Nụ Cười Giữa Hai Thế Giới

Seoul vào những ngày cuối thu mang một vẻ đẹp yên bình khó tả. Không khí se lạnh, những chiếc lá vàng lặng lẽ rơi, và ánh đèn đường lấp lánh như những ngôi sao. Giữa nhịp sống hối hả, Yoona bước ra từ xe sau khi hoàn thành buổi quay quảng cáo kéo dài gần 15 tiếng. Vẻ ngoài cô vẫn rạng rỡ, nhưng đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi.

Cô bước chậm qua những con phố để tìm một nơi yên tĩnh. Quán café nhỏ bên góc đường hiện lên với ánh đèn vàng ấm áp. Dường như bị cuốn hút bởi sự tĩnh lặng, Yoona mở cửa bước vào.

Quán không đông, chỉ có vài vị khách đang chìm trong câu chuyện của riêng họ. Ở góc phòng, một chiếc đàn piano đặt cạnh cửa sổ, nơi một cô gái trẻ đang lướt tay trên phím đàn. Yoona nhận ra ngay bản nhạc "Clair de Lune" của Debussy, nhưng điều đặc biệt hơn cả là cách người nghệ sĩ đặt tâm hồn mình vào từng nốt nhạc.

Yoona ngồi xuống một chiếc bàn gần đó, ánh mắt không thể rời khỏi người chơi đàn. Cô không biết Seohyun là ai, chỉ biết rằng âm nhạc từ đôi tay ấy như xoa dịu tất cả mệt mỏi trong cô.

Seohyun không để ý đến Yoona, bởi cô đã quen với việc chơi đàn trước mặt người lạ. Đối với cô, âm nhạc là cách cô kể chuyện, không phải để gây ấn tượng, mà để kết nối với những tâm hồn đồng điệu.

Cô chơi đến hết bản nhạc rồi dừng lại, tay đặt nhẹ trên phím đàn. Lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía sau:

"Cô chơi hay lắm."

Seohyun quay lại, bắt gặp ánh mắt của Yoona. Cô không nhận ra đây là ngôi sao nổi tiếng mà hàng triệu người yêu mến, chỉ thấy một người phụ nữ với ánh nhìn sâu lắng và nụ cười nhẹ.

Yoona bước đến gần hơn, cẩn thận chọn lời để tránh làm phiền:

"Thật khó để tìm được một nơi như thế này. Cảm ơn vì bản nhạc."

Seohyun gật đầu, lịch sự đáp:

"Âm nhạc luôn là cách tốt nhất để quên đi mệt mỏi."

Yoona bật cười, giọng nói thoáng chút trầm tư:

"Cô biết không? Tôi đã quên mất cảm giác nghe nhạc mà không có áp lực từ công việc. Nhưng bản nhạc của cô... Nó nhắc tôi nhớ rằng âm nhạc có thể chữa lành."

Lời nói của Yoona khiến Seohyun ngạc nhiên. Cô chưa từng nghĩ rằng những giai điệu giản dị mình chơi có thể chạm đến ai đó sâu sắc như vậy.

Yoona, không hiểu sao, cảm thấy dễ dàng trò chuyện với cô gái này hơn bất kỳ ai khác. Seohyun, với sự điềm đạm và chân thành, không hề cố tỏ ra ấn tượng. Cô chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng đặt vài câu hỏi nhẹ nhàng.

"Công việc của chị căng thẳng lắm sao?" Seohyun hỏi, tay mân mê phím đàn.

Yoona khẽ thở dài:

"Căng thẳng không phải điều đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất là khi chị quên mất vì sao mình bắt đầu."

Seohyun nhìn Yoona, ánh mắt có chút trầm ngâm:

"Nếu là âm nhạc, tôi nghĩ câu trả lời luôn nằm trong giai điệu đầu tiên mà mình chơi. Có thể với chị, nó cũng nằm trong vai diễn đầu tiên mà chị từng yêu."

Yoona sững lại. Lời nói của Seohyun khiến cô như được kéo về một thời điểm xa xôi, khi cô còn là một diễn viên trẻ, chưa bị danh vọng và áp lực che lấp niềm đam mê ban đầu.

Seohyun đề nghị chơi một bản nhạc khác, nhưng lần này, cô muốn Yoona tham gia.

"Chị có muốn thử hát không? Không vì ai khác, chỉ vì chính mình."

Yoona ban đầu từ chối, nhưng sự khích lệ dịu dàng của Seohyun khiến cô không thể từ chối. Lần đầu tiên sau nhiều năm, Yoona cất giọng hát không phải để biểu diễn, mà để cảm nhận. Giai điệu vang lên, nhẹ nhàng, hòa quyện giữa tiếng đàn và giọng hát.

Khi bản nhạc kết thúc, Yoona mỉm cười - nụ cười đầu tiên không mang theo sự gượng ép.

"Cảm ơn cô." Yoona nói, ánh mắt đầy biết ơn.

"Chị không cần cảm ơn tôi. Đó là món quà mà âm nhạc dành cho chúng ta."

Yoona rời khỏi quán café, nhưng trong lòng cô như được thắp sáng. Cô không biết liệu mình có thể gặp lại Seohyun, nhưng cô đã tìm thấy một điều gì đó quý giá trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy: một nụ cười thật sự giữa hai thế giới khác biệt.

Yoona tỉnh dậy trong căn hộ cao cấp của mình. Ánh nắng yếu ớt buổi sáng len lỏi qua rèm cửa. Lịch trình bận rộn đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của cô, nhưng hôm nay, cảm giác yên bình từ đêm qua vẫn còn vương lại. Tiếng đàn và giai điệu Seohyun chơi cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô như một đoạn phim quay chậm.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Yoona cho phép bản thân nghỉ ngơi vào buổi sáng. Cô nhấc điện thoại lên, định nhắn tin cho quản lý Park Jiwon để xin dời lịch họp. Nhưng rồi, cô nhận ra bản thân không có lý do cụ thể - chỉ là cô muốn đến quán café đó một lần nữa.

Yoona bước vào quán với hy vọng nhìn thấy Seohyun. Nhưng không như mong đợi, hôm nay quán yên ắng hơn cả, và chiếc đàn piano trống không. Chủ quán, một người phụ nữ trung niên thân thiện, đến chào hỏi:

"Hôm nay cô ấy không đến. Seohyun thường chỉ chơi đàn vào tối muộn, khi cô ấy rảnh rỗi."

Yoona hơi thất vọng, nhưng cô giấu cảm xúc đó bằng một nụ cười lịch sự. Cô ngồi xuống bàn cũ, gọi một tách cà phê, rồi nhìn chiếc đàn piano.

Trong giây phút ấy, Yoona nhận ra rằng, không phải vì muốn nghe nhạc, mà là vì Seohyun. Lần đầu tiên, cô muốn tìm hiểu về ai đó không phải vì công việc hay hình ảnh.

---
Seohyun, lúc này, đang ở trung tâm nghệ thuật, dạy một nhóm học sinh chơi piano. Cô luôn yêu thích công việc này - nó đơn giản, nhưng mỗi ngày lại mang đến cho cô cảm giác mới mẻ.

Nhưng hôm nay, giữa những giai điệu mà cô dạy, hình ảnh người phụ nữ hôm qua cứ xuất hiện trong tâm trí. Dù không biết rõ về Yoona, Seohyun cảm nhận được một điều gì đó rất chân thật từ ánh mắt và giọng nói của cô.

Khi kết thúc buổi dạy, Seohyun dừng lại một lát trước cây đàn, chơi vài nốt nhạc ngẫu hứng. Cô tự hỏi liệu Yoona có quay lại quán café không.

---
Đêm hôm đó, Yoona trở lại quán café một lần nữa. Và lần này, Seohyun đang ở đó. Cô đang chơi một bản nhạc khác - "River Flows in You" của Yiruma, một giai điệu nhẹ nhàng và đầy cảm xúc.

Yoona dừng lại ngay khi bước vào cửa. Cô không muốn làm phiền Seohyun, chỉ lặng lẽ đứng nhìn từ xa. Nhưng Seohyun đã nhận ra cô.

"Chị lại đến rồi" Seohyun nói, nụ cười thoáng trên môi khi kết thúc bản nhạc.

Yoona hơi ngại ngùng nhưng vẫn tiến lại gần:
"Tôi đoán đây là nơi duy nhất ở Seoul mà tôi cảm thấy thực sự được thở."

Cả hai ngồi xuống bên cây đàn. Yoona không hiểu sao cô lại muốn kể về cuộc sống của mình, về những áp lực, sự kỳ vọng của hàng triệu người, và cả nỗi sợ không ai biết của một người nổi tiếng.

Seohyun không nói nhiều, nhưng ánh mắt cô thể hiện sự lắng nghe sâu sắc. Cô không hỏi tại sao Yoona lại cảm thấy như vậy, cũng không cố đưa ra lời khuyên. Cô chỉ đặt tay lên phím đàn và nói:
"Chị có muốn chơi thử không? Dù chỉ là một nốt."

Yoona bật cười nhẹ, lắc đầu:
"Tôi chưa từng chơi piano."

Seohyun nghiêng đầu, ánh mắt đầy sự khích lệ:
"Vậy thì hôm nay là lần đầu tiên."

Seohyun hướng dẫn Yoona từng nốt đơn giản, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào tay Yoona để chỉnh tư thế. Yoona thoạt đầu lúng túng, nhưng sự kiên nhẫn của Seohyun khiến cô dần thoải mái.

Khi Yoona chơi xong một đoạn nhạc ngắn, Seohyun vỗ tay, ánh mắt sáng lên như một giáo viên nhìn thấy học sinh mình tiến bộ. Yoona cười lớn - một nụ cười tự nhiên, không chút gượng gạo.

"Cô thật kiên nhẫn đấy." Yoona nói, giọng pha chút ngạc nhiên.

Seohyun chỉ mỉm cười:

"Vì tôi biết chị đang cố gắng tìm lại điều gì đó đã mất."

Yoona im lặng, cảm nhận từng lời nói như một giai điệu lặng lẽ ngân lên trong lòng.

Trước khi chia tay, Yoona ngập ngừng hỏi:

"Ngày mai cô có đến đây không?"

Seohyun nhìn Yoona, một nụ cười bí ẩn hiện lên:

"Tôi không biết. Nhưng nếu chị thật sự muốn tìm lại chính mình, có lẽ chúng ta sẽ lại gặp nhau."

Yoona đứng lặng trước câu trả lời mơ hồ ấy. Nhưng trong lòng cô, một cảm giác gì đó đã được gieo mầm - một tia sáng giữa cuộc sống vốn luôn ồn ào và bận rộn.

Yoona thức dậy vào sáng hôm sau, cảm giác nôn nao từ tối qua vẫn chưa biến mất. Cô không thể dứt ra khỏi những lời nói của Seohyun, một câu trả lời mơ hồ nhưng lại để lại trong lòng cô nhiều trăn trở.

Trước đây, cô từng gặp rất nhiều người - từ những đồng nghiệp nổi tiếng đến các nhà sản xuất quyền lực - nhưng chưa ai để lại cho cô một ấn tượng sâu sắc đến vậy. Seohyun khác biệt. Cô ấy không đặt kỳ vọng, cũng không bị ấn tượng bởi hào quang xung quanh Yoona.

Vậy hôm nay Seohyun có đến quán café không? Ý nghĩ ấy lẩn quẩn trong tâm trí Yoona suốt buổi sáng.

Đến trưa, Yoona quyết định gọi điện cho quản lý Park Jiwon.

"Jiwon, dời lịch họp chiều nay đi. Tôi cần chút thời gian."

Jiwon thoáng bất ngờ nhưng không hỏi nhiều. Cô biết Yoona hiếm khi yêu cầu thay đổi lịch trình mà không có lý do chính đáng.

Buổi chiều, Yoona mặc một bộ trang phục đơn giản, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, rồi rời khỏi căn hộ. Cô đi thẳng đến quán café với hy vọng mong manh sẽ gặp lại Seohyun.

Nhưng khi đến nơi, Seohyun không xuất hiện. Chiếc đàn piano vẫn đứng yên, không một ai chạm vào. Yoona ngồi xuống bàn cũ, gọi một tách cà phê và lặng lẽ nhìn cây đàn.

Cô bất giác nhớ lại cảm giác đêm qua - cách Seohyun hướng dẫn cô chơi những nốt nhạc đầu tiên, sự dịu dàng trong giọng nói của cô ấy, và ánh mắt kiên nhẫn như đang nhìn thấu tâm hồn Yoona.

"Lạ thật" Yoona tự nhủ. "Mình chỉ gặp cô ấy hai lần, nhưng sao lại cảm thấy trống trải thế này?"

Cô cầm điện thoại lên, định gọi quản lý để quay lại công việc, nhưng rồi quyết định bỏ xuống. Hôm nay, cô muốn dành thời gian cho bản thân.

Khi Yoona định rời đi, chủ quán café bước đến.

"Cô là bạn của Seohyun à?"

Yoona hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng gật đầu.

"Có lẽ thế. Cô ấy có nói gì với chị không?"

Chủ quán mỉm cười, đặt lên bàn một mảnh giấy nhỏ.

"Cô ấy bảo nếu cô quay lại, hãy đưa cái này."

Yoona cầm mảnh giấy, trong lòng bỗng chộn rộn. Mở ra, cô thấy dòng chữ viết tay gọn gàng:

"Tôi ở trung tâm nghệ thuật Seoul, phòng 203. Nếu chị muốn học thêm về âm nhạc, hãy đến tìm tôi. Nhưng chỉ khi chị thực sự nghiêm túc."

Yoona không thể không bật cười. Seohyun để lại lời nhắn nhưng lại như đang thử thách cô.

Buổi chiều hôm đó, Yoona đến trung tâm nghệ thuật theo địa chỉ Seohyun để lại. Trung tâm nằm giữa lòng Seoul, không quá nổi bật nhưng mang vẻ yên bình.

Yoona hỏi thăm và được dẫn đến phòng 203. Cánh cửa phòng hé mở, và bên trong, Seohyun đang chơi đàn cho một nhóm trẻ nhỏ. Giai điệu lần này là "Für Elise" - một bản nhạc cổ điển đầy quen thuộc nhưng qua cách Seohyun chơi, nó lại mang một màu sắc mới lạ.

Yoona đứng ngoài cửa, lặng lẽ quan sát. Cô nhìn thấy một Seohyun rất khác - không còn vẻ điềm tĩnh như tối qua, mà là một giáo viên dịu dàng, tận tụy.

Khi buổi học kết thúc, các em nhỏ lần lượt rời đi, Seohyun mới nhận ra Yoona đang đứng đó.

"Chị thực sự đến à?" Seohyun hỏi, giọng pha chút ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần vui vẻ.

Yoona bước vào, ngồi xuống chiếc ghế gần cây đàn:

"Tôi muốn biết nhiều hơn về âm nhạc. Và... về cô."

Seohyun không trả lời ngay. Cô nhìn Yoona, như đang cân nhắc điều gì đó, rồi đứng lên.
"Vậy bắt đầu thôi. Nhưng đừng nghĩ tôi sẽ dễ dàng với chị."

Yoona bật cười, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Seohyun lại trở về với vẻ nghiêm túc, điềm đạm như lần đầu họ gặp.

Cô dạy Yoona từ những nốt nhạc cơ bản. Yoona lóng ngóng như một đứa trẻ học cách đi, nhưng mỗi khi cô mắc lỗi, Seohyun lại nhẹ nhàng chỉnh sửa.

Khi Yoona chơi được đoạn nhạc đầu tiên, Seohyun khẽ vỗ tay:

"Chị làm tốt hơn tôi nghĩ."

"Vì tôi có một giáo viên giỏi." Yoona đáp, ánh mắt sáng lên niềm vui.

Seohyun mỉm cười, nhưng không nói gì thêm.

Buổi học kết thúc khi trời chuyển tối. Trước khi rời đi, Yoona quay lại hỏi:

"Ngày mai tôi có thể đến nữa không?"

Seohyun nhìn Yoona, nụ cười thoáng nhẹ trên môi:

"Nếu chị nghiêm túc."

Lần này, Yoona không ngần ngại gật đầu. Trong lòng cô, một giai điệu mới đang dần hình thành - một giai điệu mà cô biết, chỉ có Seohyun mới có thể chơi cùng cô.

Những ngày tiếp theo, Yoona dành trọn buổi chiều tại trung tâm nghệ thuật để học piano cùng Seohyun. Từ một người không biết gì về nhạc lý, Yoona dần làm quen với các nốt nhạc, hợp âm và cách đặt tay đúng cách.

Seohyun là một giáo viên nghiêm khắc nhưng rất kiên nhẫn. Cô không ngại chỉnh từng lỗi nhỏ nhất của Yoona, đôi khi còn đưa ra những lời nhận xét thẳng thắn đến mức khiến Yoona cảm thấy hơi tổn thương.

"Chị dùng lực quá nhiều. Piano không phải chỉ là nhấn phím, mà là để cảm nhận. Nếu chị không cảm nhận được giai điệu, thì âm nhạc của chị sẽ trống rỗng."

Yoona thoáng bối rối, nhưng thay vì phản ứng, cô nhìn Seohyun và khẽ cười:

"Cô luôn nghiêm khắc thế này với học sinh à?"

Seohyun nhún vai, đáp lời bằng một câu nói đầy ẩn ý:

"Tôi chỉ nghiêm khắc với những người mà tôi nghĩ có thể làm tốt hơn."

Yoona ngừng lại, cảm thấy trong lời nói đó không chỉ đơn thuần là nhận xét.

Một buổi chiều, Seohyun mang theo một bản nhạc mới đến lớp. Đó là một bản nhạc cô tự sáng tác, với giai điệu nhẹ nhàng nhưng chứa đầy cảm xúc.

"Chị thử chơi bản này đi." Seohyun đưa tờ nhạc cho Yoona.

Yoona nhìn bản nhạc, hơi lúng túng. Cô chưa từng chơi một bản nhạc phức tạp như thế.

"Cô nghĩ tôi có thể làm được à?"

Seohyun không trả lời, chỉ đặt tay lên phím đàn và chơi thử đoạn đầu. Âm nhạc của cô như dẫn dắt Yoona vào một thế giới khác, nơi mọi áp lực và sự mệt mỏi đều biến mất.

"Âm nhạc là để cảm nhận, không phải để chứng minh điều gì. Chị cứ thử đi, không cần phải hoàn hảo."

Lần đầu tiên, Yoona cảm nhận được sự tự do trong âm nhạc. Dù cô chơi sai vài nốt, Seohyun vẫn không trách mắng. Cô chỉ ngồi cạnh, đôi khi đặt tay lên tay Yoona để hướng dẫn, sự dịu dàng ấy khiến Yoona không khỏi bối rối.

Sau buổi học, Seohyun và Yoona ngồi lại trong phòng, chia sẻ với nhau những câu chuyện nhỏ nhặt.

Yoona kể về những ngày đầu tiên cô bước chân vào ngành giải trí, những khó khăn khi phải làm hài lòng tất cả mọi người, và cả những lúc cô quên mất mình đã bắt đầu sự nghiệp vì lý do gì.

Seohyun, ngược lại, chia sẻ về tình yêu dành cho âm nhạc, về việc cô từng nghĩ đến từ bỏ khi không thể cạnh tranh với những nghệ sĩ nổi tiếng.

"Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra rằng mình không cần phải nổi tiếng để yêu âm nhạc. Chỉ cần tôi còn cảm nhận được nó, tôi sẽ không dừng lại."

Yoona im lặng lắng nghe, cảm thấy mỗi lời nói của Seohyun như một giai điệu chạm vào sâu trong lòng cô.

Hôm đó, trước khi rời khỏi trung tâm, Yoona bất ngờ nói:

"Tôi có một ý tưởng. Cô nghĩ sao nếu tôi hát một bài hát mà cô sáng tác? Tôi muốn thử làm điều gì đó khác, không vì công việc hay áp lực."

Seohyun thoáng ngạc nhiên nhưng không phản đối.

"Nếu chị thực sự muốn, tôi sẽ sáng tác một bài dành riêng cho chị. Nhưng... tôi có một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Yoona tò mò.

Seohyun mỉm cười, ánh mắt như trêu chọc:

"Chị phải học piano giỏi hơn chút nữa. Tôi không muốn bài hát của mình bị phá hỏng bởi một phần đệm tệ hại."

Yoona bật cười lớn, cảm thấy sự vui vẻ lan tỏa trong lòng. Lâu lắm rồi cô mới thấy bản thân háo hức với một điều gì đó đến vậy.

Đêm hôm đó, Yoona trở về nhà với cảm giác nhẹ nhõm lạ thường. Cô ngồi trước bàn, cầm bút ghi lại những cảm xúc của mình sau nhiều ngày học piano.

Giữa dòng chữ nguệch ngoạc, cô bất giác viết lên tên của Seohyun, rồi khẽ cười. Yoona không chắc liệu mối quan hệ này sẽ đi đến đâu, nhưng cô biết một điều: Seohyun đã giúp cô tìm lại được một phần bản thân mà cô tưởng chừng đã đánh mất.

Và có lẽ, đó mới chỉ là sự khởi đầu.

Vài ngày sau, Seohyun mang đến trung tâm nghệ thuật một bản nhạc hoàn toàn mới. Cô đặt nó lên giá nhạc trước mặt Yoona, ánh mắt như thách thức:

"Đây là bài hát tôi vừa sáng tác. Nhưng lần này, chị sẽ không chỉ chơi piano. Tôi muốn chị hát."

Yoona ngạc nhiên, hơi lùi lại:

"Hát? Tôi chưa bao giờ thử vừa chơi piano vừa hát trước đây."

Seohyun mỉm cười nhẹ, giọng nói điềm tĩnh:

"Không ai giỏi ngay từ đầu cả. Nhưng nếu chị muốn thể hiện bài hát này, chị cần truyền đạt cảm xúc của chính mình. Âm nhạc không chỉ là kỹ thuật; nó là cách chị kể câu chuyện của mình."

Yoona im lặng nhìn bản nhạc, cảm thấy áp lực nhưng đồng thời cũng có chút háo hức. Cô gật đầu, quyết định thử sức.

Yoona bắt đầu tập luyện bài hát cùng Seohyun. Dù đã quen với việc đứng trước hàng triệu khán giả, cô vẫn cảm thấy căng thẳng khi ngồi trước cây đàn piano, đặc biệt là dưới ánh mắt nghiêm túc của Seohyun.

Khi Yoona hát thử đoạn đầu tiên, Seohyun bất ngờ ngắt lời:

"Không được. Chị đang cố hát đúng nốt, nhưng chị không cảm nhận được lời bài hát. Chị đang kể câu chuyện của ai vậy, Yoona? Là của tôi, hay của chính chị?"

Yoona hơi bất mãn:

"Cô khó tính thật đấy. Tôi không phải ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng tôi đang cố gắng."

Seohyun không phản đối, chỉ gật đầu và nói một câu khiến Yoona im lặng:

"Tôi không cần sự cố gắng. Tôi cần sự chân thành."

Những lời đó như một đòn đánh mạnh vào lòng tự tôn của Yoona. Nhưng thay vì phản kháng, cô nhìn Seohyun và nhận ra rằng cô ấy không cố ý chỉ trích mà thực sự muốn giúp cô làm tốt hơn.

Một buổi tối sau giờ tập, Yoona ngồi lại bên cây đàn, chơi thử những đoạn nhạc đã học. Seohyun vẫn còn ở trong phòng, đang sắp xếp lại các tờ nhạc.

Yoona bất ngờ dừng lại, ngẩng lên hỏi:

"Seohyun, tại sao cô lại chọn âm nhạc? Cô đã bao giờ thấy chán nản chưa?"

Seohyun hơi ngạc nhiên trước câu hỏi, nhưng rồi cô ngồi xuống cạnh Yoona, đôi mắt ánh lên vẻ trầm ngâm.

"Có chứ. Nhiều lần tôi cảm thấy mình chẳng đủ giỏi, chẳng đủ đặc biệt. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng âm nhạc không phải để tôi chứng minh điều gì với ai cả. Nó là cách tôi kết nối với bản thân và thế giới. Còn chị thì sao? Tại sao chị lại chọn làm diễn viên?"

Yoona cười nhẹ, đôi mắt thoáng chút buồn:

"Tôi nghĩ ban đầu là vì đam mê. Nhưng rồi áp lực từ khán giả, từ những người kỳ vọng vào tôi, khiến tôi quên mất lý do ban đầu. Đến bây giờ, tôi không còn chắc mình có thực sự yêu diễn xuất nữa hay không."

Seohyun im lặng, đôi mắt nhìn thẳng vào Yoona như đang tìm kiếm điều gì đó.

"Nếu chị từng yêu nó, thì nó vẫn còn đâu đó trong chị. Chỉ là chị cần thời gian để tìm lại."

Những lời nói ấy, tuy đơn giản, lại khiến Yoona cảm thấy nhẹ nhõm.

Một buổi chiều muộn, khi cả hai kết thúc buổi tập, Seohyun bất ngờ đề nghị:

"Hôm nay tôi muốn đưa chị đến một nơi."

Yoona hơi bất ngờ nhưng không từ chối. Cô đi theo Seohyun đến một công viên nhỏ bên ngoài trung tâm thành phố. Nơi đây yên tĩnh, chỉ có vài người qua lại và tiếng chim hót vang vọng giữa những hàng cây.

Seohyun dẫn Yoona đến một băng ghế gỗ dưới tán cây lớn. Cô chỉ tay vào một cây đàn piano cũ đặt gần đó:

"Đây là nơi tôi thường chơi đàn khi còn nhỏ. Bất cứ khi nào tôi cảm thấy mất phương hướng, tôi lại đến đây. Chị muốn thử không?"

Yoona mỉm cười, bước đến cây đàn. Cô đặt tay lên phím đàn, chơi lại đoạn nhạc mà Seohyun đã dạy. Dù không hoàn hảo, nhưng lần này, từng nốt nhạc phát ra có cảm xúc hơn, như thể Yoona đã tìm thấy một phần gì đó của chính mình.

Seohyun đứng bên cạnh, lặng lẽ lắng nghe. Khi Yoona kết thúc, cô khẽ gật đầu:

"Tốt hơn rồi. Lần này, chị thực sự chơi vì chính mình."

Yoona nhìn Seohyun, ánh mắt chứa đựng sự biết ơn mà cô không thể diễn tả thành lời.

Hôm đó, khi Seohyun đưa Yoona về, cô bất ngờ nói:

"Tôi nghĩ chị sẽ làm tốt hơn nữa. Nhưng chỉ khi chị thực sự tin rằng mình xứng đáng với âm nhạc này."

Yoona gật đầu, ánh mắt sáng lên quyết tâm:

"Tôi sẽ không làm cô thất vọng đâu, Seohyun."

Giữa bầu không khí tĩnh lặng, Yoona cảm nhận được rằng mối quan hệ của họ đã tiến thêm một bước - không chỉ là giáo viên và học trò, mà còn là hai tâm hồn đang dần hòa quyện qua từng giai điệu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro