Chương 5: Bò khô và bài thi giữa kỳ
Khi Trung thu cùng múa lân và đèn ông sao đã chạy vụt qua thì đông đến rồi. Gió đông lạnh buốt thổi qua từng kẽ lá, cuốn bay mạng nhà một hoặc mấy đứa nào đó đi mất, mặc cho cô hỏi trời sao đất sao thì cái nick của nó vẫn im re như cầm tinh con hến. Mà cũng có thể chúng nó cố tình cắt mạng, vì kiến thức học trong nửa học kì qua thật sự khó hơn rất nhiều so với hồi lớp sáu. Vì sao? Đương nhiên là vì kì thi giữa kỳ đã đến sát nút, sát sàn sạt đít bọn tôi. Nó sát qua từng giờ học, khi các thầy cô gấp gáp vội vàng chạy bốn bài một tiết để kịp ôn thi. Sát luôn qua từng đêm thức đến gần nửa đêm học kèm, vì nếu điểm thấp thì chắc mẹ đồ sát tôi mất.
"Tháng mười là tháng thi cử", cô Vân chủ nhiệm đã nói thế. Và quả không sai, nếu tháng ba đến như một con sư tử và ra đi như một con cừu, thì tháng mười đến với những bài thi và ra đi với những tiếng than váng trời.
Hầy, đây đúng là một thời buổi khó khăn. Và bổ sung thêm, rằng là "khó khăn kép", cả về tình hình Covid lẫn chuyện học hành thi cử.
Thôi không đi than thở càm ràm như con hâm nữa, xem cô có giao bài tập mới nào không nhỉ? Chắc giờ này đã có hơn chục bài đang trùm mền chình ình trong danh sách việc cần làm trên Google Classroom và Zalo rồi. Chán thật. Tôi ngao ngán kiểm lại xem có bao nhiêu bài. Trời, hai bài Toán dài lòng thòng như số thập phân vô hạn tuần hoàn, một đề Anh rất chi là "long", năm bài Văn có lẽ dài bằng quãng đường mà Bà Huyện Thanh Quan đi qua trên đèo Ngang trong lúc tiếc thương cho nước nhà, mấy bài Sinh "ngắn như roi của trùng roi xanh" theo lời cô Thược nói, bài Lý có lẽ dài bằng quãng đường mà ánh sáng đi được trong một phần tư phút, vân vân và mây mây...
- Các cụ ơi, các cụ đang làm khổ con chắc? - Tôi ngán ngẩm thốt ra một câu, rồi lờ đờ uể oải vục mặt xuống bàn. Giờ nếu mà các cụ trên trời bày ra biểu cảm "Hu át hu ce" thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên mấy, quả báo của việc chat chit quá độ trong giờ mà. Mà đến lúc bỏ mấy cái suy nghĩ điên khùng ấy đi rồi, xử bài Toán trước đã. Mệt mỏi quá, chưa làm xong mấy câu trắc nghiệm mà tôi cảm giác mình đã cắm rễ, phủ rêu trong các phép toán, phương trình chằng chịt từ hàng trăm năm trước vậy.
"Ting".
Mắt tôi sáng lên, nếu nói không xạo thì như đèn pha ô tô. Cuối cùng cũng có một lý do chính đáng để nhổ rễ khỏi cái đề toán chằng chịt những số hữu tỉ, số vô tỉ, căn bậc hai rối rắm này: "bàn luận về chuyện thi cử" với tụi bạn. Cái đứa vừa nhắn trên nhóm là ai, và nhắn cái gì nhỉ?
" 'Anh đi anh nhớ bò khô
Nhớ người bạn quây, nhớ cô giáo 'hiền' '
Tao đang thèm bò khô quá tụi mày!"
Thì ra là con Thư sầu quá mà ứng khẩu hai câu thơ lục bát. Con này đúng thật là... Càng không nhắc tới, càng dễ mau quên, mày có biết tao đang nhớ cái món bò khô ấy lắm không hả? Hả ả ả ả? Còn Mỹ Anh, Hà Anh, Thư, Thanh Mai,... nữa, đều mong một gói bò khô hơn là mấy ngày cuối tuần được nghỉ thảnh thơi. Chẹp chẹp... nếu vừa ngồi buôn dưa lê vừa học bài mà miệng nhấm nháp hạt dưa bùi bùi, thêm bò khô thơm cay nữa thì chẳng gì bằng!
"Có phải mày muốn nói bò khô bà Tuyết gần cổng trường không?" Trúc Lân hỏi. Quên, nó vừa chuyển lớp năm nay, chưa biết được cái "vận may" khó ngờ của bọn tôi khi được chung môi trường học tập với con ông cháu cha nhà bán bò khô bên tổ 2, kẻ quyền lực nhất cái lớp 7B, Khánh Vy. Dù tôi chẳng gắn bó với con này vì khác chí hướng (buôn dưa lê và buôn bò khô) nhưng về sự thân thiết để có thể gọi được mấy chữ "bạn cùng lớp" thì cũng đã thừa. Và đương nhiên là dư tiêu chuẩn xin bò khô miễn phí.
"Đúng. Tao đang mong chờ đến giây phút được đến trường lắm đây. Bò khô rẻ hơn so với đặt trên sộp pe, lại còn được giảm giá cho học sinh lớp 7B nữa..." Tuy không được thấy tận mặt Khang, nhưng tôi đoán rằng lúc này nó đang chảy nước miếng vì cơn thèm bò khô hành hạ.
"Ê, mày vừa nói gì? Giảm giá cho học sinh lớp 7B á?" Hay thật, chắc lại đến lượt Trúc Lân nhỏ dãi thèm thuồng. "Voucher đâu cho tao vài cái với?"
"Ảo tưởng tiếp đi cưng," Khánh Vy chen vào, "làm bài tập cho tao thì mới có mà ăn. Có làm mới có ăn, không biết à?"
"WTF!! Ai nói làm bài cho mày?" Một sự phản đối dữ dội từ thằng ngáo Lân.
À, tôi nhớ các cụ ngày xưa có câu "Ngu thì chết chứ bệnh tật gì". Và giờ, nó đúng thật. Tôi chắc kèo thằng kia nên chỉnh sửa lại cái thái độ của nó, bởi nếu thế thì ít ra còn được miễn một phần bài tập dễ dễ.
"Bà Tuyết bán bò khô là mẹ tao đó." Vy chốt một câu xanh rờn như thẩm phán phán là tù nhân có tội. Ha ha, chắc giờ này mặt thằng Lân đang ngáo ra trước hàng loạt thông tin vừa được nạp vào bộ não toàn mấy thứ linh ta linh tinh của nó.
Một sự im lặng đến đáng sợ bao trùm lên khoảng mười đứa đang soạn tin nhắn cùng lúc. Tôi cá rằng sẽ có mười một đứa gửi lên icon cười hở mười cái răng.
Đương nhiên rồi, bởi đứa thứ mười một kia là tôi đấy.
"Ting"
"Ok ok, tao đi chép đáp án cho mày đây."
Trên nhóm giờ đã tạm thời vắng bóng thằng Lân. Con Mai vừa nhập hội, may quá, không bị đút cơm chó thêm lần nữa. Nên tranh thủ thời gian, giờ là lúc nên trở lại với chủ đề chính - tám, hoặc đúng hơn là nghĩ ra đủ mọi cách để qua môn. Tôi mở đầu:
"Dùng phao được không?"
"Vậy bọn mày nghĩ ra cách gì để ném phao chưa?" Một đứa hỏi lại.
"Ném qua Discord, Zalo, Messenger,... nhiều lắm." Khang bày bài.
"Nhưng ném thì biết ném cái gì? Lớp mình toàn mấy đứa lẹt đẹt, chỉ có Long là tạm được nhưng nó không chịu hợp tác!" Gia Cát Khổng Minh Hà Anh phản đối lại, nhắc đến cái thằng đã tự out khỏi nhóm lớp từ sau vụ hacker.
Tôi lại bày tỏ cảm xúc bằng biểu tượng gãi đầu. Ờ đúng thật, biết ném cái gì đây?
Với câu hỏi đó, thời gian của chúng tôi cứ từng bước trôi qua, trôi đến cái chướng ngại vật siêu to khổng lồ trên con đường đến ngày nghỉ Tết: kỳ thi giữa kì 1. Chán thật. Buồn thật. Ngay cả con Hà Anh bày mưu tính kế như Gia Cát Lượng, sau mấy ngày vắt óc cũng không nghĩ ra được kế nào...
Ngoại trừ một kế.
"Học đi, bọn mày ạ. Yên tâm là tao sẽ có cách."
Nó chat, chẳng thấy cái icon ":((((", "=(" hay "TvT" nào nhưng tôi vẫn cảm nhận được tâm trạng ủ rũ của nó. Mặt tôi lúc ấy, nếu nói không ngoa, không giả trân và phỉ phui cái mồm thì buồn như đưa đám. Tôi cúi xuống nhìn những tờ đề cương, một núi sách vở mà mình ghét như xúc đất đổ đi, thầm ước được châm một que diêm vào chúng nó để thiêu cháy tất tần tật. Nhưng tôi vẫn phải nhịn, phải cắn răng mà nâng niu mấy thứ đó như bồng bế trẻ con.
Chẳng mấy chốc, cũng đến cái khoảng thời gian đáng nguyền rủa kia. Sáng hôm đó, trời mưa sầm sì, như phụ họa thêm với cái tinh thần căng như dây thun sắp đứt của tôi.
- Oáp... - Tôi ngáp, đồng thời click vào nút "Tham gia cuộc họp" trên Google Meet khi đã đến giờ.
Tôi mở mic, rồi cất tiếng chào. May quá, đợt này có hơn nửa đám cùng lớp với tôi. Có vài đứa bật cam, bật mic lên đáp lại "Chúc tao được điểm cao hơn mày". Nước mắt tôi rưng rưng, đúng là một lũ bạn tốt... mà sai kịch bản rồi kìa. Những đứa còn đủ tỉnh táo để bật cam thì đứa nào như đứa nấy mắt quầng thâm như con gấu trúc, giương ra bộ mặt lờ đờ, uể oải.
"Lờ đờ uể oải uống ngay nước tăng lực 24/7!!!!!"
- AAAAAAAAaaa... - Cả bọn thét lên như bị ma ám, không ngoại trừ tôi. Tiếng gì to vậy nhỉ? Cảm giác như là "chái tym" nhỏ bé này sắp rớt xuống sàn luôn.
Trời ạ, khi hoàn hồn lại thì tôi nhận ra mình đã quá sức ngáo. Thằng Quân vừa mới share màn hình video quảng cáo nước tăng lực 247, đúng thật là... tại sao, tại sao cái phòng Meet này lại cho người tham gia quyền chia sẻ màn hình thoải mái...
- THẰNG MẶT *** KIA...! - Bọn tôi lại thét lên một lần nữa, có khi to hơn lần trước. Trong lòng tôi cháy rực ham muốn được kick Quân ra khỏi phòng và cho nó "đít cắm vào cổ, đầu bổ làm đôi, răng môi lẫn lộn". Nhưng đành chịu, chỉ biết chửi bới, khẩu nghiệp như con gà mái sắp bị cắt tiết qua cam thôi.
- Nào, đề thi đã được gửi qua Google Classroom rồi. Mấy đứa làm trung thực vào, nếu không thì... liệu hồn. - Giám thị đã join vào tự lúc nào và giờ đang nhắc nhở chúng tôi. - Đừng tưởng tôi không biết, chỉ là tôi muốn cho các cô cậu một cơ hội thôi.
Đề đúng là thật sự khó mà. Từng giây, từng phút dài như cả thế kỷ trôi qua. Cái cảm giác lạnh người này... tôi thấy như bị ma quỷ ám, và chắc bị mấy vật thể vô hình loanh quanh sau lưng còn dễ chịu hơn là để những thứ hữu hình bày mê hồn trận trong đầu.
Nhưng chúng tôi, ý tôi là cả lớp 7B ấy, đếch sợ. Đã có Gia Cát Khổng Minh Hà Anh chống lưng cho rồi.
Rồi hai tuần dài thi cử dài như Kỷ Phấn trắng cũng trôi qua. Sau đó, lại thêm mấy ngày cao su như thời Đại trung sinh cũng đi qua tuốt.
Nhưng kinh khủng nhất vẫn là bốn mươi lăm phút mà cô chủ nhiệm trả bài ba môn chính. Vì học online nên cô đọc điểm luôn, chứ không ship bảng điểm sang tay thằng Long để nó phát cho bọn tôi nữa. Bốn mươi lăm phút này, dài kinh khủng, dài như kể từ vụ nổ Big Bang tới giờ.
Còn mấy đứa nữa... sắp tới tôi rồi... Đầu tôi sao thế nhỉ? Quay mòng mòng, chân tay run rẩy nữa! Tôi sắp gần đất xa trời đến nơi rồi sao?
- Trần Phương Thiên Ngân: Toán: 8; Văn: 7,75; Anh: 8,25. - Cô Vân đọc.
Khi nghe xong và chắc chắn đã nghe đúng điểm, tôi như nổ tung. Dét sờ! Điểm trên trung bình! Cha má ơi, các cụ cũng đã rủ lòng thương tôi rồi!
- ...
- ...
- ...
- Phạm Việt Long: Toán: 9,4; Văn: 7,9; Anh: 10.
- Uầy! 10 cơ á! - Cả lớp và tôi thét lên ngạc nhiên. Đúng là cái thằng khô khan suốt ngày cắm mặt vào học có khác.
- Vũ Hà Anh: Toán: 8; Văn: 9,5; Anh: 8,25.
Và thế là kết thúc. Điểm đúng là cao hơn tôi tưởng tượng.
- Điều đầu tiên cô phải nói, - Cô Vân chốt lại một câu - là lần này, điểm thi của cả lớp đã có rất nhiều sự tiến bộ. Thật sự, thật sự là rất đáng khen. Nhưng nếu cô phát hiện ra mấy đứa đã làm trò gì...
- Làm gì có đâu cô! - Con Hà Anh cười xòa - Tất cả chỉ phụ thuộc vào thứ này thôi ạ. - Vừa nói, nó vừa giơ lên một gói bò khô cỡ đại của tiệm bà Thanh đã gần hết. Hề, đây chính là cái kế mà con quân sư này đã giếm đi đây. Nó nhờ cả lớp góp tiền, và có thêm "mạnh thường quân" Vy tài trợ thì cũng đã đủ vốn mua mỗi đứa một gói bò khô cho có hứng ôn rồi được điểm tốt.
- Học bài trong đêm đông giá rét mà có gói bò khô vừa nồng cay, vừa thơm nức mũi để cổ vũ tinh thần thì còn gì bằng! - Hoài Thương phụ họa.
Tôi mỉm cười một cách gian manh mà không biết có ai nhìn thấy không nữa. Đây rõ ràng không phải là gian lận, mà là một động lực siêu to khổng lồ để thúc đẩy thành công. Chà... đôi khi, thành công vang dội có thể đến từ những hạnh phúc nhỏ nhoi như thế!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro