CHƯƠNG 38: ĐẾN LÚC ĐÓ, MỌI NGƯỜI ĐỪNG QUÁ KINH NGẠC
Giữa trưa, Lâm Hoàng Khánh gọi điện thoại về đây, báo cho Hoàng Diệp Anh biết hắn và Đàm Thái đã đến sân bay, sẽ trực tiếp về Đàm gia, dặn dò Hoàng Diệp Anh sau khi tan tầm cũng đến đó, tựa hồ tâm tình của hắn rất tốt, vừa nói vừa cười trong điện thoại, Hoàng Diệp Anh miễn cưỡng lên tinh thần nói vài câu qua quít. Chẳng bao lâu sau, Đàm Thái lại gọi điện thoại, luôn miệng dặn do cô buổi tối qua sớm một chút để ăn cơm tối.
Tan tầm, Hoàng Diệp Anh nhìn nhìn đồng hồ, xe nhắm thẳng đến biệt thự Đàm gia.
Trong phòng khách, Đàm Thái và Lâm Hoàng Khánh đang trò chuyện, Linh Ngọc Đàm ngẫu nhiên nói vài câu, bà Đàm vô cùng bận rộn, bồi bọn họ tán gẫu một lát, lại muốn đến nhà bếp xem người giúp việc chuẩn bị cơm nước thế nào.
Vừa thấy Hoàng Diệp Anh tiến vào, Linh Ngọc Đàm liền cười: “Biểu tỷ, khao đi nha, biểu tỷ phu ở Sin City thắng tiền, số tiền không nhỏ nha.”
* Sin City: Thành phố tội ác, nơi được dung túng các loại tệ nạn xã hội, biệt danh của Las Vegas.
Hoàng Diệp Anh ngẩn ra, còn chưa kịp nói gì, Đàm Thái sợ cô trách Lâm Hoàng Khánh, vội vàng nói: “Hoàng Khánh lúc đầu không chịu đi, là dượng dẫn nó đi đánh cược một phen, quả nhiên người bình thường không đánh bạc, vận may quá tốt.”
- Bao nhiêu tiền ? – Hoàng Diệp Anh nhìn Lâm Hoàng Khánh liếc mắt một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Linh Ngọc Đàm.
Lâm Hoàng Khánh thấy thần sắc Hoàng Diệp Anh thản nhiên, đắc ý trên mặt không khỏi thu liễm vài phần: “Hơn bốn mươi ngàn USD.”
- Ừm, số tiền này đối với anh cũng không phải số lượng nhỏ.
Lâm Hoàng Khánh có điểm xấu hổ, Đàm Thái đang muốn giải vây, Hoàng Diệp Anh lại nhìn về phía ông, mỉm cười nói: “Dượng, tiền cờ bạc hẳn là dượng cho.”
Đàm Thái vung tay lên: “Khụ, một chút tiền lẻ, nhắc đến làm gì.”
Hoàng Diệp Anh không nói gì, Đàm Thái ha ha cười: “Diệp Anh à, có phải là con thấy dượng phá hư Hoàng Khánh không, không vui?”
- Không có ạ. – Trong lòng Hoàng Diệp Anh tuy rằng tức giận nhưng cũng không biểu hiện trước mặt Đàm Thái.
- Con muốn trách thì trách dượng, trăm ngàn đừng trách Hoàng Khánh nha. Nó á, đi đến nơi nào cũng nhớ thương con, mua hai thùng lớn quà cho con và Vy Vy. – Đàm Thái cực lực khen Lâm Hoàng Khánh, lại nói đùa: “Diệp Anh, mọi thứ con đều tốt, chỉ có điều quản Hoàng Khánh quá, đi ra ngoài chơi nhất định phải chơi hết mình chứ, nam nhân mà, quản nhiều quá không tốt.”
Linh Ngọc Đàm cho muốn một quả việt quất vào miệng, nghe nói thế bỗng dừng động tác, lăng nhăng hỏi: “Ba, gái bên đó thế nào?”
Lời của nàng vừa ra khỏi miệng, toàn bộ không khí liền thay đổi, nụ cười trên mặt Đàm Thái trở nên cứng đờ, sau đó mở miệng trách mắng: “Linh, con gái con đứa, hỏi cái gì vậy!”
Linh Ngọc Đàm nằm xuống sô pha, thở thật dài: “Thế gian này thật không công bằng, nam nhân muốn làm cái gì đều được, còn nữ nhân làm cái gì cũng là phạm tội.”
- Cái gì nam với nữ, ba là ba con! – Đàm Thái nhìn cô con gái khiến mình đau đầu, đang muốn tiếp tục một khóa giáo dục tư tưởng nàng, may mà lúc người này giúp việc đi đến mời mọi người vào ăn cơm hắn mới bỏ qua, quay đầu đi vào nhà ăn.
Bà Đàm luôn luôn thích náo nhiệt, mỗi lần trong nhà mình có người thân cùng dùng cơm thì đó là lúc bà vui vẻ nhất, bà chỉ chỉ vào con cua đồng Trung Quốc mập mạp trên bàn, không ngừng tiếp cho Lâm Hoàng Khánh: “Hoàng Khánh, con thích ăn nhất là cái này, ăn nhiều vào.”
- Vâng, vâng. – Lâm Hoàng Khánh vội vàng đáp ứng, đưa đũa gắp một gắp bỏ vào chén.
- Xem ra lần này ra ngoài chơi cùng dượng thật sự rất vui vẻ, khí sắc và tinh thần đều tốt.
Linh Ngọc Đàm nói: “Có rượu mạnh, gái đẹp, chỗ cờ bạc, sao không vui vẻ được?” Nói xong nhìn sắc mặt không tốt của cha, làm mặt quỷ, hướng Hoàng Diệp Anh cười cười: “Biểu tỷ, hay là lần sau chúng ta cũng ra ngoài chơi một chuyến đi?”
- Được. – Hoàng Diệp Anh thuận miệng đáp.
Lâm Hoàng Khánh nói: “Linh, em dọn đến Tử Duyệt ở, có quen không?”
- Tốt lắm ạ, so với ở nhà còn thoải mái hơn.
Đàm phu nhân tiếp lời nói: “Vậy à? Dù sao cũng giống ở nhà, suốt ngày có người hầu hạ, còn không cần phải nghe ai lải nhải dài dòng.”
Đàm Thái tức giận nói: “Tốt rồi, dọn ra ngoài ở, không bao giờ biết làm cho người khác bớt lo.”
Lâm Hoàng Khánh bỗng nhiên cười: “Đi ra ngoài cho có không gian riêng thôi, Linh, công tử của Quách Chủ tịch Ngân hàng đang theo đuổi em nha.”
- Cái gì ? - Đàm phu nhân vừa nghe đến lời này, đầu lập tức chuyển quan hướng con gái: “Linh, con đang yêu hả?” Hoàng Diệp Anh nhìn Linh Ngọc Đàm, sắc mặt cũng trở nên kỳ quái.
Đàm Thái lại trừng mắt nói: “Con trai Quách Đằng sao? Hừ! Sao con lại không nói cho ba biết?”
- Nói nói nói, nói cái gì mà nói! – Linh Ngọc Đàm nhận thấy ánh mắt mọi người đều hướng về mình, giơ hai tay lên xin hàng: “Nhiều người theo đuổi con như vậy, chẳng lẽ kể hết ra sao? Ai biểu ba mẹ sinh ra con gái xinh đẹp như vậy.”
Lâm Hoàng Khánh cười nói: “Quách Mẫn Hiên là người không tệ, gia thế thì khỏi nói, diện mạo và năng lực cũng tốt, con thấy Linh Ngọc Đàm nên suy xét.”
Đàm Thái buông chiếc đũa, giận tái mặt nói: “Dượng không đồng ý! Tên Quách Đằng đó, đối nhân xử thế quỷ quái, dượng không thể làm thông gia với một tên như vậy, hơn nữa con trai của ông ta là do bà xã thu nuôi, là một đứa con hoang.”
Bình thường Lâm Hoàng Khánh ở trước mặt Đàm Thái nói chuyện rất thuyết phục, hôm nay lại không có tí mặt mũi nào, đúng là chuyện chưa từng có, khuôn mặt Lâm Hoàng Khánh có chút ngượng ngùng, lại bồi cười: “Nhưng Quách Mẫn Hiên rất vĩ đại, rất cầu tiến... Lại là con trai độc nhất trong nhà...”
Đàm Thái không đợi hắn nói xong liền đánh gãy: “Dượng mặc kệ nó là con trai độc nhất hay là con hoang, mẹ ruột của nó xuất thân là vũ nữ, chỉ xét đến điểm này thôi, vạn vạn lần không xứng với con gái dượng!”
- Ba, con đã cùng anh ta nói chuyện hôn nhân đâu, ba làm gì kích động như vậy, có để cho người ta ăn cơm hay không? – Linh Ngọc Đàm một tay vỗ vỗ đầu, thở dài nói: “Quan niệm cổ hủ của ba ăn sâu bén rễ rồi, thật sự làm người ta đau đầu, con hoang cũng không phải lỗi của anh ta, ba sao lại nói người ta như vậy?”
- Cái gì? Con nói giúp nó, con chẳng lẽ thật sự...
Linh Ngọc Đàm thấy cha mình nghiêm túc, vội vàng nói: “Bạn bè, chỉ là bạn bè.” Hoàng Diệp Anh cũng khuyên nhủ: “Dượng, dượng đừng sốt ruột, dượng trước hết nghe Linh nói xong đã.”
Thế này Đàm Thái mới thả lỏng, Đàm phu nhân lại hỏi: “Linh, con dọn ra ngoài, thật sự chỉ vì gần công ty, không phải vì lý do khác?”
- Được rồi, là vì con đang yêu.
- Cái gì? – Tâm Đàm Thái lập tức căng lên, so với người khác còn phản ứng mạnh hơn: “Là ai?”
- Mọi người không biết. – Linh Ngọc Đàm bay bổng nói một câu, sau đó cúi đầu ăn.
- Cái gì? Không biết?
- Là một bác sĩ.
Hoàng Diệp Anh không nghĩ đến Linh Ngọc Đàm lại cả gan như vậy, ở ngay trước mặt vợ chồng Đàm Thái nhắc tới Lê Thy Ngọc, chẳng nhưng tim cô nhảy lên đến tận cổ họng, mà trong lòng còn có cảm giác khó chịu nói không nên lời, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, Lâm Hoàng Khánh cũng cảm thấy kinh ngạc: “Bác sĩ à? Sao lại chưa từng nghe qua? Diệp Anh, việc này em có biết không?”
Hoàng Diệp Anh trầm mặc không lên tiếng, chỉ lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết chuyện.
Bà Đàm nghe xong trở nên vô cùng vui vẻ, cười nói: “Bác sĩ à, bác sĩ cũng rất tốt, con yêu đương, ba mẹ cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần đứa nhỏ nhân phẩm tốt, gia thế trong sạch là được, lão Đàm, ông nói xem có phải không?” Nói xong liền nghiêng đầu nhìn Đàm Thái.
- Ừ. – Đàm Thái lên tiếng, miễn cưỡng tỏ ra đồng tình, nhưng khuôn mặt vẫn nghiêm túc.
Khóe môi Linh Ngọc Đàm lộ ra một chút ý cười: “Người con chọn, tất nhiên là nhân phẩm tốt.”
- Bệnh viện nào?
- Thánh Hòa.
Hoàng Diệp Anh cúi đầu xuống, bất tri bất giác nắm chặt chiếc đũa trong tay, Đàm phu nhân lại hỏi liên tiếp: “Bao nhiêu tuổi rồi? Là người ở đâu?”
- Mẹ, mẹ hỏi chậm một chút, đừng có liên hồi như vậy.
Đàm phu nhân bỗng trở nên khẩn trương: “Con dọn ra Tử Duyệt là vì người kia?”
- Cái gì? – Đàm Thái lập tức trừng mắt: “Con nếu dám làm bậy, dẫn nam nhân vào Tử Duyệt, ba... Ba...”
- Con ngất mất, hai người nghĩ đi đâu vậy? – Linh Ngọc Đàm bị cha mẹ mình làm cho dở khóc dở cười.
Đàm Thái nhẹ nhàng thở ra, hạ lệnh nói: “Ngày nào đó dẫn về gặp ba.”
Lâm Hoàng Khánh cũng phụ họa: “Đúng vậy, đây là người đầu tiên em chủ động nhắc tới trước mặt dì dượng, xem ra lần này vô cùng đặc biệt, anh cũng không gặp không được.”
Khóe miệng Linh Ngọc Đàm mang theo một tia cười ngọt ngào, ánh mắt đảo qua từng người, cuối cùng dừng trên người Hoàng Diệp Anh vài giây, thế này với ẩn ý nói: “Mọi người yên tâm, không bao lâu con sẽ mang người đó đến trước mặt mọi người, chính thức giới thiệu cho mọi người biết, đến lúc đó đừng ngạc nhiên nha!”
Đem mở thùng đặt ở phòng khách ra, rồi lấy từng cái một ra khỏi, nước hoa quý phái, quần áo xinh đẹp, còn có một vài món đồ chơi độc đáo mới lạ.
- Diệp Anh, cái váy này anh vừa nhìn đã thích, lúc đó anh tưởng tượng khi em mặc lên người sẽ xinh đẹp thế nào. Em xem xem, mắt nhìn của anh cũng không tệ lắm chứ? – Lâm Hoàng Khánh cầm lấy một chiếc váy màu tím, giọng điệu vô cùng hưng phấn. Hoàng Diệp Anh ngồi trên sô pha, ngơ ngác nhìn màn hình ti vi tối đen.
- Diệp Anh ?
Hoàng Diệp Anh bị hắn kêu một cái, nháy mắt hồi phục tinh thần: “A?”
- Anh nói chuyện với em mà. – Lâm Hoàng Khánh buông cái váy trong tay, ngồi xuống bên cạnh cô, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Từ lúc ăn cơm, rồi lái xe về nhà đến bây giờ, em vẫn là dáng vẻ thần bất thủ xá.”
* Thần bất thủ xá: Hồn rời khỏi xác, tâm trí bất ổn.
- Ừm, gần đây phỏng vấn nhiều.
- Là công việc mệt mỏi sao? Anh sợ em vì chuyện anh đánh bài mà nổi giận, em biết anh không có đam mê này.
- Anh không nên lấy tiền của dượng.
- Anh biết, anh biết. – Lâm Hoàng Khánh vội vàng giải thích: “Dượng muốn anh bồi dượng đi sòng bạc, anh... Anh cũng không muốn như vậy.”
- Quên đi, em cũng không muốn so đo với anh chuyện này. – Hoàng Diệp Anh tựa hồ có chút mệt mỏi, vô lực dựa vào sô pha.
Lâm Hoàng Khánh nhìn sườn mặt tinh xảo hoàn mĩ của cô, không nhịn được lại tiến lên, một tay nhẹ nhàng lay động mái tóc dài của cô, một tay vuốt ve khuôn mặt cô: “Vợ à, còn giận anh chuyện lần trước sao?”
Hoàng Diệp Anh quay đầu, tránh đi bàn tay hắn, cánh tay Lâm Hoàng Khánh cứng đờ, lập tức trên mặt tràn đầy tia thất vọng: “Vợ yêu, anh biết mình sai rồi, thật đấy, lần này đi Mỹ lâu như vậy, kỳ thật cũng muốn tách em ra một thời gian, đợi cho không khí khẩn trương giữa chúng ta dịu xuống. Anh ở bên kia, mỗi ngày đều rất nhớ em, rất nhớ con gái, em không biết ngày đó trong điện thoại nghe em nói em nhớ anh, anh vui đến mức nào đâu, lúc đó anh hận không thể mọc cánh lập tức bay trở về.”
Hoàng Diệp Anh hơi hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Em không muốn về sau sẽ xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Lâm Hoàng Khánh ngẩn ra, tâm tình nhanh chóng xoay chuyển, lập tức nói: “Đương nhiên, đương nhiên, anh sẽ không bao giờ làm trò bậy bạ như vậy nữa!”
- Như vậy... Là em tha thứ cho anh? – Hắn nhìn Hoàng Diệp Anh, cẩn thận hỏi: “Vậy em có thể dọn về phòng không?”
Hoàng Diệp Anh cắn cắn môi, sau một lát rốt cuộc cũng gật đầu: “Ừ.”
Đêm đã khuya, đèn trong phòng cũng tắt.
Trong khoan mũi không còn vương vấn hương thơm của hoa cỏ thơm ngát, nụ hôn mát lạnh ngọt ngào ôn nhu kia nữa. Thay vào đó là một hơi thở hung mãnh, bên tai còn vang lên tiếng thở dốc nặng nề. Đã lâu không cùng phòng, Lâm Hoàng Khánh kích động không kiềm chế được, hắn đem Hoàng Diệp Anh đặt dưới thân, một bên thô bạo cởi quần áo cô, một bên điên cuồng đòi lấy thân thể cô.
- Diệp Anh, anh muốn em, anh muốn em... – Hắn thở hổn hển, thì thầm bên tai cô, trong thanh âm không che dấu được dục vọng.
Hoàng Diệp Anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên đêm mưa ấy, tình cảnh trong xe cùng Lê Thy Ngọc, nàng ôm cô, để cô ngồi trên người nàng, hôn cô một cách quyến luyến và nóng bỏng như vậy, tay âu yếm mỗi một bộ phận trên thân thể cô, ôn nhu mà kiên nhẫn, nàng lại quen thuộc cơ thể cô như vậy, so với cô còn quen thuộc hơn...
Nhưng người phía trên cô giờ đây không phải nàng, đầu lưỡi hắn không mềm mại như vậy, hơi thở của hắn không ngọt ngào như vậy, hắn cho cô cảm giác không giống với cảm giác nàng mang lại... Cô không cách nào tưởng tượng bọn họ là cùng một người, cũng không có cách nào tại giờ phút này ngừng nghĩ đến nàng, gương mặt tái nhợt kia, con ngươi u buồn đó, tựa như khắc vào trong lòng, mỗi khắc đều đi theo cô, chăm chú nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro