#5

Takemichi nhìn sắc mặt của hắn, cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên hỏi, hơn nữa hai người bọn họ hiện tại nhiều nhất cũng chỉ là đồng nghiệp, việc liên quan đến chuyện cá nhân của hắn, cậu cũng không thể đi quá giới hạn.

Cho nên, sau khi kakucho cúp máy, takemichi cũng không hỏi nhiều, mà là ngoan ngoãn ngồi ở chỗ mình, nếm thử nước ép trái cây trong ly.

Vẻ ngoài xinh đẹp luôn khiến cho tâm tình người ta thoải mái, hơn nữa mỹ nhân này vừa ngoan vừa mềm mại, mặc dù kakucho không phải loại người hay so đo nhưng cũng theo bản năng đặt takemichi và okiyama ở cùng một tình huống giống nhau.

Vốn tâm tình có chút không tốt, kakucho âm thầm thở dài một hơi, cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người đi dạo bên ngoài, đi một hồi cũng đến tối, kakucho cuối cùng cũng nói được những lời chưa nói xong, dẫn takemichi đến nhà hàng, hai người ăn cơm tối xong mới kết thúc hành trình của một ngày.

"Trời đã tối rồi, để tôi đưa cậu về."

"Không sao, em cũng không phải con gái, đi một mình cũng không sao."

Hắn nhíu mày, giọng điệu có chút lo lắng:

"Tuy an ninh ở đây không tệ, nhưng vẫn nên cẩn thận."

"Thật sự không cần, buổi sáng anh phải lên lớp, buổi chiều còn cùng em đi dạo, anh cũng cần về sớm nghỉ ngơi!"

Takemichi không đồng ý lắc đầu, nở một nụ cười với kakucho:

"Yên tâm đi, em sẽ bảo vệ bản thân mình."

Nói xong, cậu liền xoay người rời đi, giống như sợ kakucho đuổi theo, một đường chạy đi, chỉ đưa lại một bóng lưng về phía hắn.

Dù là trẻ con hay người lớn, trong hầu hết các trường hợp ai ngoan hơn sẽ luôn được người khác ưu ái và yêu thích hơn, tuy nhiên điều này cũng phải tuỳ thuộc vào đối tượng, nhưng kakucho rõ ràng hết lần này tới lần khác đều thích bộ dạng của người này.

Takemichi ngoan ngoãn giống như một con thỏ nhỏ vừa mềm vừa ngọt, đang cẩn thận từng chút chui vào khe hở nhỏ trong lòng hắn...

Hai ngày sau okiyama thật sự đến, chẳng qua không chỉ có một mình cô, đi theo bên cạnh còn có một người đàn ông, cho dù chỉ mặc trang phục thường ngày, nhưng khí chất của một quân nhân cũng khó có thể che giấu.

Kakucho sáng sớm đã nhận được tin nhắn của okiyama, vốn dĩ còn cảm thấy khó chút giải quyết cùng xấu hổ, lúc này nhìn thấy người bên cạnh okiyama, lo lắng trong lòng cũng tiêu tan rất nhiều.

"Okiyama, washi-kun, các cậu tới rồi."

Kakucho đẩy kính, cười đến vẻ mặt đều ôn hòa, lễ phép đứng ở một bên với washi, duy trì khoảng cách với okiyama, không khiến người ta hiểu lầm.

"Kakucho-kun, đã lâu không gặp."

Tính cách washi cũng không tệ, thái độ đối với kakucho rất tốt, hai người bắt tay nhau rồi cùng nhau nhìn về phía cô gái ở giữa.

Vốn okiyama tính toán đến một mình, nhưng hôm nay washi được nghỉ phép, sợ cô đi một mình không an toàn, hơn nữa muốn ở bên cô nhiều hơn nên nhất định phải đi cùng, làm cho tâm tình cô không tốt lắm, nhưng bây giờ nhìn hai người đàn ông ở bên cạnh mình, bất mãn trong lòng okiyama cũng bị xóa sạch, thay vào đó là tràn đầy đắc ý.

"Hai người các làm gì như đối tác gặp nhau vậy! Được rồi, chúng ta đi chơi thôi!"

Okiyama tay phải ôm cánh tay washi, tay trái ôm tay kakucho, động tác rất tự nhiên, hai người đàn ông đều không có cơ hội từ chối, cũng không có cảm giác chỗ nào không đúng.

"Xin lỗi okiyama, buổi sáng tôi còn có một lớp học, có lẽ không thể đi cùng cậu được."

"Aaaa, sao lại như vậy!"

Okiyama bĩu môi, vẻ mặt không vui, kéo cánh tay kakucho không chịu buông:

"Không phải tôi đã nói tới tìm cậu rồi sao..."

"Các tiết học đã được sắp xếp trước, trừ khi có tình huống đặc biệt mới có thể thay đổi, đây là quy định của học viện quân sự."

Washi hiển nhiên đã quen với tính khí nhỏ nhen của okiyama, thông cảm giúp kakucho giải thích:

"Yama-chan, chúng ta có thể đi ăn cơm chiều cùng kakucho-kun."

Okiyama cắn môi, liếc mắt nhìn biểu tình của hai người, chỉ có thể gật đầu.

Kakucho thở phào nhẹ nhõm, cười cảm ơn washi, nói một tiếng liền trở về lớp.

"Yama-chan, em có muốn đi đâu không? Anh sẽ đi cùng em."

"......Thật ra, em muốn đi dạo quanh đây, chỉ là cảm thấy đi một mình cũng không thú vị."

Okiyama thu hồi tầm mắt nhìn bóng lưng kakucho, kéo tay washi:

"Được rồi, không phải anh nói hôm nay có việc cần xử lý sao, anh đi trước đi."

"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ, ở bên em quan trọng hơn."

Washi đối với vị hôn thê của mình vẫn có chút yêu thích, chỉ là nghề nghiệp của anh không cho phép anh dành nhiều thời gian với cô ấy, cho nên tình cảm của anh đối với okiyama còn chứ đựng cảm xúc áy náy.

Okiyama rút tay mình ra khỏi tay washi, lắc đầu:

"Không sao đâu, để em tự đi dạo cũng được, anh bận việc của anh đi, chờ kaku-chan sau khi tan lớp, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm."

"......Được rồi, nếu có gì em có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào."

Thái độ của okiyama rất kiên định, washi biết nói thế nào đối phương cũng sẽ không đồng ý, chỉ có thể gật đầu

Sau khi washi rời đi, okiyama cũng không ở lại, kakucho làm việc ở đây năm năm, cô cũng không phải lần đầu tiên tới, tất nhiên đều có hiểu biết với phòng học nơi này, chỉ cần hỏi một chút nơi nào là lớp lịch sử cơ giáp đã tìm được phòng học của kakucho.

Một mái tóc màu hồng nhạt từ vị trí phía trước lặng lẽ lẻn vào, kakucho sau khi viết bảng quay đầu lại, nhìn thấy bóng người ngồi xổm trên mặt đất đang nói chuyện cùng người khác, trong nháy mắt nhíu mày.

Không phải vì những người khác, chỉ vì okiyama không tuân thủ quy định, vào lớp không chào hỏi là một sự thiếu tôn trọng đối với thầy cô, cho dù là học sinh đến lớp cũng phải biết ổn định vị trí trước khi vào giờ học, hơn nữa okiyama còn không phải là học sinh của học viện quân sự.

Gương mặt luôn ôn hoà của kakucho lúc này lại cau có, trong lúc nhất thời lại có chút sắc bén.

Nhưng một lát sau, okiyama đã nói gì đó với một người bạn học, ngồi ở vị trí bạn học kia, chú ý tới tầm mắt của kakucho còn cười hắc hắc, vẻ mặt ranh mãnh.

Bây giờ dù sao cũng là giờ học, kakucho cho dù có bất mãn cũng không muốn trì hoãn thời gian học của các bạn trong lớp, thu hồi ánh mắt của mình tiếp tục giảng bài, okiyama hai tay nâng mặt nhìn về phía kakucho, cũng bởi vì sự xuất hiện của cô khiến cho không ít bạn học chú ý.

"Hết giờ, các bạn có thể tan học."

Trước đây hầu hết các học sinh đều sẽ vội vàng rời khỏi phòng học, nhanh chóng đi đến sân huấn luyện nhưng hôm nay lại không giống như vậy, một nhóm nhỏ không vội vàng chạy đi mà là tiến đến bên cạnh okiyama:

"Chị gái, chị ở lớp nào? Sao em chưa bao giờ thấy chị?"

"Tôi không học ở học viện quân sự, hôm nay chỉ tới tìm bạn."

"Tìm bạn? Chị gái, chị có phải quen biết với thầy kakucho không?"

Okiyama gật đầu, lộ ra một nụ cười xấu hổ:

"Đúng vậy, tôi tới tìm cậu ấy."

"Trời ơi, hai người không phải là người yêu chứ!"

Học sinh xung quanh phát ra một tiếng kinh hô, trong lòng okiyama có chút đắc ý, nhưng trên mặt lại không lộ ra:

"Không có, tôi là anh em tốt với kaku-chan!"

Đây là cách nói khéo, chỉ đơn phương thể hiện thái độ của mình, nhưng lại tỏ ra mập mờ với kakucho, cộng thêm chuyện vừa mới xảy ra, học sinh xung quanh đều đã có suy nghĩ.

"Okiyama, nên đi thôi, vị hôn phu của cậu đang đợi ở ngoài nhà hàng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro