Rụng động không hẹn trước

Sáng ấy, vừa bước vào lớp, Thuỳ Trang lập tức cảm thấy có gì đó khác lạ.

Không khí trong phòng yên ắng một cách kỳ lạ, và mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng, khiến Trang thoáng có chút bối rối...

Diệp Anh, ngồi ở bàn cuối cùng, vẫn đang lặng lẽ quan sát nàng, đôi mắt nâu đậm như muốn xuyên thấu tâm can Trang.

"Trang!" – Tiếng gọi của Diệp Anh bất ngờ vang lên, khiến Trang giật mình, đồng thời cũng làm nàng cảm thấy một sự lạ lẫm trong lòng.

Cô gái ngồi cạnh cửa lớp, nét mặt không còn sự nghịch ngợm như mọi khi mà thay vào đó là sự nghiêm túc, kiên định.

Trang nhìn lại, cảm giác có gì đó nhẹ nhàng nhưng rõ ràng làm trái tim nàng rung động.

"Gì?" – Trang trả lời, cố giữ giọng mình thật lạnh lùng, nhưng sâu trong đôi mắt lại phản chiếu một chút bối rối không thể che giấu.

Diệp Anh không trả lời ngay, chỉ đứng lên và tiến lại gần hơn, sự kiên nhẫn trong ánh mắt khiến Trang không thể không chú ý.

"Mày có thể không trả lời tao như vậy được không?" – Cô nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu dịu dàng, có chút buồn. "Mày không cần lạnh lùng như thế. Tao... không phải người xấu."

Trang không biết trả lời thế nào. Cảm giác của nàng lúc này rất mơ hồ.

Những lời nói của Diệp Anh như một cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng lại đủ để khiến nàng phải suy nghĩ.

"Cậu không hiểu đâu." – Trang cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khô khốc. "Tôi không cần ai phải quan tâm đến mình. Tôi ổn."

Diệp Anh mỉm cười nhẹ, nhưng lần này không phải nụ cười nghịch ngợm.

"Mày không cần, nhưng tao muốn làm vậy. Tao chỉ cần mày biết, dù mày không đáp lại, tao vẫn sẽ ở đây."

Thuỳ Trang ngập ngừng ngước lên. Những lời ấy như chạm vào một góc mềm trong lòng nàng.

Một phần trong nàng muốn từ chối, nhưng một phần lại thấy trái tim mình xao động. Cô ấy không hối thúc, không mong đợi sự đáp lại ngay lập tức, mà chỉ kiên trì và dịu dàng.

Điều đó khiến nàng cảm thấy như có một thứ gì đó ấm áp bao quanh mình, một cảm giác an toàn mà nàng chưa từng có.

"Diệp Anh..." – Trang khẽ thì thầm, nhưng không biết phải nói gì thêm.

Cả hai đứng lặng im trong vài giây, không ai lên tiếng.

Và rồi, Diệp Anh lặng lẽ quay đi, nhưng không phải bỏ đi mà là quay lại với những bước chân nhẹ nhàng, không vội vã. Trang vẫn ngồi đó, cảm giác lạ lẫm vẫn đọng lại trong lòng nàng.

Những lời nói của Diệp Anh cứ văng vẳng trong đầu, khiến nàng không thể tập trung vào bài học.

Lúc ra về, khi lớp học đã tan, Trang lại thấy Diệp Anh đứng ở góc hành lang. Cô ấy vẫn đứng đó, không đi đâu, như thể đang đợi nàng. Trang lướt qua, cố tình không nhìn, nhưng rồi cảm thấy có gì đó thôi thúc mình quay lại.

Diệp Anh vẫn đứng đó, mỉm cười nhẹ khi ánh mắt hai người gặp nhau.

"Trang." – Giọng Diệp Anh vang lên, nhưng lần này không hề vội vã. "Tao chỉ muốn mày biết, tao sẽ luôn ở đây. Dù mày không cần, tao vẫn muốn làm vậy."

Trang im lặng. Nàng không thể nói gì thêm, chỉ cảm thấy một sự dịu dàng rất kỳ lạ đang bao quanh mình.

Dù trước đó nàng luôn tránh xa mọi thứ liên quan đến tình cảm, nhưng tại sao giờ đây, mọi thứ lại có vẻ nhẹ nhàng như thế này?

Vài hôm sau, trong giờ nghỉ trưa, khi Trang gặp Tú Quỳnh và Ngọc Huyền, họ không thể không chú ý đến sự thay đổi trong tâm trạng của nàng.

Họ ngồi bên nhau dưới cây, thảo luận về những câu chuyện trong lớp, nhưng có lẽ, họ biết, chuyện mà Trang đang giấu trong lòng không phải là bài học hay điểm số.

Tú Quỳnh mỉm cười, nhìn Trang với ánh mắt tinh nghịch: "Trang, mày có thấy Diệp Anh dạo này hơi khác không? Nó hay đến tìm mày thế?"

Trang nhíu mày, nhưng trong lòng lại không thể phủ nhận sự quan tâm của Diệp Anh.

Cảm giác ấy quá đỗi mới mẻ đối với nàng. "Cậu ấy là người vậy mà." – Trang cố tránh nói ra sự thật. "Chỉ là tán đùa thôi."

Ngọc Huyền nhìn Trang với đôi mắt tinh anh.

"Mày có vẻ không chắc lắm đấy. Cả lớp đều nhận thấy Diệp Anh không phải chỉ đùa giỡn với mày đâu. T thấy Diệp Anh thật sự rất quan tâm đến mày."

Trang im lặng, không trả lời, nhưng trong lòng nàng lại có gì đó nhói lên.

Thật khó phủ nhận, dạo gần đây Diệp Anh luôn ở cạnh, âm thầm giúp đỡ trong những việc nhỏ nhặt — tưởng chừng chẳng đáng kể, nhưng lại chạm tới trái tim nàng.

Dù không hiểu lý do vì sao mình lại cảm nhận được như vậy, nhưng Trang biết một điều chắc chắn. Cảm giác này, dù có chút bối rối, nhưng lại khiến nàng cảm thấy... dễ chịu hơn rất nhiều.

Chiều đó, khi lớp học vừa tan, Trang cảm thấy uể oải đến mức không muốn rời khỏi chỗ ngồi.

Trang vẫn ngồi một mình nơi bàn học, đầu vùi vào sách vở, trong khi xung quanh mọi người đã bắt đầu thu dọn chuẩn bị ra về.

Nhưng khi nàng sắp xếp sách vở vào cặp, ánh mắt vô tình chạm phải Diệp Anh đang đứng ở cửa lớp, vẫn nhìn nàng với nụ cười nhẹ nhàng như mọi khi.

"Đi đâu đấy?" – Diệp Anh hỏi, giọng không gấp gáp, chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng vẫn đủ để khiến Trang phải ngừng lại.

Trang ngước lên, thấy Diệp Anh không vội vã rời đi mà vẫn đứng đó, đợi nàng.

"Đi về thôi." – Trang đáp, cố tránh ánh mắt ấy, nhưng lại không thể phủ nhận sự quan tâm rõ rệt trong từng cử chỉ của Diệp Anh.

Diệp Anh lặng lẽ bước tới, rồi nhẹ nhàng cầm lấy chiếc cặp của Trang mà chẳng nói thêm lời nào.

"Để tao mang cho." – Cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không có chút ép buộc nào.

Trang ngạc nhiên nhìn cô, rồi từ từ để Diệp Anh giúp mình.

Đây không phải lần đầu tiên Diệp Anh giúp nàng như thế, nhưng mỗi lần như vậy, Trang lại cảm thấy một chút ấm áp lạ lẫm. Diệp Anh không bao giờ hỏi lý do tại sao Trang không muốn mở lòng, nhưng hành động của cô lại khiến Trang cảm thấy không còn cô đơn như trước nữa.

"Thật sự không cần đâu, Diệp Anh." – Trang nói, nhưng giọng của nàng đã nhẹ nhàng hơn, không còn sự lạnh lùng như trước.

Diệp Anh chỉ cười, không nói gì thêm. Cô cứ thế đi cùng Trang ra ngoài sân trường, giữa cơn mưa rả rích nhẹ nhàng.

Diệp Anh dường như không hề quan tâm đến việc mưa có thể làm ướt áo cô. Chỉ cần giúp Trang, đó là tất cả những gì cô quan tâm.

Trang bước chậm lại, để Diệp Anh đi bên cạnh. Mưa vẫn rơi, nhưng hôm nay nàng không cảm thấy sự cô đơn như trước nữa. Có một cảm giác ấm áp đang dần len lỏi trong tim, cảm giác mà nàng chưa từng có trước đây.

Tối muộn, khi Thuỳ Trang vừa mới tắm xong, nàng nhận được 1 tin nhắn từ Tú Quỳnh.

Trang không trả lời ngay lập tức. Nàng không muốn nói về Diệp Anh, không muốn thừa nhận cảm giác lạ lẫm đang dần lớn lên trong lòng. Nhưng lời nói của Quỳnh làm nàng phải suy nghĩ.

Trang biết, Diệp Anh đã không bỏ cuộc.

Và dù không thừa nhận, nhưng chính những hành động nhỏ nhặt ấy đã khiến nàng cảm thấy an toàn và gần gũi với cô hơn. Cảm giác này, nhẹ nhàng nhưng đầy kiên nhẫn, làm trái tim nàng dần dần mở ra.

Sáng hôm sau, như thường lệ, Diệp Anh vẫn đứng chờ ở cửa lớp.

"Trang buổi sáng vui vẻ." – Diệp Anh nói, giọng ấm áp nhưng không quá cứng rắn. Mỗi lần gặp nhau, cô chỉ đơn giản là mỉm cười và chào đón.

Trang không đáp, nhưng ánh mắt nàng không còn lạnh lùng như trước. Nàng nhìn Diệp Anh rồi quay đi, trong lòng cảm giác khó tả đang lớn dần.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro