Ánh Mắt Vẫn Hướng Về Nhau

Seohyun ngồi trước bàn làm việc, tay cầm chặt bức thư mời từ một triển lãm ảnh lớn. Trên tấm thiệp in một dòng chữ thanh lịch: "Mời nhà văn Seohyun đến tham dự triển lãm 'Khoảnh Khắc Dưới Ánh Sáng' tại phòng trưng bày nghệ thuật Seoul."

Điều khiến Seohyun ngạc nhiên hơn là bức ảnh nhỏ đính kèm trong thư - một cô gái trẻ đứng dưới mưa, gương mặt ngước lên trời, đôi mắt trong veo nhưng chất chứa nhiều tâm tư.

Cô nhận ra bức ảnh ngay lập tức. Không ai khác, đó là chính cô, và người chụp bức ảnh ấy không ai khác ngoài Yoona.

Những ký ức xa xăm ùa về như một cơn sóng. Seohyun nhớ lại thời gian hai người còn là sinh viên đại học - Yoona, một cô gái với chiếc máy ảnh cũ kỹ, luôn miệt mài tìm kiếm những khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc sống, và Seohyun, một sinh viên văn học đầy tham vọng, đắm chìm trong những trang viết của mình.

Họ gặp nhau lần đầu trong một buổi hội thảo nghệ thuật, khi Yoona vô tình chụp được khoảnh khắc Seohyun đang mỉm cười. Tấm ảnh ấy trở thành cầu nối đầu tiên giữa họ, mở ra một mối quan hệ vừa đẹp đẽ, vừa sâu sắc.

Nhưng mọi thứ không kéo dài lâu. Những hiểu lầm, áp lực từ sự nghiệp, và những tổn thương chưa bao giờ được nói ra đã khiến họ xa nhau.

Seohyun không chắc mình có nên đến buổi triển lãm hay không. Phần lý trí bảo cô rằng việc gặp lại Yoona chỉ khiến vết thương lòng cũ thêm đau đớn. Nhưng trái tim cô, vốn chưa từng quên đi người con gái ấy, lại thôi thúc cô đối mặt.

Cô tự hỏi, tại sao Yoona lại gửi lời mời này? Có phải Yoona muốn nối lại mối quan hệ đã mất, hay chỉ đơn thuần muốn khoe thành công của mình?

Sau một đêm dài trằn trọc, Seohyun quyết định tham dự. Cô cần câu trả lời, không chỉ cho những gì đã xảy ra giữa họ, mà còn cho chính cảm xúc của mình.

Ngày triển lãm, Seohyun mặc một chiếc váy đơn giản nhưng thanh lịch. Cô bước vào phòng trưng bày, nơi ánh sáng dịu dàng chiếu rọi từng bức ảnh được treo trên tường.

Bức ảnh đầu tiên khiến cô dừng lại là một bức phong cảnh - hình ảnh cánh đồng hoa dưới ánh nắng chiều. Dưới bức ảnh có một dòng chữ: "Ánh sáng luôn tồn tại, ngay cả khi ta nhắm mắt."

Seohyun nhận ra phong cách quen thuộc trong từng bức ảnh. Yoona luôn có cách biến những điều bình thường nhất trở nên đặc biệt, như thể mỗi khoảnh khắc đều chứa đựng một câu chuyện.

Đến giữa phòng trưng bày, cô nhìn thấy một bức ảnh đặc biệt - chính là bức ảnh được gửi kèm trong thư mời. Trái tim Seohyun thắt lại. Bên cạnh bức ảnh là một dòng chữ: "Khoảnh khắc tôi không bao giờ muốn quên."

Khi Seohyun còn đang chìm trong cảm xúc, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:

"Cô ấy vẫn đẹp như ngày đầu tiên tôi chụp."

Seohyun quay lại, và trước mặt cô là Yoona - vẫn với ánh mắt sâu thẳm và nụ cười nhẹ nhàng, nhưng giờ đây trưởng thành và điềm tĩnh hơn.

Hai người nhìn nhau, không ai nói lời nào trong vài giây. Cuối cùng, Seohyun lên tiếng, giọng khẽ run:

"Lâu rồi không gặp."

Yoona gật đầu. "Đúng vậy. Lâu thật rồi."

Cuộc trò chuyện ban đầu lịch sự và khách sáo, nhưng dưới bề mặt là một dòng chảy cảm xúc mạnh mẽ. Seohyun cố giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng cô không thể ngừng nghĩ về lý do tại sao Yoona lại xuất hiện trong cuộc đời mình một lần nữa, sau từng ấy năm im lặng.

Yoona, mặt khác, dường như đang đấu tranh để tìm cách nói điều gì đó. Cuối cùng, cô chỉ nói một câu ngắn gọn:
"Cảm ơn vì đã đến."

Seohyun không biết phải trả lời thế nào, nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, cô nhận ra rằng, dù thời gian có trôi qua bao lâu, một phần trái tim cô vẫn thuộc về người con gái đứng trước mặt.

Seohyun bước ra khỏi phòng trưng bày khi buổi triển lãm sắp kết thúc. Ánh sáng mờ nhạt của đèn đường hòa quyện với làn gió lạnh đầu đông, khiến không gian thêm phần tĩnh lặng.

Cô vừa đi vừa cố kiểm soát cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Cuộc gặp gỡ với Yoona ngắn ngủi nhưng lại khiến những vết thương cũ một lần nữa nhức nhối.

"Seohyun."

Cô dừng bước. Giọng nói ấy một lần nữa vang lên, dịu dàng nhưng mang theo chút e dè. Yoona đứng sau lưng cô, tay cầm một chiếc ô, gương mặt như bị bao phủ bởi ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường.

"Chúng ta nói chuyện một chút được không?"

Seohyun không trả lời ngay. Cô cân nhắc, đấu tranh giữa lý trí muốn giữ khoảng cách và trái tim khao khát một lời giải thích. Cuối cùng, cô gật đầu, và cả hai đi cùng nhau, im lặng trong vài phút đầu tiên.

Bầu trời đêm bắt đầu đổ cơn mưa. Yoona lập tức mở ô, che chắn cho cả hai. Cử chỉ tự nhiên ấy khiến Seohyun thoáng bối rối.

"Lần cuối cùng chúng ta đứng dưới mưa cùng nhau là khi nào nhỉ?" Yoona cười nhẹ, phá vỡ sự im lặng.

Seohyun quay sang nhìn cô, ánh mắt không giấu được chút giận dữ. "Chắc là ngày mà chị rời đi mà không nói lời nào."

Yoona khựng lại. Đôi mắt cô ánh lên vẻ hối lỗi, nhưng cô không vội biện minh. "Phải. Và đó là điều tôi luôn hối hận."

Seohyun dừng bước, nhìn thẳng vào Yoona. "Chị có biết tôi đã chờ đợi một lời giải thích từ chị bao lâu không? Chị biến mất như thể tất cả giữa chúng ta không có ý nghĩa gì cả."

Yoona thở dài, tay siết chặt chiếc ô. Cô ngước nhìn Seohyun, đôi mắt đầy đau đớn.

"Seohyun, tôi đã định nói với em... nhưng lúc đó tôi không biết phải đối mặt với em thế nào. Công việc của tôi gặp vấn đề, và tôi cảm thấy mình không đủ tốt để ở bên em. Tôi sợ sẽ kéo em xuống."

Seohyun cười nhạt. "Vậy là chị quyết định rời đi mà không nói lời nào, để tôi tự mình đoán già đoán non? Chị nghĩ điều đó sẽ tốt hơn sao?"

Yoona gật đầu, giọng nghẹn ngào. "Lúc đó tôi thật sự nghĩ như vậy. Nhưng sau khi rời đi, tôi nhận ra rằng, tôi đã sai. Và từ đó, ngày nào tôi cũng nghĩ về em, về cách tôi đã làm tổn thương em."

Yoona mở túi xách, lấy ra một cuốn sổ tay cũ kỹ và đưa nó cho Seohyun. "Tôi không mong em tha thứ. Nhưng... đây là những gì tôi muốn nói với em suốt những năm qua."

Seohyun nhìn cuốn sổ, đôi tay khẽ run khi cầm lấy nó. Cô lật qua vài trang, nhận ra đây là những lá thư Yoona viết cho cô nhưng chưa bao giờ gửi đi. Mỗi trang đều tràn ngập những dòng chữ chứa đầy nỗi nhớ, hối hận và yêu thương.

Cô lặng người, không biết phải phản ứng thế nào. Trong lòng cô vừa dấy lên sự ấm áp khi biết rằng Yoona chưa từng quên mình, nhưng cũng đau đớn vì khoảng thời gian họ đã đánh mất.

"Yoona, nếu chị thật sự quan tâm tôi, tại sao không tìm cách quay lại sớm hơn?"

Yoona nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói chắc chắn hơn. "Vì tôi sợ. Nhưng khi tôi thấy em xuất hiện trên các bài báo, với những tác phẩm đầy cảm xúc, tôi nhận ra rằng em đã luôn là ánh sáng của tôi. Và lần này, tôi không muốn để em biến mất nữa."

Trận mưa tạnh dần, để lại không gian tĩnh lặng. Seohyun cầm cuốn sổ trong tay, ánh mắt lấp lửng giữa sự tha thứ và cảnh giác.

"Yoona, chị nghĩ chỉ cần đưa cho tôi cuốn sổ này thì mọi chuyện sẽ ổn sao?"

Yoona lắc đầu, đôi mắt ánh lên sự chân thành. "Tôi không mong em tha thứ ngay lập tức. Nhưng tôi hy vọng em sẽ cho tôi một cơ hội - để chuộc lại lỗi lầm, và để yêu em một lần nữa."

Seohyun im lặng hồi lâu. Cuối cùng, cô thở dài. "Chị biết không, Yoona? Dù tôi có giận chị đến mức nào, thì một phần trong tôi vẫn luôn muốn gặp lại chị. Nhưng mọi thứ không đơn giản như trước nữa."

Yoona gật đầu. "Tôi hiểu. Tôi sẽ đợi. Dù bao lâu, tôi cũng sẽ đợi."

Seohyun quay người bước đi, tay vẫn siết chặt cuốn sổ. Cô không hứa hẹn điều gì, nhưng ánh mắt thoáng nét mềm mại hơn trước.

Phía sau, Yoona đứng nhìn theo, trái tim vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng. Cô biết, hành trình giành lại trái tim Seohyun sẽ không dễ dàng, nhưng cô sẵn sàng đón nhận mọi thử thách.

Đêm đó, Seohyun mở cuốn sổ ra đọc. Những dòng chữ trong đó khiến cô rơi nước mắt, nhưng đồng thời cũng làm cô cảm nhận được sự chân thành mà Yoona chưa bao giờ thể hiện rõ ràng trước đây.

Tất cả chỉ vừa mới bắt đầu lại.

Seohyun ngồi trước bàn làm việc, cuốn sổ cũ nằm mở ra trên bàn. Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên những dòng chữ nghiêng nghiêng mà Yoona đã viết.

Cô lướt qua từng trang, cảm nhận từng cảm xúc mà Yoona gửi gắm qua từng con chữ.

"Seohyun, hôm nay trời lại mưa. Mưa luôn làm tôi nhớ đến em. Nhớ cách em hay càu nhàu mỗi khi không mang ô, nhưng rồi lại thích đứng dưới mưa, cười như một đứa trẻ."

"Tôi muốn quay lại bên em, nhưng tôi không biết liệu em có chấp nhận một người như tôi nữa hay không. Tôi sợ sẽ làm tổn thương em thêm một lần nữa..."

Seohyun gấp sổ lại, lòng nặng trĩu. Những lá thư này là lời giải thích mà cô đã chờ đợi suốt nhiều năm, nhưng chúng cũng gợi lại những vết thương cũ.

Ngày hôm sau, Seohyun gặp Tiffany tại một quán cà phê quen thuộc. Tiffany là người bạn thân thiết luôn hiểu rõ cảm xúc của cô, nhưng lần này, Seohyun không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu.

"Em trông không ổn lắm" Tiffany nhận xét, đặt cốc cà phê xuống. "Có chuyện gì vậy?"

Seohyun thở dài, lặng lẽ kể lại cuộc gặp gỡ với Yoona và cuốn sổ chứa những lá thư chưa gửi. Tiffany im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, ánh mắt đầy quan tâm.

"Yoona đã sai khi rời đi mà không nói lời nào" Tiffany nói, giọng trầm ngâm. "Nhưng chị nghĩ cô ấy đã thực sự hối hận. Quan trọng hơn, em cảm thấy thế nào?"

Seohyun cầm cốc cà phê, ánh mắt xa xăm. "Em không biết, Tiffany unnie. Một phần trong em muốn tha thứ, nhưng phần khác lại sợ. Nếu điều đó lặp lại thì sao?"

Tiffany đặt tay lên tay cô, nhẹ nhàng nói: "Chỉ có em mới biết câu trả lời. Nhưng Seohyun, nếu em vẫn còn cảm xúc với cô ấy, đừng để nỗi sợ giữ em lại."

Tối hôm đó, khi Seohyun đang đọc một cuốn sách để trấn tĩnh tâm trí, điện thoại cô rung lên. Một số lạ hiện lên màn hình, nhưng cô biết rõ đó là ai.

Do dự trong vài giây, cô nhấn nút nghe.

"Seohyun" giọng Yoona vang lên, có chút ngập ngừng. "Tôi... Tôi không muốn làm phiền, nhưng tôi chỉ muốn biết em có ổn không."

Seohyun nhắm mắt, hít sâu. "Tôi ổn. Và chị không cần phải gọi để hỏi điều đó."

Yoona im lặng một lúc trước khi trả lời. "Tôi chỉ muốn chắc chắn. Tôi biết tôi đã làm em tổn thương, và tôi không mong mọi chuyện sẽ trở lại như xưa. Nhưng nếu có cơ hội, tôi muốn bắt đầu lại... từ đầu."

"Yoona, chị nghĩ chỉ một cuốn sổ là đủ sao?" Seohyun hỏi, giọng pha chút mỉa mai.

"Tôi biết không đủ" Yoona trả lời ngay lập tức. "Nhưng tôi sẽ làm mọi cách để chứng minh cho em thấy. Chỉ cần em cho tôi một cơ hội."

Seohyun không trả lời, nhưng trái tim cô khẽ dao động.

Vài ngày sau, Seohyun nhận được một tin nhắn từ Yoona. Trong đó chỉ có một câu ngắn:

"Tôi sẽ chờ em ở quán cà phê cũ, vào 5 giờ chiều mai. Nếu em không đến, tôi sẽ hiểu rằng mình không còn cơ hội nào nữa."

Seohyun đọc đi đọc lại tin nhắn. Quán cà phê cũ là nơi họ từng thường xuyên ghé thăm khi còn yêu nhau, nơi họ đã chia sẻ những giấc mơ, những câu chuyện vụn vặt trong cuộc sống.

Cả đêm đó, cô không thể ngủ. Cô nghĩ về tất cả những điều họ từng có, những nỗi đau, và cả hy vọng mỏng manh rằng mọi thứ có thể tốt đẹp hơn.

Chiều hôm sau, Seohyun đứng trước cửa quán cà phê. Qua khung kính, cô nhìn thấy Yoona đang ngồi ở góc bàn quen thuộc, gương mặt toát lên vẻ trầm ngâm.

Cô bước vào, tiếng chuông cửa vang lên khiến Yoona ngẩng đầu. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Yoona lập tức đứng dậy, vẻ ngạc nhiên pha lẫn vui mừng.

"Em đến rồi" Yoona nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc.

Seohyun ngồi xuống, nhìn thẳng vào cô. "Yoona, tôi cần biết... chị thực sự muốn điều gì?"

Yoona không tránh ánh mắt cô. "Tôi muốn được làm lại từ đầu. Tôi muốn có cơ hội chứng minh rằng tôi xứng đáng với em."

Seohyun im lặng một lúc lâu trước khi thở dài. "Được thôi, Yoona. Nhưng đây sẽ là cơ hội cuối cùng."

Yoona nở một nụ cười nhẹ, không giấu được sự xúc động. Cô gật đầu, ánh mắt sáng lên hy vọng.

Seohyun không biết liệu quyết định này có đúng hay không, nhưng cô cảm nhận được rằng trái tim mình đang dần mở ra một lần nữa.

Tình yêu, đôi khi, cần thêm một cơ hội để hồi sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro