#6
Giọng nói của kakucho khiến những học sinh bên cạnh hơi sửng sốt, vẻ mặt của okiyama trong nháy mắt cũng cứng ngắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
"Được rồi, vậy chúng ta đi thôi!"
Okiyama đứng bên cạnh kakucho, làm ra dáng vẻ như rất quen thuộc cùng bầu không khí thân mật giữa hai người, cộng thêm câu nói nửa thật nửa giả vừa rồi của okiyama, lập tức khiến cho những tân sinh viên này tưởng tượng liên miên.
Tuy kakucho luôn ôn nhu gần gũi, nhưng trên người hắn vẫn có một loại khí chất thanh lãnh khó hiểu, hơn nữa hắn cũng là bậc giáo viên, các bạn học cũng không dám lỗ mãng.
Ngược lại là okiyama, rất tự nhiên vẫy tay với các bạn trong lớp, đi theo bên cạnh kakucho. Washi đang chờ bên ngoài tòa nhà dạy học, thấy okiyama và kakucho cùng đi ra, cảm giác có chút lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đi tới bên cạnh okiyama:
"Yama-chan, đói bụng chưa, anh đã đặt nhà hàng, cùng nhau đi ăn cơm thôi."
"Được rồi, vất vả cho anh rồi, anh yêu!"
Okiyama ôm lấy cánh tay washi, hai má cọ cọ trên cánh tay đối phương, thái độ thân mật, chút khúc mắc trong lòng washi cũng tan biến.
Ba người đi song song, okiyama đi ở giữa, cùng nhau đi về phía cổng trường.
Tính cách okiyama hoạt bát, ở giữa hai người giống như một con chim sẻ líu ríu, nhưng cũng nhờ có hai người này nguyện ý trò chuyện với cô, thỉnh thoảng trả lời một câu.
"Tôi nghe nói gần đây có một rạp phim, chúng ta..."
Tiếng nói của cô gái vẫn vang lên bên tai, nhưng ánh mắt kakucho lại bị một người cách đó không xa thu hút, bóng lưng mảnh khảnh, mái tóc đen, còn có khuôn mặt mang theo nụ cười mềm mại.
"Kaku-chan, cậu có nghe tôi nói không?"
"Hả, xin lỗi."
Kakucho nói với okiyama một tiếng, chỉ về hướng của takemichi:
"Tôi đến đó một chút."
"Kaku-chan?!"
Hắn bước nhanh qua, bóng dáng quen thuộc kia đang ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm thức ăn linh thú, trêu chọc con mèo trắng nhỏ trước mặt cậu.
"Cậu đang làm gì vậy?"
"Thầy kakucho!"
Nghe được giọng nói quen thuộc, takemichi đột nhiên ngẩng đầu lên, bởi vì động tác quá lớn, lại quên mất mình đang ngồi xổm, suýt nữa ngồi trên mặt đất.
Cũng may kakucho nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy cánh tay takemichi, mới khiến cậu đứng vững.
Bởi vì động tác của hai người, con mèo trắng nhỏ cảnh giác chạy đi, chỉ để lại hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
"......Xin lỗi, takemichi."
Kakucho sờ sờ mũi, lần đầu tiên có chút xấu hổ.
"Ha ha không sao, nó cũng sẽ chạy đi thôi."
Takemichi lắc đầu, mượn lực đứng lên, trong ánh mắt tràn ngập ý cười:
"À, sao thầy kakucho lại ở đây, đang muốn đi ăn cơm sao?"
"Ừm, đang định đi ăn trưa, takemichi, cậu cũng đi chung đi."
Takemichi nhìn về phía sau, vừa lúc nhìn thấy okiyama và washi đang đi tới chỗ hai người, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc, lắc đầu.
"Không cần, không tiện lắm, lát nữa em đi căn tin ăn cũng được."
"Không có gì bất tiện, lần trước cậu cũng mời tôi cùng okiyama ăn cơm rồi."
Trong lúc bọn họ nói chuyện, washi cũng tới đây, vừa rồi anh cảm thấy bóng dáng của takemichi rất quen thuộc, lúc này nhìn chính diện, mắt mở to có chút khiếp sợ, vừa định chào hỏi, đã thấy ánh mắt cầu xin của đối phương.
"..."
Lời muốn nói nuốt trở lại trong miệng, washi suy nghĩ một chút mới nói:
"Đây là bạn của kakucho-kun sao?"
"Ừm, Takemichi là bác sĩ của trường tôi."
Kakucho đẩy kính, che giấu sự khó chịu trong ánh mắt:
"Trùng hợp gặp."
"Nếu mọi người đều là bạn bè, vậy cùng đi ăn đi."
Washi không chút để ý mở miệng, làm cho ba người kia đều có chút kinh ngạc:
"Vừa lúc tôi đặt bàn cho bốn người."
Nói xạo thôi, không đặt cũng phải đặt, nếu để cho ông chủ biết anh "bắt nạt" đại bảo bối của ổng, có ngày ổng đập chết mình.
Trên mặt washi không biểu hiện gì, ánh mắt nhìn takemichi giấu một chút ân cần chỉ có anh mới biết được.
Nhà hàng là washi đặt, hơn nữa đều đã mời, takemichi có từ chối cũng không tốt, okiyama tất nhiên cũng không thể nói gì, ba người cứ như vậy biến thành bốn người.
Là cô gái duy nhất trong bốn người, okiyama đương nhiên được mọi người nhường nhịn, chuyện gọi món cũng giao cho cô.
Gọi món ở nhà hàng seikan không phải do con người thực hiện, mà gọi trên màn hình chuyên dụng, tốc độ dọn món cũng rất nhanh, nhưng khi món ăn được đưa lên, ba người còn lại đều sửng sốt.
Bởi vì sự tiến bộ về y tế và kỹ thuật, rất nhiều món ăn đã loại bỏ tạp chất không cần thiết bên trong, sẽ không gây hại gì cho cơ thể lính gác và cũng có thể giữ lại hương vị ban đầu đến mức tối đa.
Okiyama có khẩu vị nặng, washi và kakucho có khẩu vị tương tự nhau, tuy có xu hướng ăn thanh đạm, nhưng cái gì cũng có thể ăn, cho nên cô gọi món đều tương đối nặng vị, không phải cay, thì chính là chua cay, một bàn đỏ tươi rực rỡ
Hầu như rất cả đều khác hẳn các món mà takemichi đã gọi lần trước.
"Tôi thấy đánh giá của họ rất tốt! Trông khá ngon miệng! Ăn thử đi!"
Okiyama nói chuyện thản nhiên, cầm đũa lên liền gắp thức ăn cho kakucho và washi, chính mình cũng ăn đến vui vẻ.
Tuy chỉ ăn mấy bữa cơm với takemichi, nhưng kakucho cũng hiểu rõ khẩu vị của takemichi, theo bản năng nhìn cậu:
"Takemichi, có muốn gọi thêm một món nào không?"
"Không cần đâu, em có thể ăn được, cũng đã gọi nhiều rồi, nếu gọi thêm nữa thì lãng phí lắm."
Quả thật bốn người gọi bảy món, căn bản ăn không hết, nếu như gọi thêm nữa nhất định sẽ dư lại.
Kakucho khẽ nhíu mày, cầm lấy đũa gắp cho takemichi khoai tây sợi chua cay cũng coi như tương đối thanh đạm.
Okiyama ngồi đối diện nhìn kakucho quan tâm takemichi, trong lòng trầm xuống, tay cầm đũa có hơi siết chặt.
"Tak...bác sĩ Hanagaki, nếu ăn không quen thì gọi món khác cũng không sao."
Washi cũng mở miệng, anh nhớ rõ takemichi không thể ăn loại thức ăn kích thích này.
"Không sao, tôi chỉ là tới cọ cơm thôi, ăn gì cũng được, sao đòi hỏi được."
"Nhưng..."
"Được rồi! Anh đừng có coi thường dẫn dường tụi em!"
Okiyama cắt ngang lời washi, gắp qua một đũa thịt, phía trên ớt cay đỏ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy môi tê dại:
"Bác sĩ Hanagaki cũng không phải là trẻ con, mấy người đừng có lo lắng quá! Phải không, bác sĩ Hanagaki?"
Ánh mắt takemichi phức tạp, nhếch khóe môi mỉm cười, gật đầu:
"Đúng vậy, cám ơn okiyama tiểu thư."
Miếng thịt đỏ rực tiến vào trong miệng, trong nháy mắt đem đôi môi nhạt màu nhuộm thành đỏ tươi, mặt takemichi trong nháy mắt lập tức đỏ bừng, nhưng chỉ có thể cười nuốt miếng thịt vào trong bụng
So với lính gác, tố chất thân thể của dẫn đường không tốt lắm, một số dẫn đường thậm chí có thể miêu tả là yếu ớt, chẳng qua takemichi không ngờ tới dạ dày của mình lại yếu ớt như vậy.
--
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro