Chương 14: Vài chuyện ship sủng linh tinh
- Đưa mặt mày ra đây.
Tôi ngẩng đầu với một góc bằng x độ và tưởng tượng mặt phẳng a song song với mặt đất, góc nghiêng của đầu tôi là góc xOy nằm trên mặt phẳng a. Và chính nó, que test nhanh Covid-19 ấy, nó đang chọc ngoáy sâu vào tia phân giác của góc xOy mà nói thẳng ra là lỗ mũi tôi.
Ôi giời, học nhiều quá lậm hết kiến thức rồi. Từ khi dịch bùng, đi học lại, rồi F1 cách ly ở nhà, cứ mỗi tuần tôi sẽ test nhanh một lần. Ba lượt test, mà trên que vẫn lờ mờ ẩn hiện vạch thứ hai... nên cô Vân bảo thôi tôi nghỉ ở nhà cho an toàn. Và giờ, thề đấy, khi nhìn vào kết quả, tôi suýt chút nữa ôm lấy bộ test mà khiêu vũ như mấy buổi dạ vũ trong phim Hàn hay Mỹ. Một vạch, chính xác chỉ là một vạch thôi.
Cứ thế, tôi chờ đợi đến sáng hôm sau bằng cách tám chuyện lung tung linh tinh với hội Mỹ Anh, Nhiên, Thảo Nguyên, Tường Vi,... Và cuối cùng cũng đến. Được rồi, sau khoảng thời gian dài đằng đẵng mà tên chính thức là sáu năm ba tháng lẻ bốn ngày... à nhầm, ba tuần hai ngày lẻ ra mấy chục phút và mấy trăm giây, tôi cũng được phóng thích khỏi tù... à nhầm, đi "hòa nhập trở lại với cộng đồng". Lúc đeo cặp và chạy thục mạng như vận động viên Olympic, thỉnh thoảng tôi lại uốn éo theo mấy điệu nhạc hot trend trên tóp tóp bây giờ. Bị nhốt lâu trong nhà cũng chán ấy chứ... đến lúc báo cha mẹ, à nhầm, học tập chăm chỉ rồi!
- Chào "Ngan". Âm rồi à? - Thảo Nhiên hỏi khi tôi vừa nhảy chân sáo vào lớp và quăng cái cặp vào chỗ theo một đường tròn với quỹ đạo gần sát mặt nó.
- Ừ, hy vọng là điểm 15 phút cũng không âm theo. - Tôi trả lời lại theo một kiểu chắc-chắn-là-không-mận-chút-nào, và tự phá ra cười. Một lúc sau, con Nhiên ôm bụng cười sằng sặc, rồi bảo là nó không thể chịu được màn tấu hề này.
Ơ, tức là... cái sự nhạt toẹt của tôi cũng làm trò tấu hề được à...?
- Ê mà con kia, - Tôi lắc lắc vai nó - chuyện mày kể hôm qua trên group có phải sự thật không đấy?
- Thật trăm phần trăm! - Nó giật mình, quay ra biện hộ lại trước hơn một tá cặp mắt chuyên dụng để hóng drama nhìn chòng chọc như đang nuốt từng mẩu thông tin - Này nhé...
Và nó bắt đầu kể chi tiết hơn một câu "Ê, Phong với Đức hẹn hò rồi!".
Chuyện bắt đầu từ lâu lắm, kể dai đến mức vào giờ vẫn chưa hết, và nó phải viết ra giấy cho lũ chúng tôi đọc. Ừ à thì mà là... theo tôi hiểu được với đống chữ hoa hòe màu mè của nó, là Phong đã crush Mỹ Anh từ một thời điểm nào đó năm lớp sáu. Chính vì thế, khi thấy Mỹ Anh "lụy tình đến chết tâm vì Đức", nó đã inbox chất vấn Đức về đủ thứ chuyện, đủ thứ lý do và đủ câu trách móc thậm tệ. Ghê thật, chuyện từ hồi xưa như drama từ thiện miền Trung mà đến giờ vẫn chưa giải quyết xong...? Hai đứa nó cãi nhau đến một lúc, cái lúc cao trào như trong phim Tung Của, Đức và Phong đã quá mệt mỏi với áp lực học hành, và trong đêm khuya tối như tâm hồn bọn tôi, à quên như mực... Không không, bọn nó làm sao thịt nhau được, đang chat chit online mà. Nói thẳng ra là lúc ấy, hai thằng con trai cô độc không nơi nương tựa đã mở lòng với nhau, tâm sự và dần thấu hiểu nhau hơn, và từ đấy đến tình yêu cũng không xa là bao nữa. Đúng, bọn nó đã rơi vào lưới tình, đã đăng bài hẹn hò trên Facebook. Đức cũng đã bỏ Nga để tiến vào mối quan hệ khiến bọn hủ trào máu mũi, mà nói một cách dân dã là "chơi bede không bạn".
Phong ấy, theo quan sát chủ quan trong mười lăm phút của tôi, nó cũng khá xứng đôi với Đức mà... Da nó đen như chó nâu, à nhầm, đen theo kiểu mà những người văn vẻ vẫn gọi là "nước da bánh mật", mái tóc bồng bềnh gợn sóng đôi mắt hai mí theo kiểu nữ nhi, à lại nhầm nữa, ủy mị nhưng vẫn phai đâu đó chút nam sờ tính. Về nết nó thì nờ cờ cờ, mà không phải, là nhây, nhưng lý luận nửa sắc nửa cùn và câu nói huyền thoại "Bằng chứng đâu?" đã tạo cho nó một phong cách năm phần xẹt boi năm phần bát boi. Thỉnh thoảng nó lại ngó Đức, thằng mang nét đẹp và tính nết từa tựa idol Hàn, kiểu ấm áp tử tế, là gu của bao đứa con gái - giờ chắc đang vỡ mộng thanh xuân. Mà thôi, chấm hết tại đây đi, phóng sự dài kiểu này mai sau tôi hợp tác với Thương viết báo cũng được.
Tờ giấy được Nhiên chuyền qua tay tôi.
"Ừ thì đừng lo cho tao với kiểu nửa vời ấy." Mỹ Anh ghi bên lề tờ giấy. "Nếu phải chọn giữa tình yêu và sở thích, tao sẽ chọn đam mê xem I'll be thin chứ chẳng phải thằng không yêu mình. Sở thích theo tao từ hồi lớp bốn, còn nó thì chưa được một năm nữa mà =)))."
"Ừ ha, hội ế muôn năm!" Thảo Nguyên chắc sướng lắm, nó tì bút đến mức chữ sắp lòi ra cả mặt sau kia mà.
"Mày thích ế vì mày vẫn dỗi con Mai đúng không?" Thảo Nhiên chọc ngoáy đúng nỗi đau của con kia.
Thảo Nguyên chỉ quẳng lại một cái mặt cười một dấu ngoặc, dấu hiệu rằng con Nhiên sắp toi trước những cơn bão chửi rồi. Cuộc tám cũng kết thúc, tờ giấy đôi bị nhét vào ngăn bàn đứa nào đó để phi tang bằng chứng.
Nhưng, bộp một cái, lại một mảnh giấy nữa ném vào vai tôi. Dựa theo vectơ và hướng ném thì xuất phát điểm của nó từ bàn thứ hai bên dưới phía đằng trái, chỗ của con Mỹ Anh.
"Ê, mày thấy hai con kia đẹp đôi kiểu gì đó không?" Trời ạ, chỉ đọc thôi mà tôi cũng tưởng tượng được bản mặt tà răm rau răm của con kia trong đầu rồi. Đúng là bà hoàng ship cặp, chúa tể làm mai, bà mối ghép tơ hồng, truyền nhân Quyền Linh, và cả một đống mỹ danh khác nữa, tôi tự nhủ.
Nhẹ nhàng quẳng một đường có vẻ chính xác về phía con Mai, tôi tự nhủ chắc nó sẽ cho lời khuyên về vụ mai mối lần này. Tôi còn bảo nó, xong thì đưa cho Hà Anh để cả lũ cùng mần vụ này.
Mẩu giấy được vo tròn lại như quả bóng, bay...
Bay chệch qua đầu con Mai vài phân...
Sắp bay đến chỗ cô Huyền Sử đang thao thao bất tuyệt về giai đoạn lịch sử đã qua từ đời tám hoánh nào đó...
Và bộp.
Thằng Quân đã bắt được.
Nó giở mẩu giấy ra đọc. Rồi sao nữa... không biết nó sẽ làm gì nhỉ? Quẳng cho một trong hai đứa kia? Hay đem cho cả đám con trai tọc mạch nhìn đã gợi đòn đó đọc? Hoặc tệ hơn nữa là cô Huyền...?
- Ngân, còn nhìn ngó trong lớp nữa là vô sổ đầu bài và hạnh kiểm thấp đấy. - Cô Huyền cao giọng cảnh báo - Không tập trung học thì như vua Lê Uy Mục, làm cả triều Lê Sơ suy vong đấy, nhớ kỹ vào.
Thế đấy, tôi đành phải cắm đầu vào vở ghi chép hết tiết.
Trong giờ ra chơi, tôi được thêm vào một group trên Messenger mang tên "Ông tẻ pà ngụyt". Coi bộ đây là thứ Quân đã, đang và sẽ làm cùng cả lớp. Điều đầu tiên tôi chắc cú, trong group chắc chắn sẽ không có hai nhân vật chính a.k.a Thảo Nguyên và Thảo Nhiên.
"Ông tẻ bà nguyệt? Đm thằng Quân, đặt tên kiểu gì thế?" Thư nhảy vào hỏi. "Ý mày là 'ông tẻ bà nếp' hay cái lùm què gì hả thằng kia?"
"Ông ter pà nguyệt đó con kia." Quân trả lời với một lối nói gợi đòn. "Đúng là khôn như 'Fhong'."
"Hahaha i đi ót." Thằng Phong đã-được-chế-tên-để-làm-một-trò-joke cười nhạo. Tôi thoáng nghe thấy tiếng ghế loạch xoạch và một làn gió trong lành bay thoảng qua... cặp của Thư đấy. Đích đến á, còn đâu ngoài mặt của hai thằng xấu số kia nhỉ?
***
Sự xuất hiện của cái group "Ông ter pà nguỵt" đã khiến nhiều đứa sa đà vào con đường "ngắm người ta yêu đương", số lượng cặp đôi trong lớp nói chung cùng quan hệ của Thảo Nguyên và Thảo Nhiên nói riêng đều có tiến triển ở mức tốt. Mà nhớ lại lúc trước, tôi còn ghi âm lại luôn đấy, tụi "thuyền trưởng", "đầu tàu",... các thứ các thứ than thở rằng sắp phải ăn cơm chó đến bội thực này, rồi nhìn lũ có cặp có đôi ân ái mà ngứa cả mắt nữa. Thế mà giờ lũ ấy lại tình nguyện sa vào chủ nghĩa tình yêu? Hỏi con Mỹ Anh, tôi mới biết đó là lũ "ship nô" sập hố Ô Tê Pê.
Ô Tê Pê... nguyên gốc tiếng Anh là OTP. Mỹ Anh còn nói thêm là "One True Paring" phải không nhỉ, theo tôi dịch ra thì là "một mối quan hệ đúng đắn"... Nhưng mà là gì ta? Tôi chỉ suốt ngày cắm mặt chơi Cuphead, rồi thi thoảng hóng drama trên tóp tóp mà giờ cũng thành người tối cổ luôn rồi.
- Chị Ngân nhìn trời nhìn đất nhìn mây làm gì đấy? - Cô Huyền bốc khói lại bắt tôi một lần nữa trong tuần này. Lần này thì xác định rồi, hạnh kiểm khá hay yếu mất.
- Được rồi, - Thấy tôi vẫn cứng đờ như cương thi, cô hỏi tiếp - Để gỡ điểm thì chị hãy cho biết và giải thích về một ví dụ chơi chữ bằng cách dùng từ đồng âm nào?
- À... Dạ... Ừm... - Tôi ấp úng nói cho có. Câu này khá dễ nhưng... tôi còn nhớ gì đâu mà làm! Độc chiêu "cô ơi mic con hỏng" không áp dụng được vào học offline rồi. Trả lời bừa để lấy đại điểm hay sượng trân như thế này tiếp? Tôi phải chọn một trong hai. Nhưng thôi, cứ nói bừa đi. Chỉ là lên thiên đàng hay xuống địa ngục thôi mà...
- Ô tê pê bún riêu. - Con Nhiên huých tay tôi, thì thầm. Rồi nó chỉ về hướng con Mai bàn bên, chắc muốn nói nó là đứa nhắc tôi ấy mà.
- Dạ... là "OTP bún riêu" ạ.
- Bún riêu? Chị đang đùa tôi đấy à? - Mắt cô nhướng lên vài tia nghi ngờ - Tìm ví dụ khác, mau. Tôi cho mười giây nhe.
Chết, nước này chỉ còn xơi trứng ngỗng. Mai nó nhắc tôi mà, làm gì con ngan này biết câu trả lời chính xác? Hay động não tìm ví dụ mới? Mau mau lên não ơi... sắp hết giờ rồi...
Thình thịch...
Thình thịch...
Khi sắp hết mười giây, cô Huyền Sử đột ngột bước vào lớp.
- Huyền ơi, cho chị làm phiền chút. Cho chị mượn cậu Quân lên phòng Ban Giám Hiệu nhé. Trường đã check camera và nghi ngờ vụ sổ đầu bài lớp này bị bôi xóa vài trang là do nó làm...
- Vâng ạ. - Cô Huyền này đưa mắt nhìn cô Huyền kia. Hai cô cùng tên, cùng một mục tiêu là tống cổ thằng Quân trúa hmề gây loạn bao nhiêu giờ giải lao lên cột cờ vào sáng thứ Hai. Quân ngậm ngùi bước theo cô Huyền Sử. Vài đứa, trong đó có tôi, khẽ giơ tay phải lên trán như một lời chào vĩnh biệt...
- Ái chà chà OTP nhiều riêu hơn cả bún cua. - Tôi nghe thấy Nhiên thì thầm dù hai hàng lệ nó vẫn tuôn rơi vì sự hy sinh oanh liệt của Quân. Mặc dù tà đạo nhưng hình như nó ship hai cô Huyền với nhau thì phải.
À há, giờ tôi hiểu rồi. Khi lớp ổn định trở lại, tôi trình bày dõng dạc, từ ý nghĩa tiếng Anh đến cách chơi chữ tiếng Việt của cụm từ ấy. Cô Huyền vừa nghe, vừa gật gù.
Ú òa, và đời không như là mơ. Con 10 nó cứ chơi trốn tìm với tôi mãi thì phải. Nói thẳng ra là tôi ăn một con 6 béo trùng trục vì lỗi "lấy ví dụ nước ngoài, không phù hợp với thuần phong mỹ tục Việt Nam."
***
Sáng nay đến lớp, tôi thấy Tú và Khang đang ngồi kề bên nhau. Mấy ngày gần đây hai thằng "ngụy huynh đệ" này vẫn bày trò như thường, tung tí hint cho bọn kia mừng rồi lại cười cười nói nói với nhau trước sự chưng hửng của lũ hủ tiếu. Nhưng hôm nay, bọn nó nhang nhác giống một đôi tình nhân, nhưng hoàn toàn không giống. Chúng mang một vẻ gì đó man mác buồn.
- Sao thế bọn mày? - Tôi hỏi hai đứa nó.
- Bố mẹ nó phản đối chuyện bọn tao yêu nhau. - Tú rầu rĩ đáp.
- Bố tao đang đệ đơn kiến nghị lên trường xin chuyển chỗ. - Khang nói thêm - Có khi chuyển cả lớp, hay chuyển luôn trường.
Nó nhè nhẹ vỗ vai Tú như để an ủi thằng người yêu, và cũng tự trách mình, trách cả thế giới này nữa.
- Cần lời giải thích? - Thương hỏi lại - Thế kỉ 21 này là "thế giới phẳng" rồi, nam yêu nhau cũng là chuyện thường trên đường mà?
- Đúng đấy. - Tôi nói, và vài đứa cũng đồng tình.
- Ờ, thì trên lý thuyết là như thế, chứ vẫn còn người cổ hủ như bố mẹ tao lắm. - Khang than thở - Ý tao không phải oán trách gì đâu, bố mẹ đẻ tao nuôi tao mười ba năm rồi mà, tao không dám than vãn. Mẹ tao suốt ngày chì chiết kiểu "Ông trời sinh ra nam với nữ để dành riêng cho nhau, khối óc, trái tim và cơ thể bù trừ ưu khuyết điểm cho nhau chứ có ai như mày không con, lại đi yêu đàn ông mới lạ chứ? Tự cổ chí kim đã là như vậy, chống lại quy luật của tự nhiên chỉ có nước sống không yên mà thôi". Nhưng, tao không buông bỏ được, tao có cảm giác buông bỏ một lần là sẽ để lỡ cả đời...
Nhìn nó trích dài dằng dặc thế kia, chắc là bố mẹ nó đã ca thán, nài nỉ, thậm chí là dọa dẫm nhiều lần nên nó mới thuộc như vậy. Giờ, nó nói thế nhưng tôi, cả lớp hay bất kì ai đó đâu giúp được nó đâu, dù muốn giúp thế nào đi chăng nữa?
Trống đánh rồi. Khác mọi ngày, hôm nay đứa nào đứa nấy cũng lặng lẽ như cún, nem nép ngồi vào chỗ.
- Ê Nhiên, - Tôi cất giọng trong vô thức - hãy tưởng tượng một ngày, mày hoặc tao cũng giống như hai đứa nó, phát hiện ra mình là LGBT? Tao sẽ chấp nhận sống trong vỏ bọc con ngoan trò giỏi đạo mạo, hay hết mình táo bạo come out, liều mình yêu lấy một người?
- Nếu thế, tao nói thật nhé, chẳng ai trên thế gian này sẽ ủng hộ mày đâu. - Nó hờ hững trả lời, coi bộ vẫn ưu tư sâu sắc lắm - Trừ người yêu của mày, mà đó là nếu mày có.
- "Nếu" thôi mà, làm gì căng. - Tôi cười trừ, cố gạt bỏ đi những suy nghĩ về một tương lai như lời Nhiên nói.
"Vậy mọi người không ủng hộ những người đồng tính, là vì lý do gì?" Hà Anh quẳng giấy nhắn qua bàn bọn tôi."
"Vì họ thích?" Mỹ Anh đã trả lời.
"Vì như thế là trái với quy luật sinh sôi của tự nhiên?" Nhiên viết thêm vào.
"Hay vì... tình yêu đồng tính là một điều gì đó quá đỗi công bằng vì nó xảy ra giữa những người đồng giới? Công bằng, đó là điều mà một số cuộc hôn nhân bình thường không thể có, nên những người khác mới ghen tị và hắt hủi họ?" Thanh Mai đặt ra giả thuyết.
"Ảo thật đấy, nhưng cũng so deep và logic." Tôi trả lời Mai, và tiếp tục cười. Nhưng câu hỏi mà nó đặt ra, câu hỏi ấy vẫn không biến mất và để lại một dấu hỏi chấm trong đầu tôi... từ đó đến một lúc rất lâu sau này.
Lời tác giả: Hề hề, có vẻ tuôi lặn quá lâu rồi. Nhưng yên tâm là vẫn sẽ có chương mới, dù nhỏ giọt lâu zl =))). Và tuôi sẽ không nói kết ở chương 20 đâu :v.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro