Chap 34: H+

1 giờ đêm cô vẫn còn trằn trọc trên giường không tài nào ngủ nổi, Tâm lo lắng không biết giờ này chưa ngủ thì ngày mai có dậy nổi để kịp chuyến bay không nữa. Dù không ngủ được nhưng cô cũng không dám cựa quậy mạnh sợ Hưng thức giấc, cô khẽ nhấc tay anh bỏ ra khỏi người mình, rồi xoay mình thật nhẹ nhàng để tránh ảnh hưởng đến anh. Nhìn khuôn mặt anh lúc này mới thật bình yên làm sao. Tâm khẽ đưa bàn tay mình áp lên má anh cảm nhận mọi hơi ấm từ anh tỏa ra, cô cứ thế chìm đắm vào khuôn mặt kia lúc nào mà không hay. Chẳng biết vì sao mọi ngày vẫn có thể ngắm nhìn Hưng, nhưng hôm nay trong cô lại có một cảm xúc đặc biệt vô cùng. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy anh ngủ, nên trong lòng có chút gì đó muốn ghi nhớ khoảnh khắc bình yên này mãi mãi. Đúng là chưa thấy thì không biết, chứ đã thấy rồi thì không thể không rời mắt được. Khuôn mặt anh hoàn hảo mọi đường nét, từng góc cạnh trên khuôn mặt không có điểm gì để chê trách cả. Nhận thấy có thứ gì đó mơn trớn trên khuôn mặt mình, Hưng vẫn nhắm mắt không cho cô biết mình đã tỉnh giấc để xem thử cô làm trò mèo gì với mình. Tâm đưa ngón trỏ xoa nhẹ lấy bờ môi anh. Lúc này không thể chịu được sự tinh nghịch kia nữa, anh mấp máy bờ môi nhưng mắt vẫn không hề mở khiến Tâm giật mình mà rụt tay lại:

-Sao còn chưa chịu ngủ hả bé?

-E...Em không ngủ được, tại có người lạ chung giường á! – Tâm xấu hổ quay mặt xoay tấm lưng về phía anh

-Vậy vận động một chút chắc là dễ ngủ hơn hả?

Không kịp để cô đáp lại, Hưng xoay người cô đối diện lại với mình, đặt lên môi cô một nụ hôn thật dịu êm nhưng cũng đầy mãnh liệt khiến cả người cô đờ đẫn cả ra. Hưng gấp gáp cởi phăng mảnh vải vướng víu đến công việc của anh lúc này trên người Tâm, tay cô từ lúc nào cũng đã đưa lên theo phản xạ cởi từng chiếc khuy áo của anh, môi họ vẫn không rời lấy nhau nửa dù chỉ là nửa cm. Hai người mình trần không còn chút gì ngăn cản giữa họ nữa, người Tâm trở nên nóng rực khiến Hưng cảm thấy như mình đang ôm ngọn lửa vào lòng vậy. Anh không dám làm quá, cho dù đã kích động đến mức khó khống chế được. Bàn tay anh vuốt ve hai bả vai cô, xuống cánh tay, và cả vòng eo cô. Thấy mặt cô đỏ bừng, anh biết, cô cũng có cảm giác, cô cũng muốn anh. Ngậm lấy vành tai cô, anh khàn giọng hỏi:

-Em còn sợ không?

Tâm không trả lời, chỉ đáp lại bằng cái lắc đầu, khiến anh trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn. Hưng lập tức bạo dạn đưa ngón tay vào giữa hai chân cô, khẽ vân vê điểm yếu của cô, trêu chọc lúc mạnh lúc nhẹ khiến cô liên tục thở gấp, trong lòng anh có phần đắc ý, cho dù không được ngày ngày thao luyện, nhưng kĩ thuật cơ bản thì vẫn phải có, muốn cô động tình cũng chẳng khó khăn gì. Thấy Tâm có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng, anh thoáng liếm bờ môi khô khốc. Nhịn bao lâu nay, anh vô cùng khổ sở, nhưng vì sợ cô còn đề phòng mình, không chịu nổi một trận kịch liệt, Hưng nhẹ nhàng, chậm rãi chiếm lấy cô. Tâm ôm chặt cổ anh, cảm nhận rõ ràng anh đang thong thả đẩy vào, cô khẽ rên lên một tiếng. Anh lập tức dừng lại, căng thẳng hỏi:

-Anh làm em đau hả?

Cô hơi không thoải mái, nhưng vẫn có thể chịu được, hơn nữa, cô biết anh nhẫn nhịn rất khổ sở, nếu giờ kêu khó chịu thì chắc chắn anh sẽ lại nhịn tiếp chứ không động vào cô nữa. Không muốn anh phải khó chịu nữa, Tâm lắc đầu, khóe môi cong lên:

-Không có...

Anh hơi váng đầu, chỉ sợ mình không khống chế nổi sẽ giao nộp vũ khí sớm, như vậy thì quá mất mặt, anh muốn cho cô một đêm thật hoàn hảo. Tiếp tục hôn cô, hôn đến mức cô cũng choáng váng, nhân lúc cô đang thoải mái, anh mới chậm rãi đẩy vào toàn bộ. Tâm bắt đầu để lộ ra vẻ mặt khác thường, hai má đỏ ửng, đôi mắt mê ly lại càng toát ra nỗi khát vọng nhiều hơn. Hưng cảm thấy vô cùng mỹ mãn, có thể làm cho cô thoải mái còn khiến anh kích động hơn là đơn phương hưởng thụ. Anh nhẹ nhàng đưa đẩy theo biên độ nhỏ, cô không nhịn được, khẽ rên lên phối hợp. Trước đây xấu hổ không dám kêu lên, chỉ biết cắn chặt môi, còn giờ đây vì đã bị anh bắt được điểm yếu mà muốn im lặng cũng chẳng thể. Nghe thấy tiếng rên của cô, lòng anh rạo rực đến khó chịu. Quả thật, kiểu kích thích này khiến anh như phát cuồng lên. Biên độ dần dần thay đổi, cô không chịu nổi, vô thức giơ tay cào một đường trên lưng anh. Có điều, Tâm càng cào lại càng khiến anh hăng hơn, từng chút, từng chút, gần như muốn xuyên thủng cô vậy. Cuối cùng, chẳng thể kìm nén nổi cảm xúc của bản thân nữa, cô đành để thoát ra một tiếng hét cao vút thỏa mãn cả hai.

Nỗi vui sướng như cơn sóng dập dềnh nâng hai người lên. Anh cũng phấn khích hơn hẳn, nhịn bao lâu nay, cuối cùng đã có thể giải tỏa. Còn tưởng sẽ mất mặt, may mà kĩ thuật đủ để vượt qua thử thách, đủ để không giải tán quân sớm trước mặt cô. Một lần đã trúng đích, tiến hành vô cùng thuận lợi. Huỳnh Minh Hưng phát hiện ra cô tập trung hơn ngày trước, có lẽ do đã hoàn toàn giải tỏa, không còn cảm thấy thẹn thùng, e ấp nữa. Anh đưa cô lên đỉnh, thấy Tâm run rẩy nghẹn ngào thì anh mới yên tâm tranh thủ chút phúc lợi cho mình. Đến khi anh cũng về đích, anh mới thở dài một hơi thỏa mãn, gục xuống người cô, vừa cọ cọ vào cổ cô vừa nói bằng cái giọng dày đặc âm mũi:

-Thế nào? Anh làm bé mệt rồi hả?!

Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, mí mắt nặng trĩu, cô uể oải ừ một tiếng. Anh vẫn không chịu ra ngoài, cứ ở lỳ trong cô, khiến cô cảm thấy vô cùng không thoải mái. Cô muốn nhích người ra, nhưng vừa động đậy thì lại khiến anh không thể ngoan ngoãn nghỉ ngơi. Việc Tâm chuyển động cơ thể của mình vô tình làm anh hiểu nhầm ý cô muốn tiếp tục, Hưng ranh mãnh lại chồm người lên thì thầm vào tai cô:

-Từ từ đã... Anh nghỉ một chút mới tiếp tục được...

-Gì?! Anh điên hả? Bỏ "nó" ra rồi nằm xuống đi nhanh lên! – Giọng cô có chút ra lệnh cho Hưng

Anh vẫn cứng đầu, chẳng muốn động đậy, cứ thích nằm đè lên cô như vậy, nhắm tịt hai mắt giả vờ như chẳng nghe thấy lời cô nói, lên giọng thách thức cô:

-Không xuống đấy thì sao?

Cô dùng chút sức lực còn lại của mình rồi đẩy Hưng xuống:

-Ngoan, nghe em, mai em còn ra sân bay sớm nữa...

Nghe cô nói vậy, Hưng lập tức ngoan ngoãn buông cô ra rồi nằm xuống bên cạnh cô. Anh đan tay vào tay cô, cảm giác sở hữu chân thực này khiến anh thỏa mãn hơn bất cứ thứ gì. Tâm nằm trong lòng anh, hình ảnh cô trong mắt anh, trong tim anh, trong thân thể anh. Hai người hòa thành một thể, đó là sự khăng khít thân mật nhất, là cách tuyệt vời nhất để họ cảm nhận được nhịp đập con tim của nhau. Anh cứ thế ngắm nhìn cô đang dần chìm vào giấc ngủ trong lòng mình, cảm giác bình yên này anh chẳng bao giờ có thể cảm nhận được từ bất cứ ai ngoài cô cả.

---

Như thói quen, chẳng cần đến chuông báo thức, 6 giờ sáng Hưng đã ngủ dậy, anh ngắm nhìn cô gái đang nằm bên cạnh mình, Hưng ôm chặt lấy cô rồi đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ nhàng để không khiến cô thức giấc. Đúng là chẳng có cảm giác nào tuyệt vời hơn khi buổi sáng thức dậy người mà mình nhìn thấy đầu tiên là người mình yêu nhất, anh mỉm cười tranh thủ ngắm cô một lúc rồi mới đứng dậy tìm đến đống quần áo mà mặc vào. Nhìn thấy nội y vương vãi lung tung trên sàn lại làm Hưng liên tưởng đến những thứ hôm qua, rồi anh ngồi xuống nhặt nhạt từng món lại và sắp xếp thật kỹ càng để vào máy giặt sẵn cho cô. Hưng bước xuống phòng bếp, lục tủ lạnh nhà cô, đúng là chẳng có gì nhiều, toàn những món ăn healthy and balance ( Xin lũi mình viết H+ xong mình hơi xàm :> ), nên Hưng cũng chẳng thể làm món gì phức tạp, anh đành làm bánh mỳ nướng và trứng ốp la. Mùi thơm ở dưới bếp len lỏi lên tận cánh mũi của cô khiến Tâm dù buồn ngủ đến mấy cũng phải cố gắng mà mở đôi mắt ra. Sau "trận chiến" đêm qua, tưởng chừng sáng ra sẽ phải rất đau nhức hay mệt mỏi thân dưới, vậy mà lại chẳng có chút cảm giác gì khó chịu cả, có lẽ anh đã biết cách tiết chế hơn ham muốn của mình, nên hôm nay cô mới có thể dễ dàng ngồi dậy như vậy.

Chợt nhớ ra trên người mình chẳng có chút mảnh vải che thân, cô lấy tạm chiếc khăn mà khoác lên người mình, đúng lúc cô định bước vào làm vệ sinh cá nhân thì Hưng đã mang thức ăn lên đến tận phòng cho cô. Anh tiến đến rồi đặt khay thức ăn lên bàn ngủ, rồi bước đến trước mặt Tâm mà nhấc bổng cô lên khiến cô giật mình bấu mạnh lấy cánh tay anh:

-Còn đau không? – Anh nhìn cô đầy âu yếm

Cô vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu. Cổ họng cô lúc này khô rát đến lạ thường, nhưng chẳng cần Tâm lên tiếng anh cũng biết cô cần gì, bế cô đặt vào trong nhà tắm, anh quay ra chuẩn bị sẵn một ly nước ấm cho cô. Thấy Hưng ân cần quan tâm từng chút một như vậy, Tâm có cảm giác như mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này khi được anh yêu vậy. Nhận lấy ly nước ấm từ anh, Tâm chủ động nhón chân hôn lên má anh thay lời cảm ơn, Hưng bật cười vì hành động dễ thương ấy. Chợt nhớ ra mình chưa soạn hành lý, cô bỏ dở khay thức ăn tính đứng dậy, nhưng một lần nữa Hưng lại đoán được ý cô, anh đã nhanh chóng giữ cô lại không cho Tâm đứng lên, anh hỏi:

-Em ngồi đó đi, em cần mang gì nói đi, anh xếp vào cho!

Nói rồi anh nhanh nhẹn đứng dậy mở tủ quần áo của cô ra, cứ thế, cô vừa ngồi vừa thưởng thức bữa sáng, còn anh thì... lao động cật lực từ lúc mới mở mắt mà vẫn chưa được miếng nào vào bụng. Nhưng điều đó chẳng làm Hưng phiền lòng chút nào mà còn khiến anh cảm thấy hạnh phúc hơn khi cảm thấy như mình và Tâm đã trở thành một gia đình nhỏ.

Vừa lúc cô sắp xếp xong mọi thứ, tiếng chuông cửa nhà Tâm vang lên, anh lập tức đứng dậy tiến ra phía cửa sổ nhìn xuống dưới, chiếc xe quen thuộc này chắc chắn không thể nhầm được, Hưng chưa gì đã lại nổi cơn ghen:

-Sao em không nói em đi Hà Nội với cậu ta?

-Em tưởng anh biết rồi... Mà em đi công việc chứ đâu có đi chơi riêng đâu... - Cô phụng phịu

-Thôi được rồi... Lần này thôi đó!

Hưng đành nhắm măt cho qua chuyện này, dù gì thì tối qua Tâm cũng đã làm anh thỏa mãn rồi, sao anh còn có thể đòi hỏi thứ gì hơn chứ. Anh đứng trên cửa sổ nhìn cô lên xe cùng Phến, đến khi chiếc xe khuất hẳn anh mới rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro