơi thiên đàng, tôi vẫn còn một món quà nho nhỏ dành tặng cho con trai ông. Hy vọng em sẽ thích nó, mong đợi nhé!"
Daniel được cảnh sát khống chế đưa đi, vẫn là tiếng cười lớn đắc thắng vang vọng trong sân nhà anh. Phuwin giờ đây mới dám thở hắt ra, nếu không phải vì bảo vệ cho đứa con của mình hay cũng như những người xung quanh. Em đã không ngần ngại xuống tay tiễn Daniel một đoạn đường xuống nơi suối vàng.
--
Gia đình nhà Tangsakyuen được đoàn tụ, phu nhân Tang được bác sĩ tâm lý chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm nặng sau những kinh hoàng và biến cố xảy ra với họ. Hana - em gái của Phuwin sau khi khi gặp lại anh trai cũng bật khóc nức nở vì những gì bản thân đã phải chịu đựng suốt thời gian qua, Phuwin đau lòng ôm lấy đứa em gái nhỏ trên người đầy rẩy vết tàn tích của những trận đánh đòn.
"Anh xin lỗi, tại anh không bảo vệ được gia đình mình."
"Anh ơi, em sợ lắm! Em sợ lắm!"
"Anh đây, từ giờ anh sẽ bảo vệ gia đình mình. Hứa với em và mẹ, tuyệt đối không để nhà mình phải chia xa thêm lần nào nữa."
Hana và phu nhân Tang được sắp xếp phòng để nghỉ ngơi tại nhà riêng của Pond, cả nhà chỉ còn mỗi anh và Phuwin ngồi bên cạnh nhau. Phuwin vân vê đôi bàn tay chai sạn vì những đợt phẩu thuật cực khổ của anh, đã bao lần không thể nói: Em thương anh lắm! chỉ vì thấy bàn tay của người mình yêu cực khổ suốt mấy năm ròng.
"Anh nhớ em."
Pond trút những phiền muộn xuống đánh đổi thành một cái ôm từ đằng sau lưng, đầu anh tựa lên bờ vai của người nhỏ ra sức hít lấy hương thơm thoang thoảng trên cánh vai. Phuwin xoa nhẹ lên mái tóc anh, không biết bản thân đã thầm mơ ước về cảnh tượng này bao lần.
"Anh biết không? Hồi em còn ở Paris..."
"Đừng nhắc, anh biết. Em chịu khổ nhiều rồi, anh biết. Cả đời này là do em đánh đổi mới có được anh của ngày hôm nay, anh thương em. Thương cho mảnh đời cơ cực của em, lần này dù cho có bao nhiêu anh vẫn muốn bù đắp những mảnh vỡ nơi trái tim em. Thật lòng, anh thương em."
"Nara..."
"Thương em, anh thương người anh yêu."
Pond liên tục nhắc lại từ "thương" mỗi khi em mở lời, Phuwin hai ba lần muốn ngăn nhưng lại đành thôi. Có chết em cũng mãn nguyện vì ván cược em đánh đổi, cuối cùng kết quả xứng đáng hơn mong đợi. Ước gì, em cũng còn đủ tư cách nói rằng em thương anh như cái cách anh thương em.
--
Phiên toà xét xử Daniel sẽ được diễn ra vào ngày mai, Pond biết Phuwin căng thẳng đến nhường nào, cũng không muốn em nghe được những lời phạm tội không lấy một chút hối lỗi của Daniel. Cuối cùng anh quyết định, sẽ đưa Phuwin đi dạo chơi một chút. Thế nào mà em lại đòi đến thăm mẹ anh, Pond nhận ra bản thân đã không gặp mẹ mình suốt một tuần nay.
Nghe theo lời em, coi như lần này trở về vừa là để thăm mẹ Pond vừa là cầu xin ông Naravit chấp nhận người mình yêu sau này sẽ chung sống với mình dưới một mái ấm. Cả hai quyết định ghé ngang qua một cửa hàng chuyên bán đồ lưu niệm, Pond biết bố mình ưa chuộng những món hàng cổ và hiếm. Anh chi một số tiền lớn nhưng lại nói dối em rằng nó chỉ có giá trị bằng một chai rượu loại trung Phuwin mới chịu nhận lấy làm của mình.
"Em đứng đây đợi anh chút nhé, sang kia đường mua cho mẹ thêm chút đồ. Giúp em lấy lòng mẹ anh."
"Chuyện này, em cảm thấy mình..."
Pond nắm lấy đôi bàn tay nhỏ hơi run lên của em, đã lâu rồi anh không cười nên khuôn miệng có chút cứng lại. Nhưng vẫn làm Phuwin nhẹ nhõm đi phần nào.
"Phuwin, nghe anh. Em xứng đáng, những gì em làm đều xứng đáng với hiện tại đang trao cho em."
Phuwin cười nhẹ, Pond xoa lên mái tóc mềm của em rồi bước sang qua đường. Cứ ngỡ hôm nay sẽ là một ngày may mắn khi xe chạy không gặp trúng vạch đèn đỏ nào ngăn cản, thế mà thứ ngăn cản cả hai lại là một chiếc xe ô tô màu đỏ rực đang phóng nhanh về phía Pond như mất lái.
"POND!!"
Chiếc xe chạy với tốc độ nhanh, cả Pond dù đã nghe thấy tiếng em cảnh báo cũng không thể kịp phản ứng. Ngỡ rằng người phải nằm xuống là anh, nào ngờ Pond lại được đẩy ra xa. Anh ôm cơn đau nơi đầu mình khó khăn nhướn người nhìn mọi thứ, để rồi to mắt ngạc nhiên khi thân xác nhỏ của em đang nằm dưới vũng máu đỏ tươi.
"Phu...Phuwin.. em ơi?..."
Ôm lấy thân nhỏ trong người mình, Pond run rẩy lắp bắp gọi tên em. Thậm chí anh còn quên mất đi bản thân là một bác sĩ, chỉ biết cầu cứu mọi người xung quanh. May mắn là những người đi đường ở gần đó đã kịp đưa em và anh đến bệnh viện, Pond như điên lao vào bệnh viện với tình trạng hoảng loạn. Miệng anh nói lung tung, cả thân run rẩy kèm theo vệt nước mắt trào ra mang theo chút nghẹn ứ trong cuống họng.
Phuwin được chuyển vào phòng cấp cứu tiến hành phẫu thuật ngay sau đó, Pond suy sụp đứng nhìn ánh đèn đỏ phát sáng trước căn phòng cấp cứu đã bị khép kín. Dunk là người đầu tiên xuất hiện ngay khi nhận được tin báo từ các ý tá, cậu dừng chân khi nhìn thấy Pond trong bộ dạng cả người nhuốm máu.
"Pond..."
"Phuwin, Phuwin sợ đau."
"Pond, bình tĩnh có tôi đây rồi."
Ước mơ về một gia đình nhỏ hạnh phúc mà Pond luôn hằng ao ước cuối cùng lại nằm trên bờ vực đe dọa, anh như chết lặng đi tựa lưng vào tường mắt vẫn dõi theo cánh cửa được khép chặt ở phòng cấp cứu. Dunk thay anh đi làm thủ tục, cũng thay anh báo cho những người thân lân cận. Tin tức nhanh chóng lan tới tai mẹ Pond, theo lời hướng dẫn của cậu đi về cuối dãy hành lang nơi ánh đèn đỏ đang rọi sáng.
Mẹ Pond chưa phải là chưa từng thấy bộ dạng bất lực của đứa con mình hết lòng yêu thương nuôi nấng, từ những lúc anh chập chững với công việc mang tính đạo đức cao như này đã đặt tính mạng của bệnh nhân lên hàng đầu. Nhưng bác sĩ cũng không phải thiên xứ, bác sĩ chỉ là tay sai của thiên xứ cử xuống trần gian để thi hành nhiệm vụ bảo vệ mọi người khỏi những mầm bệnh xấu xa. Chính vì vậy mà những người con người với tấm lòng cao thượng ấy đôi lúc không thể tránh khỏi những khó khăn hoặc khủng hoảng tinh thần.
Pond tuy là một bác sĩ giỏi, nhưng cũng không ít lần anh tuột mất đi tay của bệnh nhân vào lưỡi hái tử thần. Không ít lần anh bất lực vì chẳng thể làm gì, nhưng đây là lần đầu tiên bà thấy sự bất lực ấy được đẩy lên cao nhất. Bà ngồi xuống cạnh con trai mình, đưa tay sờ lên góc mặt đã hóp đi đôi phần mà thương xót.
"Mẹ, Phu của con..."
"Ừ, mẹ biết."
"Con của con, cả người con muốn chăm sóc cả đời này... đều vì con mà phải chiến đấu một mình trong căn phòng kia. Mẹ ơi, Phuwin sợ đau lắm. Cho con vào với em đi, con không để em một mình như vậy được."
Ánh đèn vụt tắt sau năm tiếng nổ lực của các vị bác sĩ, người đầu tiên bước ra với vẻ mặt bình thản, ông thở dài vài hơi khi nhìn thấy Pond. Vỗ nhẹ lên vai anh sau đó chậm rãi nói.
"Pond Naravit, có lẽ tôi nên thay lời ba mình gửi lời cảm ơn đến cậu. Nếu như không có cậu kịp thời phát hiện ra bệnh tình của ông, có lẽ giờ đây tôi đã ân hận suốt đời. Tôi xin được thay lời ba gửi đến cậu bằng lời cảm ơn chân thành nhất, cũng như gửi lời chúc mừng đến cậu."
"Bác sĩ Pwkil, ý ông là sao?"
Pond run rẩy đứng dậy, mắt anh vẫn nhìn vào cánh cửa được mở to nhưng chưa có bóng dáng anh cần xuất hiện.
"Chúc mừng cậu, một bé trai kháu khỉnh tuy sinh non nhưng không ảnh hưởng nặng đến sức khoẻ..."
"Còn chồng tôi? Em ấy đâu? Em ấy có làm sao không?"
"Cậu bình tĩnh, cả hai đều bình an vô sự. Chúc mừng gia đình cậu đón thêm một thành viên mới, nhưng sao cưới mà không gửi thiệp mời cho tôi vậy?"
Bác sĩ Pwkil cười lớn nói đùa nhưng cũng vổ vai để trấn an người bố trẻ, cả khung trời của Pond dường như được thắp sáng lại bằng một màu nắng. Những giọt nước mắt hạnh phúc vỡ oà, mẹ anh cũng thầm mỉm cười cho đứa con trai mình.
Ngay khi anh vẫn còn đang vui mừng vì những người mình yêu thương đã vượt qua được khó khăn để đấu tranh ở lại với mình, điện thoại của anh lại đổ chuông vài hồi. Đến khi Pond bắt máy lại nhận được một giọng nói hốt hoảng ở đầy dây bên kia.
- Pond!
- Tôi đây.
Là Fourth gọi đến, giọng của cậu thật sự chứa sự hốt hoảng đến kì lạ.
- Tên Daniel, tự sát rồi!
--
Mọi Người!!! Mình chỉ cv tác phẩm thôi đừng áp dụng lên đời thật nghennnn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro