#9 - 12
Chương 9
Cho đến sau khi Wakasa trở về phủ tướng quân, hắn vẫn không nghĩ rõ được tình cảm khó hiểu trong lòng mình, với tại sao lại có cảm giác rung động cùng bao dung với Takemichi.
Theo lý mà nói, một nơi như sân huấn luyện không phải là chỗ dễ dàng muốn vào là vào, tuy Takemichi là Thánh Vương gia, chỉ cần báo một tiếng là được, nhưng là một người không thích phiền phức, hắn chưa bao giờ chủ động mời ai đến sân huấn luyện, nhưng bây giờ hắn lại vì muốn lấy lòng Takemichi mà mời cậu.
Đúng vậy, chính là lấy lòng, thậm chí có thể dùng hai chữ lấy lòng để hình dung động cơ và tâm tình của Wakasa. Hắn không có ý nghĩ tăm tối gì, chỉ là đơn thuần muốn tiểu Vương gia vừa yếu ớt vừa đơn độc có thể vui vẻ thêm một chút.
So với đuôi mắt luôn cong lên, còn ẩn chứa những suy nghĩ u buồn, Wakasa thích đôi mắt linh động cùng gò má mang theo nụ cười của Takemichi hơn.
Tiến triển tình cảm của hai người nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của 007, mà sau khi trải qua mấy thế giới trước, 007 cũng rất yên tâm với Takemichi, nó cũng tự động đưa phần thưởng thu được sau mỗi lần kết thúc thế giới vào trong đầu Takemichi.
Takemichi nằm trên giường, trong đầu lọc ra những phương pháp và kỹ năng trà xanh mà 007 truyền vào cho cậu, chậm rãi đếm mấy thế giới đã đi qua. Sau khi tính toán, ánh mắt cậu từ từ trở nên thâm trầm. Trong suốt bốn thế giới, cậu đã trải qua bốn cuộc đời cùng với sự đồng hành của hệ thống. Hệ thống đã nói mỗi thế giới cùng lắm chỉ là một lần dao động sóng não, là một giấc mộng có hơi chân thật mà thôi, nhưng Takemichi không tin.
Hoặc là nói, ngay từ đầu Takemichi vốn rất tin tưởng, nhưng sau đó khi cậu phát hiện những thế giới này càng ngày càng chân thật, và khi cậu phát hiện trong đầu mình giống như bị mất đi một phần ký ức, cậu liền cảm giác có gì đó không ổn.
007 đang giấu cậu điều gì đó, cậu không chắc liệu việc che giấu này của nó là tốt hay xấu, nhưng cậu có thể chắc chắn rằng cậu có mối quan hệ không thể tách rời với nguyên nhân cuối cùng của các nhiệm vụ này.
Khẽ thở dài một hơi, Takemichi đè nén cảm xúc ẩn giấu trong mắt, không suy nghĩ nữa. Thay vì đi theo đuổi những chuyện cậu hoàn toàn không có manh mối nào cả, thì trước tiên tốt nhất nên giải quyết hoàn cảnh trước mặt, có lẽ khi thế giới này kết thúc, có thể tìm ra được một ít manh mối.
007 lúc này đang nâng cấp và kiểm tra nên nó không hề biết những suy nghĩ của cậu, mà Takemichi cũng trùng hợp bắt được lỗ hổng này, âm thầm để lại một sự phòng bị trong lòng.
Chẳng mấy chốc hai ngày đã trôi qua, cũng đến ngày hẹn của Takemichi và Wakasa, có lẽ do muốn bản thân không quá yếu ớt và đơn bạc, cậu cố ý mặc một thân y phục màu lam đậm, vải tối màu càng làm nổi bật khuôn mặt trắng sứ, tuy sắc mặt có chút tái nhợt nhưng hoàn toàn không che giấu được ngũ quan tinh xảo qua các đường nét trên khuôn mặt cậu.
Màu trắng động lòng người cùng màu lam đậm thâm trầm phác họa ra một bức tranh màu sắc cực kỳ kinh tâm động phách, ngay cả Wakasa cũng sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn thấy Takemichi mặc y phục tối màu, khiến Takemichi có chút anh khí cùng sắc bén, cả người thoạt nhìn càng thêm khí thế, cũng càng thêm tự phụ.
"Ta mặc y phục này rất kỳ lạ sao, khụ khụ..."
"Không có, Vương gia mặc y phục này rất đẹp."
Hắn ý thức được vừa rồi mình hơi thất lễ, vội vàng thu hồi tầm mắt cúi đầu, nhưng trong lòng vẫn không ngừng run lên.
"Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể xuất phát."
"Được."
Wakasa ở một bên đưa tay ra, Takemichi nắm lấy cánh tay hắn, mượn lực lên xe ngựa, Wakasa vốn tính cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, nhưng Takemichi lại vén rèm cửa lên, đôi mắt hoa đào chớp chớp, chỉ cần nhìn hắn như vậy thôi cũng đã khiến hắn có chút mềm lòng, không khống chế được mà vào xe.
"Waka-chan, thật sự rất cám ơn ngươi, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng bằng hữu đi ra ngoài, nói mới nhớ tất cả lần đầu tiên của ta đều là cùng với ngươi."
Lời này của tiểu Vương gia vừa mập mờ vừa chân thành, làm cho vị tướng quân ngốc đã quen với lời nói thô tục trong quân đội đỏ cả tai, hắn chỉ lẳng lặng ngồi yên, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, ngây ngốc gật đầu.
"Vương gia nói quá lời, đây là trách nhiệm của mạt tướng."
"Đối với waka-chan mà nói, ở cùng ta chỉ là vì trách nhiệm sao?"
Takemichi nhẹ giọng nói, Wakasa lập tức ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, không biết nên nói cái gì.
Lời nói của Takemichi có nghĩa gì? Hắn thật sự không hiểu. Có phải là điều hắn đang nghĩ không? Hắn không rõ. Hắn tuy rằng cũng nhận được không ít lời ái muội của các tiểu thư quý tộc, được các quan chức ưu ái, nhưng hắn chưa từng nhận được lời nói đơn thuần, vừa mập mờ vừa ngây thơ thế này.
"Ta còn tưởng ta với waka-chan đã là bằng hữu rồi."
Takemichi mỉm cười nói tiếp nửa câu sau, Wakasa thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có chút mất mát, nhưng chính hắn cũng không biết mình đang mong đợi cái gì.
"Vương gia đề cao ta rồi, mạt tướng thân phận thấp kém, thật là..."
"Waka-chan chiến công hiển hách, xuất thân thế gia danh tướng, sao có thể nói thân phận thấp kém, huống chi, khụ khụ, huống chi bản vương cũng không phải người chỉ xem thân phận mới kết giao, khụ khụ."
"Là ta đường đột."
Wakasa cũng ý thức được mình nói không đúng, nhìn thấy bộ dáng chân thành mong đợi của tiểu Vương gia, trong lòng giống như bị một ngọn lửa đốt cháy.
"Có thể kết giao cùng Vương gia là may mắn của Wakasa ta."
"Vậy waka-chan có thể đừng gọi ta là Vương gia nữa không? Chỉ cần gọi tên ta thôi?"
"Chuyện này...Vương gia, chuyện này không hợp lý."
"Ngươi và ta là bằng hữu, giữa bằng hữu phải gọi nhau bằng tên không phải sao? Waka-chan, ngươi gọi ta một tiếng được không? Khụ khụ..."
Ánh mắt trìu mến, lông mày nhíu chặt, trong đôi mắt mang theo cầu xin cùng chờ mong, một mỹ nhân như vậy sao lại nỡ lòng từ chối, làm sao có người lại nỡ để đôi lông mày xinh đẹp kia nhíu lại.
Wakasa sững sờ gật đầu, lên tiếng:
" Takemichi. "
Giọng nói của hắn trầm thấp dễ nghe, chỉ gọi một tiếng Takemichi đã đủ làm cho người ta đỏ tai. Takemichi mím môi cười, lấy ra một cái quạt gấp, mở ra che ở trước mặt mình, nhưng cậu lại không biết rằng cảm xúc mừng rỡ đã lộ qua đôi mắt, khiến tâm can Wakasa đều run rẩy, thầm nghĩ muốn đem tiểu Vương gia đang cười như hoa trước mặt mình ôm lấy.
Sân huấn luyện cách hơi xa Vương phủ, nhưng do hai người đi sớm, nên lúc đến nơi cũng mới tới giờ Thìn*.
*7g - 9g
Trong sân huấn luyện đã có người bắt đầu huấn luyện. Takemichi ngồi xe ngựa tương đối nổi bật, đêm qua Wakasa đã nói qua, nên khi tiếng vó ngựa xuất hiện ở bên ngoài sân huấn luyện, Gaki đang đứng trên đài huấn luyện liền chạy tới.
"Wakasa tướng tham kiếm Vương gia, thỉnh an Vương gia."
"Gaki phó tướng mau đứng lên đi, ở trước mặt ta không cần khách sáo."
Takemichi được Wakasa cẩn thận đỡ xuống, đôi bàn tay trắng sứ mảnh khảnh rơi trên mu bàn tay ngâm đen của hắn, trắng đến chói mắt, cũng có vài phần kiều diễm.
"Tướng quân."
Gaki chắp tay, tự giác đứng ở phía sau hai người, phân phó người đánh xe đem xe ngựa đi đến hậu viện, "Hôm nay ta..."
"Tướng quân!"
_____
Chương 10
Khi mọi người nhìn qua liền thấy quân sư mặc một thân y phục màu lam nhạt đang đi về phía họ, bên hông treo một cái quạt gấp, khóe miệng mang theo nụ cười, bộ dáng ôn nhã lễ độ, chỉ khi ánh mắt chạm tới Takemichi thì hơi dừng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
"Vương gia tới rồi, vi thần thỉnh an Vương gia."
"Koichi quân sư đứng lên đi, không cần hành lễ."
Takemichi mỉm cười, muốn đưa tay đỡ đối phương nhưng lại chậm một bước, đối phương đã tự mình đứng thẳng người.
Nhưng Takemichi cũng không để ý, nhìn Wakasa ở bên cạnh, "Khụ khụ, waka-chan, có thể dẫn ta đi một vòng không?"
"Đương nhiên là được." Wakasa gật đầu, liếc nhìn Gaki ở phía sau.
"Gaki phó tướng, ngươi cùng Koichi quân sư cùng nhau chuẩn bị cơm chiều đi, dàn xếp xong xe ngựa thì tự mình luyện tập."
"Vâng, tướng quân."
"Tướng quân, Vương gia là lần đầu tiên tới quân doanh, ngài còn có việc quan trọng, không bằng để ti chức đưa Vương gia đi nhìn xung quanh."
Wakasa lắc đầu, khẽ nhíu mày, "Chuyện quan trọng nhất hôm nay của bản tướng là ở cùng Vương gia, được rồi Koichi quân sư, ngươi lui xuống đi."
"......Dạ."
Koichi cúi người, nhìn bóng lưng hai người đi xa, ánh mắt trở nên phức tạp, đây là lần đầu tiên y thấy Wakasa nhân nhượng với một người đến vậy.
Còn nữa, ánh mắt vừa rồi của Wakasa...Koichi thu hồi thâm ý trong mắt, chậm rãi đứng lên, là y quá nóng lòng.
Ở bên kia, Takemichi và Wakasa đi về phía trước, binh lính trên sân huấn luyện đều có quy củ, nhưng sẽ không vì Wakasa đến mà ngừng huấn luyện, vẫn như cũ luyện công.
Takemichi chưa bao giờ tập võ, nhìn thấy cảnh tượng như vậy có chút khiếp sợ, cậu không nén được tò mò trong lòng, đưa tay kéo ống tay áo Wakasa, cẩn thận mở miệng: "waka-chan này, bọn họ đều có nội lực sao?"
"Nội lực?"
"Đúng, khụ khụ." Takemichi gật đầu, ánh mắt mang theo một chút khao khát.
"Ta nghe nói người tập võ đều có nội lực bảo hộ, một chưởng đã có thể khiến cho người ta bay ra mấy dặm, khụ khụ, người cách năm dặm đã có thể nghe thấy tiếng bước chân, còn có khụ khụ, còn có mùa đông cơ thể ấm áp, mùa hè thì mát mẻ, không bị thời tiết ảnh hưởng."
Trong mắt tiểu Vương gia tràn đầy tò mò, vẻ mặt chờ mong, Wakasa chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, chỉ muốn đưa tay xoa xoa mái tóc dài của tiểu Vương gia, hắn cố nén ý cười trên khóe miệng, nhưng giọng nói lại không cứng rắn được.
"Làm sao có thể lợi hại đến như vậy được, Vương gia... Takemichi có phải là nghe ai nói không?"
Lời này vừa nói ra, mặt Takemichi liền đỏ bừng, liếc nhìn Nana ở phía sau, nhưng đối phương lại đang ngẩng đầu nhìn lên trời.
"Chỉ là có một người ở bên cạnh nhắc tới, nên ta có hơi tò mò mà thôi."
Wakasa chỉ cười không nói gì, sân huấn luyện ở trong khe núi của một rừng cây, lúc này có một làn gió thổi qua một cơn mát mẻ, hắn đổi vị trí đi qua phía bên kia Takemichi, che đi một cơn gió lớn.
"Không có lợi hại đến vậy đâu, dù sao cũng là con người máu thịt, thân thể người tập võ thì chỉ cường tráng hơn thân thể người bình thường một chút thôi, không có gì khác nhau."
"Thì ra là như vậy."
Takemichi gật đầu, cảm thấy có hơi thất vọng, rất nhiều nam sinh có niềm đam mê với cao thủ võ lâm, nhưng hiện tại đã biết được những thứ đó đều là phóng đại, giả dối, trong lòng tất nhiên sẽ thấy mất mát.
Wakasa vẫn luôn trộm nhìn trạng thái của Takemichi, thấy đối phương có hơi trầm mặc liền nói, "Nhưng nếu người tập võ đạt đến cảnh giới nhất định, quả thật là có thể lực mạnh như trâu, bằng vào năng lực cũng có thể lấy một đánh mười, thậm chí lấy một đánh trăm."
"Vậy sao, waka-chan nhất định là rất lợi hại phải không? Ta lúc trước có nghe hoàng huynh nói, waka-chan giỏi nhất là bắn tên, bách phát bách trúng, mỗi lần tới mùa săn bắn đều có thể đứng nhất."
"Thiên Hoàng và Vương gia quá khen, chỉ là chút tài mọn mà thôi, đôi lúc cũng sẽ mắc sai lầm."
"Ta còn chưa bao giờ được bắn tên, cũng không biết cảm giác bắn tên là như thế nào."
"Vương gia nếu muốn bắn tên, ta sẽ dẫn ngươi đi."
Wakasa không muốn tiểu Vương gia lộ ra vẻ phiền muộn mất mát, nên liền dẫn tiểu Vương gia đi về phía sân bắn cung cách đó không xa, phái vài binh lính chuẩn bị mũi tên cùng bia ngắm, đưa cho cậu một cái.
"Ở đây sẽ không có người qua lại, Vương gia không cần lo lắng việc làm người khác bị thương."
Takemichi gật đầu, cầm cung tiễn giơ lên, nhìn thì thực sự rất ra dáng, nhưng động tác lại không chuẩn.
"Vương gia có thể nâng cao tay trái lên một chút, tay phải dùng nhiều lực hơn."
Đối phương dựa theo chỉ dẫn của hắn mà hành động, cánh tay có chút run rẩy, đồng tử Wakasa hơi co rút, hắn bước tới đứng ở phía sau Takemichi, hai tay đưa về phía trước, cả người ôm lấy lưng cậu.
Mùi hương nồng đậm trong lòng không hề gây mũi, cả người hắn giống như đang ở trong một vườn trà, bởi vì động tác của hắn mà ngực Wakasa dán chặt vào lưng Takemichi, có thể cảm nhận được sự gầy yếu của người trong lòng.
Nếu như hành động này là đối với người khác thì không sao, nhưng đối với Takemichi là Vương gia thì lại có đi quá giới hạn, nhưng vị tướng quân luôn luôn tuân thủ quy củ cũng không biết hôm nay mình bị làm sao, không hề nhượng bộ nắm lấy tay cậu, mượn động tác dạy bắn cung mà chiếm tiện nghi.
Tay phải buông lỏng, mũi tên bay ra bắn trúng vào hồng tâm, Takemichi dừng lại một lát, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, quay đầu muốn nhìn Wakasa, muốn cùng đối phương chia sẻ niềm vui.
Nhưng do khoảng cách giữa hai người quá gần, mà trùng hợp bởi vì chiều cao nên ngay khi Takemichi quay đầu lại, trán của cậu liền dán lên môi hắn.
Hai người đều sững sờ, nhìn chăm chú vào mắt nhau, Wakasa nhìn ráng hồng trên hai má tiểu Vương gia ngày càng đậm, ánh mắt cũng run rẩy, đôi lông mi chớp chớp làm cho lòng người ngứa ngáy, nhưng hắn lại không phát hiện vành tai được giấu trong sợi tóc của mình cũng đang nóng lên.
"......Vi thần đã vượt quá giới hạn."
"Không, không có."
Hai người ngoài miệng nói chuyện nhưng động tác lại không thay đổi, vẫn duy trì tư thế ban đầu, hắn cầm tay cậu bắn thêm mấy mũi tên rồi hai người mới tách ra.
thoát ra khỏi vòng tay của Wakasa, không nói gì, đỏ mặt nhặt mấy mũi tên mình bắn vừa rồi, không biết có phải là do thiên phú tốt hay không, mười mũi mà trúng chín mũi.
"Vương gia thật thông minh."
"Là do tướng quân dạy tốt."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lại không được tự nhiên mà dời tầm mắt.
"Vương gia, tướng quân."
Koichi không biết từ đâu đi tới, một thân y phục xanh lam làm y toát lên vẻ tao nhã xinh đẹp, nhưng so với Takemichi lại thiếu đi vài phần tự phụ cùng thuần khiết.
"Ti chức có chuẩn bị một ít điểm tâm, Vương gia cùng tướng quân đi nghỉ ngơi một chút đi."
"Takemichi cảm thấy thế nào?"
"Cũng tốt, khụ khụ, bản vương cũng có chút mệt." Cậu cười cười.
"Vậy làm phiền Koichi quân sư dẫn đường."
"......Là trách nhiệm của ti chức."
Koichi cười cười, đi ở bên cạnh hai người, ánh mắt lại có chút tối tăm.
Sân huấn luyện có một cơn gió, Takemichi vừa rồi có hơi đổ mồ hôi, ngay khi gió thổi qua thì hơi giật mình, cậu vốn là thể hàn, tay có chút lạnh, cùng Wakasa sóng vai đi, khó tránh việc cọ xát, thường xuyên đụng chạm nên hắn đã phát hiện sự khác thường của Takemichi.
"Tay Takemichi sao lại lạnh vậy?" Wakasa nhíu mày, đem tay của mình phủ lên.
"Là ta bất cẩn, chúng ta mau đi vào trong."
______
Chương 11
Bị hành động của Wakasa làm cho giật mình, mấy người ở phía sau cũng có vẻ mặt khác nhau.
Tay Koichi lập tức siết chặt, nhìn chằm chằm bàn tay hai người đang nắm chặt, cắn chặt hàm răng. Yutai thì vẻ mặt mang theo thâm ý, không biết nghĩ đến cái gì mà hơi hé miệng. Chỉ có Nana lén lút nhìn chằm chằm bóng lưng Koichi, cau mày tỏ vẻ mất hứng.
"Vương gia, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."
Hắn dẫn Takemichi đến một cái đình, để cậu ngồi thoải mái rồi liền phân phó người đem điểm tâm lên.
"Không cần phải như vậy đâu waka-chan." Takemichi nắm lấy cánh tay hắn, cười lắc đầu.
"Cũng không phải ở Vương phủ, các tướng sĩ trong doanh vì bảo vệ quốc gia, vì huấn luyện cũng đã mệt rồi, làm sao có thể để cho bọn họ hầu hạ ta nữa, hơn nữa ta đến đây vì muốn nhìn những nơi ngươi từng đi qua, nếu còn làm phiền đến ngươi thì lần sau ta cũng không dám tới."
Wakasa mở miệng nhưng không nói ra lời nào, chỉ là biểu tình trên mặt càng lúc càng nhu hòa.
"Vương gia, để nô tỳ cùng Nana đến hầu hạ ngài và tướng quân được không?."
Yutai nhanh liền hiểu, chủ động đứng lên, Nana cũng đi theo bên cạnh nàng, "Vậy làm phiền Koichi quân sư dẫn đường cho hai người chúng ta."
Koichi muốn ở lại đây, nhưng Yutai đã nói như vậy, nếu y đáp ứng thì phải rời khỏi đây, còn nếu y không đáp ứng thì lại cảm thấy không đúng, đang suy nghĩ thì Wakasa ở bên kia lên tiếng.
"Koichi quân sư, đây là lần đầu tiên Yutai và Nana tới sân huấn luyện, ngươi dẫn bọn họ đến bếp nhỏ đi, sau đó quay về đây.
"......vâng."
Wakasa đã nói thì y không thể không nghe, trong lòng Koichi âm thầm nghiến răng, nhưng trên mặt lại không biểu lộ, dẫn hai nàng cùng lui xuống,
"Hai vị xin hãy đi theo ta."
Koichi đi ở phía trước, Yutai và Nana đi theo phía sau, Nana nhíu mày vẻ mặt không vui, khuôn mặt nhỏ bé còn chưa hết vẻ non nớt nhăn lại giống như một cái bánh bao, chứa đầy sự không cam lòng. Yutai chọc y một cái, y sợ Yutai tức giận, nên chỉ có thể chậm rãi thu lại sắc mặt.
"Quân doanh không thể so với Vương phủ, đồ ăn cũng không được tinh xảo đâu, không biết Vương gia có thể ăn được không."
Koichi mỉm cười đem điểm tâm đã chuẩn bị đặt vào trong giỏ tre, đưa cho Nana.
"Ta cũng không biết Vương gia thích ăn gì, nên tự tiện chuẩn bị, hy vọng Vương gia không trách tội."
"Koichi quân sư lo lắng nhiều rồi, Vương gia cũng không kén ăn."
Việc lén lút thảo luận về sở thích của đại quan và người trong hoàng gia là không hợp quy củ, cho nên Yutai cũng chỉ nói một câu như vậy, huống chi ấn tượng của nàng đối với người trước mặt cũng không tính là quá tốt, cũng không muốn ở trước mặt y tiết lộ quá nhiều tin tức về Takemichi.
"Đúng rồi, nghe nói Vương gia gần đây mới hồi kinh, mà tại sao Vương gia lại rời kinh lâu như vậy?"
"Koichi quân sư ở quân doanh làm việc nhiều năm, chẳng lẽ không biết chuyện này sao?"
Koichi lắc đầu, lấy quạt gấp che nửa mặt dưới, bộ dáng xấu hổ khó xử, "Nói đến cũng xấu hổ, tướng quân khi xuất chinh gặp phải tại hạ, nhìn trúng tài năng của ta nên mới đem ta thu về dưới trướng."
"Thì ra là như vậy."
Yutai gật đầu, trong lòng cũng hiểu rõ, nói như vậy vị quân sư trước mặt này chỉ sợ là chưa từng tham gia khoa cử, được tướng quân đặt biệt thu về, đề cử làm quân sư.
"Chuyện của Vương gia, chúng ta làm hạ nhân thì không thể nói nhiều, nhưng nếu quân sư muốn biết, có thể trực tiếp hỏi Vương gia, Vương gia bình thường rất gần gũi, hẳn sẽ nguyện ý cùng quân sư nói chuyện."
Nụ cười trên mặt Koichi cứng đờ một chút, nhưng vẫn là bộ dáng tiên sinh tốt bụng.
"Chuyện này, tiểu sinh đúng là có ý định nói chuyện với Vương gia, nhưng thân phận của ta thấp kém, sợ là không thể vào mắt Vương gia, hơn nữa Vương gia quý giá, sợ là sẽ không để ý đến vấn đề nhỏ của ta."
Lời này thật ra cũng không tính là gì, dù sao thân phận khác biệt là đúng, chỉ là cái tên Koichi bày ra bộ dáng ủy khuất, rất có ý vị sâu xa.
Nơi này là phòng bếp của sân huấn luyện, nhiều người nhiều miệng, cuộc nói chuyện của họ đã thu hút không ít sự chú ý rất nhiều người. Koichi xuất thân thường dân, người trong quân doanh đều biết y hiện giờ là "hồng nhân" của tướng quân, bọn họ tất nhiên cũng sẽ tôn trọng, lúc này ai nấy đều dựng lỗ tai lên quan sát tình huống bên kia.
"Koichi quân sư nói lời này cũng không đúng, Vương gia của chúng ta tốt đẹp gần gũi, sao lại kiêu ngạo giống như ngài nói được?"
Trong lời nói của Koichi có ẩn ý, tuy không nói ra nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, lúc này lại nghe Nana nói, liền có chút xấu hổ, "Vương gia nhà chúng ta lúc trước còn mời ngài cùng Gaki phó tướng dùng cơm, sao giống như lời ngài nói được?"
Nana còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Yutai trừng mắt, y đành bĩu môi không nói nữa.
"Nana tiểu đệ hiểu lầm rồi, là ta nghĩ sai, chỉ tại do ta xuất thân thấp hèn, tự oán tự ngải mà thôi."
Đối phương cuối cùng vẫn là người bên cạnh Vương gia, Koichi bị vạch trần tâm tư cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể cười cười, giả vờ không để ý.
"Quân sư, không làm phiền ngài nữa, chúng ta đi trước." Yutai hơi khom người với Koichi, dẫn Nana rời đi.
Nana trước khi đi liếc mắt nhìn Koichi một cái, chỉ cảm thấy vẻ mặt của đối phương thật làm cho người ta chán ghét.
"Lúc trước ta dạy ngươi thế nào? Cứ gặp chuyện là miệng lưỡi trơn tru vậy sao?" Yutai nhíu mày, có chút trách cứ nhưng trong giọng nói lại không có bao nhiêu bất mãn.
"Ta biết sai rồi, Yutai, nhưng vị quân sư kia thật đáng giận, ta thật sự không thích hắn!"
Nana thấy Yutai không lên tiếng ngăn cản, hạ thấp giọng mở miệng nói: "Yutai tỷ nhìn y phục hôm nay của hắn đi, không phải giống y phục mà hồi trước chủ tử mặc sao? Còn có cái quạt kia, trước kia hắn cũng chưa từng mang theo! Lời hắn vừa nói nữa, trong lời nói đều cho rằng Vương gia nhà chúng ta không tốt, ta..."
"Được rồi."
Yutai gõ gõ vào đầu Nana, lên tiếng cảnh cáo, "Nơi này là quân doanh, không phải ở Vương phủ, Vương gia đã nói phải cẩn thận cả trong lời nói lẫn hành động, nhớ chưa?"
"......Nhớ rõ."
"Chuyện này trong lòng hai chúng ta biết là được rồi, không cần nói cho Vương gia."
Nana gật đầu, nói một hồi tâm tình của y cũng không còn nôn nóng như trước, "Được, ta biết rồi."
Hai người ổn định lại cảm xúc, cuối cùng cũng đi tới cổng, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, lúc đi vào trong đình đã nhìn không ra sự bất mãn vừa rồi.
"Vương gia, tướng quân, trà bánh đã mang đến."
Yutai đem điểm tâm bày ra, rót trà cho hai người rồi mới đứng sang một bên,
"Mời Vương gia, tướng quân dùng trà."
"Đa tạ." Takemichi nhẹ giọng nói, hiển nhiên là thói quen, ngược lại khiến Wakasa có chút kinh ngạc.
Nước trà ấm áp xoa dịu cổ họng khô khốc, làm cho cổ họng Takemichi thoải mái hơn rất nhiều.
"Trà này là Koichi quân sư nấu?"
"Bẩm vương gia, đúng vậy ạ."
"Quân sư tài nghệ song tuyệt, không nghĩ tới cũng có công phu pha trà."
Takemichi cúi đầu cười cười, nhìn về phía Wakasa, "Lần trước thời gian quá gấp, ta quên mang lễ vật gặp mặt, hôm nay liền mang lên đi."
"Nana, lên xe ngựa lấy đồ."
"Lễ vật? Cái gì vậy?"
"Ta chuẩn bị một chút lễ vật cho Gaki phó tướng và Koichi quân sư, coi như là công bọn họ phụ tá ngươi, không tính là gì."
______
Chương 12
Nana di chuyển rất nhanh, lúc y trở về Gaki cùng Koichi cũng đã đến, đang đứng ở một bên.
"Khụ khụ, lần trước do quá vội nên quên mang lễ vật gặp mặt cho hai vị anh kiệt, hôm nay mới mang tới, khụ khụ, hy vọng phó tướng cùng quân sư đừng trách tội."
Takemichi nhận lấy hai hộp trong tay Nana đặt trên bàn, ho nhẹ vài tiếng.
"Đạ tạ Vương gia, có thể được Vương gia ban ân, là phúc phận của thần."
Gaki quỳ một gối trên mặt đất, Koichi ở bên cạnh cũng phải tuân thủ theo hắn.
"Hai vị mau đứng lên, ở trước mặt ta không cần nhiều lễ, khụ khụ."
Takemichi ở bên ngoài một thời gian dài nên lồng ngực không được thoải mái, cậu cầm một hộp đưa cho Gaki.
"Nghe nói phó tướng dùng đao rất giỏi, vừa lúc tiểu vương ở ngoài kinh tìm được một thanh đao Tây Vực, được đúc từ huyền thiết*, có thể chém sắt như chém bùn, không biết Gaki phó tướng có thích không?"
*kim loại đen
Hai mắt Gaki sáng lên, hai tay nhận lấy chiếc hộp đều run rẩy, liên tục nói lời đa tạ với Takemichi
"Đa tạ Vương gia ban thưởng!"
"Gaki phó tướng xứng đáng với đao này, là phúc khí của nó."
Cậu mỉm cười rồi nhìn koichi đứng ở một bên, đem một hộp khác đưa qua, "quân sư là người đọc sách, ta nghĩ thay vì đưa ngài một vũ khí đao kiếm, thì không bằng tặng ngài vật khác."
Mở hộp ra, một nghiên mực được chạm khắc tinh xảo, dưới ánh nắng mặt trời, nghiên mực tỏa ra ánh sáng màu xanh tím với hoa văn tinh tế, còn mang theo mùi hương nhàn nhạt.
Wakasa tuy là võ tướng, nhưng vẫn là danh môn thế gia, trong nháy mắt đã có thể nhìn ra được phẩm chất của nghiên mực này.
"Cũng không phải lễ vật quý giá gì, so với hai vị phụ tá tướng quân phục vụ quốc gia không có giá trị gì hơn, mong hai vị có thể vui lòng nhận nó."
Tư thái này quả thật là hạ mình đặt thấp, một chút kiêu ngạo của Vương gia cũng không có, theo lý mà nói, nếu có thể gặp được người thưởng thức mình đến như vậy, Wakasa có thể nguyện ý vì y mà máu chảy đầu rơi.
Gaki đúng thật là làm như thế, Koichi ở một bên lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, hai người cùng nhau nói lời đa tạ.
"Đa tạ Vương gia ban thưởng!"
"Cũng đến giờ cơm trưa rồi, bản tướng ở đây cùng Vương gia dùng bữa, Gaki, ngươi đi kêu các tướng sĩ ở phía sau dùng cơm đi."
"Vâng, Vương gia."
"Koichi cũng đi theo đi."
Koichi cho rằng mình có thể ở lại, nhưng Wakasa đột nhiên lên tiếng, tay y cầm hộp siết chặt, gật đầu, cùng Gaki rời đi.
Phòng bếp vừa chuẩn bị xong, lập tức đưa thức ăn tới, nhìn thấy được là chuẩn bị rất kỹ lưỡng, tuy không phải là món ăn tinh xảo, nhưng sắc hương vị đều đầy đủ, nhìn khiến đã khiến người ta thèm ăn.
"Quân doanh đơn sơ, xin Vương gia thông cảm."
"Nếu muốn ta thông cảm thì không nên gọi ta là Vương gia nữa."
Wakasa sửng sốt, gật đầu, "Được, Takemichi."
Bởi vì đang ở bên ngoài Vương phủ, Takemichi không để hai người Yutai và Nana hầu hạ, cho hai người qua một bên dùng bữa, trong đình chỉ còn lại hai người cậu và Wakasa.
"Sao hôm nay Takemichi lại nhớ tới việc ban thưởng cho Gaki và Koichi?"
Wakasa giống như vô tình nói ra, tay vẫn dùng đũa gắp thức ăn cho Takemichi, "Bọn họ theo quân lập công, đều có lương lộc cùng phần thưởng."
"Ngươi muốn nghe ta nói thật?"
Takemichi một tay chống mặt, vải áo màu đen làm nổi bật bàn tay trắng nõn dị thường bắt mắt.
Đôi mắt Wakasa đảo qua lại, cuống quít thu hồi tầm mắt, "Chỉ là cảm thấy Takemichi không cần phí công."
"Vậy sao? Ta thì không nghĩ như vậy, yêu ai yêu cả đường đi, đúng không?"
"Cái gì?"
"Ta thích ngươi, tâm duyệt ngươi, tất nhiên cũng sẽ thưởng thức người ở bên cạnh ngươi."
Cậu cười nói những lời này với giọng điệu nghiêm túc, bằng cách nào đó khiến tim hắn đập tăng tốc.
Wakasa nuốt nước miếng, không biết nên phản ứng như thế nào, hoặc là nói, đã không có cơ hội phản ứng.
Người bên cạnh giống như nhìn thấy thứ gì đó thú vị, ý cười trong mắt càng sâu, cậu cúi người tiến đến trước mặt Wakasa, "Lừa gạt ngươi thôi, tướng quân, ngươi thật ngốc."
Hơi thở như hoa lan, khơi dậy từng làn sóng trong lòng người, thêm vài phần quyến rũ cùng ái muội, bàn tay Wakasa đặt ở đầu gối nắm chặt thành quyền, khí huyết không ngừng nóng lên.
"......Là ta lỗ mãng."
Hắn nuốt nước miếng, không dám nhúc nhích, nhìn vầng trán trơn bóng của Takemichi, nhớ tới nụ hôn ngoài ý muốn vừa rồi, lại có chút miệng khô lưỡi khô, "Takemichi, ngài dùng cơm đi."
"Được, đều nghe waka-chan."
Takemichi mỉm cười ngồi thẳng dậy, bộ dáng tinh nghịch trêu chọc người khác làm cho cậu không còn vẻ yếu ớt tái nhợt nữa.
"Nhưng mà câu nói thích ngươi là thật."
"......"
Wakasa hoàn toàn không biết phải làm ra phản ứng gì, từ sau khi gặp Takemichi, hắn liền phát hiện mình càng ngày càng không khống chế được.
"Vậy tại sao không thưởng cho Ta?"
Chính hắn cũng không ý thức được trong giọng nói của mình mang bao nhiêu vị dấm, vừa rồi Takemichi đem đồ thưởng cho Gaki cùng Koichi, hắn không nghĩ gì nhiều, chỉ có hai vấn đề, rõ ràng bọn họ quen biết lâu đến vậy mà sao Takemichi chưa bao giờ tặng đồ cho mình? Vì sao chỉ tặng cho phó tướng và quân sư?
"Những thứ đó là ta thưởng cho bọn họ, không phải thứ ta muốn tặng cho ngươi."
Một cái là thưởng, một cái là tặng, có thể thấy được sự khác biệt của xa lạ và gần gũi.
Sự không vui cùng đố kỵ trong lòng hắn giảm đi rất nhiều.
"Ta muốn tặng ngươi một thứ, nhưng sợ tướng quân không nhận."
"......Cái gì vậy?"
Takemichi lắc đầu, trên mặt mang theo ý cười, "Nói ra chẳng phải là không còn tâm ý sao? Chờ ta xác định một ngày waka-chan sẽ nhận, ta sẽ tự mình dâng lên."
Một lễ vật không rõ, thời gian không rõ nhưng lại khiến trong lòng Wakasa sinh ra sự chờ mong và khẩn trương, thậm chí còn kích động hơn so với khi hắn giành chiến thắng.
Trên mặt vẫn là một bộ dạng nghiêm trang chất phát, nhưng ánh mắt lại tối tăm, "Được."
Sau khi hai người dùng cơm trưa xong, Wakasa liền hộ tống takemichi ngồi xe ngựa trở về, thân thể cậu không cho cậu chơi đùa quá lâu, chưa kịp đến nơi cậu đã buồn ngủ, cuối cùng ngã vào trong lòng Wakasa.
Nana và Yutai đều ngồi ở bên ngoài xe, nên không nhìn thấy cảnh tượng bên trong, trong lòng hắn khẽ động, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Takemichi, vuốt dọc theo mái tóc dài, xúc cảm mềm mại khiến tay hắn run rẩy.
"Vương gia, tướng quân, vương phủ..."
Yutai kéo rèm cửa, nhìn thấy Takemichi đã ngủ, hắn đặt ngón tay lên miệng, sau đó ôm Takemichi lên.
Đây là lần thứ hai hắn ôm tiểu Vương gia đang ngủ, lần trước không để ý, hiện tại mới phát hiện tiểu Vương gia này quả thật có hơi nhẹ, giống như chỉ cần một cơn gió lớn là có thể thổi bay.
"Cái này, chúng ta đánh thức Vương gia sao?"
Yutai thấp giọng nhìn Wakasa, đối phương lắc đầu.
"Thời gian không còn sớm, lúc này đánh thức sợ buổi tối Vương gia lại khó ngủ, các ngươi kêu phòng bếp chuẩn bị vài món dưỡng dạ dày, nếu nửa đêm Vương gia tỉnh lại thì có thể dùng."
"Dạ."
Wakasa ôm Takemichi một đường đi về phòng ngủ, đặt cậu nằm trên giường, sau khi nhìn Yutai xử lý tốt, nhìn thoáng qua Takemichi, rồi rời khỏi vương phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro