#9
Nước trái cây trong miệng takemichi nhất thời tăng nhiệt độ, chỉ cảm thấy nóng đến hoảng sợ, nếu không phải cậu còn khống chế, chỉ sợ lúc này trên mặt okiyama là một đống hỗn độn.
Cúi đầu xuống, takemichi không để cho đối phương nhìn thấy cảm xúc trong mắt mình.
"Ay~, kaku-chan cũng vậy, tôi đã nói là không cần lo lắng cho tôi rồi mà cậu ấy luôn coi tôi là trẻ con."
Okiyama mím môi cười, đầu ngón tay quấn quanh sợi tóc màu hồng nhạt:
"Bác sĩ Hanagaki, kaku-chan thật ra rất khó ở chung, làm anh vất vả trong khoảng thời gian này rồi."
"Chúng tôi là đồng nghiệp, trợ giúp lẫn nhau là điều đương nhiên, có bạn tốt như okiyama tiểu thư thật sự là may mắn của thầy kakucho."
Lời này của takemichi trên thực tế rất bình thường, thật sự không mang theo cảm xúc cá nhân gì.
Nhưng không biết có phải hai chữ "bạn tốt" chọc trúng điểm đau của okiyama hay không, vẻ mặt okiyama trong nháy mắt cứng đờ, ánh mắt nhìn takemichi càng thêm sắc bén.
"Bác sĩ Hanagaki, anh thật sự rất ưu tú, nhưng hai người lại không hợp nhau, nếu không tôi cũng muốn tác hợp cho hai người."
Okiyama thở dài một hơi, trong giọng nói giống như mang theo tiếc nuối:
"Nhưng hai ngươi chỉ làm đồng nghiệp thôi cũng tốt, dù sao tôi cũng không muốn sau này hai người lại xảy ra tranh chấp tình cảm, thật sự không vui vẻ chút nào. Nhưng cho dù là người yêu, hay là bạn, hoặc là đồng nghiệp cũng phải nên giữ khoảng cách đúng không?"
Takemichi mỉm cười, gật đầu không nói gì.
Cuộc gặp gỡ này bề ngoài thì bình tĩnh nhưng bên trong lại mang theo thù địch, hai người cũng không còn gì để trao đổi, ngồi một lúc thì cùng nhau trở về học viện quân sự.
Kakucho ở trường cũng không yên ổn, hắn không biết cảm giác bất an và khẩn trương đến từ đâu, luôn lo sợ sẽ xảy ra chuyện gì, toàn bộ cuộc họp đều lơ đễnh không yên lòng, sau khi cuộc họp kết thúc liền cầm máy truyền tin đi thẳng đến phòng y tế.
"Kaku-chan! Đây nè!"
Bước chân kakucho dừng lại, quay người lại đã nhìn thấy okiyama đang lao về phía hắn, takemichi đứng cách đó không xa, chỉ là sau khi takemichi nhìn thấy hắn, khóe miệng đang cười lại rất nhanh đã cứng đờ, độ cong cũng chậm rãi thu hẹp, cuối cùng chỉ gật đầu với hắn.
"Hai người nói chuyện vui vẻ chứ?"
"Vui chứ! Tất nhiên là vui rồi! Bác sĩ Hanagaki thật dịu dàng, cậu thật là may mắn!"
Okiyama ôm lấy cánh tay kakucho, vẻ mặt hoạt bát còn mang theo chút tinh quái, giọng điệu nũng nịu:
"Kaku-chan, chúng ta đi ăn cơm đi, tôi đói rồi!"
Kakucho hơi nhíu mày, chuyển động cánh tay, mượn động tác cầm giấy tờ rút tay ra, đi vài bước về phía takemichi, kéo dài khoảng cách với okiyama.
"Takemichi, đi thôi, cùng đi ăn đi."
"......Em không đi đâu."
Takemichi rũ mắt lắc đầu, lui về phía sau một bước:
"Phòng y tế còn một số việc cần xử lý, em phải trở về, tạm biệt okiyama tiểu thư, tạm biệt thầy kakucho."
"Takemichi!"
Takemichi xoay người rời đi, một chút cũng không dừng lại, ngay cả đầu cũng không quay lại, kakucho cau mày càng sâu, muốn đuổi theo nhưng lại bị okiyama ôm lấy cánh tay.
"Được rồi, kaku-chan~, chúng ta đi ăn cơm đi, nhìn bác sĩ Hanagaki vội vàng như vậy, chắc là thật sự có việc, tôi đặt chỗ xong rồi, mau đi thôi!"
Okiyama không kéo cánh tay kakucho nữa, mà ôm lấy bả vai kakucho như anh em tốt.
Người đã đuổi không kịp, kakucho bị okiyama kéo đi nhưng ánh mắt lại nhìn về phía nơi takemichi rời đi, ánh mắt thâm trầm.
Okiyama và kakucho ăn cơm xong còn muốn đi chơi gần đó nhưng kakucho lấy lý do công việc bận rộn nên từ chối, có lẽ là cô ý thức được gần đây mình quá nóng nảy, sợ khiến kakucho bất mãn và phản cảm, chỉ có thể nghe lời gật đầu đồng ý.
Đợi sau khi okiyama lên phi thuyền, kakucho xoay người đi thẳng đến phòng y tế.
"Takemichi."
Kakucho gõ cửa, người ở trong phòng ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy bóng dáng của hắn trong mắt có vài phần kinh ngạc.
"Thầy kakucho? Sao anh lại đến đây?"
".....Đến gặp cậu, cậu đã ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, làm phiền thầy kakucho quan tâm."
Takemichi có chút ngượng ngùng gật đầu, muốn lấy nước cho hắn nhưng lại thấy đối phương đặt một hộp tinh xảo trong tay lên bàn.
"Vừa rồi sợ cậu chưa ăn nên có mua chút đồ ăn dưỡng dạ dày, vậy buổi tối cậu nhớ ăn đó."
"Thật sự là quá làm phiền anh rồi thầy kakucho, bao nhiêu tiền để em chuyển cho anh."
Thái độ của takemichi có hơi quá khách sáo, đối xử với hắn không giống như một người bạn, mà giống như đối xử với một người xa lạ mới quen.
Không biết vì sao suy nghĩ và cảm xúc như vậy lại khiến trong lòng kakucho hơi chua xót, thậm chí còn mơ hồ đau đớn, hắn đưa tay đẩy kính xuống, che khuất một tia bi thương trong mắt.
"Tôi còn tưởng chúng ta là bạn bè, Takemichi không cần khách sáo."
"..."
Động tác của takemichi trong nháy mắt dừng lại, mở miệng nhưng không trả lời vấn đề đó:
"Thầy kakucho, anh thật tốt, okiyama tiểu thư thật sự may mắn khi có thể làm bạn với anh."
"Chúng ta cũng là bạn."
"Thầy kakucho, em có thể hỏi anh một câu được không?"
"Chuyện gì?"
Takemichi rũ mắt, không biết có phải là ảo giác của kakucho hay không, hắn cảm thấy đuôi mắt của takemichi có hơi đỏ.
"Anh và okiyama tiểu thư quen biết bao lâu rồi?"
"Có lẽ năm sáu năm rồi, quen biết hồi cấp ba."
"Như vậy à, thật đúng là may mắn..."
Takemichi nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, giống như rơi trúng vào đầu quả tim của kakucho, khiến trái tim hắn run rẩy.
Bầu không khí hoà thuận thân mật không biết vì sao lại gần như biến mất, ngại takemichi còn có việc, kakucho đành phải rời đi.
Cũng từ ngày đó trở đi, kakucho phát hiện mối quan hệ của takemichi và mình hình như càng ngày càng xa cách, thật giống như cậu đang trốn tránh hắn, không muốn có dính líu gì với hắn.
Sự thật đã chứng minh rằng đây không phải là suy đoán của hắn, mà đúng là như vậy.
"Tại sao bác sĩ Hanagaki không đến?"
"Hanagaki-kun à, tôi và cậu ấy thay ca, tôi vốn là ca đêm nhưng hanagaki-kun nói cậu ấy còn trẻ, tinh lực tốt nên cứ nhất định muốn đổi với tôi."
Bác sĩ hoshi lắc đầu, ánh mắt mang theo tán thưởng:
"Đứa nhỏ này, nghe nói trong nhà không có ai, cả ngày chỉ có một mình, ays. "
Bác sĩ hoshi thở dài một hơi, nhưng không biết người nghe ông nói chuyện đã nhíu mày, trong lòng như bị bóp nghẹn.
Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt hắn đã biết tiểu dẫn đường này chỉ có một mình, cô đơn đi đến nơi này, không có người chăm sóc cũng không có bạn bè.
Nhưng vì sao lại trốn tránh hắn, cố ý thay đổi giờ làm việc chỉ để không gặp mặt hắn, cuối cùng là vì cái gì.
Kakucho đứng ở phòng y tế, nhớ lại ngày đó takemichi bắt đầu trốn tránh mình, chuyện gì ngoài ý muốn đã xảy ra, ngoại trừ okiyama gặp takemichi...
Trong lòng từ từ sinh ra một phỏng đoán, kakucho nhíu mày, ánh mắt luôn nhu hòa lúc này lại lạnh như băng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro