31.
Phuwin h đẩy hắn ra, để hắn đứng cách xa mình. Pond cũng không dám lại gần thêm.
- Vậy anh tới đây có ý định gì? Muốn lấy tôi ra chơi đùa với đám bạn của anh lúc trước nữa sao?
- Tôi không có ý đó.
Pond thật sự không biết phải giải thích như thế nào, bản thân hắn còn chẳng thể hiểu mình muốn gì.
- Tôi đến đây, chỉ vì muốn xin lỗi em tất cả những thứ đã xảy ra. Tôi biết, sẽ rất khó để em có thể tha thứ cho tôi. Nhưng cũng xin em đừng vì thế mà trở nên thế này.
Em nhếch mép cười, lời nói của hắn bây giờ chỉ khiến em ghét bỏ mà thôi.
- Xin lỗi? Nghe buồn cười lắm đó Nara. Anh lúc nào cũng tỏ ra mình cao cao tại thượng, làm tôi lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau anh như một con chó, rồi sao, tôi làm nhiều thứ cho anh, nghĩ cho anh như thế nhưng anh lại chẳng thèm đoái hoài, rồi lại khiến tôi chìm đắm, ảo tưởng với những thứ màu hồng mà anh tạo ra. Để rồi sao? Anh một lần vứt bỏ nó chẳng hề do dự.
- Phuwin...
Em kéo áo của mình lên trước mặt hắn, nước mắt đã bắt đầu rơi xuống thấm đẫm trên áo của em.
- Anh nhìn cho rõ đi! Vết sẹo này, là do anh mà có, là lần đó, tôi giúp anh đi lấy đồ. Tôi cứ nghĩ chúng ta là thật lòng nên không màng nguy hiểm mà chấp nhận giúp anh, thậm chí còn giấu cả anh trai mình. Thậm chí tôi còn hạnh phúc khi nghĩ bản thân mình có thể giúp được anh. Nhưng không, anh cuối cùng chỉ biết tới bản thân mình và quyền lực mà thôi. Cái ai của tôi, là luôn nghĩ tình yêu của anh là thật lòng.
Hắn lại gần, đưa tay ra, run run muốn sờ lên vết sẹo đó. Em nhìn từng cử chỉ của hắn, rồi đẩy tay hắn ra. Pond liền tiến tới, ôm chầm lấy em. Phuwin liên tục cựa quậy, em không muốn đón nhận cái ôm này từ hắn.
- Bỏ ra... Bỏ tôi ra...
- Tôi nhớ em!
Nghe câu nói đó của hắn, em ngừng giãy dụa. Em nhỏ không nghĩ hắn sẽ nói ra những lời này.
- Anh muốn tôi đi lấy gì cho anh nữa sao?
Nghe câu này của em, hắn thấy lòng mình như thắt lại.
- Tôi không cần em lấy thứ gì cho tôi cả, tôi chỉ cần mỗi em.
Em đẩy hắn ra, vơ lấy đồ trên bàn ném về phía hắn. Pond cúi xuống, muốn nhặt lại đồ cho em - là một cuốn sổ tay. Lúc này, hắn đã cảm nhận được sự ghét bỏ của em dành cho hắn, giống như hắn đã từng trước đây. Phuwin không còn muốn tin vào những mật ngọt này nữa.
- Anh về đi! Chúng ta không còn là gì nữa cả.
Pond nhìn xuống chân mình, cảm xúc của hắn đang rất rối loạn. Hắn cảm thấy mất mát, sợ hãi và lòng thắt lại từng hồi.
- Tôi nhớ em là thật, muốn gặp em cũng là thật. Tôi sẽ về, nhưng tôi vẫn sẽ đến đây gặp em đến khi nào em tha thứ cho tôi. Tôi nói điều này có lẽ em sẽ không tin, nhưng thật sự tôi không thể sống thiếu em nữa rồi.
Nói xong, hắn quay người bước đi. Nhưng mới được vài bước, Pond lại xoay người nói.
- Mọi người lo lắng cho em lắm, họ tìm em khắp nơi. Tôi đã hứa với Satang và Boom sẽ nói với họ nêú tìm ra chỗ ở của em. Nên họ có đến đây, thì em đừng trách tôi nhé.
Pond cuối cùng cũng rời đi. Phuwin đã cố gắng để bình tĩnh, nhưng nhanh chóng em đã lảo đảo ngồi phịch xuống ghế. Em lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt. Em nhớ lại những câu hát em đã từng viết ra rồi cười chua xót, vô nghĩa.
Pond sau khi rời khỏi đó, hắn lững thững trở về xe của mình.Ngồi trong xe, Pond chẳng còn biết phải làm sao mới tốt, hắn đầu gục xuống vô lăng. Khi nghĩ đến vết sẹo lúc nãy trên người em, hắn ngồi dậy tự tát vào mặt mình.
- Naravit... Mày đúng là thằng khốn nạn!
Phuwin đứng ở ban công, nhìn xuống xe của hắn, thoáng có thể thấy hắn vừa làm gì.
- Cái tát đó... Có đau bằng những gì em đã trải qua không Pond?
Nhưng cũng rất nhanh, em quyết định không quan tâm đến hắn nữa. Pond cũng rời đi ngay sau đó. Hắn không về nhà, mà đi đến quán bar của mình để uống rượu.
Hắn ngồi uống ly này đến ly khác. Winny đứng ở một góc, thấy hắn uống mãi như vậy cũng không có ích gì, nên lại gần hắn, muốn khuyên vài câu.
Pond vừa đưa ly rượu lên, thì có một bàn tay chặn lại ly rượu của hắn.
- Mẹ nó... Mày... Ức... Bỏ tay ra cho tao.
- Mày uống nhiều lắm rồi.
- Mày... Ức... Mày... Nói ít thôi.
Hắn lấy lại ly rượu, rồi uống hết một hơi. Winny biết không thể cản được hắn, nên chỉ có thể ngồi quan sát hắn thôi.
- Mày nghĩ... Tao là người như nào?
- Sao lại hỏi như vậy?
- Mày cứ... Ức... Trả lời... Tao đi.
Winny im lặng hồi lâu rồi thở dài .
- Mày là một kẻ đào hoa, thích chơi đùa với tình cảm với người khác. Nói tóm lại, mày là kẻ khốn nạn.
Hắn cười nhạt. Winny nói đúng, hắn là một kẻ không ra gì.
- Đúng..... Ha... Tao là kẻ khốn nạn.....
- Mày khóc sao?
Anh giật mình, hắn trước đây chưa từng khóc bao giờ.
- Winny... Hức... Em ấy ghét tao rồi... Hức... Em ấy không cần tao nữa...
- Là do bản thân mày tự chuốc lấy thôi, trách được ai.
......
- Ê! Mày ngủ rồi à?
Pond gục xuống bàn sau câu nói của anh. Winny chỉ biết nhìn hắn rồi thở dài. Nếu lúc trước hắn biết trân trọng, thì bây giờ đâu cần phải khổ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro