Cơn Mưa Của Ngày Đông
Seohyun khẽ thở dài, bước chậm rãi qua con hẻm nhỏ giữa lòng Seoul. Cơn gió lạnh buốt tràn qua khiến cô kéo cao cổ áo khoác, đôi tay siết chặt quyển sách triết học cũ đang cầm. Bầu trời hôm nay xám xịt, từng đợt mưa phùn nhẹ nhàng rơi xuống, phảng phất hơi thở của mùa đông.
Cô dừng lại trước một quán cà phê nhỏ với ánh đèn vàng ấm áp. "Aria Café", bảng hiệu cũ kỹ khẽ lung lay trong gió. Đây là nơi cô thường lui tới mỗi khi muốn trốn tránh nhịp sống ồn ào và áp lực công việc.
Bước vào trong, không gian ấm cúng với mùi cà phê rang thơm nồng ôm lấy cô. Seohyun chọn góc quen thuộc gần cửa sổ, nơi cô có thể vừa đọc sách, vừa nhìn dòng người vội vã bên ngoài.
Khi cô vừa lật trang sách, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh:
"Cô giáo sư triết học đang trốn bài giảng đây à?"
Seohyun ngước lên, hơi bất ngờ trước hình ảnh một người phụ nữ với mái tóc nâu dài buông lơi, khuôn mặt mang nét cười tự nhiên, nhưng đôi mắt lại ánh lên chút tinh nghịch. Người lạ ấy không ai khác ngoài Im Yoona - một họa sĩ trẻ mà Seohyun đã từng nghe tên qua vài người bạn.
"Cô là...?" Seohyun thoáng nhíu mày.
"Im Yoona. Rất hân hạnh được làm phiền buổi chiều yên tĩnh của cô" Yoona khẽ nghiêng đầu, nụ cười vẫn giữ trên môi.
Seohyun không trả lời ngay. Cô lướt nhìn người phụ nữ trước mặt, tự hỏi làm sao Yoona lại biết cô, và vì sao lại xuất hiện ở đây.
"À, tôi chỉ tò mò thôi" Yoona ngồi xuống bàn đối diện, không cần lời mời. "Thấy cô ngồi đây một mình suốt buổi, tôi nghĩ hẳn cô phải đang suy tư điều gì rất sâu sắc."
"Thế còn cô?" Seohyun khẽ gấp sách lại, ánh mắt sắc sảo nhìn Yoona. "Một người xa lạ cũng chọn cách làm phiền người khác để tìm cảm hứng cho nghệ thuật của mình à?"
Yoona bật cười. "Có thể gọi là vậy. Nhưng tôi không chỉ là họa sĩ, tôi còn là người yêu mến triết học. Thật thú vị khi thấy cô chăm chú vào một cuốn sách cũ như thế. Định mệnh chăng?"
Seohyun im lặng, nhưng ánh mắt không còn lạnh lùng như trước. Lần đầu tiên, cô cảm thấy lời nói của một người lạ có chút gì đó... khác biệt, giống như một làn gió mới thổi vào cuộc sống vốn tẻ nhạt của mình.
Trời đổ mưa lớn hơn khi Seohyun đứng dậy rời quán cà phê. Cô dừng lại ở hiên, nhìn màn mưa giăng kín con đường nhỏ.
"Không mang ô à?" Yoona bước theo sau, trong tay là chiếc ô lớn màu xanh thẫm. "May cho em, tôi mang dự phòng."
"Cảm ơn, nhưng tôi tự đi được." Seohyun lịch sự từ chối, nhưng Yoona đã bật ô lên, cầm chắc trong tay.
"Giáo sư nghiêm túc quá nhỉ. Chúng ta có thể nói thêm về cuốn sách của em trên đường về. Đừng lo, tôi không cắn đâu."
Seohyun thoáng ngần ngại, nhưng trước sự tự nhiên của Yoona, cô đành bước dưới ô cùng cô họa sĩ.
Câu chuyện giữa họ dần trôi chảy hơn. Yoona, với cách nói chuyện hài hước nhưng không kém phần sâu sắc, liên tục đặt những câu hỏi bất ngờ về ý nghĩa cuộc sống và con người - những câu hỏi mà Seohyun thường dùng để thử thách sinh viên của mình.
"Tại sao cô lại vẽ tranh?" Seohyun bất giác hỏi lại, sau khi Yoona kể về những triển lãm gần đây của mình.
"Để ghi lại những gì tôi không muốn quên" Yoona trả lời, giọng nói chậm lại một chút. "Những cảm xúc, những khoảnh khắc. Giống như hôm nay chẳng hạn. Tôi sẽ nhớ mãi một người phụ nữ triết lý nhưng trông thật đáng yêu khi cố tránh mưa."
Seohyun thoáng đỏ mặt, nhưng cố che giấu bằng cách nhìn sang hướng khác.
Trước cửa nhà Seohyun, Yoona đưa ô cho cô, ánh mắt ánh lên sự ấm áp. "Cầm lấy. Cô cần nó hơn tôi."
"Còn cô thì sao?" Seohyun nhìn Yoona, giọng nói có chút không chắc chắn.
"Tôi sẽ tìm thấy mình dưới cơn mưa." Yoona nhoẻn cười, chào tạm biệt rồi quay lưng bước đi, dáng hình mờ dần trong màn mưa.
Seohyun đứng lặng hồi lâu, bàn tay siết chặt cây ô. Cô không hiểu vì sao lòng mình lại có chút gợn sóng - một cảm giác lạ lẫm mà từ trước đến giờ cô chưa từng trải qua.
Đêm đó, Seohyun ngồi bên cửa sổ, nhìn cây ô tựa vào góc nhà. Lần đầu tiên, cô thấy bản thân mình mong chờ một điều gì đó... hoặc một ai đó.
Seohyun không ngờ bản thân lại quay trở lại quán cà phê nhỏ ấy chỉ một tuần sau lần gặp gỡ với Yoona. Cô tự nhủ lý do duy nhất mình tới đây là vì không khí yên tĩnh phù hợp để đọc sách, nhưng trong lòng vẫn có chút mong chờ điều gì đó mà cô không muốn thừa nhận.
Khi bước vào quán, ánh mắt cô khẽ quét qua từng góc bàn, vô thức tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc. Yoona không có ở đó.
Seohyun thở phào nhẹ nhõm - hoặc có lẽ là thất vọng, cô cũng không rõ. Cô ngồi vào vị trí quen thuộc, gọi một tách trà nóng rồi mở quyển sách ra, nhưng tâm trí cứ vẩn vơ đâu đó.
"Lại trốn việc nữa à, giáo sư?"
Giọng nói quen thuộc vang lên, kéo Seohyun ra khỏi dòng suy nghĩ. Ngẩng lên, cô thấy Yoona đứng đó, chiếc khăn len quàng hờ trên cổ, trong tay cầm một bức phác thảo.
"Chị đến đây làm gì?" Seohyun bình tĩnh hỏi, cố gắng giữ vẻ ngoài nghiêm túc.
"Còn em thì sao? Tôi nghĩ đây là nơi lý tưởng để tìm cảm hứng, không ngờ còn có thể gặp lại em nữa" Yoona cười nhẹ, tự ý ngồi xuống ghế đối diện.
"Chỉ là trùng hợp." Seohyun trả lời ngắn gọn, nhưng đôi mắt không giấu được chút rung động.
Yoona đặt bức phác thảo lên bàn, đẩy nhẹ về phía Seohyun. "Tôi đã vẽ cái này sau hôm đó. Em thấy thế nào?"
Seohyun nhìn vào bức vẽ - một người phụ nữ cầm ô, đứng dưới cơn mưa. Những nét bút chì mềm mại nhưng lại truyền tải được sự cô đơn, một chút e dè và sự ấm áp đang chờ đợi được khai phá.
"Đây là tôi?" Cô hỏi, giọng hơi trầm xuống.
"Đúng vậy." Yoona tựa cằm lên tay, ánh mắt dịu dàng nhìn Seohyun. "Em là nguồn cảm hứng đầu tiên mà tôi muốn lưu giữ trong nhiều năm qua."
Seohyun cảm thấy một luồng cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng - vừa bối rối, vừa ấm áp, nhưng cũng xen lẫn chút ngại ngùng. Cô không quen với việc trở thành trung tâm chú ý, nhất là từ một người như Yoona - tự nhiên, thẳng thắn và có phần táo bạo.
"Tôi không nghĩ mình là người đặc biệt như vậy" cô nói, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
"Nhưng với tôi, em đặc biệt" Yoona đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng. "Em có bao giờ tự hỏi vì sao một người luôn sống theo nguyên tắc như em lại dừng chân dưới cơn mưa, để người khác che ô cho mình không?"
Seohyun im lặng, đôi mắt thoáng ánh lên sự suy tư.
Từ đó, Seohyun và Yoona bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn. Dù không hẹn trước, cả hai dường như luôn tìm thấy nhau ở quán cà phê nhỏ ấy, như thể bị kéo về cùng một nơi bởi một sức hút vô hình.
Yoona thường mang theo những bức phác thảo mới, đôi khi là tranh sơn dầu, và chia sẻ với Seohyun về ý nghĩa đằng sau từng nét vẽ. Seohyun lắng nghe, thỉnh thoảng đặt vài câu hỏi mà chỉ cô mới có thể nghĩ ra - những câu hỏi khiến Yoona phải dừng lại, nhìn cô với ánh mắt đầy ngạc nhiên và thích thú.
Một lần, Yoona hỏi: "Em có bao giờ nghĩ mình là một tác phẩm nghệ thuật không?"
Seohyun khẽ nhíu mày, nhưng trước khi cô kịp trả lời, Yoona đã tiếp tục: "Không phải kiểu hoàn hảo. Mà là một tác phẩm đang dang dở, nhưng càng nhìn, người ta càng muốn khám phá, muốn hoàn thiện nó."
Seohyun không đáp, nhưng lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả - như thể bức tường mà cô tự dựng lên suốt bao năm đang dần bị Yoona làm lung lay.
Những ngày sau đó, Seohyun nhận ra bản thân đang dần thay đổi. Cô bắt đầu chờ mong những buổi gặp gỡ, bắt đầu nghĩ nhiều hơn về những lời Yoona nói. Mỗi lần nhìn vào chiếc ô Yoona để lại, cô không khỏi mỉm cười, tự hỏi liệu Yoona có thực sự xuất hiện trong đời cô như một "định mệnh" mà cô từng không tin tưởng.
Một buổi tối mùa đông, Seohyun nhận được một tin nhắn từ Yoona:
"Ngày mai có triển lãm tranh của tôi. Tôi để lại một vé cho em ở quán cà phê. Đến nhé?"
Seohyun nhìn tin nhắn, lòng khẽ dao động. Cô tự hỏi liệu mình có nên bước qua ranh giới của sự an toàn mà cô đã quen thuộc, để đến gần hơn với thế giới của Yoona - một thế giới tự do, đầy cảm xúc và không ngừng chuyển động.
Cô mím môi, nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia, những giọt mưa lại rơi lặng lẽ, như một lời nhắc nhở rằng đôi khi, ta chỉ cần để cơn mưa cuốn đi mọi nghi ngại và bước tiếp về phía trước.
Seohyun bước vào quán cà phê vào sáng hôm sau, lòng cô ngập tràn những suy nghĩ lẫn lộn. Yoona không xuất hiện ở đây hôm nay, nhưng trên quầy thu ngân là một tấm vé triển lãm được gói cẩn thận trong phong bì trắng.
Cầm tấm vé trong tay, cô nhận ra dòng chữ nắn nót của Yoona ở mặt sau: "Tôi hy vọng em sẽ đến, không phải chỉ để xem tranh, mà còn để hiểu thêm về tôi."
Seohyun ngồi lại ở quán cà phê một lúc, đôi mắt nhìn chăm chú vào tấm vé. Suốt nhiều năm qua, cô luôn sống trong vùng an toàn của mình - một cuộc đời quy củ, khép kín, không có bất kỳ điều gì khiến cô phải bận tâm ngoài công việc và sách vở. Nhưng Yoona... Yoona như một luồng sáng phá vỡ màn sương u tịch trong cô.
Buổi chiều, Seohyun bước vào phòng triển lãm tranh nơi Yoona đang trưng bày tác phẩm. Không gian rộng lớn được lấp đầy bởi những bức tranh đầy màu sắc, từng bức dường như kể lại một câu chuyện riêng biệt, xoay quanh những khoảnh khắc giản dị nhưng chứa đựng nhiều cảm xúc.
Cô nhận ra bức tranh đầu tiên mà Yoona đã vẽ về cô - người phụ nữ cầm ô dưới mưa. Bên cạnh bức tranh ấy là một dòng chữ nhỏ:
"Dưới cơn mưa, đôi khi ta tìm thấy chính mình."
Seohyun đứng lặng hồi lâu, cảm giác như từng lớp cảm xúc của mình bị bóc tách.
"Em đến rồi."
Giọng Yoona vang lên phía sau, khiến Seohyun giật mình quay lại. Yoona đứng đó, mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, gương mặt rạng rỡ nhưng không giấu được vẻ hồi hộp.
"Tôi không chắc mình nên đến" Seohyun thú nhận. "Nhưng tôi nghĩ... có lẽ tôi muốn hiểu thêm về chị, như những gì chị đã nói."
Yoona mỉm cười, ánh mắt như sáng lên. "Tôi rất vui vì em đã đến. Đi nào, tôi sẽ cho cô xem vài bức tranh đặc biệt."
Yoona dẫn Seohyun đi qua những bức tranh, kể về cảm hứng và những câu chuyện đằng sau từng tác phẩm. Cô nói bằng sự say mê, đôi mắt luôn lấp lánh mỗi khi nhìn về phía Seohyun.
Đến một góc khuất, Yoona dừng lại trước một bức tranh lớn - bức tranh vẽ cảnh một buổi chiều mưa, nhưng thay vì một người phụ nữ đứng dưới ô, đó là hai người cùng che chung một chiếc ô, bước đi trên con đường nhỏ đầy lá rụng.
Seohyun nhìn bức tranh, lòng khẽ chấn động.
"Em nghĩ sao?" Yoona hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
"Đây là... tôi và chị?" Seohyun thốt lên.
Yoona gật đầu. "Tôi đã vẽ bức này từ rất lâu trước khi gặp em. Có lẽ tôi luôn chờ đợi một người như em xuất hiện trong đời mình."
Seohyun không biết phải đáp lại thế nào. Trái tim cô đập mạnh, nhưng lý trí vẫn cố giữ cô lại. "Chị luôn tự do, phóng khoáng như thế, còn tôi... Tôi không nghĩ mình thuộc về thế giới của chị."
Yoona khẽ cười, lắc đầu. "Ai nói em không thuộc về thế giới của tôi? Tôi nhìn thấy em trong từng cuốn sách, trong từng buổi chiều mưa, và giờ là trong chính những bức tranh của tôi. Có lẽ, em đã luôn là một phần trong đó."
Yoona tiến lại gần hơn, ánh mắt như xoáy sâu vào tâm hồn Seohyun. "Seohyun, em có bao giờ nghĩ rằng đôi khi, để tìm thấy điều mình thực sự muốn, chúng ta cần phá vỡ ranh giới của chính mình không?"
Seohyun cảm thấy đôi mắt mình cay xè. Lần đầu tiên, cô nhận ra sự kiềm chế và những bức tường mà cô dựng lên bao năm qua không hề bảo vệ cô - nó chỉ khiến cô cô đơn hơn.
"Yoona..." Seohyun khẽ gọi tên Yoona, giọng cô run rẩy.
"Đừng nói gì cả." Yoona cười, nhưng nụ cười ấy dịu dàng như lời hứa. "Hãy để tôi là cơn mưa của em, và em chỉ cần bước đi dưới nó."
Cả hai đứng lặng trước bức tranh, không ai nói thêm gì nữa. Yoona nhẹ nhàng nắm lấy tay Seohyun, như thể chờ đợi cô tự đưa ra câu trả lời.
Seohyun không rút tay ra, cũng không nói lời từ chối. Chỉ có một cảm giác lặng lẽ tràn qua - một sự chấp nhận không cần ngôn từ, nhưng lại mạnh mẽ hơn tất cả.
Ngoài kia, trời lại đổ mưa. Nhưng lần này, Seohyun không còn cảm thấy lạnh nữa.
Yoona không vội vàng, chỉ nắm tay Seohyun, như một cách trấn an. Cả hai đứng trước bức tranh một lúc lâu, không ai phá vỡ sự im lặng, để cảm xúc tự nhiên len lỏi.
"Yoona..." Seohyun lên tiếng, ánh mắt chạm vào đôi mắt trong veo của người kia. "Chị không sợ sao? Tôi không giống những người khác. Tôi không có sự phóng khoáng hay cảm xúc mãnh liệt như chị. Tôi thậm chí còn không biết liệu mình có thể bước vào thế giới của chị mà không cảm thấy lạc lõng."
Yoona nghiêng đầu, đôi môi cong lên một nụ cười dịu dàng. "Sợ? Tất nhiên là có. Nhưng nếu tôi không sợ, điều đó có nghĩa em không đủ quan trọng để tôi phải lo lắng."
Seohyun khẽ sững lại trước câu trả lời thẳng thắn của Yoona. Đôi khi, sự táo bạo của cô ấy như phá vỡ tất cả những quy chuẩn mà Seohyun từng đặt ra.
"Nhưng tôi không muốn làm chị thất vọng..." Seohyun thầm thì, như nói với chính mình.
Yoona nhấc tay còn lại, nhẹ nhàng chạm vào má Seohyun, buộc cô phải nhìn vào mắt mình. "Em có biết điều duy nhất khiến tôi thất vọng là gì không?"
Seohyun im lặng, đôi mắt dao động.
"Đó là nếu em không cho tôi một cơ hội để chứng minh rằng chúng ta có thể thuộc về nhau" Yoona thì thầm, ánh mắt chứa đầy sự chân thành.
Lần đầu tiên, Seohyun cảm thấy bức tường phòng vệ của mình như bị xé toạc bởi những lời nói giản đơn ấy. Cô không chắc liệu mình đã sẵn sàng hay chưa, nhưng Yoona khiến cô muốn thử - thử sống một lần không quá nguyên tắc, thử bước ra khỏi vùng an toàn mà cô đã tạo dựng suốt bao năm qua.
"Yoona, tôi..." Seohyun ngập ngừng, nhưng rồi cô hít một hơi sâu. "Tôi sẽ thử. Nhưng tôi cần thời gian."
Yoona mỉm cười, đôi mắt sáng lên như bầu trời sau cơn mưa. "Tôi có thể chờ. Bao lâu cũng được, miễn là em không từ bỏ."
Seohyun gật đầu. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy một phần nặng nề trong lòng mình như tan biến, để lại một cảm giác nhẹ nhàng nhưng đầy hy vọng.
Sau triển lãm, Yoona đề nghị đưa Seohyun về. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, hai người bước đi bên nhau, không ai nói gì thêm, nhưng khoảng cách giữa họ dường như gần hơn bao giờ hết.
"Chị thường đi dạo thế này à?" Seohyun hỏi, phá tan sự im lặng.
"Thỉnh thoảng thôi. Nhưng hôm nay thì đặc biệt hơn. Tôi có bạn đồng hành." Yoona nghiêng đầu cười, nụ cười khiến Seohyun thoáng đỏ mặt.
Khi đến gần căn hộ của Seohyun, trời bắt đầu lất phất mưa. Yoona nhanh chóng mở chiếc ô mà cô mang theo, nghiêng về phía Seohyun.
"Lại mưa nữa" Yoona cười khẽ. "Có lẽ ông trời cũng muốn nhắc nhở chúng ta về lần đầu gặp nhau."
Seohyun không đáp, chỉ nhìn Yoona, đôi mắt chứa đựng một cảm xúc mà chính cô cũng không thể gọi tên.
Dưới chiếc ô nhỏ, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại hơi thở. Yoona nghiêng người một chút, ánh mắt dò hỏi như để chắc chắn rằng mình không đi quá giới hạn.
"Em ổn chứ?" Yoona hỏi, giọng nói ấm áp vang lên giữa tiếng mưa rơi.
Seohyun gật nhẹ, nhưng không rời ánh mắt khỏi Yoona.
Khoảnh khắc ấy, Yoona khẽ mỉm cười, cúi đầu lại gần hơn, nhưng không phải là một nụ hôn táo bạo như Seohyun tưởng. Thay vào đó, Yoona chỉ nhẹ nhàng đặt trán mình chạm vào trán Seohyun, như một cách trấn an.
"Cảm ơn vì đã cho tôi một cơ hội" Yoona thì thầm, giọng nói như hòa tan trong tiếng mưa.
Seohyun không biết tại sao mình lại cảm thấy nhẹ nhõm đến vậy. Cô khẽ nhắm mắt, để mặc cảm xúc dẫn lối, lần đầu tiên cho phép mình tận hưởng một khoảnh khắc không cần lý trí can thiệp.
Đêm hôm đó, sau khi Yoona rời đi, Seohyun đứng trước cửa sổ căn hộ, nhìn mưa rơi ngoài trời. Trái tim cô không ngừng đập mạnh, nhưng lần này không phải vì lo lắng hay sợ hãi - mà vì hy vọng.
Cô biết rằng mọi chuyện sẽ không dễ dàng, nhưng có lẽ Yoona đã đúng. Đôi khi, để tìm thấy hạnh phúc, ta cần phải bước qua ranh giới của chính mình và để cơn mưa cuốn đi những nghi ngại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro