Chương 51. [ End ]

Sau khi kết thúc buổi họp báo, bọn họ còn lo lắng sẽ liên tục bị bám theo. Song, không ngờ, ngoại trừ các bài báo in ngày hôm sau, còn lại là không có thêm tin tức gì nữa, cũng không có tòa soạn nào bám theo họ nữa.

Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm, liền cảm thấy lo lắng. Bởi vì, sau khi kết thúc họp báo, Hoàng Diệp Anh liền bị bác sĩ yêu cầu nhập viện dưỡng thai.

"Diệp Anh, em muốn ăn gì à?" Mấy ngày nay, Misthy đều ở trong bệnh viện cùng cô, mỗi ngày đều chạy xung quanh cô hỏi han, sợ cô bị lạnh, bị đói. Misthy giống như một con gà mái mẹ tận tâm với đàn gà con.

"Misthy à, em vừa ăn xong mà, không ăn thêm nữa đâu." Diệp Anh kéo tay Misthy, muốn chị ấy ngồi xuống, không cần vây quanh cô nữa.

Mấy ngày qua, Misthy đều ngoan ngoãn nghe lời người lớn, luôn quan tâm đến bữa ăn, giấc ngủ của cô. Có lẽ, chị ấy không hề biết chăm sóc cho người khác là như thế nào, song, cứ cách vài phút chị ấy lại hỏi, giúp cô tất cả mọi việc. Misthy khiến cho cô vừa tức lại vừa thương. Thương vì chị ấy luôn lo lắng cho mình, còn tức vì chị ấy suốt ngày hỏi nhiều.

"Vậy uống chút gì nhé?" Không muốn ăn thì chắc là muốn uống rồi ? Misthy nghiêng đầu nhìn, chờ cô trả lời.

Lắc đầu, hai ngày nay, cô bị chị ấy lấy đầy bụng rồi, hoàn toàn không có cơ hội để đói bụng nữa.

"Vậy Diệp Anh đi ngủ đi." Ừm, không muốn ăn, không muốn uống, vậy nhất định là buồn ngủ rồi.

Misthy lập tức đứng dậy, định đỡ cô nằm xuống.

Thấy thế, Diệp Anh liền cảm thấy dở khóc dở cười, cô thật không biết nên nói gì với chị ấy nữa. Cô vẫn luôn bị chị ấy bắt nghỉ ngơi, cho đến cách giờ ăn nửa tiếng mới chịu, hiện tại, mới ăn chưa đến 1 tiếng, đã bắt cô ngủ rồi.

Thế nhưng, cô ngoại trừ ngoan ngoãn nằm xuống, thì chẳng thể làm được gì. Nếu cô không chịu nghe thì chị ấy sẽ gọi cho mọi người ngay lập tức, sau đó sẽ là một trận diễu binh ngay. Cô thật không muốn bị như vậy đâu, bị một người quấy rầy là quá đủ rồi.

"Diệp Anh không nhắm mắt sao ?" Thấy cô mở to mắt, một chút buồn ngủ cũng không có, Misthy khó hiểu hỏi. Ngủ thì phải nhắm mắt lại chứ ? Vì sao Diệp Anh cứ mở mắt vậy?

"Misthy." Cô thật không buồn ngủ mà, dù sao thì vẫn không thể để hai người mắt to trừng mắt nhỏ được. Bởi vì, ngoại trừ lúc chị ấy đi ngủ ra, còn lại là chị ấy đều mở to mắt, nhìn cô chằm chằm.

"Sao thế ? Sao thế ?" Vừa nghe cô gọi mình, Misthy liền lo lắng ngồi thẳng người, chân tay luống cuống, nhìn cô.

"Em muốn ngồi dậy" Cô không muốn ngủ đâu, mấy ngày nay, hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cô sắp lăn đến nơi rồi.

"Không muốn ngủ sao?" Misthy nghiêng đầu nhìn cô, chị ấy bắt đầu rối tung lên rồi.

"Đỡ em ngồi dậy đi, Misthy." Ai, cô chưa từng làm nũng với ai như vậy đâu.

"Ừ." Vươn tay đỡ cô ngồi dậy, trong đầu Misthy vẫn còn đang thắc mắc một vấn đề.

"Diệp Anh..."

Sau khi ngồi dậy, nhìn vẻ mặt hoang mang của chị ấy, cô có chút khó hiểu, chẳng biết chị ấy đang phiền não gì đây.

"Chị làm sao vậy?"

"Em không muốn ngủ. Không lẽ là muốn ăn cơm ?" Nhưng mà, chẳng phải bọn họ mới ăn xong sao?

Đây là chỗ Misthy nghĩ mà không ra. Cha và các chị chỉ dặn Misthy phải liên tục hỏi cô xem có đói chưa, khát nước không, có muốn ngủ không, cho nên, Misthy thật sự chẳng biết làm thế nào nữa. Nếu là muốn ăn cơm thì Misthy còn rất no mà.

Lần này, Diệp Anh có muốn nhịn cười cũng chẳng được, cô liền cười to một trận, cười đến chảy cả nước mắt.

Thấy Diệp Anh cười, Misthy càng thêm mờ mịt, hoang mang sờ gáy, Misthy thật sự không biết cô đang cười gì nữa.

Lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cô cố ngừng cười, nghiêm mặt nói với chị ấy: "Misthy, hiện tại em không muốn ăn gì, cũng không muốn uống nước, lại càng chưa muốn ngủ."

"Vậy em muốn làm gì ?" Cha nói Misthy phải chăm hỏi, Misthy cũng rất ngoan ngoãn hỏi, nhưng sao có thể không muốn gì chứ ?

Cô nhấc lên góc chăn, muốn chị ấy ngồi vào đó.

"Bây giờ, em muốn chị nói chuyện với em."

Lần này, Misthy càng thêm khó hiểu, vẻ mặt bối rối nhìn cô nhấc góc chăn lên, Misthy lẩm bẩm: "Cha chưa hề nói mình có thể ngồi lên đó mà ?" Bây giờ Misthy phải làm sao đây ? Hay gọi điện về hỏi cha ?

Bởi vì Lê Hoàng Khánh có dặn đi dặn lại, nếu Misthy không thể chăm sóc tốt cho cô thì sẽ không cho ở cùng cô nữa. Cho nên, Misthy vẫn rất nghe lời ông, ông nói gì, Misthy đều nghe theo. Nếu có chỗ nào không biết, thì phải gọi điện về nhà hỏi.

Ai, chị ngốc này ! Cô thầm thở dài trong lòng, rồi hơi cao giọng nói: "Mau lên đây, không thì em sẽ mặc kệ chị đó." Thật là, cứ ngu ngơ như vậy lại càng làm cho cô thêm yêu chị ấy.

Vừa nghe cô nói không để ý đến mình nữa, Misthy lập tức bỏ qua tất cả, vội cởi giày ngồi lên giường. May mà giường bệnh khá rộng nên hai người có thể ngồi thoải mái.

Nhưng là, mấy ngày nay Misthy đều ngoan ngoãn ngủ ở giường bên cạnh, không dám nằm cùng cô.

Hoàng Diệp Anh dựa vào lòng Misthy, nghe tiếng tim đập của chị ấy, hưởng thụ sự dịu dàng của chị ấy, cô thỏa mãn thở dài.

Misthy giơ tay ôm lấy bả vai của cô, để cho cô tựa vào gần mình hơn.

"Diệp Anh, em không được bỏ mặc chị." Misthy vẫn rất lo lắng đó. Trước kia, Misthy không sợ trời, không sợ đất, bây giờ, Misthy chỉ sợ Hoàng Diệp Anh không để ý đến mình thôi.

"Vâng." Dựa vào lòng chị ấy, cô im lặng hưởng thụ giây phút này, dần dần cô có chút buồn ngủ.

Nhìn khuôn mặt trẻ con mềm mại của cô, Misthy không nhịn được mà vươn tay ra nhéo nhẹ, cảm thấy đặc biệt thích thú, Misthy liền nhéo thêm vài cái.

Diệp Anh hất cái tay nghịch ngợm kia ra, cô trách nhẹ: "Em buồn ngủ, đừng nhéo mặt em nữa."

Ngây ngốc cười, rút tay về, Misthy nhẹ nhàng ôm cô, để cô có thể ngủ thoải mái.

Chỉ một lúc sau, hô hấp của Diệp Anh liền trở nên đều đều, chứng tỏ cô đã ngủ rồi. Misthy ôm cô, vì quá nhàm chán mà một lát sau cũng ngủ luôn.

Vì thế, hai người cứ dựa vào nhau mà say ngủ.

Naria vốn muốn đến nói chuyện với bạn, nhưng vừa mới mở cửa ra, đã thấy một cảnh ấm áp nay. Cô lập tức đóng cửa lại, để cho khoảnh khắc đẹp này cứ thế tiếp tục.

_________________

Hoàng Diệp Anh nằm đúng ba tháng trong bệnh viện, cuối cùng vẫn là sinh trước ngày dự tính một tuần. Cục cưng này chắc là không muốn rời khỏi cơ thể ấm áp của mẹ, nên để cô chịu khổ suốt mười hai tiếng, mới bằng lòng chui ra. May mà mấy tháng qua được chăm sóc cẩn thận, nên mới giúp cô sinh đứa bé an toàn.

Lúc đứa bé ra đời, cũng là lúc phát sinh vấn đề mới.

Misthy vì cục cưng để cho Diệp Anh chịu đau quá lâu, mà chán ghét bé. Không cho Misthy bế còn đỡ, Misthy cùng lắm là chỉ dùng ánh mắt trừng bé mà thôi. Còn để cho chị ấy bế, thì là chuyện xui rồi. Chị ấy hết bấm lại nhéo, hoàn toàn không nương tay. Chỉ một lúc thôi mà trên người cục cưng đã bầm tím hết lên rồi.

Hành động ngây thơ của Misthy làm cho người lớn hai nhà vô cùng đau đầu. Đau lòng đứa cháu bảo bối, nhưng lại chẳng nỡ mắng người bố trẻ con này.

"Misthy à, con đừng bắt nạt con trai mình nữa." Lê Hoàng Khánh vội vàng ôm lấy cục cưng khỏi tay Misthy. Ai, thằng bé này thật là hư mà, véo cho mặt cục cưng đỏ hết cả rồi.

Vì cục cưng bị ôm đi, nên chị ấy tức giận đến chu môi lên, hung dữ trừng đứa bé. Nếu không cho Misthy véo thì chị ấy cứ trừng mắt đó.

"Misthy à, vì sao con lại không thích con mình vậy ?" Hoàng phu nhân khó hiểu hỏi. Sao nó lại không thích đứa bé này chứ.

Nghe vậy, Misthy liền hợp tình hợp lý nói: "Nó để Diệp Anh đau, con liền chán ghét nó. Hừ !"

...

"Misthy, chị lại bắt nạt con hả ?" Nghe thấy tiếng con khóc, Hoàng Diệp Anh vội vàng chạy ra. Nói cũng kỳ lạ, bình thường con trai đều rất ngoan, chỉ có những lúc bị cha bắt nạt, bé mới khóc đến long trời lở đất như vậy.

"Không có, chị tuyệt đối không có." Vội vàng giấu hai tay ra phía sau, Misthy cật lực lắc đầu. Diệp Anh đã cảnh cáo chị ấy, không cho phép chị ấy bắt nạt con trai nữa, nhưng mỗi khi chị ấy nhìn thấy nó, chị ấy liền tức giận, chỉ muốn bắt nạt nó thôi.

"Chị sao cứ véo con hoài vậy." Nhìn cục cưng trong lòng Lê Hoàng Khánh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cô liền biết, chị ấy lại véo mặt con rồi.

"Chị hai bảo thế." Misthy gật gật đầu, tỏ ý mình không muốn bắt nạt con trai, là do người khác dạy đó.

Nghe vậy, Uyên Pu vội vàng kêu oan: "Em gái à, em đừng nói linh tinh, chị đâu có dạy em như thế."

Đây chẳng phải là muốn hại chết cô sao ? Nhìn đi, nhìn đi, tất cả mọi người đang dùng ánh mắt giết người nhìn cô đó.

"Chị nói là, chờ nó ra đời là em có thể quang minh chính đại bắt nạt nó rồi." Chỉ vào bé, Misthy nói rất rõ ràng.

"Chị hai, sao chị có thể dạy nó như thế ?" Linh Ngọc Đàm mở miệng trách cứ.

"Đúng vậy, biết rõ chị ấy không hiểu, chị còn dạy linh tinh như thế nữa." Naria cũng mắng cô.

Vì muốn ở cạnh Hoàng Diệp Anh, Naria đã xin từ chức ở bên Pháp, cô đang tính tìm một công việc ở Sài Gòn, rồi định cư tại Việt Nam luôn.

"Tôi đâu có !" Uyên Pu cảm thấy mình vô cùng oan uổng, cô hoàn toàn không nhớ mình đã nói như vậy.

"Có mà, lúc Diệp Anh sinh cục cưng, chị đã bảo em như thế." Misthy dùng sức gật đầu. Bây giờ còn lôi cả thời gian ra luôn, Uyên Pu muốn chối cũng chẳng được.

"Chị..." Ông trời à, cô nhớ ra, hình như mình có nói như thế. Lúc ấy, Misthy gấp đến nỗi cứ đi qua đi lại bên ngoài phòng sinh, cô thấy hoa mắt nên mới cố ý nói như vậy. Không ngờ, nó lại làm theo thật.

"Đúng là con dạy Misthy như thế sao?" Lê Hoàng Khánh đem đứa cháu bảo bối đưa cho Hoàng phu nhân, để bà ôm. Ông muốn 'vì nghĩa diệt thân', ông nhất định phải dạy cho đứa con này một bài học.

"Con đâu phải cố ý, lúc ấy, con chỉ muốn an ủi nó thôi." Nhìn thấy cha nuôi tràn ngập sát khí tiến về phía mình, cô vội vã đứng lên, rồi chạy biến lên lầu, về phòng lánh nạn.

"Con nhãi này." Lê Hoàng Khánh nhìn dáng vẻ chạy trốn của cô, vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ biết lắc đầu.

"Mẹ, đưa cục cưng cho con bế một chút." Hoàng Diệp Anh vươn tay, muốn nhận lấy cục cưng từ trong tay Hoàng phu nhân. Nói thật, từ lúc sinh bé ra đến giờ, cô rất hiếm được bế con. Không phải cô không thích bé, mà thật sự có một nguyên nhân bất đắc dĩ.

"Ừ..." Hoàng phu nhân đang định đưa đứa bé cho cô, nhưng nửa chừng lại xuất hiện một người, trực tiếp ôm Diệp Anh đi.

"Không được, không được. Không cho phép Diệp Anh ôm nó, Diệp Anh chỉ có thể ôm một mình chị thôi."

Misthy ôm eo Diệp Anh, rồi lập tức chạy vào căn phòng bên ngoài vườn hoa. Diệp Anh là của một mình cô, tuyệt đối không cho đứa bé hư kia ôm.

"Nó sao vậy ?" Đây là lần đầu tiên, Hoàng phu nhân nhìn thấy cảnh này, bà có chút sững sờ hỏi.

"Chúng cháu đã quen rồi." Minh Châu thản nhiên nói. Mỗi lần, chỉ cần Hoàng Diệp Anh muốn ôm con trai, là Misthy sẽ nhanh chóng ôm vợ chạy đi.

Hoàng Diệp Anh bị ôm đi, đành phải ngậm ngùi nhìn con trai yêu trong lòng mẹ mình.

Con trai à, không phải là mẹ không muốn ôm con đâu....

End.









ah, end rồi, bộ truyện này là bộ truyện mà mình cực nhất từ trước đến giờ, viết từ hồi nghỉ hè đến bây giờ mới end. phù =)))) nhưng mà khoảng thời gian đó có cực nhưng mà rất vui, kỉ niệm nhiều lắm. Đôi khi mãi lo viết truyện trong giờ học mà giáo viên kêu lên mình không biết gì hết, nhầm hôm còn bị tịch thu điện thoại nữa chứ. =))))

Bây giờ end rồi, có hơi buồn, và bộ truyện này cũng được mọi người ủng hộ nhiều nhất nên mình rất vui.

Ủng hộ mình mãi nhé ! Mình còn nhiều bộ truyện đang chờ lắm đó. ❤

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro