Chương 44: "Nguyễn Miêu"
TÁC GIẢ: CỐ THANH TỪ
(🌻🫶🌞 )
----------
Thời gian nghỉ đông vô cùng ngắn ngủi, hai mươi ngày trôi qua rất nhanh, là một học sinh ưu tú Nguyễn Miêu tận chức tận trách hoàn thành hết tất cả bài tập về nhà, còn tiện thể làm xong luôn các đề rèn luyện Vu Văn Yên giao.
Mọi công sức đều không hề uổng phí, Nguyễn Miêu miễn cưỡng xem như đã đuổi kịp các bạn, không phụ lòng người.
Nhưng trước khai giảng hai ngày, trong khi đang chuẩn bị soạn sách vở vào cặp đột nhiên cậu nhận được cuộc gọi từ bảo vệ gác cổng, nói là có người bị chặn ở ngoài khu biệt thự, người nọ nói là tới tìm cậu, vì thế bảo vệ mới gửi yêu cầu được kết nối trực tuyến.
Nguyễn Miêu ngơ ngác nhận điện thoại từ tay Hạ Thương Dã, vừa áp vào tai đầu kia điện thoại lập tức truyền đến một giọng nói vô cùng vui mừng của một cậu bé, khẩu âm rất nặng, nghe cũng không lớn tuổi lắm: “Anh Miêu Miêu ơi! Cuối cùng em cũng được đến gặp anh rồi!”
Nguyễn Miêu không biết cậu bé là ai, do dự cẩn thận hỏi lại: “Em là……?”
“Anh Miêu Miêu không nhớ em sao? Em là Tiểu Lộ nè!” Cậu trai bên đầu kia điện thoại vẫn rất nhiệt tình, cách điện thoại cũng cảm nhận được cậu bé rất vui: “Anh nói với chú bảo vệ mở cổng cho em vào được không? Vất vả lắm em mới tìm được tới chỗ này đó anh!”
Nguyễn Miêu căn bản không biết “Tiểu Lộ” là ai, giờ phút này đương nhiên đang rất căng thẳng, ngay cả điện thoại cũng không có chút thông tin gì về người này, cậu không biết rốt cuộc đối phương là gì của nguyên chủ, vì thế Nguyễn Miêu đành phải kêu bảo vệ cho người vào, sau đó ngồi trong nhà thấp thỏm chờ đợi.
Lướt lên lướt xuống tìm muốn nát danh bạ rồi, vậy mà thật sự không thể tìm được chút thông tin gì liên quan đến cậu bé cả, lát nữa gặp mặt phải nói như thế nào đây?
Nguyễn Miêu cắn môi chau mày, Hạ Thương Dã ngồi bên cạnh xem tạp chí lơ đãng nói: “Hình như cậu bé kia là bạn thân của em hồi còn dưới quê phải không? Lúc ấy quan hệ của hai đứa khá tốt, nhỏ hơn em hai tuổi. Chắc mấy năm nay không thấy em về quê chơi cho nên cậu ta lo lắng tìm đến đây đó mà.”
Nguyễn Miêu nghe anh nói vậy vội gật đầu lia lịa che giấu vẻ ngờ nghệch của mình: “Phải ha! Cũng lâu rồi không gặp nhau, hèn gì em nhận không ra giọng em ấy.”
Hạ Thương Dã không hùa theo cậu, anh cúi đầu lật tờ tạp chí lặng yên không một tiếng động thở dài.
Diễn xuất của Miêu Miêu quá vụng về, may là thằng bé không làm đặc công nằm vùng các kiểu, nếu không có mình bao che cho, thể nào bí mật cũng sẽ bị lôi ra ánh sáng, có lẽ em ấy chỉ lừa được mỗi nhóc con Thương Lục tối dạ kia.
Mười mấy phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng bấm chuông, có người hầu đi ra mở cửa, không lâu sau một cậu trai 15-16 tuổi tiến vào, Nguyễn Miêu từ trên sô pha đứng lên chuẩn bị chào hỏi, cậu bé kia đột nhiên nhào tới ôm chặt lấy cậu, meo meo mừng rỡ cọ tới cọ lui.
“Anh Miêu Miêu! Cuối cùng em cũng gặp lại anh rồi!”
Nguyễn Miêu không quen tiếp xúc cơ thể gần gũi với người lạ, cậu ngại ngùng trong chốc lát rồi ép bản thân cử xử như bình thường: “Đã lâu không gặp. Chúng ta ngồi xuống trước rồi nói chuyện nhé?”
Tiểu Lộ hào hứng buông đôi tay ôm chặt cậu ra, đôi mắt to tròn cứ mãi nhìn chằm chằm Nguyễn Miêu không rời, mà Nguyễn Miêu cũng mượn cơ hội này nhìn rõ người trước mắt.
Đây là một cậu bé đẹp trai sáng sủa, tuy đường nét vẫn còn non nớt nhưng lại sở hữu làn da lúa mạch khỏe mạnh đều màu, mày rậm mắt to khuôn mặt tuấn tú, cười rộ lên sẽ lộ ra cái răng khểnh trắng sáng, tổng quan trông hơi khờ khạo.
Chỉ là quần áo cậu bé đang mặc đã sờn cũ, áo khoắc lông màu đen không biết được giặt đi giặt lại bao nhiêu lần, chỗ đường khâu còn mơ hồ lòi cả lông vịt, đế giày bị mòn đến mức một bên cao một bên thấp, cổ tay áo sứt chỉ, sợi len bị kéo một đoạn dài lòng thòng lắc lư.
Mặc dù bề ngoài giản dị như vậy, vẫn không thể lu mờ được sự đẹp trai của cậu bé, tương lai khẳng định sẽ là một anh chàng siêu điển trai.
“Anh Miêu Miêu, phòng khách nhà anh bự ghê! Bự hơn phòng khách nhà em gấp mấy lần luôn!” Tiểu Lộ nhìn quanh bốn phía rồi ngại nhiên cảm thán:“Lần đầu tiên em thấy căn phòng đẹp như vậy á, trước giờ chỉ mới nhìn thấy trong TV thôi.”
Nguyễn Miêu gật đầu, đứng dậy rót cho cậu bé ly sữa bò, sau đó cậu cầm chocolate đến tiếp khách: “Em có uống sữa bò không? Bên ngoài rất lạnh, uống miếng cho ấm người.”
Ánh mắt Tiểu Lộ sáng lên, câụ bé ngượng ngùng gãi đầu ngây ngốc nói: “Anh còn nhớ em thích uống sữa bò nhất ạ?”
“A…… Ừm.” Nguyễn Miêu không ngờ mình chó ngáp phải ruồi, đành phải nhỏ giọng đáp.
Tiểu Lộ vừa định ngồi xuống nhưng vừa thấy sô pha bọc da trắng như tuyết, lại cúi đầu nhìn ống quần bản thân bị nước tuyết bắn đầy bùn đất, cậu bé áy náy nói: “Đồ em dơ lắm, em đứng được rồi, mất công day ra bẩn ghế.”
Nguyễn Miêu lén quan sát Hạ Thương Dã, bởi vì đây là nhà của anh, cậu không quan tâm tới đồ Tiểu Lộ có dơ hay không nhưng cậu lại không phải chủ nhà, không thể tùy tiện cho phép khách khi Hạ Thương Dã còn ngồi chình ình ở đây được.
“Ngồi đi.” Hạ Thương Dã lạnh lùng đặt tạp chí lên bàn trà, sau đó anh nhìn đồng hồ rồi nói với Nguyễn Miêu: “Anh phải lên lầu họp hội nghị online, không quấy rầy mấy đứa tâm sự.”
Dứt lời anh nhấc chân lên lầu, còn sẵn ra lệnh cho nhóm người hầu bận việc quanh đó rời đi, để lại không gian riêng tư cho Nguyễn Miêu và Tiểu Lộ.
Anh cả tinh tế chu đáo nhất nhà!
Nhân cách của Hạ Thương Dã trong lòng Nguyễn Miêu lại cao lên một bậc.
Không có Hạ Thương Dã ở đây, quả nhiên Tiểu Lộ thả lỏng hơn nhiều, cậu bé cẩn thận móc khăn tay ra đặt trên sô pha, sau đó mới nhẹ nhàn ngồi xuống thoải mái thở phào một hơi:" Anh cả nhà anh không dễ tính giống anh tí nào, vừa khó vừa lạnh lùng, như thể người khác nợ tiền anh ta vậy.”
“Anh ấy không khó đâu.” Nguyễn Miêu theo bản năng biện giải cho Hạ Thương Dã một câu: "Anh ấy chỉ là, chỉ là không quen đối đãi thân thiện với người khác mà thôi, chứ anh cả tốt lắm.”
Tiểu Lộ lộ ra vẻ mặt không tin nổi:“Nhưng lúc trước anh còn lén mách với em, mách rằng anh ta máu lạnh, không quan tâm đến anh mà.”
Nguyễn Miêu không thể nói rõ nguyên nhân chi tiết với cậu bé rằng, thật ra qua những thông tin cậu thu thập được từ lúc xuyên qua tới giờ cho thấy, thực tế Hạ Thương Dã cũng tốt với Nguyễn Miêu lắm, mấy lời kia chỉ là hiểu lầm.
Đầu tiên là chi phí sinh hoạt, mỗi tháng một triệu để tiêu vặt đặt ở gia đình nào cũng không tính là thiếu thốn, còn chưa bao gồm tiền ăn, mặc, ở, đi lại. Ví dụ như phải đổi quần áo theo mùa, đi xe riêng thay vì đi bộ, cơm đủ ba bữa đầy rẫy các món vô cùng phong phú, nhà họ Hạ thật sự không hề bạc đãi cậu. Chẳng qua do nguyên chủ tiêu quá trớn mới dẫn đến một loạt hoàn cảnh éo le.
Còn việc thái độ lạnh nhạt, ngay cả hai đứa em sống với mình từ nhỏ như Hạ Thương Lục và Hạ Thương Chi anh còn giữ thái độ dửng dưng nữa là nói gì đến nguyên chủ, ít nhất anh không đối xử bất công quá nhiều, trước sau luôn khách quan, đây là bản tính trời sinh của anh, không thích gần gũi người khác, cũng không ngược đãi ai.
Hơn nữa, Hạ Thương Dã chắc chắn biết giữa bọn họ không có chung huyết thống, Nguyễn Miêu là con riêng do con rể ở bên ngoài lén sinh, cậu không được tính là em ruột với ba người bọn họ, vì thế anh không có nghĩa vụ phải săn sóc nguyên chủ. Nhưng anh không những nhận nuôi em trai ghẻ này, mà còn gửi cậu đến trường quý tộc tốt nhất trong nước, để cậu đi học cùng các em ruột mình, học phí một năm hai mươi triệu không phải là chuyện giỡn chơi, tiền không phải tự nhiên có gió to thổi tới, anh tận tình được như vậy đã là rất ghê gớm.
Nhiều lúc Nguyễn Miêu tự hỏi lòng mình rằng, nếu đổi lại là bản thân, cậu có bao dung được như Hạ Thương Dã không?
Chẳng qua nguyên chủ không biết cố gắng, sau khi vào trường lực học không giỏi, gây rất nhiều chuyện khiến người khác khinh thường , mới bị dồn tới đường cùng.
Cho nên, từ góc độ của người ngoài, đương nhiên là Nguyễn Miêu bênh Hạ Thương Dã.
Tiểu Lộ không ngờ cậu lại bảo vệ Hạ Thương Dã như vậy, cậu bé cúi đầu uống một ngụm sữa bò sau đó nhỏ giọng nói thầm: “Không khó thì không khó, sao anh lại phải nghiêm túc như vậy.”
Thấy cậu bé tỏ vẻ đã biết sai, Nguyễn Miêu nghĩ cũng không phải do lỗi của cậu bé, cậu lập tức hạ thấp tone giọng nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi em, do anh tích cực quá thôi.”
Tiểu Lộ ngẩng đầu lên nhìn cậu, trên mặt vô cùng ngạc nhiên: “Anh mới xin lỗi em á? Khi còn nhỏ chúng ta thà đánh nhau vỡ đầu chảy máu chứ không chịu nhận thua đâu!”
Nguyễn Miêu thở dài bất đắc dĩ trả lời: “Đã bước ra xã hội trải đời nên anh nhận ra làm người phải biết khiêm nhường.”
Tiểu Lộ nở nụ cười, hai má lộ lúm đồng tiền rất đáng yêu: “Thôi em không dám nhận đâu, hồi xưa anh xử em hoài, ai mà biết anh có giấu chiêu gì thu phục em không! Nhưng mà sao nửa năm nay anh không gọi cho em vậy?”
Nguyễn Miêu sửng sốt nghĩ, trong điện thoại anh còn chẳng có số điện thoại và WeChat của em, anh gọi kiểu gì được?
Cậu không nói lời nào, Tiểu Lộ lo mình cư xử không tinh ý: “Em biết anh không muốn em trả lại tiền, nhưng cũng không cần phải giữ khoảng cách như thế đâu?”
“Sao cơ?” Nguyễn Miêu hoang mang.
“Sức khoẻ ba em hiện tại đã khá hơn nhiều rồi, ở nhà nghỉ dưỡng hơn một năm giờ ông cũng có thể ra rẫy làm việc, ông nói chờ năm sau thu hoạch, nhà em có thể từ từ trả lại tiền đã mượn anh á. Em biết mấy năm nay anh ở nhà họ Hạ sống không quá tốt, ba triệu không bao nhiêu đối với bọn họ nhưng số tiền khẳng định rất lớn với anh, cho nên khi không gọi được cho anh em đã tìm đến tận nơi anh ở, thừa dịp lúc này kì nghỉ đông chưa hết em bắt xe chạy từ nông thôn lên đây á.”
“Em nghĩ kĩ rồi, thi tốt nghiệp cấp 2 xong em sẽ không học lên cấp 3 làm gì, mà sẽ lên thành phố xin việc để làm, như vậy hoàn cảnh nhà em sẽ khấm khá lên chút ít.”
Tiểu Lộ liếng thoắt một tràng dài, cậu bé nhận thấy Nguyễn Miêu có vẻ chưa nói được bao nhiêu câu, vội dừng miệng ngập ngừng nói: “Có phải em lại làm phiền anh rồi không?”
“Không……” Nguyễn Miêu phục hồi tinh thần lại, bày ra biểu cảm phức tạp.
Cậu vẫn luôn cho rằng, người như nguyên chủ nhất định sẽ không có lòng nhân ái, không ngờ cậu ấy còn từng làm việc thiện, ba triệu thật sự không phải con số nhỏ, có lẽ những món nợ cậu ấy thiếu người ta, chắc là để dùng cho chuyện này?
Nguyễn Miêu nể phục vô cùng, thiện cảm với nguyên chủ cũng tăng lên nhiều bậc.
“Nếu anh đã nói không cần trả thì em không cần trả lại đâu.” Nguyễn Miêu nghiêm túc nói: "Em còn chưa tốt nghiệp cấp 2, về tập trung học hành cho tốt, tuổi này đi làm công khổ lắm.”
“Không sao đâu anh.” Tiểu Lộ chẳng hề để ý: “Thành tích của em ra sao cũng đâu phải anh không biết, thi tuyển sinh cấp 3 sợ là còn chẳng đủ nổi điểm đậu vào ấy chứ, thay vì phí thời gian em thà ra đời lăn lộn kiếm ăn từ sớm. Anh cũng nói học xong chẳng cần dùng đến, còn kêu em phải chau chuốt nhan sắc của bản thân, tương lai cố sức tìm một vị phú bà, chết cũng phải treo cổ chết trước cổng nhà họ mà?”
Nguyễn Miêu: “……”
Tam quan của nguyên chủ thần kì vãi, không những mơ ước cao sang mà còn dạy hư cả trẻ nhỏ, rất đáng bị ăn ỷ thiên dép đồ long chổi.
________________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro