Chương 47 : Làm hoà




Dì bọn họ ngồi xe trở về, dượng cảm thán nói, "Không nghĩ tới Triệu  tiên sinh hoà ái như thế, không có một chút làm cao, thật sự hiếm thấy."

Dì cũng đồng ý ông, còn nói thêm, "Tôi thấy Hoàn Hoàn và con gái ông  ấy – Sưởng Sưởng kia vẫn còn chút quan hệ, tuy rằng Hoàn Hoàn không thừa  nhận với chúng ta, nhưng khẳng định vẫn có liên lạc, nếu không, Triệu  tiên sinh làm sao có thể đối đãi chúng ta thân thiết thế, sau này nói  không chừng muốn làm thông gia đó."

Tiếp theo lại trầm mặt bất mãn nói đến Trương Hoàn, "Hoàn Hoàn đứa  nhỏ này, cái gì cũng tốt, chỉ là quá lãnh đạm, còn không biết suy nghĩ.  Triệu tiên sinh săn sóc nó như vậy, nó không biết chủ động kính đồ ăn  kính rượu, còn muốn làm phiền Triệu tiên sinh gắp thức ăn cho, đứa nhỏ  này cũng qua hai mươi rồi, còn không chịu lớn lên, giống như đứa bé  không hiểu chuyện..."

Dì lải nhà lải nhải, Tiết Lộ ngồi bên cạnh nghe rất không vừa ý,  nhưng là không thể phản bác mẹ mình, để tránh ở trong xe xảy ra cãi vã.

Dượng nhắc tới chuyện Triệu Trăn giữ lại Trương Hoàn, rốt cuộc là  muốn nói chuyện gì, dì nói, "Cái này, đoán chừng là nói chuyện Sưởng  Sưởng đi, chúng ta ở bên cạnh, bọn họ không tiện nói."

Dượng nghĩ chắc là vậy.

Chỉ có Tiết Lộ không đi theo lối suy nghĩ thông thường, lại vì trên  bàn ăn nhàm chán không ngừng quan sát Triệu Trăn và Trương Hoàn tựa hồ  phát hiện chút chân tướng không tầm thường, nhưng cô sẽ không đem loại  suy đoán này nói cho cha mẹ, bởi vì chính cô cũng vì loại suy đoán này  mà cảm thấy khiếp sợ và kinh nghi (ngạc nhiên nghi ngờ)  – chú Triệu vào thời điểm nhìn anh họ cô, dáng dấp thương yêu luyến  tiếc lại thâm sâu, làm cho cô cảm thấy đó chính là tình yêu. Mà anh họ  cô hôm nay cũng thật sự không thích hợp, tuy rằng Trương Hoàn bình  thường sẽ trầm mặc không thích nói, nhưng ngày hôm nay lại càng quá mức,  cậu thậm chí không nhìn tới Triệu Trăn, này thật sự không hợp với lẽ  thường. Cuối cùng Triệu Trăn muốn đơn độc nói chuyện cùng Trương Hoàn,  cái này làm cho nghi ngờ của cô càng nặng, cô không quá tin tưởng Triệu  Sưởng là người giao chuyện của mình cho ba xử lý, mà bây giờ lại có  việc, vậy là chuyện gì chứ? Còn có chính là cái điện thoại kia của  Trương Hoàn, thật sự không rẻ, không phải thứ một người bình thường có  thể tặng được, vậy ai tặng? Còn có Trương Hoàn không hề đề cập tới  chuyện cậu ra ngoài du lịch, đây cũng quá không bình thường.

Những thứ này, đều làm cho Tiết Lộ tin tưởng, quan hệ giữa Trương Hoàn và Triệu Trăn, tuyệt đối không đơn giản.

Bên này người một nhà suy đoán, thảo luận, bên kia xe của Triệu Trăn  mang theo Trương Hoàn, lái đến ngôi nhà nhỏ cạnh bờ sông hai người hay  hẹn hò.

Triệu Trăn nhìn gò má Trương Hoàn, ôn nhu dò hỏi, "Vì sao mấy ngày  này không nhận điện thoại, trả lời tin nhắn? Cho dù tôi chọc cậu tức  giận, cậu cũng nên cho tôi biết nguyên nhân, sau đó tới chấp vấn tôi,  giữ yên lặng như vậy, lại tính toán cái gì?"

Triệu Trăn suy nghĩ vài ngày ông vẫn không quá rõ Trương Hoàn nổi  giận với ông thậm chí nói là lời chia tay là vì cái gì, ông cảm thấy  không thể nào là do ngày đó ông không cho Trương Hoàn về nhà, cũng không  phải chuyện ông biểu hiện ra là muốn cùng Trương Hoàn làm, những thứ  này đều là ngòi nổ, thế nhưng, nguyên nhân chân chính, Triệu Trăn lại  tìm không được, ông chỉ có thể tới hỏi Trương Hoàn.

Trương Hoàn vì câu nói của Triệu Trăn mà đẩy cánh tay đang ôm mình  ra, ngồi thẳng người, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại không muốn nói,  xoắn xuýt, mâu thuẫn.

Triệu Trăn thấy cậu không muốn nhìn mình, nên chỉ đưa tay ra cầm tay  cậu, phát hiện tay cậu lành lạnh, liền nhẹ nhàng vuốt ve để nó có thể ấm  lên một ít, nói, "Có lời gì không thể nói với tôi sao? Tôi đều nghe,  tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ. Chuyện cậu lúc trước nói lời chia tay, đó khẳng  định không có khả năng. Chúng ta cùng một chỗ, cậu không cao hứng sao?  Không thích? Dễ dàng nói ra lời nghiêm trọng như vậy. Những lời này, kỳ  thật tôi không chịu nổi, tôi lớn hơn cậu rất nhiều, suy nghĩ khẳng định  khác biệt với cậu, sẽ không giống nhau, điều này làm cho giữa chúng ta  nhất định tồn tại vài vấn đề không thể tránh khỏi. Nhưng mà, tôi nghiêm  túc đối đãi cảm tình giữa chúng ta, nghiêm túc đối đãi từng việc, lời  của cậu khiến tôi vô pháp tiếp thu, cậu thu hồi lại đi, được không?"

Trong lòng Trương Hoàn vốn đã rất khó chịu, Triệu Trăn nói như vậy,  chỉ làm cho tâm cậu càng đau hơn, phiền muộn lan tràn, sau cùng, đành  nói, "Tôi cảm thấy chúng ta cùng một chỗ không thích hợp, tiếp tục nữa,  không có kết quả, hơn nữa cũng sẽ không có chỗ tốt gì." Trương Hoàn cùng  Triệu Trăn ái muội lúc ban đầu, sẽ không nghĩ tới có kết quả gì, nhưng  mà, lúc này thật sự nói ra, tim lại rất đau.

Giọng cậu thật thấp, khàn khàn, xa xăm, rồi lại sắc bén, tựa như một  con dao, đâm thẳng vào người cậu, lại đâm thẳng vào người Triệu Trăn.

Triệu Trăn vì câu nói này tâm tình đột nhiên có chút kích động, nhưng  rất nhanh cưỡng chế xuống, hồi phục lại trấn định thâm trầm, nói, "Chỉ  một lời khô khan rỗng tuếch, không nói nguyên nhân, cũng không nói cậu  rốt cuộc là như thế nào đối đãi phần tình cảm này, liền cứ như vậy đột  nhiên nói không thích hợp, không thể tiếp tục nữa, không có kết quả, cậu  nghĩ tôi sẽ tiếp thu? Cậu cảm thấy tôi là người cậu tuỳ ý nói một câu  liền bị tống cổ?"

Trương Hoàn mím môi, lông mi thật dài che lại thần sắc trong đôi mắt,  thế nhưng Triệu Trăn vẫn từ trên mặt cậu thấy được thống khổ.

Ông đau lòng vô cùng, không thể không kéo Trương Hoàn lại ôm lấy, hôn  lên khoé môi cậu, thanh âm trầm thấp mà mê hoặc, "Cậu xem, chính cậu kỳ  thật cũng không muốn cùng tôi chia xa không phải sao? Vậy cậu rốt cuộc  vì sao cảm thấy chúng ta cùng một chỗ không thích hợp? Tại sao có thể  cảm thấy không có kết quả?"

Trương Hoàn rủ mắt không nhìn ông, hơn nửa ngày mới lên tiếng, "Đây  không phải rất rõ ràng sao? Ngài lớn hơn tôi nhiều lắm, chúng ta rất  nhiều ý nghĩ và quan niệm đều không giống nhau, hơn nữa, chúng ta đều là  nam nhân, không thể để người khác biết, vĩnh viễn chỉ có thể lén lút,  hoà hợp chỗ nào, như thế nào có kết quả?"

Triệu Trăn cười khổ, nói, "Cậu đây là chê tôi lớn hơn cậu có phải  không? Nhưng mà, đây cũng là chuyện không có biện pháp, tôi không thể  một lần nữa đầu thai đổi tuổi, và cậu cũng không thể biến thành tuổi tác  tương đương tôi. Đây là sự tình tồn tại khách quan, chúng ta vô pháp  cải biến, bất quá, tôi không cảm thấy đây là chỗ trắc trở. Mà cậu nói  chúng ta cùng một chỗ chỉ có thể lén lút, hiện tại, đích thật là vậy,  nhưng sau này sẽ tốt hơn, mọi người sẽ tiếp nhận chúng ta, cho dù không  tiếp nhận, chúng ta cũng có thể trải qua cuộc sống của mình, không ai có  thể quản việc tư của Triệu Trăn tôi! Cậu không cần vì những điều này  phiền não, ngoan, cùng tôi trở lại có được không? Không nên cùng tôi  giận dỗi, lần trước tôi nói đến em họ cậu là tôi sai, tôi cũng không nên  đem chuyện trên giường đặt bên miệng, tôi xin lỗi, được chưa nào?"

Trương Hoàn vẫn rủ mắt, nhưng đầu mày lại nhăn càng chặt hơn, cậu  nghe Triệu Trăn nói như vậy, thật sự không thể rời khỏi ông, nhưng như  vậy không tốt, cậu cảm giác mình từ khi gặp được Triệu Trăn, quả thật  thay đổi nhiều lắm, những biến hoá này khiến Trương Hoàn cảm thấy sợ  hãi.

Cậu lại nghĩ tới chuyện cha mẹ rời khỏi mình, thống khổ khổ sở đó, giống như linh hồn và cơ thể trải qua luyện ngục.

Lại nghĩ đến Triệu Trăn, nếu như chỉ là tuỳ ý cùng ông yêu đương một  chút, Trương Hoàn ban đầu rất cao hứng, mừng rỡ, ngọt ngào, thế nhưng  nghĩ đến có một người, muốn cùng mình cả đời liên hệ với nhau, cậu lại  sợ, bởi vì cậu sợ lại một lần nữa thừa nhận thống khổ người mình yêu rời  đi.

Hơn nữa, thân phận cũng là một vấn đề, Trương Hoàn cảm giác mình  không thể chịu đựng được trong tình yêu thấp hơn đối phương một bậc.

Ngón tay Triệu Trăn xoa lên mi tâm Trương Hoàn, nói, "Không nên nhíu  mày, nếu như tôi nói sai, cậu có thể mắng tôi, trước kia cậu không phải  rất hay phản bác tôi sai, hiện tại không muốn nói chuyện với tôi?"

Trương Hoàn lấy tay ông ra, thanh âm gián đoạn, "Tôi... tôi..."

Thế nhưng cuối cùng vẫn thật sự nói không nên lời, cậu nói không nên  lời chính mình chán ghét bị bạn bè Triệu Trăn xem chính mình thấp hơn  bọn họ một bậc, cậu chịu không nổi chính mình không ưu tú bằng Triệu  Trăn, không có địa vị và tài lực bằng Triệu Trăn lại cùng ông chung một  chỗ, giống như là cậu dựa vào ông vậy.

Trương Hoàn nói không ra những lời này, những câu này nói ra khỏi  miệng, cậu cảm thấy sẽ đem tôn nghiêm cuối cùng của mình đều xé nát.

Triệu Trăn nhìn cậu như vậy, thật sự vô pháp bức bách cậu, chỉ có thể  đưa tay ôm lấy cậu, khẽ vuốt lưng cậu, nói, "Được rồi, được rồi, hiện  tại không muốn nói coi như thôi, sau này khi nào muốn nói cho tôi nghe,  tôi tuỳ thời nghe, có được không? Thế nhưng, chuyện chia tay, tôi muốn  cậu thu về. Cậu lên chiếc thuyền của tôi, sẽ không có khả năng nhảy  xuống. Tôi trước đây chưa từng nói cho cậu, hiện tại, đây coi như để cho  cậu biết, giữa hai chúng ta, không nói chia tay, sau này, cậu không  được nói câu đó, cậu mà nói, tôi cũng sẽ không thừa nhận."

Trong lòng Trương Hoàn buồn bực, lại dâng lên một luồng nhiệt nóng,  cậu chôn mặt trên vai Triệu Trăn, mũi lên men, làm đà điểu một hồi, lại  đột nhiên từ trên người ông bật dậy, còn dùng tay đẩy Triệu Trăn ra,  lạnh mặt nói, "Ngài cho ngài là người lập ra luật tình yêu sao? Còn  không cho nói chia tay? Cũng không phải ly hôn, còn muốn nói thừa nhận  hay không thừa nhận? Còn có thể đề toà án xét xử? Ngài cho ngài là ai  a!"

Trương Hoàn một phen nổi giận đùng đùng phản bác, làm cho Triệu Trăn  nở nụ cười, hàm chứa ôn nhu nhìn Trương Hoàn, nói, "Cuối cùng biết mắng  người rồi, mắng hay a, tôi thích nghe cậu mắng người."

Trương Hoàn vẻ mặt ghét bỏ nhìn ông, nói, "Chưa từng thấy ai mặt dày như vậy."

Triệu Trăn cười muốn hôn cậu, nói, "Biết da mặt tôi dày, vậy cậu nói  nhiều thêm vài câu cũng không có gì, da mặt dày sẽ không dễ bị cậu đâm  rách. Hơn nữa, đây cũng là may mắn của cậu, có thể gặp được người da mặt  dày như tôi, vừa vặn cậu miệng mồm không tha ai, phối cùng một chỗ  không xảy ra chuyện! Nếu không để người mặt mỏng nghe cậu mắng, còn  không phải liền xoay người chạy mất dép, bất quá, tôi không sao, tôi  không chạy, tôi còn muốn luyện da mặt cho dày thêm một chút."

Trương Hoàn vừa ngăn vai ông không cho ông hôn mình, vừa nói, "Ngài nói tôi miệng mồm phá hư đúng không? Cũng là do ngài ép!"

Triệu Trăn nói, "Vừa vặn a, liền thích cậu miệng mồm phá hư, được chưa nào! Đến, để tôi hôn một cái..."

Trương Hoàn mắng, "Hôn cái rắm, ngài thế nào không cho tôi hôn?"

Thế là Triệu Trăn cười hì hì buông cậu ra, còn chỉ chỉ môi mình, nói, "Hôn đi, hôn đi, tôi sẽ không phản kháng."

Trương Hoàn liếc nhìn ông một cái, lại hừ một tiếng, "Đều là mùi  rượu, ngài muốn tôi lâm hạnh ngài, tôi bây giờ còn không vui! Trở về tắm  sạch rồi hẵng nói!"

Triệu Trăn nghĩ thầm, cuối cùng cũng dỗ Trương Hoàn về, ông chỉ sợ  Trương Hoàn trầm mặc lãnh đạm, thấy miệng cậu độc như vậy, ông ngược lại  càng cao hứng.

May mà Triệu Trăn lần này tương đối sáng suốt, dùng chiếc xe quanh  năm trong nhà vứt xó không xài, giữa tài xế và băng sau có tấm ngăn,  không cần lo lắng tài xế làm bóng đèn, nếu không, dưới tình huống tài xế  nhìn được bon họ, Trương Hoàn cái gì cũng sẽ không nói.

Tiểu Bảo: Aizz, tui chỉ  cần bạn trai bằng 1/5 chú Triệu thôi T^T. Mà chương này có cảm giác  edit không xuôi lắm, hãy cứ tưởng tượng vừa edit đoạn cảm xúc dâng trào  đau thương xoắn xuýt vừa nghe nhạc EDM đi bạn sẽ hiểu ヾ(。>﹏<。)ノ゙

Post sớm một ngày để đi xem phim, sợ beta không kịp :3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dam