#12
"Dự án Bakutan đã tiến vào giai đoạn hai, chiều nay 3 giờ sẽ tổ chức cuộc họp tổng kết hàng năm..."
Giọng của takemichi rất êm tai, giống như dòng nước chảy nhẹ nhàng, cũng giống như một phát thanh viên đầy truyền cảm, nói hết việc này đến việc khác cũng không hề khiến izana cảm thấy phiền lòng, ngược lại hắn cảm thấy làm việc cũng là một chuyện khiến tâm tình vui vẻ.
Ting
Điện thoại di động của Izana vang lên âm thanh thông báo, trên đó hiển thị một tin nhắn, takemichi làm như không để ý, sau khi nói xong nội dung còn lại, hơi cúi người muốn rời khỏi văn phòng, nhưng lập tức bị hắn ôm eo.
"Takemichi sao lúc nào cũng đi nhanh như vậy, phòng của tôi có mãnh thú hay lũ lụt gì sao?
"Không phải, không phải. Anh izana, em chỉ sợ làm ảnh hưởng đến công việc của anh thôi."
"Em không ở đây mới ảnh hưởng đến công việc của tôi."
Izana nói những lời này một chút cũng không đỏ mặt, cánh tay ôm takemichi siết chặt, cảm thụ hương thơm và nhiệt độ trên người cậu.
Mặt takemichi đỏ bừng, để cho izana từ sau lưng ôm cậu, đặt đầu lên vai cậu.
Trên bàn lại vang lên một âm thanh, takemichi cúi đầu, che giấu tia chua xót mới loé lên trong mắt, nhẹ giọng nhắc nhở:
"Izana, điện thoại của anh lại có thông báo kìa, anh nên xem tin nhắn đi."
"Một lát xem cũng không muộn, bây giờ để cho tôi ôm em."
Nghe hắn nói như vậy, takemichi cũng không nói gì nữa, hai người ngồi cùng nhau một lát, izana nhất định muốn hôn cả hai má takemichi mới cho rời đi.
Nhìn cánh cửa được cẩn thận đóng lại , izana ngồi trở lại ghế, cảm thấy tính tình bây giờ của mình đúng là đã thay đổi, nếu đổi lại là bình thường hoặc đổi thành người khác, hắn sẽ không dễ nói chuyện như vậy, chỉ dùng một nụ hôn má là có thể buông tha.
Trên mặt mang theo nụ cười, hắn mở điện thoại di động ra, nhìn lời mời kết bạn mới nhất, vẻ mặt trở nên khó có thể đoán được.
Cái tên phía trên cũng không xa lạ gì với hắn, hình như là...tình nhân cũ? Hay là MB*? Ngón tay izana dừng lại trên biểu tượng từ chối, nhưng lại chần chờ một lát, cuối cùng vẫn ấn vào biểu tượng màu xanh lá cây.
*MB: money boy
Takemichi trở lại văn phòng, đặt đồ đạc sang một bên, tận tâm xử lý các tài liệu cần thiết cho công việc, tốc độ rất nhanh, tâm tình lại không thoải mái như bình thường, 007 thu hết vào mắt, không nói gì, nó quay đầu nhìn hai cái hộp đang run rẩy phía sau mình, đôi mắt điện tử nhấp nháy vài cái, không nói gì.
Quan hệ giữa hai người vẫn tốt đẹp, takemichi cũng giả vờ rất tốt, giống như cái gì cũng không biết, vẫn đóng vai người nghe lời hiểu chuyện, mà izana cũng đã quen với tính tình bình tĩnh an ổn của takemichi, thỉnh thoảng ôm và nắm tay, khi đó mặt cậu đỏ bừng, đã đủ khiến hắn cảm thấy thỏa mãn.
Chẳng qua có đôi khi, izana cũng sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái, takemichi tin tưởng hắn 100% , không kiểm tra điện thoại, cũng không hỏi đông hỏi tây, có lúc ở trước mặt takemichi vang lên tiếng thông báo tin nhắn, cậu cũng sẽ không hỏi.
Takemichi như vậy khiến izana cảm thấy hài lòng, nhưng lại làm cho anh cảm thấy có chút áy náy, chẳng qua loại cảm giác này rất nhanh đã bị những cảm xúc khác bao trùm.
"Sao không mặc nhiều một chút, mấy ngày nay nhiệt độ hạ thấp, cẩn thận bị cảm."
Izana thấy takemichi chỉ mặc một bộ tây trang, nhíu mày, cởi áo của mình ra, khoác lên người cậu:
"Mặc vào, em bị bệnh người đau lòng vẫn là tôi."
Mặt takemichi đỏ bừng, đem tài liệu trong tay đưa qua:
"Kế hoạch đã chuẩn bị xong, bên công ty em sẽ xử lý, anh cứ yên tâm."
"Có em, tôi đương nhiên yên tâm."
Izana một tay ôm má takemichi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, ngập ngừng nói:
"Hôm nay...chiều nay tôi có hẹn với cái tên kiru, em không cần nấu cơm."
"...."
Đồng tử takemichi hơi co rút, rất nhanh đã phản ứng lại, mỉm cười gật đầu, bàn tay ở trong ống tay áo lại siết chặt thành nắm đấm:
"Vậy anh nhớ về sớm."
"Ừm, tôi biết rồi."
Takemichi nhếch khóe miệng, khi tay izana muốn rời khỏi má mình, cậu liền đưa tay nắm lại, bàn tay mảnh khảnh giống như một khối ngọc thạch, nắm lấy lòng bàn tay izana:
"Anh izana...thích anh..."
Giọng nói của cậu rất nhỏ, như là đang thấp giọng lẩm bẩm, nhưng vẫn đủ để anh nghe được...Sau đó cậu nghiêng đầu, trên lòng bàn tay izana ịn xuống một nụ hôn nhẹ, tựa như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, chỉ còn lại cảm giác mềm mại khiến người ta tim đập chân run.
Trước giờ hắn cho rằng, hôn môi mới là việc tán tỉnh trêu người nhất, nhưng không ngờ chỉ là hôn lên lòng bàn tay cũng đủ khiến hắn động tình, nhưng đối phương lại không cho hắn có cơ hội tiến thêm một bước, buông tay hắn ra, đi lên xe.
Izana đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe rời đi, thở ra một hơi thật dài, ổn định cảm xúc hỗn loạn, thu lại cảm xúc trong mắt.
Sau khi trở về công ty, takemichi ngồi trong văn phòng, không làm gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn thời gian, vuốt ve áo khoác trên người, ánh mắt u ám.
Thời gian trôi qua từng phút, đã được nửa tiếng kể từ khi cuộc họp izana kết thúc, nhân viên trong công ty đã tan tầm, cuối cùng takemichi cũng từ trên ghế đứng lên, thở ra một hơi, mặc áo khoác của mình vào, đem áo khoác của Izana vắt lên cánh tay nhỏ, từng bước đi ra khỏi văn phòng.
Cậu là trợ lý của Izana, có rất nhiều quyền hạn mà người khác không thể có, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể biết được vị trí của Izana từ tài xế. Cậu ngồi trên xe, nhìn mình đang càng ngày càng gần izana, trong lòng có chút xao động.
"Quý khách, đã đến rồi."
"Cám ơn."
"Ngài khách sáo rồi."
Trả tiền xong, takemichi xuống xe láy lại bình tĩnh một chút, trên mặt lại nở nụ cười hoàn mỹ, đi vào nhà hàng. Nhà hàng này là nơi izana thường đến, nhân viên phục vụ đương nhiên quen biết takemichi, chủ động dẫn cậu đến phòng riêng của anh.
Tính riêng tư và hiểu quả cách âm của nhà hàng này rất tốt, nên takemichi không biết người ngồi bên trong là ai, cậu ổn định lại tâm tình rồi gõ cửa, ngón tay dùng sức siết chặt áo khoác.
Cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, bên trong có hai người, izana, cùng một người con trai mặc áo sơ mi, cổ áo được thiết kế rất tinh tế, lộ ra một làn da trắng như tuyết, động tác của hai người không quá thân mật, chỉ là tay người con trai kia đặt trên đùi Izana.
"Cậu là ai?"
Nam sinh kia chưa từng thấy qua bộ dạng của takemichi, thấy có người quấy rầy, nhíu mày bất mãn, nhưng lại không để ý sắc mặt của người bên cạnh.
"Tôi....xin lỗi, đã quấy rầy hai người."
Nụ cười trên mặt takemichi biến mất hầu như không còn dấu vết, muốn cười cũng cười không được, khoé mắt cũng nhanh chóng đỏ lên, đem áo khoác trong tay đặt sang một bên, cắn môi:
"Tôi đến đưa quần áo cho Izana-kun, thật xin lỗi."
Nói xong câu này, takemichi liền xoay người rời đi, không hề lưu luyến.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro