44.
Trong lúc đó, đối tác cũng vừa đến. Aun niềm nở, chào đón lão.
- Chào ngài, rất vui được gặp ngài!
- Thật không ngờ lão Wons lại có một đứa con nuôi tài giỏi như vậy.
- Ngài quá khen rồi, do một tay cha tôi gây dựng lên thôi. Chúng ta vào việc luôn nhé!
Hắn đứng ở một góc nghe lén cuộc nói chuyện của cả hai. Thầm tự nhủ, một lát sẽ tẩn cho tên Aun một trận vì dám bắt cóc Phuwin. Điện thoại của Pond rung lên, thật may vì hắn đã để ở chế độ im lặng. Hắn nhanh chóng bắt máy, trả lời nhỏ hết mức có thể.
- Tao nghe đây Winny.
"Mày ổn không? Tụi tao đứng trước cửa rồi. Cả Satang và Boom cũng đã tới rồi."
- Cứ làm theo kế hoạch đi!
" Phuwin ổn chứ?"
- Em ấy ổn!
" Vậy tao tắt đây, mày nhớ cẩn thận."
Khi Aun và lão kia còn đang bàn chuyện, thì bất ngờ có một trái lựu khói ném vào. Mọi người hoảng loạn, mấy vali chứa chất cấm cũng không rõ nguyên do mà bị hất đổ hết ra ngoài. Cái vali tiền của Aun cũng không ngoại lệ.Aou nhanh chóng sai đàn em tìm cách để đẩy hết khói ra ngoài. Khi khói bay đi hết, lão ta chợt nhìn thấy vali của Au, thứ vốn dĩ chứa tiền, bây giờ chỉ toàn là giấy thì tức giận.
- Như vậy là sao đây cậu Aun? Vali của cậu sao toàn là giấy không vậy?
- Thật ra, chuyện là...
- Chuyện là anh ta lừa ông chứ còn sao nữa.
Pond nhanh chóng bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, tiến lại gần hai người. Aun vừa thấy hắn, thì bắt đầu hiểu ra mọi người, ngay lập tức thấy điên tiết lên vì bị hắn phá mất chuyện tốt.
Nhưng chưa kịp lại gần, thì đã có tiếng súng. Satang là người tiến vào. Aun và đàn em của anh ta nhanh chóng đã bị bao vây bởi thuộc hạ của hắn. Còn lão già kia vì sợ, mà đã trốn từ đời nào.
- Mẹ nó! Chết tiệt. Mày nên nhớ, tao còn đang giữ Phuwin đó.
- Vậy sao? Tao cũng nói với mày luôn, em ấy được tao cứu rồi.
Aun không tin, lấy máy cho gọi đàn em mình mang Phuwin xuống, nhưng gọi mãi chẳng thấy bắt máy. Pond nhìn hắn ta ra sức gọi, thì bật cười thành tiếng.
- Mày không cần gọi đâu, tao giết nó rồi.
- Mày... Thằng chó chết! Mày giết cha tao, phá hoại mối làm ăn của tao, lại còn cướp Phuwin của tao.
- Phuwin nào của mày? Vốn dĩ ngay từ đầu, em ấy là của tao.
- Thằng chó!
Aun nhanh tay hướng về phía Pond nổ súng , nhưng may mắn hắn đã né được. Cả hai bên lao vào cuộc chiến đầy căng thẳng, mọi thứ ngày một hỗn loạn.
Phuwin ở trên phòng, đợi mãi mà không thấy hắn quay lại. Em sốt ruột, quyết định ra ngoài. Cúi xuống lấy súng của tên thuộc hạ, Phuwin chạy xuống lầu. Vừa xuống tới, đã nghe thấy liên tiếp tiếng súng nổ và tiếng đánh nhau.
Pond vì mải mê đánh, mà không để ý đến có một tên đang cầm dao chuẩn bị đâm hắn từ phía sau. Winny nhìn thấy, liền la lớn cảnh báo.
- Coi chừng phía sau!
Hắn giật mình, nhanh chóng quay lại đằng sau, thấy một tên đưa dao về phía mình. Cứ ngỡ, con dao đó sẽ đâm vào người hắn, nhưng không. Tên đó bị trúng đạn và gục xuống. Nhìn về phía tiếng súng phát ra, đó là em. Hắn chạy lại phía em.
- Sao em lại xuống đây? Mau, mau trở lại lên trên đi.
- Naravit, tôi không sao. Anh đừng lo cho tôi, mau giải quyết mọi chuyện cho xong đi.
Hắn không đành lòng rời khỏi em, nhưng với ánh mắt kiên quyết đó của em, Pond không dám cãi lời.
Riêng Phuwin, em bắt đầu xử lý những tên thuộc hạ của Aun. Phải mất một lúc lâu, chuyện này mới dừng lại. Aun bị trói lại cùng với những tên khác. Satang và Boom sau khi rảnh tay, liền nhanh chóng lại hỏi thăm em.
- Tên đó có làm gì em không?
Satang xoay người em qua lại để kiểm tra.
- Có trầy xước chỗ nào không?
Lần này thì tới Boom lên tiếng. Cả hai cứ hỏi em liên tục, bạn nhỏ không biết trả lời như nào.
- Từ từ đã, em không sao hết! Em vẫn ổn, tay chân em vẫn còn hoạt động tốt.
- Anh mừng vì em không sao.
Hắn đi lại gần Aun, dùng chân đá vào mặt anh ta, khiến anh ta hộc ra đầy máu.
- Chẳng phải mày nói sẽ hạ tao sao? Thế tại sao, mày lại bị trói ở đây vậy?
- Thằng... Thằng khốn...
Hắn ngồi xuống, ghé sát vào tai Aun, nói đủ cho cả hai nghe.
- Đúng! Tao là thằng khốn. Thằng khốn này có được Phuwin, còn mày thì không.
- Giờ xử lý nó sao đây?
- Đem về bang trước đã.
Cuối cùng mọi thứ dừng lại với việc Satang với Boom sẽ đưa em về trước, ba người còn lại sắp xếp chuyện ở đây. Khi cả ba còn đang bàn việc với nhau, không để ý Aun đã tháo được một phần dây trói. Hăn ta nhặt khẩu súng bên cạnh, nhắm vào em. Aun nghĩ, em là thứ quan trọng với hắn, thì chỉ cần em gặp chuyện, hắn nhất định sẽ cảm thấy đau khổ. Nhưng may sao Pond đã kịp quay lại và nhìn thấy.
- Phuwin! Cẩn thận.
Không biết bằng cách nào, mà chỉ trong tích tắc Pond đã chạy tới và ôm cả em vào lòng. Viên đạn ghim vào ngực của hắn. Phuwin ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cho tới Khi em thấy Pond bắt đầu khụy xuống. Phuwin hoảng hốt đưa tay đỡ lấy người Pond, em hoảng loạn đến phát khóc.
- Pond...?? POND!!!!
- Cuối... Cuối cùng thì... Tôi cũng có thể bảo vệ em rồi...
- Sao anh lại làm thế??? Sao lại ôm tôi chứ???? Ai cho anh được phép ôm tôi????
-......
- Anh hứa... Anh đã hứa sẽ không để mình bị thương mà...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro