Chương 1


Đêm thất tịch là tết con gái của truyền thống Trung Quốc, vào đêm thất tịch này, nhóm thám viên điều tra tội án Đức Thành DBI lại không phân biệt nam nữ, tập thể tụ hội ở quán rượu của Lão Bố, tham gia party chúc mừng công tác của kiểm sát trưởng độc lập Bao Chính sắp đặt. Vào tháng trước, bọn họ đã phá được một loạt các vụ án do tập đoàn Khổng Tước Nhãn gây ra suốt mười năm qua, cũng đem thủ phạm Khổng Tước Vương ra công lý. Công Tôn Trạch cuối cùng đã hoàn thành nguyện vọng của anh trai Công Tôn Lượng, một năm qua bị Khổng Tước Nhãn lăn qua lăn lại đến sứt đầu mẻ trán, DBI chịu đủ chỉ trích rốt cục cũng có thể hãnh diện. Cảnh trưởng nhận được sự khen ngợi của thủ trưởng, cao hứng, liền tuyệt bút vung lên phát xuống kinh phí, đưa cho Công Tôn Trạch cùng Bao Chính đi tiêu xài.

Tại DBI, chuyện bắt trộm luôn là Công Tôn Trạch làm chủ, Bao Chính hiệp trợ, thời điểm nếu hai người phát sinh tranh chấp, bình thường sẽ đóng cửa lại PK (player killer, chỉ giết người trong game), cho dù cuối cùng ý kiến của ai chiếm ưu thế, vừa mở cửa ra, kiểm sát trưởng Bao vẫn là để Công Tôn thám trưởng như thiên lôi sai đâu đánh đó như cũ, tuyệt không lại đoạt danh tiếng của thám trưởng ca nữa. Nhưng mà nói đến loại chuyện sống phóng túng này, Công Tôn thám trưởng tác phong sinh hoạt nghiêm cẩn cứng nhắc liền không thể không chịu thua. Vì thế, khoản tiêu xài riêng này rốt cuộc muốn xài thế nào, Công Tôn Trạch ngay cả nghĩ cũng không nghĩ liền trực tiếp ném cho Bao Chính đi xử lý.

Vì thế, xét thấy mục đích có chút không thể cho người ngoài biết, Bao Chính liền bố trí địa điểm chúc mừng công tác ở chỗ người một nhà Lão Bố. Ánh sáng, sàn nhảy, đồ ăn ngon, âm nhạc hoà nhã êm tai, một quán bar nhỏ sau khi nhét trọn DBI vào, náo nhiệt hơn nhiều lại thêm ấm áp. Đêm nay, uống rượu rồi uống rượu, ca hát rồi ca hát, đoạt đồ ăn rồi đoạt đồ ăn, gặm hoa quả rồi gặm hoa quả, tiểu Triển Siêu còn kéo Vivian lên sàn nhảy một đoạn tăng-gô vừa mới học được, khiến mọi người trầm trồ khen ngợi cũng như trêu chọc.

Bao Chính trước giờ đều là người thích chơi, ở loại tình huống này vẫn luôn đảm vai nhân vật kích thích không khí, nhưng hôm nay anh lại khác thường mà khắc chế, không uống mấy hớp rượu, thậm chí ngay cả vũ cũng không khiêu. Công Tôn Trạch thái độ cũng khác thường, bình thường tác phong nghiêm cẩn hoàn toàn nội liễm, đang cầm ly rượu từng ly từng ly mà tiếp tục uống. Lúc mới bắt đầu còn có người mời rượu, rồi sau tất cả mọi người đều sợ anh uống đến xảy ra chuyện, mời rượu biến thành ngăn cản, Công Tôn Trạch liền tránh tầm mắt mọi người, tự mình cầm ly rượu lén trốn đến góc phòng. Đại bộ phận DBI đều là cảnh viên nam, cảnh hoa (bông hoa trong giới cảnh sát) duy nhất đương nhiên là vạn người chú ý, bình thường có hai đại sứ giả hộ hoa kiểm sát trưởng cùng thám trưởng đại nhân làm bạn hai bên, những người có ý chỉ có thể giương mắt nhìn mà không có cơ hội biểu hiện. Hiếm khi hôm nay nhóm sứ giả hộ hoa giống như mất điện toàn bộ, một người lui vào góc đỏ mặt rót rượu vào miệng, người kia ngồi ở bên cạnh người này cầm một ly đồ uống đặc biệt không cồn đảm đương người giám hộ, mọi người DBI còn lại đương nhiên nhân cơ hội tranh đến trước mặt Tuyết Lợi xum xoe. Tiểu Q đang thể hiện Bảo Hiến ca, bác sỹ thú y tiên sinh lách qua hết đàn sói vọt tới mời vị nữ pháp y đệ nhất khiêu vũ, Vương Triều Mã Hán hai người lớn tuổi hơn chút ở một bên vừa uống rượu vừa xem náo nhiệt.

Cả đêm náo náo nhiệt nhiệt, không khí nửa đêm đạt tới đỉnh, Công Tôn Trạch rốt cục cũng say đến bất tỉnh, thân thể mềm nhũn mà ngã trên vai Bao Chính. Bao Chính đặt ly rượu xuống, vỗ nhẹ hai má phiếm hồng của Công Tôn Trạch, bị quấy nhiễu đến mày cau lại, mất hứng mà gạt đi cái tay đang làm loạn. Bao Chính buồn cười mà nhướng nhướng mày, đứng lên nâng thân thể mềm nhũn của Công Tôn Trạch dậy, gọi tiểu Triển Siêu đến bên cạnh, phân phó cậu chăm sóc các anh em còn muốn tiếp tục chơi. Vivian thấy anh trai nhà mình say đến bất tỉnh nhân sự, đương nhiên sẽ không tiếp tục ở lại, Tuyết Lợi cũng cảm thấy hơi mệt, tán thành nhờ xe cùng Bao Chính rời đi.

Sau khi lãnh đạo đi khỏi, không khí party đương nhiên thoải mái rất nhiều, thế nhưng tiếc rằng lãnh đạo đồng thời mang nhóm con gái đi mất, nhóm chàng trai DBI dù gì vẫn có chút thất vọng, ồn ào lại giằng co một giờ cũng liền tan cuộc. Thời điểm rạng sáng, Triển Siêu một mình một người đi ở ngã tư mát mẻ, định một bên tỉnh rượu một bên tản bộ quay về ký túc xá. Triển Siêu người này không thâm trầm như thám trưởng cũng không cơ trí như kiểm sát trưởng, mặc dù có chút thông minh nho nhỏ nhưng cũng thường xuyên phạm ít hồ đồ nhỏ, cả ngày hi hi ha ha, rất ít phiền não. Hứng thú lớn nhất của cậu là đấu võ mồm cùng Vivian, chuyện thích làm nhất là gặm táo và bắt trộm, nhân sinh không có lý tưởng quá cao xa, thầm nghĩ ở trong tập thể DBI yên mến này cố gắng phấn đấu, tranh thủ sớm ngày theo kịp bước hai vị đại lãnh đạo trên đầu, cũng mỗi ngày cầu nguyện hai vị này đừng cãi nhau, kẹp mình ở giữa đối xử không tốt nữa.

Lần hành động phá tan Khổng Tước Nhãn này đã giải quyết tâm nguyện quấn lấy đáy lòng Công Tôn thám trưởng mười năm, lại vạch trần câu đố thân thế phức tạp lằng nhằng của Bao Chính, thoải mái, giải thoát, đương nhiên cũng mang theo đau khổ cùng bất đắc dĩ mới, nhưng đối với Triển Siêu trẻ tuổi mà nói, vui vẻ vẫn mãi lớn hơn phiền não. Cậu chậm rãi đi, vừa đi vừa thưởng thức cảnh đêm thành phố, sau khi uống rượu thân thể nóng lên, vì thế cậu tháo khăn quàng cổ, để gió đêm thoải mái thổi tới trên người, ánh mắt sáng híp thành một đường, trên mặt lộ nụ cười lớn, nhìn qua có chút ngốc nghếch. Rạng sáng ở ngã tư Đức Thành, người đi đã có chút, trên đường thông đến ký túc xá cảnh cục có một con phố nhỏ, hai bên có một dọc quán ven đường, bán ít đồ ăn vặt vằn thắn xíu mại linh tinh, thời điểm mỗi lần tra án về muộn Triển Siêu đều thích ăn chút đồ này nọ ở chỗ này lấp bụng. Người trẻ tuổi dễ đói, tuy bữa tối hôm nay ăn rất no, nhưng bất đắc dĩ lăn qua lăn lại đến quá muộn đã sớm tiêu hóa hết, ngang qua phố nhỏ, ngửi thấy mùi sườn lợn cùng nước dùng Triển Siêu đi không đành.

Chủ quán bún biết Triển Siêu, cũng rất thích cảnh sát nhỏ luôn cười hì hì này, xa xa thấy Triển Siêu đi về phía này liền chủ động bắt chuyện. Triển Siêu cầm đũa một bên nói chuyện phiếm với chủ quán một bên chờ ăn, ngay tại thời điểm cậu chảy nước miếng nhìn chằm chằm bát bún, đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm bình rượu vỡ vụn. Triển Siêu khẽ sửng sốt, quay đầu nhìn theo hướng tiếng động, lại thấy ở quầy hàng bên cạnh có bảy tám người đã đánh thành một đoàn!

Ký túc xá Triển Siêu ở cách cảnh cục một đoạn, xung quanh trị an rất tốt. Người hiểu hoàn cảnh cũng biết gần chỗ này có một đống tiểu khu cảnh sát trẻ tuổi ở, đơn giản không nên ở đây phạm tội tìm phiền toái. Thế nhưng cũng không phải mỗi người đều biết rõ nhân vật ở trong những tòa nhà nhìn như bình thường này là hạng gì, trong đám người nửa đêm nửa hôm lêu lổng bên ngoài khó tránh khỏi có vài thành phần nguy hiểm, đánh nhau ẩu đả vào loại thời điểm khuya khoắt này xảy ra cũng là rất bình thường, một năm này Triển Siêu đã gặp qua vài lần, đã thấy chuyện quái lạ nhưng không cảm thấy quái lạ từ lâu rồi. Thế nhưng trận ẩu đả hôm nay lại khác với trước kia, khác ở chỗ nhân vật chính tham dự Triển Siêu biết.

"Bạch Ngọc Đường?" Triển Siêu trợn tròn mắt, giật mình mà nhìn chàng trai áo trắng bị bảy người vây ở giữa đánh.

Với Triển Siêu mà nói, Bạch Ngọc Đường người này đã được coi là rất quen thuộc. Từ mở đầu án cướp ngân hàng ngũ thử loạn Đức Thành, về sau tra án Tiên Không đảo, án bắt cóc bệnh viện, rồi đến sau cùng là quyết đấu hang ổ Khổng Tước Nhãn. Vị thủ lĩnh tập đoàn ngũ thử này, từ phạm cướp bóc rồi bắt cóc lại đến người bị hại, sau khi thân phận mấy lần thay đổi, quan hệ của anh ta cùng Triển Siêu cũng từ đối địch biến thành nửa địch nửa bạn phức tạp. Hiện giờ hết thảy bụi bặm đều đã đọng lại, ngũ thử cũng đã vì hành vi phạm tội của chính mình phải trả giá đại giới, vốn Triển Siêu cho rằng bọn họ sẽ không gặp lại, thế nhưng không nghĩ tới lại gặp lại người kia ở loại thời gian cùng địa điểm này.

Không biết Bạch Ngọc Đường vì lý do gì đánh nhau cùng người ta, nhưng dưới loại tình huống trước mắt này, về công về tư, Triển Siêu đều không thể khoanh tay đứng nhìn. Ném đũa xuống, Triển Siêu lập tức chạy như bay vào trong đám người, phát huy thân thủ nhanh nhẹn, vài cước quăng mấy tên đang giơ nắm đấm vây quanh Bạch Ngọc Đường tới một bên, vênh mặt nhìn những tên lưu manh khác đang lộn xộn.

"Cậu thế nào?! Có thể đứng lên không?!" Triển Siêu thoáng nhìn phía sau, thấy Bạch Ngọc Đường đang vật lộn nâng người, một thân đồ trắng dính đầy bụi, trên mặt loáng thoáng vài vết thương xanh tím, có vẻ rất chật vật.

Bạch Ngọc Đường khẽ hừ một tiếng, lảo đảo đứng dậy, đi qua bên người Triển Siêu, thản nhiên liếc mắt nhìn cậu. Đột nhiên đối mắt, Triển Siêu có chút ngẩn người, ánh mắt Bạch Ngọc Đường sâu thẳm. Thân ảnh màu trắng vòng qua Triển Siêu, bước đi không ổn định, lại phi thường chấp nhất mà đi về phía đám lưu manh kia.

"Bạch Ngọc Đường, cậu muốn làm gì?" Triển Siêu tiến lên từng bước muốn giữ chặt Bạch Ngọc Đường, lại bị anh cố chấp tránh ra, trong lúc đó, Bạch Ngọc Đường đã túm được áo một chàng trai nhỏ gầy, giơ nắm đấm lên.

Triển Siêu đột nhiên túm lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường, không cho phép anh đánh người. Bạch Ngọc Đường bỗng quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Triển Siêu, lạnh lùng nói, "Buông."

Triển Siêu lắc đầu, "Bạch Ngọc Đường, đừng quên ngũ thử các cậu là bởi có kiểm sát trưởng Bao xin lệnh đặc xá mới có thể được tạm tha. Trong lúc này nếu lại phạm tội, cậu sẽ ngồi tù."

Nghe được lời Triển Siêu, Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, khóe miệng mím mím, thần sắc trên mặt biến thành như có điều suy nghĩ. Giằng co vài giây đồng hồ, Bạch Ngọc Đường cuối cùng gật đầu. Triển Siêu cho rằng anh đã thỏa hiệp, buông lỏng tay ra, ai ngờ ngay tại nháy mắt cậu buông tay, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại liền hung hăng cho tên vóc dáng nhỏ kia một quyền, đánh cho khóe miệng đối phương trực tiếp chảy máu.

"Bạch Ngọc Đường, cậu điên rồi sao?!" Triển Siêu giận dữ, dùng sức kéo Bạch Ngọc Đường đến một bên, hung hăng liếc mắt trừng anh.

Bạch Ngọc Đường nhếch khóe miệng cười lạnh, ánh mắt đảo qua mặt Triển Siêu, tiếng nói trầm thấp mang theo vài phần đắc ý, "Không phục, vậy cậu bắt tôi ngồi tù đi."

"Cậu nghĩ tôi không dám?" Triển Siêu nhíu chặt mày, lại liếc mắt trừng Bạch Ngọc Đường, quay đầu giơ cảnh huy sáng bóng trong túi ngực áo khoác về phía đám tiểu lưu manh ra vẻ phải xông lên kia, trầm giọng nói, "Tôi là thám viên DBI, các cậu không muốn rước phiền toái liền lập tức rời khỏi nơi này, về sau không được phép gây hấn sinh sự nữa!"

Đám người kia hiển nhiên là từng nghe nói về DBI, vài người không cam lòng mà liếc Bạch Ngọc Đường vài lần, liền nâng nhau chạy trốn. Đuổi những lưu manh này đi, Triển Siêu có chút đau đầu mà xoay người, lại phát hiện Bạch Ngọc Đường đã ngồi xuống vị trí vừa rồi của mình, đang cầm đũa ăn bún sườn ngon lành của mình, hơn nữa bên ăn bên nhíu mày, rõ ràng biểu tình ghét bỏ.

"Cậu, cậu cậu ——" Triển Siêu tức đến trợn mắt, "Cậu sao có thể ăn bún của tôi!"

"Của cậu?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhưng căn bản không ngẩng đầu liếc nhìn Triển Siêu một cái, "Thảo nào khó ăn như vậy."

Triển Siêu người này, bình sinh không ham gì, thích nhất chính là ăn. Ngã tư lớn nhỏ của Đức Thành cậu có lẽ không thể cam đoan toàn bộ cất vào trong đầu như Công Tôn thám trưởng, nhưng nếu nói ở đâu có cái gì ăn ngon, cậu ngược lại tự tin có thể một lưới tóm hết không quên, hiện tại bị người khinh thường thường thức ăn uống, thật sự là muốn nhịn cũng không thể nhịn!

"Bạch Ngọc Đường! Cậu đừng khinh người quá đáng!"

"Ồ?" Bạch Ngọc Đường lúc này coi như đã ăn no, anh để đũa xuống, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Triển Siêu, lần đầu tiên trong đêm nay nở nụ cười, "Khinh người quá đáng? Được rồi, cho dù tôi bắt nạt cậu thì thế nào, cậu muốn đánh nhau với tôi, hay là bắt tôi?"

"Cậu ——"

"Chớ có trách tôi không nhắc nhở cậu, đánh, cậu không chắc chắn đánh thắng được tôi. Bắt tôi sao —— Những tên cặn bã đó đã đi rồi, hiện tại cậu đã không có chứng cớ."

Triển Siêu chưa từng hận miệng mình ngốc như lúc này, bị Bạch Ngọc Đường chọc đến giận sôi lên lại bất lực. Hung hăng cắn chặt răng, cậu thật muốn xông lên đánh tên kia một trận, thế nhưng nhìn bộ dáng anh cả người chật vật liền rõ mới vừa rồi anh bị những người đó đánh không nhẹ, lại có chút không đành lòng xuống tay. Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, Triển Siêu chỉ có thể lại trừng mắt lần nữa, xoay người, quyết định nhắm mắt làm ngơ.

Bạch Ngọc Đường nhìn bóng lưng Triển Siêu xoay người rời đi, tươi cười trên khóe miệng chậm rãi ngừng, khí lực cả người giống như bị rút, buông lỏng xuống.

"Này! Vị tiên sinh này, cậu, cậu làm sao vậy?!"

Triển Siêu nghe thấy tiếng kêu phía sau, lập tức xoay người, liếc mắt liền thấy Bạch Ngọc Đường ngã trên mặt đất.

"Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường!" Triển Siêu kinh ngạc, vội vàng nâng người từ trên mặt đất dậy lay.

"Đừng lay, sắp bị cậu lay đến hôn mê rồi." Bạch Ngọc Đường được Triển Siêu nâng dậy, vô lực dựa vào ngực Triển Siêu, vốn tích góp được chút khí lực lại bị Triển Siêu lắc đến tản mất.

"Cậu, cậu sao vậy?"

"Đã lâu không đánh nhau, mấy tên khốn kia xuống tay quá độc, bị thương chút." Bạch Ngọc Đường có chút không phục mà nhíu mày, "Hơn nữa tôi hôm nay uống rượu, nếu không phải vậy, tôi tuyệt không tha cho bọn chúng!"

"Cậu bị thương?" Triển Siêu nhíu mày, "Nghiêm trọng không? Cần tôi đưa cậu đi bệnh viện?"

"Không cần!" Bạch Ngọc Đường dùng sức đẩy Triển Siêu ra, mạnh mẽ đứng lên, cồn lập tức xông lên não, suýt lại ngã xuống đất một lần nữa.

Triển Siêu nhanh tay nhanh mắt, vội vàng lại đỡ lấy Bạch Ngọc Đường, "Tôi thấy cậu vẫn là đi bệnh viện kiểm tra tốt hơn."

"Tôi đây thương vừa nhìn liền biết đánh nhau tạo thành, cậu là thật tâm muốn cho tôi ngồi tù đi, Triển thám viên."

Triển Siêu nghĩ nghĩ, chung quy cảm thấy Bạch Ngọc Đường nói có chút không đúng, lại trong lúc nhất thời nghĩ không ra rốt cuộc không đúng chỗ nào, liền có chút phiền não, "Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ, tôi không thể bỏ mặc cậu một mình ở nơi này."

Bạch Ngọc Đường khẽ sửng sốt, nhìn Triển Siêu từ trên xuống dưới vài lần, sắc mặt ngược lại mang theo vài phần nhu hòa.

"Triển Siêu."

"Hả?" Triển Siêu bị vẻ mặt của Bạch Ngọc Đường làm cho sửng sốt, có chút chột dạ hỏi, "Cậu muốn làm gì?"

"Tôi nghe nói ký túc xá của cậu ngay gần đây, phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: